Sau khi nhìn thấy Băng Đồng Chi Kỳ này thì Sở Mộ lúc này mới nhớ tới Hàn lão nhân có nói Bạch Ngữ có được một hồn sủng băng hệ.
Bản thân của hắn ngủ say dưới băng hàn của thành Bất Hủ, mà Bạch Ngữ lại
trên đỉnh Huyền Mị Băng áp chế năng lực hỏa hệ của hắn, hồn sủng băng hệ thì đạt được chỗ tốt cực lớn.
Bị giam cầm hơn hai mươi năm qua, thực lực của hồn sủng này đạt tới cảnh giới cực cao!
Xem ra Hàn lão nhân nói hồn sủng băng hệ của Bạch Ngữ chính là Băng Đồng Chi Kỳ này rồi!
- Bạch Ngữ... Hừ hừ, thì ra ngươi là tên điên Bạch Ngữ... Ta cho rằng là đại nhân vật nào xuất hiện chứ.
Lăng Xiển hừ lạnh một tiếng.
Thời kỳ của Bạch Ngữ thì thực lực của Lăng Xiển đã vô cùng mạnh mẽ rồi,
đương nhiên hắn phải hảo hảo cảm tạ Bạch Ngữ, bởi vì nếu không vì hắn ma hóa giết chết cùng trọng thương tôn vị của Tam đại cung điện thì dưới
tình huống có Thất Đồ Thánh Vương thì Lăng Xiển cũng không có khả năng
đạt được địa vị như ngày hôm nay.
- Bạch Ngữ xác thực là tên điên, cho nên vừa rồi ta thuận tiện phá hủy Vạn Quật Đồ.
Bạch Ngữ đưa mắt nhìn qua vị trí của Vạn Tượng Đàn, ngữ khí bình tĩnh nói ra.
Trên mặt Sở Mộ hiện ra thần sắc nghi hoặc, không biết Bạch Ngữ nói Vạn Quật Đồ có ý nghĩa là gì.
Nhưng mà minh chủ Lăng Xiển nghe xong những lời này thì cơ bắp trên mặt lập
tức run rẩy, con mắt của hắn giống như bắn ra hỏa diễm, có thể thấy được hắn tức giận tới mức nào!
- Bạch Ngữ, ngươi muốn chết sao!
Sắc mặt minh chủ Lăng Xiển càng ngày càng âm trầm.
Bạch Ngữ đã không quan tâm tới minh chủ Lăng Xiển, hắn lúc này nhìn qua Sở Mộ ở bên cạnh, thấp giọng giải thích:
- Hắn có một hồn sủng thông qua trận đồ ăn cắp năng lượng trong Phong Ấn
Tháp, ngươi giúp ta tranh thủ đủ thời gian để phá hủy nơi đó.
Sở Mộ gật gật đầu, xem ra Bạch Ngữ vẫn âm thầm quan sát thế cục.
- Cẩn Nhu như thế nào rồi?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Ánh mắt Bạch Ngữ xuất hiện một tia ngẩn ngơi. Chậm rãi lắc đầu, không có đề cập đề tài này, hắn dùng âm thanh bình tĩnh truyền âm cho Sở Mộ:
- Người ở đây đều chết rồi, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu.
- Chúng ta liên thủ có thể đối phó hắn được.
Sở Mộ nói ra.
- Ta lo lắng không phải Lăng Xiển, mà là nữ nhân làm cho ta thanh tỉnh lại.
Bạch Ngữ nói ra.
- Đế Cơ?
Sở Mộ sững sờ.
- Ngươi biết nàng?
Bạch Ngữ cũng có chút kinh ngạc, lập tức nhìn qua Vạn Tượng Đàn nói:
- Nàng đang bố trí tạận đồ ở bên kia, ta không biết là cái gì. Nhưng nó
làm cho ta bất an, trận đồ kia có lẽ sắp hoàn thành rồi. Có khả năng
là vây mọi người chúng ta ở lại chỗ này, uy lực trận đồ kia có uy lực
cấp chúa tể trung đẳng.
Trong nội tâm Sở Mộ trầm xuống, minh chủ
Lăng Xiển cùng Hùng Thủ Viên Tuế cũng đã xuất hiện, hết lần này tới lần
khác nữ nhân phản bội đến bây giờ còn không biết núp ở chỗ nào.
Dùng tính cách của nữ nhân này, nàng không có khả năng an tĩnh như vậy, cách giải thích duy nhất là nàng ta đang chuẩn bị mưu đồ tiếp theo!
- Có vẻ như ngươi rất hiểu nữ nhân kia nhỉ?
Bạch Ngữ mở miệng hỏi.
Sau khi Bạch Ngữ tỉnh lại thì đi dò xét xem ai là người thiết kê âm mưu ở
thành Thiên Hạ, cuối cùng tất cả đầu mâu đều chỉ vào Đế Cơ.
Nhưng mà sau khi tra tới đây thì Bạch Ngữ không có bất kỳ manh mối nào, nữ
nhân này vô cùng thần bí, có một điểm có thể khẳng định là nữ nhân này
được nhân dân ở thành Vạn Tượng kính yêu, trên thực tế lại có dã tâm
bừng bừng, cực kỳ nguy hiểm!
- Ngươi còn có hồn sủng cấp chúa tể sao?
Bạch Ngữ hỏi.
- Ân.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Ngươi lưu hồn sủng này lại giúp ta, ta hạn chế Lăng Xiển một hồi, ngươi mang những người này rời đi trước đi, bất kể thế nào thì nơi này quá
nguy hiểm.
Bạch Ngữ không có hỏi tới, chăm chú nhìn Sở Mộ nói ra.
Sở Mộ và Bạch Ngữ liên thủ có lẽ có hy vọng đối phó minh chủ Lăng Xiển.
Nhưng mà những người khác bởi vì đổ máu quá nhiều cho nên vô cùng suy
yếu, đợi cường giả khác của Hồn Minh vây quanh nơi này thì chỉ sợ bọn họ khó tránh khỏi, trọng yếu nhất là nữ nhân phản bội không có xuất hiện
qua, quả thật làm cho Sở Mộ phi thường lo lắng, nữ nhân này tuyệt đối
không có dễ dàng đối phó như vậy. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Sở Mộ không nói thêm lời nào, niệm chú ngữ lên. Triệu hoán Vong Mộng xuất hiện trước mặt của mình.
Vong lôi lập loè, lôi điện điên cuồng tàn sát bừa bãi, đem tất cả những gì ngăn cản nó biến thành phấn vụn.
Mười sáu cánh hoa lệ lập lòe. Lập tức cả bầu trời xuất hiện ám sắc tử lôi thô to, rậm rạp chằng chịt giăng khắp nơi!
Thực lực của Vong Mộng đã đạt tới cấp chúa tể cấp thấp chính thức. Khí thế
lôi điện của nó trấn áp toàn trường, làm cho minh chủ Lăng Xiển cùng Ma
Đế Bạch Ngữ cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc!
- Tiểu tử này không ngờ còn có một con lôi hệ hoàng tộc.
Minh chủ Lăng Xiển cắn răng nhìn qua Vong Mộng, trong mắt đã tràn ngập ghen ghét vẻ phẫn nộ.
Tuổi còn trẻ đã có thực lực cường đại như thế rồi, kẻ này chưa diệt trừ thì nhất định hậu họa vô cùng! !
Bạch Ngữ xuất hiện làm cho minh chủ Lăng Xiển cảm thấy bị uy hiếp vài phần,
hiện tại Sở Mộ lại triệu hồi hoàng tộc lôi hệ là chúa tể cấp thâp, xem
ra không dùng át chủ bài cuối cùng thì không thể diệt trừ hai kẻ có thể
làm rung chuyện địa vị của hắn! !
Nhưng mà làm cho minh chủ Lăng
Xiển không nghĩ tới là, Sở Mộ triệu hoán Vong Mộng thì không có lưu lại
chiến trường, mà là trực tiếp bay đến đám người suy yếu của Tam đại cung điện bên kia, giống như muốn dẫn bọn họ thoát đi.
Minh chủ Lăng Xiển làm sao có thể cho Sở Mộ đào tẩu, hắn quét mắt nhìn qua Độc Đằng Ma Nhân lập tức phát ra mệnh lệnh!
Bỗng nhiên rễ cây của Độc Đằng Ma Nhân vung lên, lập tức xuất hiện mấy rễ
cây thoát ra ngoài, hóa thành xiềng xích tráng kiện thẳng tắp lao thẳng
về phía Sở Mộ, muốn trực tiêp túm lấy Sở Mộ trở về!
Bạch Ngữ lạnh như băng đứng nguyên tại chỗ, không cần hắn tận lực ra lệnh, Băng Đồng Chi Kỳ bên cạnh hắn đã niệm chú ngữ.
Băng tuyết cuồng hàng, mặc dù rễ cây của Độc Đằng Ma Nhân nhiều hơn trăm
cây, nhưng mà lúc này trên rễ cây lại có băng đông cứng lại!
Bị
đông cứng nên rễ cây rât giòn, không tạo thành chút uy hiếp nào với Sở
Mộ cùng Vong Mộng cả, Vong Mộng chỉ vỗ cánh nhẹ là dừng đạo hắc ám vũ
nhận hiện ra ngoài, lặng yên không một tiếng động đánh về phía sau, tất
cả rễ cây lao tới biến thành nát bấy.
- Đi theo ta đi.
Sở Mộ không nói thêm lời, mang theo trăm người này phóng thẳng về phía cứ điểm.
Nguyên lão, trưởng lão cũng không nhiều lời, nhao nhao niệm chú ngữ khống chế
hồn sủng còn may mắn sống sót của bọn họ đi theo Sở Mộ.
Minh chủ Lăng Xiển nhìn thấy Sở Mộ thực sự mang theo đám người này đào tẩu, lập tức giận sùi bọt mép!
Hỏa Thần Nô cảm ứng được lửa giận của chủ nhân, con mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào đám người đang suy yếu kia!
Thời điểm này Hỏa Thần Nô chỉ cần dùng một kỹ năng đánh qua thì
tất cả đám người kia sẽ tử vong một mảnh, nó tự nhiên sẽ không bỏ qua
cho bọn họ.
Bắt đầu niệm chú ngữ, hai mắt của nó nhìn lên bầu trời, bầu trời lập tức đỏ bừng.
Một đóa ám tử sắc lôi vân lập tức hóa thành hỏa diễm, khi Hỏa Thần Nô gáy
gọi thì mây lửa trên bầu trời đột nhiên rơi thẳng xuống đất.
Mây
lửa cực lớn, nhìn qua nó giống như một viên thiên thạch từ trên trời lao xuống, hỏa ảnh khổng lồ bao phủ các nguyên lão, trưởng lão của Tam đại
cung điện vào bên trong, khí tức tử vong lập tức xuất hiện.
- Ư! ! ! ! ! !
Đúng vào lúc này Băng Đồng Chi Kỳ phát ra một riêng gào thét.
Cái miệng băng há to ra, một cổ băng tuyết phong bạo xoay tròn bắn ra ngoài, phong bạo lập tức cuống qua mây lửa đang bay
- Vù vù vù hô...
Băng tuyết phong bạo mang theo tất cả, năng lượng mây lửa rơi xuống bị áp
chế thật nhiều, hơn nữa quỹ tích rơi của mây lửa bị phong bạo ảnh hưởng, bị đánh lệch mục tiêu! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Mây lửa lúc này rơi vào khu nhà cao cấp trong nội thành, Khương Ma Đế khống chê hồn sủng ngẩng đầu đầy hoảng sợ nhìn qua nội thành bên kia, hắn lại có thêm nhận thức khắc sâu về thực lực của chúa tể cấp thấp.
- Khương Ma Đế, ngươi mang tất cả mọi người xông về phía trước, ta sẽ bảo hộ các ngươi
Sở Mộ bay lên không trung và nhìn Khương Ma Đế nói ra.
Khương Ma Đế gật gật đầu, không có chút chần chờ nào khác, dẫn theo đội ngũ gần trăm người phóng ra bên ngoài thành.
- Phía trước là một chi quân đoàn vạn người, chúng ta cứ tiến lên như vậy quá nguy hiểm.
Hồn Sủng Cung Bàng nguyên lão nói ra!
Những người này đều là Hồn Hoàng cao cấp của Tam đại cung điện, mặc dù bọn họ bị thương nhưng một quân đoàn trung cấp là không có khả năng ngăn cản
bước tiến của bọn họ.
Nhưng mà bọn họ lại biết rõ sau lưng của
quân đoàn trung cấp này nhất định còn có đại quân Hồn Minh có số lượng
tính bằng ngàn bao phủ không trung, mặt đất, muốn lao ra nói dễ vậy sao!
- Đi lên phía trước!
Khương Ma Đế tuyệt đối tín nhiệm Sở Mộ, con mắt của hắn không chớp một cái
nhìn qua quân đoàn của Hồn Minh đang giêt qua nơi này.
Giữa không trung, Vong Mộng đang bay lượn trên đầu của bọn họ bỗng nhiên tăng thêm tốc độ lao thẳng vào trong quân đoàn vạn người kia.
- Vong Vũ!
Sở Mộ ra lệnh một tiếng!
Vong Mộng huy động đôi cánh, bỗng nhiên lông vũ toàn thân của nó chia lìa ra ngoài.
Tất cả lông vũ hóa thành ám tử sắc vong điệp, những tinh linh điệp này cánh mỏng như cánh ve nhưng vô cùng sắc bén.
Thân hình của Vong Mộng chui vào trong quân đoàn vạn người kia, thân thể lập tức tản ra, lập tức mấy chục vạn tinh linh điệp bắt đầu tàn sát bữa bãi trong quân đoàn vạn người này!
- Bá! ! Bá! ! ! ! Bá...
Âm thanh cắt xé truyền ra liên tục, Vong Mộng biến thành mười vạn tinh
linh điệp với tốc độ cực nhanh, quần thể đi ngang qua quân đoàn vạn
người vừa nhanh chóng cắt nát đại quân này.
Đại quân vạn người
này nhìn thì bình yên vô sự, nhưng sau một giây thì trên người của hồn
sủng sư và hồn sủng đều xuất hiện tơ máu.
- Phốc phốc...
Bỗng nhiên máu bắn ra tung tóe, từng khối thân thể của hồn sủng sư và hồn sủng lập tức rơi xuống như mưa.
Quân đội trùng trùng điệp điệp trước mặt nhưng giờ khắc này đã biến thành
huyết nhục mơ hồ, thân thể của quân đoàn vạn người bị cắt thành vô số
khối, sau đó trong thời gian ngắn rơi xuống lả tả, hình ảnh này khiếp sợ tinh thần tới mức nào! !
Khương Ma Đế xông lên đầu tiên cũng bị hình ảnh này làm ngây người, đám Hồn Hoàng ở phía sau cũng kinh ngạc tới ngây người.
Khắp nơi đều là thi thể vụn vặt, dậm lên huyết nhục của địch nhân đi lên
phía trước làm bọn họ không có chút trở ngại tinh thần nào, về phần
những binh sĩ Hồn Minh may mắn còn sống sót, chỉ sợ ngay cả dũng khí
đứng còn không có thì nói gì tới đi ra ngăn cản.
Minh chủ Lăng
Xiển nhìn thấy Sở Mộ mang theo đám người kia thoát đi, hắn nhanh chóng
đem toàn bộ tức giận trút lên người của Bạch Ngữ.
- Hừ, Bạch Ngữ, ngươi quản chuyện quá rộng rồi, ta trước tiên chỉ có thể giết ngươi,
sau đó lại đi giải quyết tiểu tử kia một lần là được!
Lăng Xiển nói ra.
- Giết ta?
Trong mắt đạm mạc của Bạch Ngữ hiện ra một tia khinh thường, mở miệng nói:
- Ngươi nghĩ quá nhiều.
Minh chủ Lăng Xiển tức muốn nổ phổi, lập tức niệm chú ngữ tiến hành triệu hoán hồn sủng thứ tư.
Đồ án này hiện ra trước mặt của minh chủ, trong hào quang sáng rọi và ảm
đạm lại, một đôi mắt nhắm chặt lập tức mở ra nhìn chằm chằm vào Bạch
Ngữ.
Đây là đồi tử đỏ bừng, không có khát máu, tàn bạo như Quỷ Đồng Huyết Ma Sát, lại nhiều hơn vài phần nội liễm và yêu dị.
Yêu đồng chậm rãi nhắm lại, trong hào quang ảm đạm kia xuất hiện một sinh
vật rồi biến mất, xuyên thẳng qua nội thành đầy xác chết của người và
hồn sủng, nhưng không có người nào cảm giác được quỹ tích di động thật
nhanh của nó!
Yêu linh! Đây là một con yêu linh có tốc độ cực nhanh.
Băng Đồng Chi Kỳ đứng ở trước mặt Bạch Ngữ, thời điểm niệm chú ngữ thì không khí chung quanh trở nên lạnh giá, sương lạnh đông cứng không gian, băng sương chậm rãi bao trùm cả khu vực.
- Sưu sưu...
Băng
sương có tác dụng đông cứng và làm chậm, nhưng mà Băng Đồng Chi Kỳ vẫn
không cách nào nhìn rõ thân ảnh của yêu linh kia, thời điểm đang muốn
niệm chú ngữ thứ hai thì một đạo ánh sáng lạnh chợt bay tới, không hề
dấu hiệu cắt qua vị trí cổ của Băng Đồng Chi Kỳ!
Ánh mắt Băng Đồng Chi Kỳ ngưng tụ, trên người xuất hiện một khối băng cứng ngăn cản, rất nhanh bao trùm ngay vị trí cổ của nó.
- Bá! ! ! ! !
Khối băng đưa ra ngăn cản lập tức nát bấy, trên cổ của Băng Đồng Chi Kỳ còn lưu lại một dấu vết thật sâu.
May mà nguyên tố hồn sủng không có huyết dịch để chảy ra, bằng không thì một kích này chắc chắn làm máu tươi của Băng Đồng Chi Kỳ văng khắp nơi.
Lăng Xiển thấy Bạch Ngữ dùng nguyên tố giới hồn sủng ngăn cản công kích của yêu linh, lúc này âm thầm buồn cười.
- Hỏa phạt!
Lăng Xiển nhìn qua Hỏa Thần Nô phát ra mệnh lệnh.
Đôi mắt của Hỏa Thần Nô hiện ra hào quang giống như mặt trời, hỏa phạt từ
trên bầu trời xuống xuống, thẳng tắp rơi vào vị trí của Bạch Ngữ cùng
Băng Đồng Chi Kỳ, thoáng chốc hỏa trụ khổng lồ giống như hỏa thần lâm
thế rơi xuống, giống như một miệng núi lửa đáng sợ phun trào nhưng lại
hùng vĩ mạnh mẽ.
Băng Đồng Chi Kỳ giẫm mạnh lên hỏa trụ kia. Băng hàn ngưng kết thành một dòng sông băng nhìn qua đã giật mình, sông băng này rơi xuống ngăn cản hỏa trụ tiến tới!
Thuộc tính tương khắc
làm kỹ năng của Băng Đồng Chi Kỳ có tính áp đảo tuyệt đối với Hỏa Thần
Nô, sau khi dặp tắt hỏa trụ xong thì Băng Đồng Chi Kỳ bay lên giữa không trung.
Bầu trời đã lơ lửng vô số băng vân, những băng vân này trắng như tuyết. Lúc này chúng theo cuồng phong đánh xuống.
Ánh mắt Băng Đồng Chi Kỳ dần dần phát sinh biến hóa, trở nên lạnh giá và
trống rỗng. Tinh thần lực của nó trải rộng khắp băng tuyết.