Băng vân cùng băng tuyết nằm dưới sự thao túng ý niệm của nó, lúc bắt đầu là nhu hòa sau đó dần dần trở nên lạnh giá!
Tuyết rơi càng nhiều, cuồng phong vẫn không cách nào xua tan chúng đi, băng
tuyết ngưng tụ giữa không trung biến ảo thành các loại vũ khí băng
tuyết, cực lớn, lăng lệ ác liệt!
Băng tuyết cự đao, băng tuyết thiên kiếm, băng tuyết địa phủ, băng tuyết phong mâu, vũ khí băng giá vô cùng tráng lệ hiện ra ngoài. Trong thiên
địa vang lên âm thanh trầm thấp nặng nề.
Sau khi ra lệnh một tiếng thì những vũ khí này gào thét xông lên, hướng về phía Hỏa Thần Nô cùng minh chủ Lăng Xiển đánh tới!
Hỏa Thần Nô niệm chú ngữ, nó đem thân hình hóa thành một hỏa thuẫn lơ lửng trước mặt của minh chủ Lăng Xiển.
Vũ khí đóng băng từng cái từng cái không ngừng lao thẳng xuống dưới, Hỏa
Thần Nô biến thành hỏa thuẫn ngăn cản công kích, thân hình xuất hiện một tia biến hình và vặn vẹo, hỏa diễm hừng hực trở nên ảm đạm đi rất
nhiều.
Khí tức lạnh như băng xuyên qua hỏa thuẫn thổi lên người của minh chủ Lăng Xiển.
Thâ thể Lăng Xiển không tụ chủ lạnh run lên, sắc mặt đã biến thành màu xanh trắng.
Đổ máu trước kia mang đi không ít tính mạng lực của hắn, năng lực chống cự cũng giảm đi rất nhiều lần, lúc này bị hàn khí xâm lấn càng làm cho hắn có cảm giác rét lạnh thấu xương nói không nên lời.
Rốt cuộc kỹ
năng này cũng tiêu tan toàn bộ, bờ môi của Lăng Xiển đã bị lạnh biến
thành màu tím, sau khi kỹ năng này chấm dứt thì ánh mắt của hắn bỗng
nhiên trở nên độc ác!
- Giết hắn!
Lăng Xiển nhìn yêu linh chúa tể phát ra mệnh lệnh!
Băng Đồng Chi Kỳ vừa mới thi triển kỹ năng băng hệ xong, không có khả năng
bảo hộ Bạch Ngữ đầy đủ. Lăng Xiển cho dù tức giận nhưng hắn phi thường
tinh tường, một khi có cơ hội nhất định không chút do dự ra tay với hồn
sủng sư ngay, hồn sủng sư đứng trên chiến trường không có bảo hộ là nguy hiểm nhất!
Lăng Xiển cho yêu linh chúa tể hóa thành một yêu cốt. Thứ này đáng sợ nhất chính là một kích đánh trúng thì địch nhân chỉ còn lại xương trắng mà thôi!
Kỹ năng của yêu linh không bàng bạc như thú hệ, nham hệ, cũng không tráng lệ như nguyên tố hồn sủng, nhưng mà
tính đột kích và xuyên phá của chúng vô cùng đáng sợ, công kích chỗ hiểm chính là thứ đáng sợ nhất của yêu linh.
Lăng Xiển không cho yêu
linh này học bất cứ kỹ năng tinh thần nào cả, là một yêu linh tiến công
thuần túy, con mồi bị nó nhìn chằm chằm vào đến nay không có kẻ nào
thoát khỏi vận mệnh biến thành xương trắng!
Bị đông cứng toàn
thân nhưng Lăng Xiển trông thấy yêu cốt thần không biết quỷ không hay
tiến sát Bạch Ngữ, khóe miệng tím tái của hắn tươi cười đáng sợ.
Loại khoảng cách này ngay cả Băng Đồng Chi Kỳ cũng khó ngăn cản và né tránh
được, Bạch Ngữ muốn đọc chú ngữ triệu hoán hồn sủng khác cũng không có
khả năng, cho nên hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Xem ra ngươi bị đóng băng đến nỗi ngay cả đầu óc cũng trì độn rồi, đi chết đi!
Minh chủ Lăng Xiển cười lạnh nói.
Yêu linh chiến đấu thường thường là sinh tử lập tức, Bạch Ngữ vừa rồi cho
rằng yêu linh chúa tể của Lăng Xiển đã thối lui, thật không ngờ đồ giảo
hoạt này lại tiềm phục ở chung quanh!
Nếu như yêu linh này công
kích Băng Đồng Chi Kỳ thì như vậy xác thực sẽ có chút khó giải quyết, dù sao Bạch Ngữ không kịp ra tay ngăn cản, nhưng mà buồn cười là minh chủ
Lăng Xiển lại có ý đồ giết hắn?
- Bá! ! ! ! !
Lưỡi dao sắc bén lần nữa phá yết hầu, quỷ dị, tấn mãnh, lăng lệ ác liệt, hơn nữa góc độ đánh úp tới lại không ai có thể đón đỡ!
Hai mắt Bạch Ngữ xuất hiện màu bạc tà dị sáng bóng, dưới ánh mắt của hắn thì động tác của yêu cốt trở nên chậm đi rất nhiều.
Khí tức bén nhọn ập tới, Bạch Ngữ không có di động bộ pháp, thân thể của
hắn sinh ra biến hóa quỷ dị, cơ hồ dùng một khoảng cách cực hạn né tránh yêu cốt đâm tới!
Sau khi né tránh xong thì bàn tay của Bạch Ngữ có ma diễm màu bạc thâm thúy hiện ra ngoài, tấn mãnh bắt lấy đuôi của yêu cốt.
Động tác của yêu cốt lập tức dừng lại, hai mắt yêu dị của nó hoảng sợ nhìn
qua nam tử nhân loại bắt lấy đuôi của nó, lập tức một loại hàn ý đau đớn từ trong linh hồn truyền ra ngoài.
- Xèo...xèo! ! ! !
Yêu cốt phát ra tiếng kêu thống khổ quằn quại, cưỡng ép kéo một cái thì
phần đuôi bị kéo đứng, sau đó vô cùng chật vật chạy thục mạng về phía
chủ nhân của mình!
Bạch Ngữ cũng không có đuổi theo, bàn về tốc độ lên thì hắn chưa hẳn thắng được yêu linh này.
Trên tay hắn cầm một nửa cái đuôi, tiện tay sờ lên, lập tức ma diễm màu bạc hiện ra đem cái đuôi này đốt thành tro.
Vỗ vỗ tro trong tay, Bạch Ngữ nhìn qua sắc mặt tái nhợt của minh chủ Lăng Xiển, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng, nói:
- Xem ra ngươi chảy máu quá nhiều nên đầu óc không thanh tỉnh rồi.
Hắn là người bốn tôn liên thủ cũng không giết chết được, dùng một yêu linh
chúa tể mà muốn giết hắn thì lòng tự tin của Lăng Xiển quá nhiều a.
Nhưng mà cũng khó trách, một tên não tàn dùng máu của mình tính thời gian xác thực có thể làm một ít chuyện tự cho là đúng.
Bạch Ngữ liên tục xát muối lên vết thương, chọc vào nổi đau của minh chủ
Lăng Xiển, làm cho Lăng Xiển tự cho rằng mình thiên hạ vô địch tức giận
muốn thổ huyết.
- Bán ma Bạch Ngữ, thật không ngờ ngươi có được năng lực của bán ma.
Minh chủ Lăng Xiển hít thở sâu một hơi, hắn điều tiết tức giận trong lòng của mình.
Nếu Bạch Ngữ còn có được năng lực bán ma, như vậy thằng này sẽ là uy hiếp lớn nhất cho sự thống trị của hắn!
- Hừ hừ, thì như thế nào, ta không ngại dùng nhiều thêm chút thời gian giết ngươi.
Minh chủ Lăng Xiển nói ra.
- Đồ Lục Thú của ngươi bị ta không cẩn thận phong ấn trong Phong Ấn Tháp, nói thật ta thật không nghĩ kẻ tự cao tự đại như ngươi còn hồn sủng nào có thể giết được ta.
Bạch Ngữ không chút sợ hãi nói ra.
Bạch Ngữ cần hai hồn sủng của Sở Mộ trợ chiến, là vì cho người của Tam đại
cung điện tranh thủ đầy đủ thời gian, có lẽ hắn không đánh lại, nhưng
hắn muốn đi thì không ai cản hắn được.
Ánh mắt minh chủ Lăng Xiển giận dữ, nếu như Đồ Lục Thú có cái gì thì đối với Sở Mộ, Bạch Ngữ, Lăng Xiển tuyệt đối sẽ tàn sát toàn bộ hồn sủng của bọn họ không còn.
Nhưng mà Lăng Xiển cũng thật không ngờ, Bạch Ngữ lại sớm tính toán hắn, thừa
lúc Đồ Lục Thú của hắn ăn cắp năng lượng của Phong Ấn Tháp thì đem hồn
sủng này bao vâu trong Phong Ấn Tháp.
Có thể mở được Phong Ấn Tháp chỉ có hai người, một là Mục thị Mục Thanh Y, còn có một người là Hùng Thủ Viên Tuế.
Lúc này Hùng Thủ Viên Tuế đã bị Liễu Băng Lam lừa gạt lên Nhị trọng thiên
chiến đấu, trong thời gian ngắn không cách nào mở Phong Ấn Tháp.
Mà Bạch Ngữ hình như cũng tìm tòi được ngọn nguồn của hắn, những hồn sủng
này không thể liên thủ thì không thể lưu Bạch Ngữ lại được.
Thời
điểm Lăng Xiển âm thầm suy nghĩ làm thế nào đối phó Bạch Ngữ khó chơi
này, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện tiếng long ngâm thống khổ!