Âm thanh long ngâm này hiển nhiên không phải của u linh long tiểu Chập Long của Sở Mộ, mà là Vẫn Long của hắn!
Vẫn Long của hắn bịa!
Lăng Xiển cũng không có quá mức chú ý tới Vẫn Long chiến đấu, bởi vì hắn tin tưởng lực lượng cùng phòng ngự tuyệt đối của Vẫn Long không thể nào bị
một tiểu long đánh bại được.
Nhưng hắn không ngờ u linh long này
của Sở Mộ lại có được thực lực biến thái như thế, ngay cả Vẫn Long của
hắn cũng có thể đánh bại.
Bạch Ngữ vào lúc này cũng ngẩng đầu,
liếc mắt nhìn qua tiểu Chập Long có thuộc tính u linh, trong nội tâm cảm thán về Sở Mộ nhiều hơn mấy phần.
Trận chiến tranh này Tam đại
cung điện xác thực ở thế tất bại, nhất là không thể triệu hoán Thất Đồ
Thánh Vương nên bị đả kích nặng nề.
Bạch Ngữ trở về nơi này gần như là áy náy với các lão nhân của Tam đại cung điện, trả hết nhân tình này thì hắn sẽ rời đi.
Nhưng mà làm cho Bạch Ngữ thật không ngờ là, một kẻ mới biến thân thành bán
ma ở thành Thiên Hạ đánh bại mình hôm nay lại có thực lực xuất chúng như vậy, cũng dám một mình đối kháng minh chủ Lăng Xiển.
Vốn Bạch
Ngữ chỉ tính toán cứu mấy người rồi rời đi, dù sao hắn độc thân không
thể nào là đối thủ của Hồn Minh, hiện tại có Sở Mộ là biến thái, thật sự có thể làm Bạch Ngữ buông tay đánh cược một lần.
Hình trên đài cao cao bị một tầng mây đen bao phủ.
Những mây đen này là Cự Ưng màu xám tạo thành tạo thành, rậm rạp chằng chịt,
không ngừng phát ra tiếng kêu bén nhọn giống như sấm sét, nghe vào tai
vô cùng gay gắt.
Những quân đoàn này là của Hùng Tá Luyện Duyên,
mà quân đoàn này còn mạnh hơn quân đoàn cao cấp, hơn nữa còn là tinh
nhuệ, chúng chiếm cứ không trung, dưới sự dẫn dắt của Cương Thiết Hùng
Ưng Chi Vương hoàn toàn khống chế không trung.
Đối chiến với Hùng Tá Luyện Duyên chính là Mục Thanh Y, Mục Thanh Y có Quan Hoàng Vương
thực lực cách biệt với đối thủ không lớn, nhưng mà quân đoàn ba ngàn
hùng ưng này lại gây trở ngại không nhỏ cho Mục Thanh Y.
Hơn nữa
Băng Thương Chi Vương cũng tạo thành hạn chế thật lớn cho Quan Hoàng
Vương, cho dù có Diệp Khuynh Tư phụ trợ nhưng muốn hoàn toàn đánh bại
hai người này là chuyện không có khả năng.
- Thanh y, ngươi nhìn qua trung ương tòa thành đi.
Bỗng nhiên Diệp Khuynh Tư lên tiếng nhắc nhở Mục Thanh Y một câu.
Mục Thanh Y dùng hồn niệm nhìn lại, quả nhiên phát hiện một đám người đang
chạy tới nơi này, đám người theo sát người dẫn đầu đều có sinh cấp Đế
Hoàng!
Thuộc tính vong lôi nhất định là duy nhất trên thế giới
này, như vậy nam tử khống chế sinh vật ám tử sắc kia chính là Sở Mộ, mà
những người sau lưng hắn dường như là nguyên lão, trưởng lão của tam đại cung điện!
- Sở Mộ đã cứu bọn họ ra ngoài.
Trên mặt Mục Thanh Y hiện ra thần sắc vui mừng nói ra.
Diệp Khuynh Tư cũng an tâm rất nhiều, nhưng nàng nhanh chóng nhíu mày.
Thiên tử Ngô Quảng cùng Hùng Tá Luyện Duyên cũng không phải dễ đối phó như
vậy, hai người bọn họ liên thủ cũng chẳng qua là kiên trụ hai người mà
thôi, nhưng ở đằng xa còn có quân đoàn Cự Ưng đang tồn tại, nếu như hiện giờ Sở Mộ còn chưa công phá cứ điểm trung tâm tòa thành, chỉ sợ rất
nhanh sẽ bị mấy chục vạn đại quân bao quanh, đồng thời còn bị Ngô Quảng
cùng Luyện Duyên ngăn cản.
- Chúng ta không thể công vào, không thể tiếp ứng bọn họ.
Diệp Khuynh Tư đưa mắt nhìn qua cứ điểm sắt thép.
Cứ điểm hiện giờ đã biến thành pháo đào khổng lồ, quân đoàn của Hồn Minh
tụ tập ở nơi đó hơn mười vạn a, cứ điểm như vậy Diệp Khuynh Tư dùng mưa
độc làm suy yếu rất nhiều người, nhưng mà cờ xí của Tam đại cung điện
cũng không thể vượt qua được.
...
Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y phát hiện Sở Mộ thì Ngô Quảng cùng Luyện Duyên cũng nhìn thấy Sở Mộ.
- Bọn chúng chạy thoát ra ngoài sao? Chỗ đó là do minh chủ trông coi mà.
Luyện Duyên kinh ngạc nói ra.
- Ngăn cản chúng trước rồi nói sau!
Ngô Quảng có chút tức giận nói ra. Không ngờ Sở Mộ còn chưa có chết, hơn
nữa còn có thể thoát ra khỏi chỗ sư phụ của hắn trấn thủ.
Nói
xong Ngô Quảng cùng Luyện Duyên cũng không quan tâm tới Diệp Khuynh Tư
cùng Mục Thanh Y, bọn họ quan tâm nhất chính là phòng thủ cứ điểm sắt
thép ở trung tâm tòa thành này.
Ngô Quảng cùng Luyện Duyên bây
giờ có chút kiêng kỵ với Sở Mộ. Dù sao thằng này đã miểu sát Thái Nga Cự Nhân cho của Mạch Lăng, một khắc đó hai người bọn họ cũng kinh ngạc tới ngây người.
Cho nên lần này đi chặn đường Sở Mộ, hai người cố ý suất lĩnh năm vạn quân đi theo.
Năm vạn quân nếu bình quân mỗi người có được ba con hồn sủng, như vậy chính là mười lăm vạn hồn sủng, số lượng khổng lồ như vậy có thể đè chết rất
nhiều tòa thành, tất cả công trình kiến trúc trong khoảng khắc biến
thành phế tích.
- Ù ù ù ù...
Đại quân di chuyển làm cho cả thành thị rung động, trên đường phố rộng lớn đã sớm đầy hồn sủng, trên
không của nội thành che phủ nhiều sinh vật dực hệ, đại quân nguyên tố đủ loại màu sắc đi theo!
Rậm rạp chằng chịt, hạo hạo đãng đãng
(*đại quy mô), quân đoàn khí thế bàng bạc giống như thủy triều dâng, làm cho sắc mặt nguyên lão và trưởng lão ngưng trọng.
Sở Mộ đang bay lượn trên không trung cũng nhiu mày.
Mười lăm vạn hồn sủng, chỉ cần đồng thời thi triển kỹ năng thì uy lực tuyệt đối không thua gì sinh vật cấp chúa tể.
Sở Mộ có lẽ dám xông vào trong, dù sao Vong Mộng mạnh nhất chính là biến
ảo ra trăm vạn tinh linh điệp, mà Sở Mộ có được lực phòng ngự mạnh mẽ,
đối mặt với quân đoàn như vậy cũng không khó giải quyết.
Nhưng mà sau lưng của hắn chính là các nguyên lão, các trưởng lão đã bị thương
nhiều chỗ, vô cùng suy yếu, làm sao mà chịu được công kích của mười lăm
vạn hồn sủng.
Sở Mộ tự nhiên sẽ không đi cứng đối cứng với quân
đoàn này, mang theo nguyên lão cùng các trưởng lão thay đổi tuyến đường, chạy về vị trí Yểm Ma Cung chiếm lĩnh.
- Muốn chạy! Ngăn hắn lại!
Thiên tử Ngô Quảng đã
sớm oán khí nồng đậm, bay ở trước đội ngũ nhất, ý đồ dùng lĩnh vực băng
hệ của Băng Thương Chi Vương ngăn cản thành viên Tam đại cung điện thay
đổi tuyến đường.
Tốc độ của Hùng Tá Luyện Duyên cũng không chậm,
phía sau hắn là quân đoàn hùng ưng ba ngàn người. lhống chế Cương Thiết
Hùng Ưng Chi Vương khí phách tăng lên nhiều.
Tốc độ của hai sinh
vật cấp chúa tể còn nhanh hơn những người khác nhiều, rất nhanh Băng
Thương Chi Vương cùng Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương đã ở sau lưng của
Sở Mộ.
- Các ngươi đi tới Yểm Ma Cung trước đi, ta ngăn chặn bọn chúng.
Sở Mộ nói với các nguyên lão, trưởng lão sau lưng.
Khương Ma Đế gật gật đầu, dẫn theo những người khác chạy vội về phía Yểm Ma Cung.
Cung điện lớn nhỏ của Yểm Ma Cung vẫn còn bảo tồn hoàn hảo, Khương Ma Đế phi thường quen thuộc địa hình nơi này, hắn dẫn theo những người khác chạy
qua cung điện cao lớn hùng vĩ. Rất nhanh đã tiến vào cung điện tổng bộ
Trong Yểm Ma Cung đã có một ít nơi bị thành viên Hồn Minh chiếm lấy, nhưng mà đám người này nhanh chóng bị Hồn Hoàng như bọn họ giải quyết sạch sẽ.
- Hình như hồn sủng của hắn không ở bên người, vừa vặn diệt hắn!
Ngô Quảng nhìn qua Hùng Tá Luyện Duyên nói ra.
Luyện Duyên gật gật đầu, xác thực không có trôn thấy Sở Mộ có ý triệu hoán,
chuyện này nói rõ hồn sủng của hắn đang chiên đấu ở nơi khác!
Không có Chiến Thú Mặc Dã, cũng không có tiểu Chập Long miểu sát Thái Nga Cự Nhân thì Sở Phương Trần này không đủ gây sợ.
Trông thấy Ngô Quảng cùng Luyện Duyên vậy mà ngốc nghếch xông lên, Sở Mộ cũng âm thầm buồn cười.
Hai người này thật sự tự cho rằng mình là một nhân vật, Vong Mộng không có
phóng xuất khí tức ra ngoài thì cho rằng Vong Mộng là quả hồng mềm?
- Nghệ...
Vong Mộng phát ra một tiếng gáy gọi, lập tức trên bầu tời bao phủ đầy ám tử
sắc cho dù là bầu trời hay là nội thành đều lập tức tiến vào thế giới
vong lôi.
- Oanh...
Tia chớp vong lôi khổng lồ bao phủ
trong thiên địa, Băng Thương Chi Vương cùng Cương Thiết Hùng Ưng Chi
Vương hoảng sợ né tránh, nhưng mà tia chớp dày đặc và uy lực mạnh vượt
xa tưởng tượng của bọn chúng, Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương bị đánh
trúng thì trùng trùng điệp điệp từ không trung ngã xuống mặt đất, điện
giật tê liệt làm cho nó không có khả năng vỗ cánh bay lên.
Mà
Băng Thương Chi Vương vốn tưởng rằng phòng ngự bản thân cường đại nên có thể nhẹ nhàng chống lại lực lượng vong lôi, hết lần này tới lần khác
một đạo vong lôi đánh lên thân thể Băng Thương Chi Vương, liên tục trên
trăm đạo vong lôi tẩy lễ làm thân thể Băng Thương Chi Vương mất phương hướng, giống như Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương rơi xuống mặt đất.
Hai hồn sủng cấp chúa tể còn chưa ngăn được một kỹ năng công kích của đối
thủ đã chật vật như vậy, thiên tử Ngô Quảng cùng Hùng Tá Luyện Duyên lại ngây người lần nữa.
Sở Phương Trần này rốt cuộc tìm kiếm hồn sủng cấp chúa tể cường đại này ở đâu?
- Oanh! ! ! ! Oanh! ! ! ! !
Vong lôi đan vào nhìn thấy mà giật mình, khí tức hủy diệt làm cho Ngô Quảng
cùng Hùng Tá lạnh lẽo rung lên, bọn họ lúc này làm gì dám đánh chính
diện với Sở Mộ cơ chứ, vội vàng hấp tấp đem Băng Thương Chi Vương cùng
Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương thu hồi vào trong.
Quân đoàn mười
lăm vạn hồn sủng đều chậm hơn Ngô Quảng cùng Luyện Duyên một chút, vừa
rồi hai sinh vật cấp chúa tể sinh không ngăn được một kích của lôi hệ
hoàng tộc kia bọn họ nhìn thấy rõ ràng, trong lúc nhất thời khí thế lao
tới lập tức dừng lại!
- Giết đi qua! Sững sờ cái gì mà sững sờ, giết qua cho ta!
Thiên tử Ngô Quảng trông thấy đại quân đang chần chờ, lập tức giận dữ hét
lên, đối phương mạnh hơn nữa cũng chỉ có một con, mà quân đoàn có mười
lăm vạn hồn sủng thì có cái gì phải sợ.
Thời điểm thiên tử Ngô
Quảng gào thét thì Hùng Tá Luyện Duyên lần này cũng học thông minh,
không dám mạo hiểm xông lên một mình, mà là đợi đến lúc ba ngàn tinh
nhuệ hùng ưng xuất hiện thì xuất lĩnh chi không quân này tiến công Vong
Mộng của Sở Mộ.
Lông vũ tán loạn khắp không trung, phát ra âm
thanh chói tai đánh về bốn phía, trên mặt đất lại có hải triểu cuồn
cuộn, khí thế bàng nhiên bao phủ toàn bộ đường đi trong nội thành, Sở Mộ cùng Vong Mộng đứng trước thành viên Tam đại cung điện đối mặt với mười lăm vạn hồn sủng, toàn bộ chung quanh biến thành phế tích, so sánh với
đại quân trước mặt thì Sở Mộ vôn cùng nhỏ bé.
- Vong Mộng, giao bọn chúng cho ngươi đấy.
Sở Mộ nhảy ra khỏi người Vong Mộng, đạm mạc nhìn Vong Mộng nói một câu.
Vong Mộng chậm rãi gật gật đầu, lông vũ trên người bay ra khỏi người, nhẹ nhàng bay trong không khí.
- Phốc phốc phốc phốc phốc phốc...
Cánh phát ra âm thanh loẹt xoẹt, thân hình ám tử sắc của Vong Mộng tối lại,
toàn bộ lông vũ hóa thành tinh linh điệp, những tinh linh điệp này nhanh chóng bao phủ toàn bộ phế tích, dày đặc tới mức không nhìn thấy một khe hở nào
Quang ảnh của Vong Mộng pha tạp, tinh linh điệp càng bay càng nhiều, vốn chỉ có mấy ngàn lại hóa thành mấy vạn.
Mấy vạn con tinh linh điệp đại khái chỉ bao phủ một góc của quảng trường,
nhưng mấy vạn tinh linh điệp này lại phân chía nhiều hơn nữa, chúng đập
cánh bay lượn trên không trung, chiếm lĩnh toàn bộ bầu trời của quảng
trường, cơ hồ bướm hóa thành đám mây.
Nhìn tử xa xa thì mười vạn tinh linh điệp này giống như mây mù, đặt ở tòa thành thị này cũng vô cùng rung động!
Rất hiển nhiên mười vạn tinh linh điệp tuyệt đối không phải cực hạn của
Vong Mộng, đôi cánh đen vẫn khuếch tán như cũ, thời điểm quảng trường bị tinh linh điệp bao phủ toàn bộ, không ngừng lan tràn ra khắp nội thành.
Số lượng tinh linh điệp càng ngày càng khổng lồ, cuối cùng nhất đạt tới trăm vạn!
Trăm vạn tinh linh điệp, nếu so với quân đoàn mười lăm vạn thì nhiều hơn gần mười lần, nhìn qua đại quân tinh linh điệp đang bao phủ toàn bộ nội
thành, mười lăm vạn hồn sủng của Hồn Minh cũng phải ngây người, hoàn
toàn không có dũng khí tiến lên phía trước.
- Cái này... Đây rốt cuộc là hồn sủng nào!
Thiên tử Ngô Quảng khiếp sợ nhìn qua một màn này, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin!
Trăm vạn tinh linh điệp, đây là quân đoàn khổng lồ tới cỡ nào, quân đoàn
mười lăm vạn của bọn họ so sánh thì lộ ra nét nhỏ bé hơn nhiều.
- Phốc phốc phốc phốc ~~~~~~~
Ám tử sắc tinh linh điệp mạn thiên phi vũ, thân hình của chúng mang theo
hiệu quả vong lôi, cho dù không thi triển kỹ năng thì cũng tạo thành
lưới điện vô cùng kinh người!
Tinh linh điệp huy động cánh bay
thẳng vào mười lăm vạn hồn sủng bên kia, cánh của chúng vô cùng sắc bén
và mang theo hiệu quả cắt nát không gian, những nơi đi qua thì công
trình kiến trúc kiên cố cỡ nào cũng bị đánh tan.
- Công kích! ! Nhanh công kích! !
Thiên tử Ngô Quảng trông thấy trăm vạn quân đoàn đánh tới thì hắn mới khôi phục tinh thần lại, bắt đầu rống về phía quân đoàn.
- Thiên tử, toàn quân chúng ta sẽ bị diệt!
Tướng quân mặt mũi tràn đầy quái dị nói ra.
Thiên tử Ngô Quảng ra lệnh chưa hẳn bọn họ sẽ nghe theo, phải biết rằng đây
chính là quân đoàn nhiều hơn bọn họ gần mười lần đấy, dùng loại khí thế
phô thiên cái địa xông tới căn bản cũng không có người nào có dũng khí
chiến đấu.
Thiên tử Ngô Quảng vừa định tức giận rống to, lại chợt phát hiện vị tướng quân kia đã ra lệnh lui lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.
- Ngô Quảng, trước tiên nên lui về cứ điểm rồi nói sau, quân đoàn tinh linh điệp này quá mức khổng lồ
Hùng Tá Luyện Duyên nói ra.
Ngô Quảng khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn qua phương hướng Sở Mộ đào tẩu, hết lần này tới lần khác cánh của tinh linh điệp hoàn toàn che đậy ánh mắt,
nhìn qua tòa thành mờ mờ này càng không thấy thêm thứ gì.
Luyện
Duyên cũng định lui lại, Ngô Quảng nào dám ở lại nơi này, lập tức khống
chế lấy Băng Thương Chi Vương bay về hướng cứ điểm.
Nhưng mà
người Hồn Minh có ý định đào tẩu, Vong Mộng nào dễ dàng buông tha cho
bọn họ như vậy, trăm vạn tinh linh điệp vẫn đập cánh lao về phía trước
thật nhanh.
Bàn về tốc độ thì tốc độ cúa tinh linh điệp hơn xa so với quân đoàn Hồn Minh.
- Keng keng! ! ! ! ! !
Tia chớp không ngừng hiện ra ngoài, lưu lại vết cháy đen trên đá, lại đánh về phía quân đoàn đang rút lui ra phía sau kia!