Tốc độ hai người rơi xuống càng lúc càng nhanh, lực hút từ Phong
Huyệt cũng mạnh mẽ hơn mười mấy lần. Nếu là Hồn sủng cao đẳng đế hoàng
trở xuống căn bản không thể chịu đựng nổi tới lúc này.
Cho dù là
Cửu Thải Loan vô địch đế hoàng cũng phải cẩn thận dị thường, bởi vì
chung quanh nó toàn lực không gian phong bạo. Một khi lọt vào khu vực
hỗn loạn đó chắc chắn sẽ tiêu hao thể lực rất nhanh, cuối cùng không
tránh khỏi tình huống mất đi năng lực phản kháng rồi tiếp nhận tử vong.
xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Vì phòng ngừa hết thảy những
chuyện có thể phát sinh, Sở Mộ đề nghị Mục Thanh Y để cho Dung Nham
Hoàng bảo vệ sau lưng Cửu Thải Loan. Khi cần thiết sẽ buông thả kỹ năng
Nham hệ trì hoãn chút ít thời gian, không đến nổi gặp phải dị biến lại
trở tay không kịp.
"Nơi này đã là cực hạn."
Mục Thanh Y nhíu chặt hai hàng chân mày, ra hiệu cho Cửu Thải Loan ngừng lại.
Lúc này tần số Cửu Thải Loan vỗ cánh rất nhanh, chỉ cần hạ xuống thêm trăm
thước lực hút trở nên vô cùng kinh khủng. Ngay cả Cửu Thải Loan cũng
không thể chống đỡ nổi.
Mục Thanh Y hiển nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, sau khi quan sát hoàn cảnh chung quanh Phong Huyệt, nàng
ra lệnh cho Cửu Thải Loan trở lại mặt đất. Sau đó triệu hồi ra Quan
Hoàng Vương cấp chúa tể.
Quan Hoàng Vương xuất hiện làm cho thần
kinh Sở Mộ căng thẳng, hắn lo lắng đầu Hồn sủng cường đại này nhận thấy
khí tức Bán Ma trong cơ thể mình.
Cũng may Quan Hoàng Vương không hề thoải mái trong thế giới cực băng này, sau khi xuất hiện cũng không
quan tâm đến hắn, chỉ im lặng chờ đợi Mục Thanh Y hạ chỉ lệnh.
Năng lực phi hành của Quan Hoàng Vương mạnh hơn Cửu Thải Loan rất nhiều, lực hút từ Phong Huyệt không thể nào ảnh hưởng tới nó.
Quan Hoàng Vương khí phách vô song, lúc trước Cửu Thải Loan hành động cẩn
thận phi thường, tốc độ hạ xuống rất chậm chạp. Nhưng nó cũng là trực
tiếp đâm đầu lao xuống, vài giây sau đã tới vị trí lúc nãy Cửu Thải Loan dừng lại.
Trong quá trình Quan Hoàng Vương lao xuống, Sở Mộ cũng âm thầm kinh hãi.
Hai người bọn họ đã xuống độ sâu như vậy vẫn không thấy điểm cuối Phong
Huyệt. Không biết Quan Hoàng Vương có thể tiếp tục chống đỡ bao lâu nữa, sợ rằng Phong Huyệt nơi này còn mạnh hơn lực lượng Dị hệ Hồn sủng cấp
chúa tể thi triển kỹ năng chủng tộc rồi.
"Sắp đến cực hạn, rốt cuộc cái Phong Huyệt này sâu tới mức nào ?"
Vào lúc này, vẻ mặt Mục Thanh Y cũng trầm trọng hơn vài phần.
Ngay cả Quan Hoàng Vương cũng không thể tiếp cận Phong Huyệt đã chứng minh
rằng lực lượng Phong Huyệt phát ra phải mạnh hơn cấp chúa tể. Quan trọng nhất là Quan Hoàng Vương đã tới cực hạn, vậy nàng lấy cái gì để bay
xuống độ sâu hơn nữa đây?
"Tính từ chỗ này, ít nhất Phong Huyệt
cũng sâu hơn một ngàn thước nữa. Ngay cả triệu hoán đội hình Hồn sủng
liên thủ cũng chịu không nổi hấp lực của nó."
Sở Mộ chậm rãi nói.
Từ thần sắc Mục Thanh Y cho thấy nàng không cam lòng, bởi vì nàng hao phí
nhiều thời gian, nhiều công sức như vậy lại phải dừng bước tại nơi này.
Ngay cả chủ sủng Quan Hoàng Vương cấp chúa tể cũng bị ngăn cách ngoài
cánh cửa bảo tàng.
"Ngươi giữ chặt !"
Mục Thanh Y quay sang nhìn Sở Mộ, lạnh nhạt nói một câu.
"Giữ làm gì ...?"
Sở Mộ còn chưa nói hết, Quan Hoàng Vương bỗng nhiên lao xuống thẳng tắp,
thân thể Sở Mộ lảo đảo suýt chút nữa văng ra ngoài. Cũng may Thiên Cơ
đúng lúc đưa tay kéo hắn trở lại.
"Đã bảo ngươi giữ chặt rồi."
Mục Thanh Y trừng mắt liếc Sở Mộ.
Sở Mộ hiển nhiên không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ một lần lao
xuống đã vượt qua trăm thước, ở vị trí này cho dù là sinh vật cấp chúa
tể cũng mất đi năng lực đối kháng hấp lực.
Mục Thanh Y ra lệnh cho Quan Hoàng Vương lao xuống kiểu này cho thấy nàng không còn muốn sống nữa rồi.
“Tổ sư nhà nó, đây… cái này… Mục Thanh Y... nữ nhân này chiến thần cái gì chứ? Nữ điên thần thì có !”
Hai người còn cách Phong Huyệt năm trăm thước, hấp lực đã kinh khủng phi
thường. Ngọn lửa trên người Quan Hoàng Vương dần dần mất đi khống chế,
bắt đầu mờ nhạt rồi tiêu tán.
Rốt cuộc Sở Mộ chính thức cảm nhận được Phong Huyệt đáng sợ đến mức nào.
Uy lực phát ra từ Phong Huyệt khẳng định cường đại hơn hình thái Bán Ma
dốc toàn lực buông thả kỹ năng Phong Duệ. Có thể nói Quan Hoàng Vương
liều mạng hạ xuống tuyệt đối không có cách nào bay ngược trở lên. Một
khi không cẩn thận bị hút vào Phong Huyệt chắc chắn là cửu tử nhất sinh, không, phải nói là cơ hội sống không tới một phần vạn.
“Mụ điên !”
Từ trước tới giờ Sở Mộ vẫn luôn cho rằng Mục Thanh Y hẳn là hạng người bảo thủ, làm chuyện gì cũng phải suy tính cẩn thận từng bước một. Nhưng hắn nghĩ vỡ đầu không ngờ nữ nhân này gan lớn hơn trời, quả thực là kéo Sở
Mộ hắn vào chỗ chết mà. Vừa nghĩ đến hành động điên cuồng của nàng, hắn
không nhịn được lửa giận bốc cháy bừng bừng.
Nơi này giống như
một cái giếng sâu, mà điểm cuối chính là Hắc động nối thông với không
gian phong bạo trí mạng. Thậm chí không cần lọt vào Hắc động, chỉ riêng
không gian loạn lưu chung quanh nó đã có thể xé nát sinh vật cấp chúa
tể.
Trong thời điểm nguy cấp này, ánh mắt hai người phát hiện cách Hắc động phong bạo một trăm thước là một cái hang động tối đen.
Hỏa diễm hoàng kim chậm rãi bốc cháy chiếu sáng hang động cách đó không xa, thân ảnh Quan Hoàng Vương chợt di động, cố gắng vỗ cánh chuyển hướng
bay về phía cái hang động kia.
Lúc này vị trí hai người Sở Mộ ở rất gần miệng hang.
Nhưng đồng thời hắn cũng thấy được phía dưới cùng là một cái Phong Huyệt
khổng lồ, không gian chung quanh nó không ngừng nứt vỡ, hồi phục tạo
thành khu vực tử vong. Hắn không nhịn được hít vào một hơi rét lạnh, chỉ cần lọt vào phạm vi không gian phong bạo kia, cả hai người khẳng định
chết chắc.
Sở Mộ tiến vào trạng thái Bán Ma hóa có thể ngăn cản
lực lượng Phong Huyệt hấp xả, nhưng tuyệt đối chống đỡ không nổi không
gian phong bạo tàn phá.
Hắn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Mục Thanh Y, mở miệng nói:
"Ngươi làm sao biết dưới này có hang động?"
"Đoán !"
Mục Thanh Y bình thản hồi đáp.
"..."
Sở Mộ trực tiếp hết chỗ nói rồi.
Trái tim hắn vừa mới yên tĩnh một chút lại bắt đầu đập nhanh, vốn là hắn cho rằng Mục Thanh Y đã biết được dưới này có hang động mới dũng cảm lao
xuống như thế.
Kết quả là nữ nhân điên này hoàn toàn không biết phía dưới có hang động.
Thế nhưng, nàng vẫn đâm đầu lao xuống chẳng phải là lấy mạng ra đùa giỡn
hay sao? Phải biết rằng Sở Mộ Bán Ma hóa nắm giữ năng lực Dị hệ cũng
chưa chắc đối kháng nổi lực lượng không gian phong bạo đáng sợ ở dưới
kia.
"Ha ha, ngươi cũng biết sợ, hiếm thấy, rất hiếm thấy."
Mục Thanh Y mỉm cười bình thản, có thể thấy được gã nam tử luôn luôn bình
tĩnh như mặt nước hồ thu đổ mồ hôi ướt nhẹp đúng là không hề dễ dàng.
"Lần sau phiền toái ngươi thương lượng trước một tiếng, không nên tự tiện chủ trương như vậy."
Sở Mộ ngoài mặt cười khổ, trong lòng lại âm thầm mắng Mục Thanh Y trăm
ngàn lần. Nữ tử này đột nhiên nổi điên cũng không sao, nhưng đừng có
mang hắn chôn cùng một chỗ. Quan hệ hai người còn chưa có thân thiết đến trình độ kia.
"Tự tiện chủ trương? Ngươi cảm thấy dùng mấy chữ đó trên người Bổn cung có thích hợp không?"
Mục Thanh Y liếc mắt nhìn sang Sở Mộ, mỉm cười mị mị.
Trong tình hình chung, người khác nói chuyện với Thiên Cơ sẽ đi kèm một danh
xưng tôn kính, nhưng Sở Mộ trực tiếp gọi ‘ta với ngươi’ làm cho nàng cảm giác lạ lẫm, cũng tương đối hứng thú. Nếu như bị người khác nghe được
chắc chắn sợ hãi trợn tròn mắt. Huống chi hắn còn dám chỉ trích nàng tự
tiện chủ trương?
Nàng là Thiên Cơ, là nữ Chiến thần, là nữ vương
Vạn Tượng Cảnh. Cho dù nàng đưa ra lựa chọn và quyết định như thế nào
cũng không có một người dám lên tiếng nghi vấn. Vì thế lời lẽ của hắn
hoàn toàn không lọt vào tai nàng, cũng không cần để ý làm gì.
Cường giả nhất định phải được tôn kính, bất kể ngươi là môn chủ hay thiếu chủ cũng phải hạ thấp tư thái, tâm cao khí ngạo trước mặt nàng thông thường sẽ không có kết quả tốt.
Mục Thanh Y cảm thấy gã nam tử này
dùng ngôn ngữ tương đối tùacute;, nhưng nàng không có bất mãn vì thái độ của hắn. Ngược lại còn đang nghi ngờ hắn lấy đâu ra dũng khí để nói với mình như vậy.
Sở Mộ cũng lười cãi cọ với nữ nhân điên này, ánh
mắt nhìn lướt qua khu vực đen thui phía dưới. Lúc này hắn còn cách hang
động không tới hai mươi thước.
"Không biết hang động kia đi thông địa phương nào, cách Phong Huyệt chỉ có năm mươi thước. Quá nguy hiểm
rồi, sợ rằng thế giới nhân loại không có ai đủ khả năng tiến vào nơi
này."
Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Hai người Sở Mộ và Mục Thanh Y lập tức tập trung nhìn vào hang động, nghĩ xem có biện pháp nào tốt hay không.
Sở Mộ có thể khẳng định cho dù Bán Ma hóa cũng không có cách nào thay đổi
phương hướng bay vào hang động. Mặc dù khoảng cách rất ngắn, nhưng phía
dưới lại có hấp lực cường đại gây cản rở. Di động một thước tại nơi này
còn khó hơn đi trăm dặm ở khu vực bên ngoài.
“Vù vù vù !”
Sở
Mộ không thể, nhưng Quan Hoàng Vương lại làm được. Không biết nó dùng kỹ năng gì, thân hình đột nhiên đảo qua lợi dụng lực lượng hấp xả và hỏa
diễm hoàng kim biến thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, chui vào trong
hang động vô cùng chính xác.
"Sau này thực lực mạnh hơn lại thử thăm dò Phong Huyệt bên dưới."
Mục Thanh Y vẫn bảo trì thái độ bình thản, nhẹ giọng nói.
Nàng đã là cường giả mạnh nhất trong thế giới nhân loại, không ngờ rằng nơi
này lại có địa phương nguy hiểm không dám xông vào. Cho nên nàng càng
thêm hiếu kỳ, âm thầm nhớ kỹ nơi này trong tương lai sẽ quay lại chậm
rãi điều tra.
Thế gian có vô số điều kỳ bí, rất nhiều địa phương
mà nhân loại chưa từng đi quâ. Ví dụ như thế giới Càn Khôn Băng Môn này, trước kia Sở Mộ sẽ không thể nào tin tưởng trên đời còn có thứ gì làm
cho sinh vật cấp chúa tể cảm thấy lực bất tòng tâm.
Sở Mộ đưa tay chạm vào vách băng cứng rắn, bởi vì nơi này có lực lượng phong bạo tồn
tại, cho nên tầng băng bị đè nén gấp trăm ngàn lần phía trên mặt đất.
Cho dù là sinh vật cấp chúa tể dốc toàn lực đánh một kích cũng chỉ lưu
lại dấu vết mờ mờ mà thôi.
Thân thể Quan Hoàng Vương thu nhỏ lại
biến thành một con tiểu phượng hoàng đứng trên bả vai Mục Thanh Y. Nơi
này bị phong bạo ảnh hưởng quá lớn, kích thước to lớn sẽ bị trở ngại
không ít, nó thu nhỏ lại vừa dễ bề hoạt động vừa tiết kiệm thể lực.
Hai người cảm thấy hứng thú đối với bí mật ẩn đằng sau hang động. Mục Thanh Y đi trước, Sở Mộ cũng không triệu hoán Hồn sủng, lẳng lặng đi theo
phía sau nàng.
Hang động rất dài, không gian lại tối tăm tạo cảm
giác áp bức khó thở. Lối đi quanh co, khúc khuỷa lúc lên lúc xuống rất
khó xác định phương hướng chính xác. Cũng may là nơi này không có đường
rẽ.
Đi một hồi lâu vẫn không có phát hiện chỗ nào khác biệt, hai
bên trên dưới vẫn là vách băng bóng loáng, điểm cuối hang động chính là
mục tiêu mơ hồ vô định.
"Chẳng lẽ giống như thế giới Càn Khôn ở trên, lại muốn đi hai tháng?"
Sở Mộ cảm giác có cái gì đó không đúng, mở miệng lẩm bẩm.
Mục Thanh Y quay đầu lại nhìn chằm chằm Sở Mộ, ánh mắt kia hẳn là đang oán giận hắn tại sao không thể nói chuyện gì tốt lành?
Mục Thanh Y cũng sợ, sợ cái hang động này dài dòng như thế giới Càn Khôn,
vĩnh viễn không có điểm cuối. Nếu đúng như vậy, cho dù tâm tính kiên
định cỡ nào cũng có lúc hỏng mất.
Dĩ nhiên còn có một vấn đề
nghiêm trọng hơn, đó là con đường này không biết dẫn tới đâu, lỡ may
điểm cuối là ngõ cụt chẳng phải là tử cục hay sao? Bởi vì Mục Thanh Y
không có lòng tin khống chế Quan Hoàng Vương bay ngược Phong Huyệt trở
lên mặt đất.
Đối mặt tương lai tăm tối, nói không chừng Sở Mộ hóa thân Bán Ma giết chết nàng ngược lại sẽ cảm thấy được giải thoát.
Thật sự bất hạnh, Sở Mộ cái mỏ quạ đen trở thành sự thật.
Hai người đi suốt năm ngày vẫn không nhìn thấy điểm cuối, Sở Mộ tâm tính
kiên định dần dần không nhịn được. Đường đi dài bất tận không hề đáng
sợ, chỉ sợ đau khổ kiên trì, đau khổ chấp nhất đến cuối cùng chỉ là con
đường hắc ám, căn bản không có cơ hội nhìn thấy quang minh.
Tinh thần Mục Thanh Y cũng bắt đầu dao động, nhưng nàng không chậm lại chút nào, tốc độ đi tới vẫn giữ nguyên như cũ.
Trong khoảng thời gian này, Sở Mộ rốt cuộc hiểu được tại sao nữ tử này đứng ở vị trí Tam cường lâu như vậy, không có người nào đủ sức rung chuyển.
Nàng kiên trì và chấp nhất vượt xa lẽ thường, chỉ cần không chết chắc
chắn sẽ càng ngày đi càng xa, thậm chí sẽ có cơ hội vượt qua Minh chủ
Hồn Minh.
Đến ngày thứ sáu, Mục Thanh Y để cho Sở Mộ đi ở phía trước.
Nhưng mà đến ngày thứ mười, Mục Thanh Y đang chuẩn bị nói gì đó, Sở Mộ bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn tới Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y ngạc nhiên hỏi:
"Tại sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác?"
Sở Mộ mỉm cười đắc ý.
Thật ra tinh thần Mục Thanh Y đã dần chết lặng mới không kịp phản ứng, khi
nàng thả hồn niệm ra cảm giác hoàn cảnh chung quanh, trên mặt lập tức
hiện lên một nụ cười vui sướng.
Linh khí, linh khí nồng nặc tới cực điểm.
Ở phía trước hang động cách đó vài trăm thước đột nhiên xuất hiện tình
huống rộng mở, trong sáng. Điểm cuối hang động chính là một thế giới
dưới lòng đất rộng lớn ngoài sức tưởng tượng.
Linh khí từ thế giới bên kia tràn vào làm cho tinh thần hai người rung lên, tất cả mỏi mệt tiêu trừ trong nháy mắt.
Quãng đường này bị hành hạ nội tâm còn kinh khủng hơn mấy năm lịch lãm cộng
lại. Cuối cùng hai người kiên trì cũng được đền đáp, ít nhất con đường
phía trước không có nhàm chán nữa rồi.
May mắn Sở Mộ và Mục Thanh Y tâm trí cực kỳ kiên định, nếu như là người khác đoán chừng đã trực tiếp phát điên ở giữa đường rồi.
"Linh khí nơi này dư sức luyện ra Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong rồi, không biết lực lượng truyền thừa là loại gì !"
Mục Thanh Y thở ra một hơi nhẹ nhõm, thái độ cũng ôn nhu hơn trước vài phần.
Sở Mộ khẽ gật đầu, để cho Thiên Cơ đi trước dẫn đường. Ngọn lửa màu vàng kim vẫn lập lòe chiếu sáng con đường phía trước.
Rốt cuộc cũng đi ra hang động, ở trong tầm mắt Sở Mộ và Mục Thanh Y là thế
giới rộng lớn, không khí thoáng đãng, trong lành. Ở vị trí trung tâm là
một tòa cung điện khổng lồ trang nghiêm, cổ kính.
Trước kia Sở Mộ đã từng chứng kiến Thiên Hạ Vương điện. Nhưng mà so sánh với cung điện
bằng băng trước mắt lại thua kém quá xa, mỗi một góc tường, mái ngói đều ẩn chứa lực lượng cổ văn, khí thế uy nghiêm không thể xâm phạm.
Thế giới Càn Khôn Băng Môn kéo dài vô cùng vô tận, phía dưới đại địa lại ẩn giấu một vùng thiên địa khác, chung quanh lại là vô số Phong Huyệt đáng sợ chí cực. Không ai ngờ tới dưới lòng đất sâu thăm thẳm lại có một tòa cung điện cổ xưa.
Nó xuất hiện từ khi nào, là ai kiến tạo, đến tột cùng bên trong ẩn chứa bao nhiêu bí mật xa xưa?
Tâm tình hai người Sở Mộ và Mục Thanh Y thoáng cái rung động kịch liệt, tòa Băng cung thả ra khí thế như một vị vương giả cô độc, một thời tung
hoành ngang dọc về già ẩn cư tại nơi này rời khỏi tầm mắt thế nhân.
Đây là một thế giới thần thoạt bị lãng quên, hoặc có lẽ là chưa từng có người nào đặt chân đến.
Cả tòa Băng cung được xây dựng bằng một loại băng trong suốt, dùng mắt thường cũng có thể thấy được kết cấu ở trong bức tường.
Vị trí trung tâm Băng cung là một gian đại điện treo trên cao, phía dưới
có bậc thang nối liền với bảy khu thần đàn. Mỗi thần đàn chia ra chiếm
cứ khu vực riêng biệt, hoàn cảnh và tường băng trang trí không khác nhau nhiều lắm.
Sở Mộ và Mục Thanh Y có thể cảm giác được Linh nguyên xuất phát từ đại điện, xuyên qua tường băng truyền đi khắp Băng cung
rộng lớn. Hai người cũng không do dự, lập tức cất bước đi tới cầu thang
gần nhất.
Hai bên vách cầu thang là vô số điêu khắc chú ngữ cổ xưa,
bên trong tường ẩn chứa lực lượng thần bí vô hình khiến cho lòng người
dao động.
Sở Mộ hoàn toàn mù tịt các loại cổ văn, nhìn tới điêu
khắc chú ngữ trên cầu thang mà trong lòng mờ mịt. Vào lúc này, hắn đột
nhiên nghĩ tới Cẩn Nhu công chúa.