Quả nhiên đúng như Sở Mộ dự liệu, hai người đi thêm hai tháng cũng không thấy cảnh vật thay đổi.
Trong lòng Sở Mộ có lòng tin vững chắc, Thiên Cơ không cam lòng tay không trở về. Cho nên hai người mặc nhiên phối hợp ăn ý tiếp tục im lặng đi tới.
Thời gian hai tháng trôi qua, tinh thần hai người bắt đầu lung lay, trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét đối với thế giới này.
Sở Mộ dần dần cũng nói chuyện với Thiên Cơ, chủ yếu là hỏi thăm tình huống liên quan đến cấp chúa tể, nhất là tin tức về Huyền nguyên và các loại
kỹ năng.
Mặt khác, Sở Mộ cuối cùng đã biết được tên của nữ nhân
này rồi. Cho dù hắn xem nữ nhân này như người chết, nhưng dưới tình
huống nhàm chán kiểu này vẫn hỏi thăm nàng vài câu, xem như kiếm chuyện
hóa giải bóng ma trong lòng.
Thiên Cơ là nữ vương Vạn Tượng Cảnh Vương, tên là Mục Thanh Y.
Vạn Tượng vương giả biến mất mấy năm nay không biết tung tích, hắn chưa bao giờ quan tâm đến sự tình trong cảnh nội, cuối cùng mọi người nhất trí
bỏ trống vương vị. Vạn Tượng Cảnh sẽ do ba thế lực lớn và Hồn Minh tiếp
quản.
Mục Thanh Y cũng không hứng thú với vương vị địa cảnh, chỉ
dốc lòng tu luyện cuối cùng trở thành nữ Chiến thần danh tiếng hiển
hách.
Mục Thanh Y chỉ nhận chức vị danh dự trong Hồn Minh, hoàn
toàn không tham dự vào quyền lực hay là phân tranh. Đây là nguyên nhân
chủ yếu ba thế lực lớn không xem nàng là địch nhân.
Lập trường
của Mục Thanh Y chính là bảo vệ Vạn Tượng Cảnh, không phải là Hồn Minh.
Ba thế lực lớn thù oán với Hồn Minh, không phải Vạn Tượng Cảnh. Cho nên
song phương không cần thiết xảy ra xung đột.
Sau khi biết được
chuyện này, Sở Mộ bắt đầu suy nghĩ thật cẩn thận. Nếu như Mục Thanh Y
quả thật không đứng bên phía Hồn Minh, Sở Mộ cũng không cần thiết đuổi
tận giết tuyệt, thật ra giữa hai người cũng không có thâm thù đại hận.
Mục Thanh Y đã nói rõ tình huống của mình cho Sở Mộ biết. Vậy thì hắn đương nhiên thêu dệt ra lai lịch của mình nhằm không bị nàng sinh lòng nghi
ngờ.
Sở Mộ thay đổi chút ít quá khứ của mình, tin tức xem như nửa thật nửa giả tường thuật lại cho Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y mỉm cười nói:
"Ngươi đúng là có chí lớn, trên đời này rất hiếm thanh niên trẻ tuổi nghĩ được như ngươi."
Nhìn thấy Mục Thanh Y mỉm cười thanh nhã như hoa xuân chớm nở, trong lòng Sở Mộ bỗng nhiên cảm thấy tươi đẹp mê hồn, vội vàng quay đầu nhìn sang chỗ khác.
"Chết tiệt, không thể tiếp diễn như thế này. Nếu không ngay cả tâm tư giết nàng cũng bị mài mòn."
Sở Mộ âm thầm cắn răng hạ lời thề.
Đúng như Mục Thanh Y suy đoán, tuy rằng Sở Mộ tâm trí kiên định, nhưng hắn
còn là một nam nhân. Dưới tình huống đi tới không có mục tiêu kiểu này,
hắn không nhịn được liếc mắt nhìn sang Mục Thanh Y mấy lần, trong đầu
bắt đầu xuất hiện một vài ý nghĩ mê luyến.
Mục Thanh Y quả thật
rất đẹp, dáng người lại mỹ lệ câu hồn đoạt phách. Hiện tại hắn đã bị ám
ảnh trong lòng, nếu như đi thêm vài ngày nói không chừng triệt để luân
hãm.
Cứ tiếp tục như vậy rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Sở Mộ phải tìm cơ hội hạ thủ, không dám trì hoãn lâu hơn nữa.
Nếu xuất thủ dưới tình huống này, Sở Mộ không có cách nào trực tiếp công
kích bản thân Thiên Cơ. Đầu tiên là Bạch Hổ cảnh giác rất tốt, tiếp theo Thiên Cơ vẫn luôn buông thả hồn niệm cảm ứng chung quanh. Chỉ cần Sở Mộ hóa thân Bán Ma, trong nháy mắt đó nàng sẽ triệu hồi ra Quan Hoàng
Vương.
Cho nên Sở Mộ quyết định trước tiên xử lý Bạch Hổ có tính
uy hiếp lớn nhất, khiến cho Mục Thanh Y mất đi một hồn. Sau đó từ từ
chiến đấu giải quyết Quan Hoàng Vương.
Thực lực Quan Hoàng Vương đại giảm ở trong vùng đất cực băng này, Sở Mộ có đầy đủ lòng tin đánh bại nó.
Giả như Thiên Cơ muốn chạy trốn, Sở Mộ tất nhiên sẽ truy sát không tha. Lộ
trình hai tháng cũng đủ để hắn từ từ mài chết nàng, dù sao tốc độ Quan
Hoàng Vương cũng không nhanh hơn trạng thái Bán Ma bao nhiêu.
Sở
Mộ suy nghĩ kế hoạch xong xuôi liền chờ đợi thời điểm Thiên Cơ tĩnh tu,
nhưng một chuyện tình xảy ra không đúng lúc khiến cho Sở Mộ từ bỏ ý định hạ thủ.
"Chúng ta tìm được rồi."
Mục Thanh Y thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười nói.
Từ đó có thể nhìn ra được hành trình dài hai tháng cũng làm nàng vô cùng
phiền não, bây giờ rốt cuộc nhìn thấy đích đến hiển nhiên vui mừng không dứt.
Vẻ mặt Sở Mộ lại có phần thất vọng, ánh mắt phóng ra xa quan sát tòa Tuyết Phong sơn phía trước, trong lòng tự nhủ:
“Ngọn núi tuyết kia sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, tại sao lại hiện ra đúng là hắn chuẩn bị xuất thủ?”
Chỉ cần nhìn thấy ngọn núi Tuyết Phong, hoặc là đại loại bất kỳ vật thể nào khác, tinh thần cấm chế sẽ từ từ yếu bớt. Sở Mộ cũng bị chuyển dời mục
tiêu từ Mục Thanh Y tới ngọn núi bên kia.
Thật ra Mục Thanh Y
cũng bị dục niệm nhiễu loạn giống như Sở Mộ, nàng dần dần cảm thấy mình
có hảo cảm với nam tử này. Lúc bình thường có lẽ không sao, nhưng mà ở
trong thế giới, hảo cảm và tán thành sẽ không ngừng tăng trưởng. Đây
không phải là dấu hiệu tốt, điều đó làm cho tinh thần Mục Thanh Y hoảng
loạn, không biết mình có thể kiên trì bao lâu.
Dĩ nhiên, Mục
Thanh Y cũng nhận thấy ánh mắt Sở Mộ không còn trấn định như lúc ban
đầu. Dưới tình huống tinh thần bị nhiễu loạn, ánh mắt cực nóng của hắn
khiến nàng bối rối. Đồng thời cũng cảm thấy tinh thần cấm chế đáng sợ,
nàng biết rằng Sở Mộ không có cách nào khống chế được mới lo lắng một
lúc nào đó mình sẽ mất đi lý trí.
Cho nên Mục Thanh Y vẫn kiên
quyết bảo lưu hồn niệm cảnh giới, trước khi hắn làm ra hành động thiếu
suy nghĩ, nàng sẽ để cho Cửu Thải Loan giam cầm hắn, bóp chết ý đồ xấu
từ trong trứng nước.
Nàng làm như vậy là vì coi trọng Sở Mộ, nói
không chừng thật sự có ngày thu hắn làm đệ tử. Mặc dù không thành công,
lấy thiên phú của hắn cũng có thể bước lên đỉnh cao trong tương lai
không xa. Mục Thanh Y coi như là lưu lại mối giao tình với một vị cường
giả tiềm lực. Vì vậy, bất kể là bằng hữu hay là đệ tử, nàng không muốn
giữa hai người có một đoạn ký ức khó xử.
"Lúc trước nên để hắn trở về với ba người kia, cũng may là tới rồi."
Mục Thanh Y âm thầm suy nghĩ.
Sở Mộ hiển nhiên không biết Mục Thanh Y nghĩ gì, nếu như hắn biết nàng
dùng hồn niệm cảnh giác mình, đoán chừng sẽ cười khổ không biết nói gì
cho tốt.
Sở Mộ đúng là dự định làm chuyện bất chính, nhưng không
phải là cái loại sự tình nam nữ kia. Hơn nữa, Sở Mộ bắt đầu dồn lực chú ý vào việc giết chết Mục Thanh Y, cho nên sát niệm khuếch đại làm cho
nàng tưởng lầm là ‘ánh mắt cực nóng’.
Tuyết Phong nói chuẩn xác
là một ngọn núi băng khổng lồ, điểm đặc biệt là nguyên liệu tạo thành từ một loại băng trong suốt tương tự mặt đất.
"Nơi này linh khí rất nồng, có lẽ gần đây có tồn tại Linh nguyên."
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, mở miệng nói.
Mục Thanh Y không đáp lại, bắt đầu buông thả hồn niệm ra bốn phía cảm giác tình hình chung quanh.
Chỉ chốc lát sau, Mục Thanh Y mở mắt ra, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng khó thể ức chế.
"Chuyện gì ?"
Sở Mộ thấy Mục Thanh Y mừng rỡ như vậy, khó hiểu hỏi.
"Mặc dù nơi này không có huyền nhưng nhưng lại có một khu di tích cổ, trong
đó thường thường sẽ xuất hiện lực lượng truyền thừa giúp cho thực lực
Hồn sủng hoặc Hồn sủng sư tăng cường trên phạm vi lớn."
Mục Thanh Y cười nói.
Về tình huống truyền thừa lực lượng, trước kia Sở Mộ đã từng nhận được một loại. Đó là Thánh Huyết Bích Tuyền của Thiên Thương Thanh Chập Long tẩy lễ, lần đó đúng là thực lực đề thăng mãnh liệt, đến bây giờ nghĩ lại
vẫn còn hưng phấn không dứt. Nếu như nơi này thật sự có truyền thừa, vậy thì chuyến đi này không uổng công.”
"Ngươi và Bạch Hổ ở lại đây, ta lên đỉnh núi xem xét."
Mục Thanh Y chậm rãi nói.
Sau đó nàng khống chế Cửu Thải Loan bay lên cao tìm xem có dấu hiệu đặc thù nào không.
Sở Mộ cũng không nóng nảy, chờ đợi được vài phút chợt thây Mục Thanh Y từ
trên đỉnh núi bay xuống, từ thần sắc cho thấy nàng cũng không tìm được
thứ gì có giá trị.
"Có phải là dưới mặt đất?"
Sở Mộ thử đưa ra nghi vấn.
Mục Thanh Y gật đầu, mệnh lệnh cho Bạch Hổ dùng móng vuốt phá vỡ tầng băng.
Mặt đất nơi này cứng rắn hơn nham thạch bên ngoài gấp trăm lần, Bạch Hổ
dùng toàn lực đánh một trảo kích cũng chỉ đào ra cái hố sâu mấy chục
thước.
Mục Thanh Y ra lệnh cho Bạch Hổ tiếp tục công kích, đồng thời triệu hồi ra Dung Nham Hoàng có lực công kích mạnh hơn.
Dung Nham Hoàng có năng lực phá băng mạnh hơn Bạch Hổ, công kích một lần có thể đào sâu hơn trăm thước.
"Ầm ầm ầm !"
Dung Nham Hoàng một quyền lại một quyền đánh xuống, bỗng nhiên đại địa chấn
động liên hồi. Mặt đất dưới chân Sở Mộ sụp đổ làm hắn hụt chân rơi
xuống.
Mục Thanh Y vội vàng khống chế Cửu Thải Loan bay tới đón lấy Sở Mộ, không để hắn bị hấp lực kéo xuống.
Nếu như là hoàn cảnh bình thường, Sở Mộ có thể dựa vào hồn kỹ Phong hệ từ
từ bay lên, nhưng mà nơi này lại có một nguồn hấp lực cực mạnh. Trong
lúc nhất thời Sở Mộ cũng bị luống cuống tay chân, may mà Mục Thanh Y
xuất hiện kịp thời.
"Không có chuyện gì ?"
Mục Thanh Y lo lắng hỏi.
"Ừ, không ngờ dưới mặt đất lại có Phong Huyệt, từ từ bay xuống xem sao !"
Sở Mộ làm sao có việc? Hắn lập tức xoay chuyển đề tài nói với Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y để cho Bạch Hổ lưu lại mặt đất, sau đó cưỡi Cửu Thải Loan và Dung Nham Hoàng từ từ bay xuống.
Phong Huyệt chính là không gian hắc động có lực lượng thôn phệ kinh khủng,
theo quá trình Cửu Thải Loan bay xuống, hấp lực ảnh hưởng lên người nó
càng lúc càng mạnh.
"Phong Huyệt cách đây rất xa, thế mà hấp lực lại mạnh mẽ như thế này. Không biết trung tâm Phong Huyệt đáng sợ cỡ nào nữa."
Sở Mộ cảm thấy có chút bất an, thử dò hỏi một câu.