"Thôi được, các ngươi kiên trì ba mươi ngày cũng không dễ dàng. Nhưng mà đáng sợ chân chính chỉ mới bắt đầu, bởi vì các ngươi trở về sẽ phải đi
thêm lộ trình ba mươi ngày nữa."
Thiên Cơ nhìn sang hai nữ đồ đệ của mình, thần sắc lộ vẻ bất đắc dĩ và có một chút thất vọng.
Ba mươi ngày đúng là cực hạn của bọn họ rồi, tiếp tục đi tới sợ rằng tinh thần của bọn họ sẽ tan rã triệt để. Mặc dù nói tu luyện nhất định phải
trải qua tinh thần khảo nghiệm, nhưng làm quá độ ngược lại sẽ gây ảnh
hưởng không tốt. Một khi trong lòng sinh ra tâm ma quấy nhiễu xem như
chặt đứt tiền đồ trong tương lai của bọn họ rồi.
"Ngươi cũng theo bọn họ rời khỏi."
Thiên Cơ thấy Sở Mộ không có ý định trở về thì lên tiếng nhắc nhở.
Sở Mộ lắc đầu nói:
"Nơi này rất tốt đối với Băng Không Tinh Linh, đồng thời còn có thể rèn
luyện ý chí mạnh mẽ hơn. Ta nghĩ đi thêm vài ngày nữa sẽ đột phá sáu
niệm, đạt tới bảy niệm Hồn Hoàng."
Đây là Sở Mộ nói thật, tâm
linh thừa nhận kém sẽ cảm thấy nơi này là địa ngục đáng sợ, tâm linh
thừa nhận mạnh lại hiểu được nơi này là địa phương tu luyện rất tốt.
Thiên Cơ lộ vẻ do dự, thật ra nàng không quá đi cùng một người nam tử trong hoàn cảnh như thế này.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại nàng cảm thấy có lẽ nhiều người cũng tốt. Bởi vì
bản thân nàng cũng không dám cam đoan sau này mình không bị gánh nặng
tâm lý, hơn nữa quãng đường trở về chính là đoạn thời gian hành hạ kinh
khủng nhất. Không cẩn thận sẽ rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục.
"Ngươi muốn tiếp tục đi cũng được, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi. Thế giới này
tồn tại một đạo tinh thần cấm chế, tác dụng của nó chính là gây nhiễu
loạn nội tâm, cho dù tĩnh tu cũng không thể hồi phục. Đừng để bị tinh
thần quá độ, nếu không sinh ra tâm ma ngươi sẽ tu luyện trì trệ không
tiến, ít nhất cũng lãng phí mấy năm vô ích."
Thiên Cơ nói rất chân thành.
Đây là một loại trận đồ kích thước khổng lồ, lấy toàn bộ không gian làm
trận hình, vô số ma văn cổ xưa bên ngoài làm trụ cột tạo thành tinh thần áp chế. Dùng mắt thường không thể nào nhìn thấy nó.
Mới đầu
Thiên Cơ không ý thức được thế giới này có chỗ nào bất đồng, nhưng đi
lại càng lâu thì áp bách trong lòng càng lớn, ngay cả tĩnh tu cũng không có một chút tác dụng. Vì thế nàng bắt đầu đề cao cảnh giác, không có
tiếp tục kiên trì lưu lại hai nữ đệ tử và Đằng Lãng.
"Ta không có yếu ớt như vậy."
Sở Mộ hoàn toàn xem thường vấn đề này.
Tinh thần cấm chế chủ yếu là khảo nghiệm nội tâm, Sở Mộ đúng lúc mượn nó rèn luyện chính mình, hi vọng có thể mau chóng tăng cường cảnh giới. Một
khi đạt tới cao niệm Hồn Hoàng, hắn sẽ nhiều thêm một cái hồn ước rồi.
"Ngươi cưỡi Bạch Hổ của ta."
Thiên Cơ vừa nói xong liền nhảy xuống Bạch Hổ, gọi Cửu Thải Loan ở trên không trung hạ xuống đón mình.
Sở Mộ gật đầu, hắn đúng là không còn Hồn sủng hữu dụng tại nơi này. Tiểu
Mạc Tà vốn sợ lạnh, triệu hoán nó ra ngoài rất có hại đối với thể lực và tinh thần. Bản thân hắn lại không muốn đi bộ trong thế giới này.
Chẳng qua là Thiên Cơ cố ý khảo nghiệm kiên nhẫn của Sở Mộ, mặc dù nàng khống chế Cửu Thải Loan bay sát bên cạnh, nhưng cả ngày vẫn không nói câu
nào.
Sở Mộ lại bình tĩnh như thường, vẫn luôn duy trì trạng thái tĩnh tu không hề để ý tới nàng.
Cứ như thế đi suốt mười ngày, hai người Sở Mộ và Thiên Cơ một mực im lặng đi tới, tính nhẫn nại quả thực hơn xa người thường.
Thật ra, trong quá trình này Sở Mộ vẫn âm thầm quan sát Thiên Cơ, muốn thừa
dịp nàng tĩnh tu đánh ra một kích trí mạng. Thế nhưng Sở Mộ phát hiện nữ nhân này rất cẩn thận, lúc nào cũng lưu lại một đạo hồn niệm cảnh giác
chung quanh.
Đây không phải là nàng đề phòng Sở Mộ, mà là vì lo lắng có sinh vật hoang dã tiến hành đánh lén.
Những sinh vật trường kỳ sinh sống tại nơi này khẳng định cường đại đáng sợ.
Cho dù thế giới này trống rỗng không có vật thể gì hết, nhưng Thiên Cơ
khẳng định nơi này tồn tại nguy hiểm hơn xa Cấm Vực.
Đến ngày thứ mười lăm kể từ khi đám người Đằng Lãng rời đi, Thiên Cơ chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt nàng vẫn là bầu trời bao la vô tận, mặt đất rộng lớn vô biên,
đi liên tục hơn một tháng vẫn nhìn thấy cùng một cảnh tượng, ngay cả
Thiên Cơ cũng bắt đầu chán ghét.
Nàng quay đầu nhìn sang Sở Mộ đang tập trung tinh thần tĩnh tu.
“Cái tên Sở Phương Trần này định lực siêu phàm, mười lăm ngày không nói một
câu còn không nói, lại còn xem ta như không khí, không thèm liếc mắt một cái."
Thiên Cơ âm thầm tự nhủ.
Nàng đúng là cố ý khảo nghiệm
tâm lý Sở Mộ, kết quả nam tử này biểu hiện trấn định quá mức. Thậm chí
còn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của nàng.
Trước kia Thiên Cơ
có thể đoán được Đằng Lãng và hai nữ đệ tử của mình trong quá trình trở
về sẽ phát sinh vài chuyện mơ mơ hồ hồ. Bởi vì tâm linh bọn họ đang bị
tàn phá, tinh thần chống cự càng lúc càng yếu không tránh khỏi làm ra
một ít chuyện tình mất lý trí.
Thanh tâm quả dục không phải là
mỗi người đều có thể làm được, nhất là dưới tình huống nam thanh nữ tú
đi chung với nhau trong hoàn cảnh thế này.
Các nàng đúng là thiên tài, nhưng định lực không đủ, sợ rằng sẽ dừng lại ở trình độ cao đẳng đế hoàng, cả đời không thể đột phá.
Lúc trước Thiên Cơ do dự không muốn để cho Sở Mộ đi cùng là vì nguyên nhân
này, nàng lo lắng Sở Mộ định lực không đủ sẽ bộc lộ bản tính ẩn sâu
trong nội tâm. Mà mục tiêu hắn nhắm tới nhất định là nàng, dưới tình
huống bị tinh thần lung lạc, chỉ cần sinh ra một tia ý niệm không tốt,
nó sẽ càng ngày phát triển càng lớn, cuối cùng mất đi năng lực khống chế mình.
Nàng không ngờ gã nam tử trẻ tuổi huyết khí phương cương
này tâm tính cực kỳ kiên định. Thậm chí một ánh mắt dâm tà cũng không
có, hắn chỉ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tu luyện, hơn nữa hoàn toàn
không bị ngoại giới ảnh hưởng. Chỉ riêng một điều này thôi cũng khiến
nàng khen thầm không dứt, đạo tâm kiên định thì trở thành cường giả chỉ
là vấn đề thời gian.
Bởi vì như thế, Thiên Cơ lại suy nghĩ đến
chuyện thu hắn làm đồ đệ, một người như hắn đúng là thiên phú kinh
người, tín niệm lại vững chắc. Trong tương lai rất có thể sẽ vượt qua
nàng.
"À? Hồn niệm sắp lên cấp sao?"
Thiên Cơ bỗng nhiên phát
hiện trên người Sở Mộ xuất hiện tia sáng nhàn nhạt, sau đó từ từ bao phủ đỉnh đầu hắn càng lúc càng sáng chói.
"Sáu niệm đến bảy niệm, đã là cao niệm Hồn Hoàng rồi. Sau này Sở Phương Trần nhất định trở thành
cường giả cấp Bát Hoang, nguyên lão."
Thiên Cơ âm thầm cảm thán một câu.
Bản thân Thiên Cơ đã là chín niệm Hồn Hoàng, Sở Mộ hiện tại đạt tới bảy
niệm Hồn Hoàng. Song phương đều là cao niệm, chênh lệch không còn cách
xa như cách đây một tháng.
Quầng sáng từ từ ảm đạm xuống, Sở Mộ ngồi trên lưng Bạch Hổ cảm giác tinh thần thăng hoa vô cùng thoải mái.
Mặc dù phần lớn Hồn sủng sư sử dụng tinh thần lực để chỉ huy chiến đấu, nắm bắt chi tiết giành lấy ưu thế về cho mình. Nhưng sau khi đạt tới cảnh
giới cao cấp, mọi người còn có thể dùng làm tinh thần công kích, cao
niệm Hồn Hoàng có thể phóng ra áp lực tinh thần khiến cho trung niệm Hồn Hoàng rơi vào trạng thái sợ hãi. Thời điểm thi triển chú ngữ kỹ năng,
triệu hoán rất khó thành công, ếu hơn nữa sẽ trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Sở Mộ chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la, nở nụ cười tự tin.
"Bảy niệm Hồn Hoàng, chúc mừng ngươi !"
Thiên Cơ nhìn tới Sở Mộ, giọng nói ôn nhu hơn vài phần.
Sở Mộ khẽ gật đầu, đúng lúc nhìn thấy trên mặt Thiên Cơ hiện lên một nụ cười hiếm thấy.
"Thế giới này đúng là lớn quá đi! Không biết nơi nào mới là điểm cuối."
Sở Mộ dõi mắt nhìn tới phương xa, mở miệng nói.
Hiện tại mục đích tu luyện đã hoàn thành, vậy thì Sở Mộ sẽ bắt đầu phiền
chán, rất khó đoán được hai người sẽ tiếp tục đi tới bao lâu, một tháng, hai tháng hay là … cả năm?
"Tiếp tục đi thôi, ta có thể cảm giác nơi phát ra linh khí gần lắm rồi."
Thiên Cơ dĩ nhiên không chịu bỏ qua, bởi vì cho đến hiện tại nàng chỉ hóa
giải xong hỏa độc trong cơ thể, ngoài ra không có thu được chỗ tốt nào
hết.