"Ví dụ như Thế Chủ Thụ, Thế Chủ Thụ không phải là Thực Vật giới Hồn
sủng, không có tính công kích, không có năng lực hành động. Nó chỉ là
một gốc cây sống lâu năm sinh ra ý thức, năng lực duy nhất chính là
Huyền nguyên."
Trên thực tế, Thiên Cơ cũng không có cách nào giải thích rõ ràng khái niệm Huyền nguyên, cái gọi là huyền tuyệt đối không
có đơn giản như linh khí. Nhưng có thể khẳng định đây là năng lượng cần
thiết để sinh vật cấp chúa tể duy trì tính mạng lực và phát triển.
"Ồ? Vậy thì nơi này chỉ có Linh nguyên nồng đậm hơn mức bình thường, chứ không phải là Huyền nguyên?"
Sở Mộ lại hỏi.
Thế giới Càn Khôn Băng Môn khiến cho người ta cực kỳ rung động. Sở Mộ cảm
thấy nơi này quá mức thần bí, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn thoáng
bất an, nhưng trong lúc nhất thời không thể nói rõ ràng có chỗ nào không ổn.
Chẳng qua là một cái thế giới cổ xưa tồn tại vô tận năm
tháng cũng không có Huyền nguyên, vậy thì Huyền nguyên đến tột cùng xuất hiện ở nơi nào?
"Ừ, ít nhất bây giờ không có cảm giác."
Trên mặt Thiên Cơ lộ vẻ thất vọng.
Có lẽ Thiên Cơ đã tìm kiếm rất nhiều địa phương tương tự, nhưng cũng đã
nhiều lần thất vọng. Vì thế lúc này tâm tình của nàng bắt đầu xuống
thấp, chỉ có điều không muốn buông tay quá sớm mà thôi.
Ở nơi này không có Huyền nguyên, nhưng hẳn là ở sâu trong kia phải có căn nguyên
linh khí đủ để tạo ra một con đế hoàng đỉnh phong hoặc là vô địch đế
hoàng. Đây đã là cảnh giới đỉnh cấp trong thế giới nhân loại rồi.
Chính vì thế Thiên Cơ không hoàn toàn thất vọng đối viớ Càn Khôn Băng Môn,
chủ yếu là vì Băng môn do năm đại đế hoàng bảo vệ. Ở trong thế giới Càn
Khôn phải có một vài linh vật hi hữu, hoặc là bảo bối cổ xưa do tiền
nhân lưu lại.
Thế giới này chỉ có không gian bao la, rộng lớn vô
biên, trên có bầu trời thoáng đãng nhìn xuyên suốt tầm mắt, dưới có đại
địa bóng loáng như gương. Đoàn người bắt đầu đi tới, mỗi khi vượt qua
một đoạn đường nhất định Thiên Cơ cố ý để cho Bạch Hổ lưu lại dấu vết
dưới mặt băng.
Bất kỳ Hồn sủng sư nào cũng thường xuyên xuất nhập đủ loại Mê giới Mê giới, bọn họ vô cùng rõ ràng thứ đáng sợ nhất không
phải là sinh vật cường đại,, cũng không phải là bộ lạc hay đế quốc Hồn
sủng. Mà chính là ảo cảnh, hoặc là mê cung, thế giới Càn Khôn không có
thứ gì dùng để định vị, nếu mọi người một mực đi tới rất có thể xuất
hiện tình huống sai một ly đi một dặm, triệt để hãm thân vào trong mê
cung vô định, đi tới đi mãi cho đến khi mỏi mệt gục ngã trút ra hơi thở
cuối cùng.
Hơn nữa, trước mắt mọi người chỉ là khung cảnh giống
nhau như đúc, đi càng lâu tinh thần mệt mỏi lại càng lớn, đến một lúc
nào đó sẽ sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Năm người tiến vào thế
giới băng tuyết này không biết đã bao lâu, trong lòng cả năm người dần
dần không còn cảm giác rung động, thay vào đó là chán chường và mệt mỏi, tinh thần bắt đầu xuống dốc.
Lúc này mọi người chưa đến nổi
tuyệt vọng, nhưng đã cảm thấy không khí khô khan dị thường, giống như có thứ gì đó đè nặng linh hồn mình nhưng không có cách nào phát tiết.
Nói nhiều nhất chính là hai cố nàng Quán Quán, hai người này năng lực thừa
nhận thua xa ba người còn lại. Đoàn người đi được năm ngày, hai nữ nhân
này bắt đầu nóng lòng, tinh thần xuất hiện cảm giác hoảng sợ vô tình.
Cho nên bọn họ không nhịn được mới dùng biện pháp nói chuyện lãng quên
sự sợ hãi từ tận đáy lòng.
Lại qua mấy ngày nữa, Đằng Lãng cũng tham dự vào trong vòng tròn lảm nhảm, thế giới này an tĩnh quá mức rồi, ngay cả hắn cũng bị bóng ma nội tâm làm cho bất an.
Từ biểu hiện của năm người có thể thấy được tinh thần ai kiên định nhất, người nào nói càng nhiều càng bị ám ảnh nặng nề.
Sở Mộ và Thiên Cơ vẫn bảo trì bình thản như thường, Sở Mộ đã quen với một
mình độc hành, không gian càng yên tĩnh hắn càng thoải mái. Cho dù là
Yểm Ma đảo hay Tù đảo, hắn vẫn luôn cô độc tu luyện tính bằng tháng,
bằng năm, hơn nữa còn là sống trong cảm giác áp bách cửu tử nhất sinh.
Cho nên tình cảnh hiện tại không thể gây ra mặt trái tâm tình đối với
hắn, bảo hắn một mực im lặng đi tiếp vài tháng, nửa năm cũng không thành vấn đề.
Thiên Cơ có thể trở thành nữ Chiến thần, nữ vương Vạn
Tượng Cảnh hiển nhiên tâm lý thừa nhận phải vượt xa người thường, có
cường giả cấp chúa tể nào không trải qua biển máu núi thây, hiểm tử cầu
sinh? Nàng ngồi trên lưng Bạch Hổ đi trước đội ngũ, không hề tham dự vào câu chuyện của mấy người kia. Đôi khi dừng lại nghỉ ngơi mới nói vài
lời.
Đến ngày thứ mười lăm, hai nữ nhân Quán Quán và Tiểu Đồng
này rốt cuộc xuất hiện tình trạng dị thường rồi. Các nàng không nói một câu, ánh mắt mờ mịt sợ hãi, thần hồn bất định.
Ngày thứ mười bảy, tâm lý Quán Quán và Tiểu Đồng rốt cuộc hỏng mất.
"Điện hạ, cho chúng ta rời khỏi nơi này. Van ngài, tiếp tục đi nữa chúng ta sẽ vĩnh viễn không về được."
Sắc mặt Quán Quán trắng bệch, lộ vẻ đáng thương khẩn cầu Thiên Cơ.
Tình huống Tiểu Đồng và Quán Quán giống nhau, các nàng ngay cả nghỉ ngơi
cũng không yên, hễ nằm xuống là rơi nước mắt, thần sắc sợ hãi nhìn quanh bốn phía.
Ở trong thế giới trống rỗng này, nếu đi quá lâu đầu óc sẽ suy nghĩ lung tung, hai nữ nhân này tinh thần hỏng mất chỉ muốn mau
chóng thoát ly khỏi nơi này. Không còn một chút tâm tư nghĩ đến Băng hệ
Hồn sủng của mình sẽ thu được lợi ích rất lớn nếu tiếp tục lưu lại Càn
Khôn Băng Môn.
Có lẽ so sánh với lợi ích khổng lồ trong tương
lai, các nàng lại sợ hãi cảm xúc tâm thần hành hạ nhiều hơn. Cho dù Hồn
sủng thăng cấp lên đến đế hoàng đỉnh phong, nhưng chủ nhân phát điên thì có bao nhiêu tác dụng?
Thiên Cơ không hề để ý tới các nàng cầu khẩn, vẫn im lặng trấn định đi tới.
Ánh mắt nàng thỉnh thoảng nhìn sang Sở Mộ, bởi vì nàng phát hiện gã nam tử
này từ đầu tới cuối cũng vẫn luôn duy trì bộ dạng tĩnh táo trầm ổn. Mười mấy ngày qua không nói nhiều cũng không nói ít một câu, lòng tin kiên
định như bàn thạch làm nàng ngạc nhiên vạn phần.
"Ta đã nói rồi,
các ngươi lưu lại ở chỗ này một thời gian ngắn, Băng hệ Hồn sủng của các ngươi sẽ đột phá rất nhanh. Nếu như nội tâm các ngươi bị sợ hãi chiếm
cứ làm ảnh hưởng đến tâm lý Hồn sủng của mình, vậy thì mấy ngày nay các
ngươi cố gắng vô ích rồi.”
Rốt cuộc Thiên Cơ không chịu được nữa, mở miệng trách mắng hai nữ đệ tử.
Hai người này làm nàng rất thất vọng, nàng biết rõ Băng Không Tinh Linh của Sở Mộ hưởng được lợi ích rất lớn từ nơi này. Nếu như hắn tiếp tục kiên
trì, thực lực Hồn sủng sẽ không ngừng tăng cường.
Nhưng mà hai nữ đệ tử của nàng lại làm không được, Băng hệ Hồn sủng của bọn họ vốn đã
rơi vào bình cảnh rất lâu rồi. Chỉ vì chủ nhân sợ hãi liên lụy đến
chúng nó, nếu không đến ngày thứ mười lăm hẳn là thành công đột phá mới
đúng.
Đây là chứng minh rõ ràng nhất một câu nói của tiền nhân, muốn trở thành cường giả nhất định phải có nội tâm cường đại.
Lòng tin, dũng cảm, kiên trì, cùng với dũng đảm khiêu chiến cực hạn của
chính mình mới có hi vọng tiến xa trên con đường Hồn sủng sư. Kỳ ngộ và
vận may tuy rất nhỏ nhoi, nhưng không có can đảm xông xáo địa phương
nguy hiểm, chui rúc ở nhà tu luyện làm sao tìm thấy kỳ ngộ?
Khiếp đảm, sợ hãi, nhút nhát vĩnh viễn dậm chân tại chỗ, không có tư cách trở thành cường giả.
Thiên Cơ nói lời này giúp cho hai nữ đệ tử trấn định tinh thần, chỉ tiếc là
các nàng không thể vượt qua bóng ma ám ảnh trong lòng.
Đến ngày
thứ hai mươi, Đằng Lãng vẫn có thể cắn răng kiên trì, Băng Sơn Sư của
hắn đã đạt tới bình cảnh cực hạn. Thiên Cơ nói cho hắn biết sau này trở
về chỉ cần dùng một ít linh vật phụ trợ, Băng Sơn Sư khẳng định đột phá
đến cao đẳng đế hoàng.
Chẳng qua là tinh thần Đằng Lãng chịu đựng cũng sắp cạn kiệt rồi.
Đến ngày thứ ba mươi, Quán Quán, Tiểu Đồng và Đằng Lãng hoàn toàn mất đi
dũng khí, cùng nhau lên tiếng đề nghị quay ngược trở về.