Loại xiếc này có lẽ rất nhiều người cũng biết ẩn tình bên trong, nhưng
mà đùa giỡn thế này không tốt lắm, bởi vì đám người này đùa giỡn nên
chuyện cũng từ từ biến thành sự thật.
Cho dù nội tâm Mục Thanh Y
cực kỳ tức giận muốn đem Mạch Lăng vô sỉ bầm thành vạn đoạn, nhưng mà
nàng hiện tại căn bản không đi tranh luận với Mạch Lăng, nàng đi tới đây cũng là bởi vì nàng không muốn làm Mục thị hổ thẹn, không muốn làm cho
một hoàng tộc bởi vì chính mình mà bị bêu danh, nàng có thể lựa chọn
thoái ẩn, đi lên hồn sủng chi đạo của mình, nhưng trước đó phải cho
người ta biết rõ nàng bị hãm hại, thời điểm vận số gia tộc đã hết thì bị chịu đựng bất công và hãm hại là khó tránh khỏi.
- Điện hạ, ngài đại khái có thể làm sáng tỏ chuyện này. Nhất là về Quan Hoàng Vương vì
sao trong thời gian ngắn bước vào cấp chúa tể, có phải như lời của Mạch
Lăng nói hay không, dùng tư quyền đánh cắp năng lượng sinh mệnh trong
Phong Ấn Tháp, dùng tư quyền giết hại nhiều cường giả, cướp đi tài
nguyên của bọn họ...
Đàm Đức mở miệng nói ra.
Về tội danh
của Mục Thanh Y kỳ thật đã nói rất chi tiết rồi, tỉ mĩ, kể cả quá trình
lấy nội tạng kết tinh trong Phong Ấn Tháp cũng làm rõ, Mục Thanh Y
thường xuyên xuất nhập Phong Ấn Tháp, trong cung điện cũng có không ít
sinh mệnh kết tinh, bên trong vẫn còn rất nhiều tài nguyên không rõ, còn có sổ sách giao dịch mờ ám, kể cả ám sát, cưỡng bức, lợi dụ...
- Loại sổ sách hắc ám này chỉ cần một ít người thân tín bên cạnh phản bội liền có thể tùy ý bịa đặt, hơn nữa một ít chuyện ta không chú ý thì
cũng có người làm ra, sau đó gán ghép cho ta quá dễ dàng.
Đôi mắt Mục Thanh Y không có vài phần uy nghiêm như ngày xưa, lại nhiều hơn vài phần tỉnh táo và cao ngạo.
Ánh mắt của nàng như thảo phạt nhìn chằm chằm vào Phương Vũ đang ở bên kia, chuyện này làm cho Mục Thanh Y cảm thấy người tin tưởng nhất lại cho
mình một kiếm sau lưng!
Ánh mắt Phương Vũ có chút né tránh, không dám đi nhìn thẳng vào ánh mắt Mục Thanh Y.
Nhưng mà nữ nhân này cũng hung ác tới cực điểm, nếu đã ra tay cũng phải làm cho Mục Thanh Y hoàn toàn suy sụp.
- Bằng chứng như núi còn muốn chống chế, Vũ Hoang vẫn bị người áp chế,
không dám đem hành vi của ngươi công bố ra ngoài, hiện tại chẳng lẽ nguy lại đi uy hiếp nàng, không có khả năng!
Mạch Lăng chỉ vào Mục Thanh Y nói ra.
Lúc Mạch Lăng nói chuyện thân thể đi lên vài bước, dùng khí thế hùng hổ dọa người đè xuống, rất rõ ràng là muốn dùng thái độ cường ngạnh bắt Mục
Thanh Y lại!
Bởi vì phong ba hãm hại này làm thành Vạn Tượng nổi
sóng, không nên để đêm dài lắm mộng, biện pháp tốt nhất chính là bắt Mục Thanh Y lại hoặc là giết chết, dưới tình huống chết không có đối chứng
thì chuyện gì do Hồn Minh nói thì tính toán, cho nên lần này Hồn Minh
đến Hồn Điện bắt người tuyệt đối không có ý lùi bước.
Ánh mắt Mục Thanh Y tức giận, hận không thể hiện tại đem mặt của gia hỏa vô sỉ này xé nát!
Nhưng mà hiện tại tinh thần của Mục Thanh Y bị tổn thương căn bản không có
khôi phục, Bạch Hổ cũng trong trạng thái dưỡng thương, nàng không thể
nào là đối thủ của Mạch Lăng!
Nhưng mà chínhThái Nga Cự Nhân giết chết Ti Dạ Chi Hoàng, cơn giận của Mục Thanh Y không cách nào ức chế
được, mắt thấy Mạch Lăng bức tới, đang định niệm chú ngữ bỗng nhiên một
thân ảnh tuẫn lãng xuất hiện trước mặt Mục Thanh Y, ngăn giữa Mạch Lăng
cùng Mục Thanh Y.
- Ta đến đây rồi, ngươi nên hỏi đã nói, tin hay không tùy bọn chúng.
Sở Mộ ngữ khí bình thản nói ra.
Mục Thanh Y sững sờ, nhìn qua nam tử này, trong lúc nhất thời không biết
nên nói cái gì.
Trong
Hồn Điện cũng có đệ đệ của Mục Thanh Y, từ trong miệng người đệ đệ này
nàng biết được thành Vạn Tượng nhấc lên sóng lớn bất công vì mình bị
thương, chính Sở Phương Trần thuyết phục Tam đại cung điện đi ra trợ
giúp mình.
Mà bây giờ hắn lại đứng trước mặt của nàng, cho dù Mục Thanh Y biết rõ hắn căn bản không phải đối thủ của Mạch Lăng và cũng
không có lý do ngăn cản hành vi này càng làm nội tâm lạnh giá của nàng
ấm áp.
- Nên nhịn đi.
Mục Thanh Y nói khẽ với Sở Mộ.
Mục Thanh Y tin tưởng dưới tình huống có nhiều cao thủ như vậy Mạch Lăng
cũng không dám cho Thái Nga Cự Nhân làm xằng làm bậy, Mục Thanh Y cũng
không muốn Sở Mộ bởi vì mình mà đắc tội Mạch Lăng.
Sở Mộ thờ ơ, chỉ đứng ở nơi đó, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Hùng Mạt Mạch Lăng.
Sở Mộ rất mang thù. Mạch Lăng phái Trần Bàng tới giết hắn còn chưa tính
toán xong, vừa vặn hôm nay nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt!
-
Chuyện nhỏ như vậy còn không nhìn ra được, chúng ta có phách lực này,
ngay cả thiên cơ điện hạ các ngươi cũng dám thu lưu, hẳn là các người
làm không ít chuyện không muốn người ta biết, nếu như nói nàng làm những chuyện kia, kỳ thật ngươi cũng có một phần, nếu không thì tại sao trong thời gian ngắn như vậy thực lực của ngươi tăng lên rất nhanh.
Hùng Mạt Mạch Lăng trông thấy Sở Mộ đứng ra, ngược lại là cười rộ lên.
- Hùng Mạt đại nhân nói rất đúng, Sở Phương Trần không tới ba mươi tuỏi
đã có hồn sủng cấp Đế Hoàng đỉnh phong, nhất định là làm một ít tà môn
ngoại đạo, lần này ra mặt giữ gìn tội nhân kia, khẳng định trong đó có
giao dịch không muốn người ta biết!
Niếp Vân Tân bắt đầu phụ họa theo.
Hai người này vừa nói xong thì có vô số âm thanh kêu gào, muốn đem Sở Mộ cũng bắt lại.
- Tất cả mọi người là người có thân phận, vì sao phải chửi bới như đàn bà chanh chua như vậy?
Bỗng nhiên Đàm Đức lão tiên sinh có chút bất mãn mở miệng nói.
Những lời này sử dụng tinh thần chi âm. Trong khoảnh khắc tiếng chửi rủa an tĩnh lại, cũng không có ai dám nói lung tung.
Đàm Đức lão tiên sinh thấy mọi người yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn qua Sở Mộ. Mở miệng hỏi:
- Ngươi là Sở Phương Trần?
- Ân.
Sở Mộ gật gật đầu. Từ khi tiếng vang náo động lớn vang lên thì biểu hiện
trên mặt Sở Mộ không có chút biên hóa nào, đối mặt với địch nhân thì mặt của hắn của hắn lạnh như thép, chưa bao giờ bởi vì cảm xúc của người
khác mà không làm cái gì, ngay cả Mục Thanh Y cũng cảm thấy kinh ngạc,
vì sao nam tử này luôn trấn định thong dong, dường như có chuyện gì cũng không rung chuyển được.
- Như vậy có thể giải thích như thế nào, vì sao ngươi có thể trong thời gian ngắn tăng lên kinh người như thế?
Đàm Đức mở miệng hỏi.
Đàm Đức vừa nói câu này đều làm cho người của Tam đại cung điện bất mãn,
dựa vào cái gì thực lực mạnh còn phải giải thích. Mỗi người đều có kỳ
ngộ của mình, thậm chí trên đường tu hành người không vì mình thì trời
tru đất diệt, người có thể leo lên tầng thứ thượng vị giả có ai không có làm ra không ít chuyện hiểm độc, có chỗ khác biệt chính là điểm mấu
chốt mà thôi, mấu chốt như thế nào mới là vấn đề.
- Lão tiên sinh. Hắn nhất định là thông qua Mục Thanh Y đạt được rất nhiều tài nguyên đen tối.
Niếp Vân Tân phi thường khẳng định nói ra, thậm chí có bộ dáng như mình nhìn thấy
Sở Mộ thấy Niếp Vân Tân nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Thực lực mạnh cũng cần giải thích sao? Chỉ có thể nói là các ngươi quá yếu.
Sở Mộ nói những lời này quả thực giống như có thiên thạch nổ tung giữa mọi người.
Ở đây cường giả cấp Đế Hoàng đỉnh phong cũng có mười, kể cả người không
thuộc hai thế lực cũng nhiều hơn, có thể nói người tụ tập ở đây phải
dùng cường giả hình dung, nhưng một câu nói "Là các ngươi quá yếu" làm
cho đám cường giả già của Hồn Minh mặt mày xám như tro!
Sắc mặt
đám người Hồn Minh khó coi giống như nuốt phải con ruồi, mà n gười bên
Tam đại cung điện thì trừng to mắt, trong nội tâm âm thầm sợ hãi thán
phục: Sở Phương Trần này cũng quá điên cuồng a.
Nhưng mà Sở
Phương Trần làm ra cử động điên cuồng này làm cho người ta khoái ý,
những người này không phải là muốn cố tình gây sự và bịa đặt tội danh
sao, vậy trực tiếp dùng thực lực nói chuyện đi.
Mục Thanh Y sau lưng Sở Mộ nghe Sở Mộ giải thích như thế thì cười phá lên.
Muốn cho Mục Thanh Y giải thích vì sao thực lực mình mạnh như vậy, Mục Thanh Y xác thực giải thích không được, thiên phú cố gắng hơn nữa có một ít
kỳ ngộ không muốn cho người ta biết, chuyện này làm gì nói dễ như vậy.
Mà Sở Phương Trần nói những lời này là đạo lý đơn giản nhất, đồng thời cho đám người đáng ghét kia cái tát đau đớn, nói cho bọn người sinh sự
không từ việc gì kia, thực lực kém chính là chênh lệch, không nên trách
người khác.
- Sở Phương Trần, ngươi khẩu khí thật là lớn ah, ngay cả Đàm Đức lão tiên sinh cũng không dám nói như vậy, ngươi một người
trẻ tuổi còn dám cuồng ngôn như thế, quả nhiên là không đem kẻ nào đặt
vào trong mắt!
Con mắt Niếp Vân Tân tức giận mở to ra.
Lúc này Đàm Đức lão tiên sinh nghe Sở Mộ nói những lời này cũng không biết
nên nói cái gì cho phải, trong nội tâm thầm mắng tiểu tử này không bình
thường a.
Có nhiều thứ ai cũng biết, nhưng mà một khi đưa lên mặt bàn thì sẽ làm cho người ta thống hận, mỗi người đều muốn tru diệt a.
Rất rõ ràng là tiểu tử này lại đưa lên mặt bàn, chuyện này làm tuyên án công khai đã không làm được rồi.
- Ta xác thực không có đem ngươi để vào mắt.
Sở Mộ nhàn nhạt nói một câu.
Những lời này càng làm cho Niếp Vân Tân tức giận đến giận sôi lên, con mắt oán độc đỏ lên.
- Sở Phương Trần, ngươi dám chiến đấu đường đường chính chính với ta một trận hay không, ngay ở chỗ này!
Niếp Vân Tân hét lớn một tiếng!
- Ngươi thua liền mang theo đám chó sủa loạn này rời đi chứ?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
- Tốt!
Niếp Vân Tân nghe thấy Sở Mộ ứng chiến thì lập tức đáp ứng, nhưng cảm giác
được câu sau thì bình tĩnh lại, Niếp Vân Tân lúc này mới kịp phản ứng,
chính mình thừa nhận đám người sau lưng là chó sủa loạn sao?
Bản thân Niếp Vân Tân tức giận nên hồ đồ rồi, vội vàng mắng trở về!
- Nếu ngươi thua... Cũng đừng có nhúng tay vào việc này!
Niếp Vân Tân nói ra.
Niếp Vân Tân xem như chưa mất đi lý tri, rõ ràng mục đích tới đây chính là vì Mục Thanh Y.
- Có thể.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Tốt, vậy thì mời Đàm lão tiên sinh làm chứng!
Niếp Vân Tân cười dữ tợn, thời điểm này nên dùng máu rửa sạch sỉ nhục mới được!
Đàm Đức mắt nhìn thấy hai cường giả trẻ tuổi này, nghĩ đến chiên đấu kết
thúc là xong việc thì tốt hơn, lập tức cũng gật đầu nhận đồng.
- Hai vị đều là trẻ tuổi, rất công bình.
Đàm Đức lão tiên sinh nói ra.
- Đàm lão tiên sinh, hai người bọn họ đều là cường giả Đế Hoàng đỉnh
phong, chắc hẳn ngươi cũng không muốn thành thị bị phá hủy quá lớn a,
thậm chí còn tạo thành tôn thất nhân mạng nữa, hay là một sủng quyết
thắng thua nhé?
Thời điểm này Đồ Tôn Kha Ẩm mở miệng.
Đàm Đức lão tiên sinh cũng tán thành sâu sắc:
- Ân, một sủng quyết thắng thua.
- Cái này...
Niếp Vân Tân có chút do dự.
- Không có đảm lượng thì cút ngay.
Sở Mộ ngữ khí bình thản nói ra.
Niếp Vân Tân lập tức gấp lên, thân thể ưỡn lên, nói:
- Có gì không dám!
- Vậy thì rất tốt, mọi người thối lui. Chúng ta sẽ bày kết giới trong rừng này, phòng ngừa năng lượng tràn ra ngoài.
Đàm Đức lão tiên sinh mở miệng nói ra.
Người của Tam đại cung điện vẫn chiếm cứ cầu thang, cao tầng Hồn Điện phân bố sân bãi chiến đẫu xong, dươi cầu thang Hồn Điện biên thành rừng.
Tòa thành rừng này có đường kinh một dặm, không gian hợp như vậy nhưng đủ
cho sinh vật cấp Đế Hoàng đỉnh phong chiến đấu rồi, cho nên Đàm Đức lão
tiên sinh chủ trì công đạo đã phái người xua tan người ở chung quanh đi, cùng sử dụng các loại kêt giới bảo vệ.
Như thế chiến trường mở
rộng gấp bội, trên thực tê nghe nói Hồn Minh cùng Tam đại cung điện hình thành thế giằng co, ở phạm vi mấy dặm đã tản ra rồi, không có khả năng
đưng nguyên tại chỗ được, nếu như đại chiến một bộc phát thì bọn họ sẽ
bị tai họa.
Sau khi trải qua mở rộng thì chiến trường biến thành trước cửa cung điện Hồn Điện.
Bởi vì hai thế lực lớn mâu thuẫn truyền ra cho nên khu vực này nhà không
người mất, muốn bố trí thành chiến trường rất dễ dàng, chỉ cần phái một
đám người bảo vệ kiên trúc cũng thiết lập thành một kết giới khá lớn là
được.
Về phần tạo thành pha hư đoán chừng tài đại khí thô, Hồn
Điện cùng Hồn Minh cũng không quan tâm tới trùng kiến, dù sao loại
chuyện trùng kiến này quá dễ dàng, kiến tạo sư dùng thổ hệ hồn sủng, tốc độ nhanh thì một ngày có thể làm xong một tòa thành...
Đồ Tôn Kha Ẩm cố ý cho bọn họ một sủng phân thắng bại, tự nhiên là cân nhắc đến Sở Mộ hiện tại chỉ không chê được một con.
Vốn Đồ Tôn cho rằng Sở Mộ có lẽ sẽ trực tiếp triệu hoán Bạch Yểm Ma nhận
truyền thừa Yểm Ma lão tổ ra ưng chiến, nhưng mà Sở Mộ không có niệm chú ngữ, mà tiểu ngân hồ trên bờ vai của hắn nhảy xuông, chuyện này làm cho Đồ Tôn cũng không biêt nên noi cái gì.
Nếu như đối phó mặt hàng
như Niếp Vân Tân mà phải cần tới Bạch Yểm Ma ra tay, vậy là quá để mắt
Niếp Vân Tân.
Trọng yếu nhất là thực lực Mạc Tà hiện giờ nhàm chán, nếu không cho nó luyện tập, đoán chừng thực lực sẽ lui lại.
Thực lực Mạc Tà phát huy vô cùng ổn định, Sở Mộ phi thường tin tưởng Mạc Tà, dưới tình huống một đấu một thì Sở Mộ tin tưởng Niếp Vân Tân cho dù gọi hồn sủng nào cũng không thăng được Mạc Tà.
- Hừ, đã biết rõ ngươi sẽ cho Thất Tội Hồ xuất chiến!
Niếp Vân Tân đứng trên đỉnh cây, lạnh lùng cười cười.
Lập tức Niếp Vân Tân niệm chu ngữ, bắt đầu triệu hoán.
Đường vân màu xanh đan xen vào nhau, vô số vết lốm đốm cùng chùm tia sáng đan xen bên dưới, hóa thành vô số đồ án tươi đẹp rực rỡ, những đồ án này
phân bố triệu hoán ra long ảnh màu xanh!
Long ảnh màu xanh chậm
rãi ngưng thực trở lại, vốn đôi canh hữu lực rủ xuống, sau đó là đầu lâu uy nghiêm duỗi ra, ngay sau đó là thân hình to lớn lân giáp cứng rắn
hiện ra!
Thực vật ở thành lâm cũng cao tới năm mươi mét, sau khi
triệu hoán sinh vật màu xanh ra, đôi cánh rủ xuống đã đè gãy không ít
thực vật, nó đứng dưới tán cây, bộ dáng khí phách nguy nga, mà những
người đang xem chiến lại hít thở không thông!