Cho dù là thế lực khổng lồ nào, hoặc là nói chiếm đoạt tâm tư của người
khác , vậy cũng phải tìm lý do khiến người ta phục, cho nên Mạch Lăng
nói ra lời lẽ chính nghĩa, thậm chí ở trước mặt mọi người đem tội nghiệt Mục Thanh Y phạm phải nói ra một lần, đây là cho những người chưa biết
nghe, Hồn Minh đại biểu là lợi ích của thành Vạn Tượng truy nã người ác
độc, mà không phải là lạm dụng tư quyền.
Đối với chuyện này người của Tam đại cung điện người là xì mũi coi thường.
- Hùng Mạt Mạch Lăng này quả nhiên ưa thích giả vờ giả vịt, lại nói với ý chí sắt đá, là một tiểu nhân mà cho rằng mình là quân tử, chẳng lẽ
không biết thanh danh của mình đã thối tới mức không ai dám ngửi sao?
Đằng nguyên lão lúc này khinh thường nói ra.
Trên cầu thang nguy nga của Hồn Điện đã sớm bị cao thủ đông đảo của Tam đại
cung điện chiếm cứ, mà ở trước cầu thang hai bên có vô số hồn sủng sư
đang đứng. Bên cạnh mỗi người bọn họ là nguyên tố hồn sủng đang đứng!
Những nguyên tố hồn sủng này hiện ra màu sắc khác nhau, hỏa diễm quấn thân,
băng hàn phụ thể, lôi điện đan vào, cát sỏi cuồn cuộn...
Sau khi
số lượng tập hợp tới trình độ nhất định thì những nguyên tố này sẽ sinh
ra bị biến, năng lượng nguyên tố chấn động trong không khí sinh ra áp
lực cực lớn cho người ta!
Những nguyên tố hồn sủng này trong nội
tâm đang kiềm chế địch ý, chỉ cần người Hồn Minh dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì toàn bộ người của Hồn Minh sẽ bị nguyên tố cuốn lấy!
Sở Mộ nhìn qua cầu thang cao cao kia, rất hiển nhiên bàn về lực lượng quân đoàn thì Tam đại cung điện đều chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, cũng khó
trách Hồn Minh thực lực tuy mạnh nhưng không dám hành động thiếu suy
nghĩ.
- Hồn Minh bên kia có người nào?
Sở Mộ mở miệng hỏi thăm Liễu nguyên lão bên cạnh mình.
Liễu nguyên lão đối với tình huống bên Hồn Minh tự nhiên hiểu như lòng bàn
tay, lập tức chỉ vào nữ nhân quái dị che mặt đứng bên cạnh Mạch Lăng
nói:
- Đó là tiểu thiếp của Mạch Lăng, đồng thời là nữ hồn sủng
sư có năng lực dụng độc rất mạnh, thực lực có lẽ chỉ yếu hơn so với
độc hoang Niếp Vân Tân một ít, muốn đối phó nàng chỉ sợ chúng ta xuất
động một trưởng lão mới được.
- Người mặt mũi tràn đầy độc ban
sau lưng Mạch Lăng chính là Niếp Vân Tân, ngươi bái kiến hắn. Đoán chừng lần này hắn cũng là muốn tới trả thù ngươi đấy, ngươi phải cẩn thận một ít.
- Người mặc trường bào chính là bát hoang Tân Liêu, thực lực rất mạnh, cực kỳ khó đối phó. Sau lưng Tân Liêu chính là Trương Dần
Thành, cũng là cường giả Đế Hoàng đỉnh phong, nhưng mà thực lực không
yếu.
- Sau đó chính là nam tử hơi già, là một trong mười sáu
cường giả, lão gia hỏa này tới sau nhưng phát lực trước, lúc tuổi còn
trẻ tầm thường vô vi, nhưng bây giờ có thể giết vào bảo tọa thứ năm
trong mười sáu cường giả.
Liễu nguyên lão nói những người kia cho Sở Mộ nghe, đều là cường giả có hồn sủng Đế Hoàng đỉnh phong, nhìn ra
được Hồn Minh trừ bát hoang, mười sáu tuyệt ra cũng có không ít cường
giả cấp Đế Hoàng đỉnh phong ra sức cho bọn họ.
Tuy Tam đại cung điện cũng có người mạnh như vậy, thực lực cao tầng lại có chênh lệch, chủ yếu là dựa vào số lượng.
...
- Hừ, mang người ra đây, chứa chấp tội nhân chính là Sở Phương Trần Hồn
Điện các ngươi, khó trách lúc trước lại giữ gìn người này như vậy. Thì
ra giữa hai người có chuyện ẩn như vậy.
Niếp Vân Tân nổi giận nói.
Niếp Vân Tân bị người Hồn Điện mang đi thì Hồn Minh cơ hồ dùng một đại lãnh
địa mới đổi hắn trở về, hơn nữa trong thời gian bị nhốt Niếp Vân Tân
cũng không bị người Hồn Điện tra tấn không ít, hôm nay Niếp Vân Tân muốn đem đoạn thời gian khuất nhục đó đòi lại trên người Hồn Điện, nhất là
Sở Phương Trần và Mục Thanh Y chán nản.
- Đàm lão tiên sinh, Tam
đại cung điện giữ gìn tội nhân như thế rõ ràng là muốn đối nghịch với
chúng ta!
Mạch Lăng liếc mắt nhìn qua lão giả tóc trắng xóa, hơi có vẻ cung kính nói ra.
- Các ngươi xác định Mục thị ẩn thân trong Hồn Điện?
Tóc trắng xoá lão giả mở miệng hỏi.
- Chắc chắn 100%!
Mạch Lăng phi thường khẳng định nói ra.
Trên cầu thang Sở Mộ vẫn chú ý tình hình, phát hiện Mạch Lăng cho dù nói cái gì đều phải xin chỉ thị lão nhân tóc bạc kia một chút, lại hỏi thăm
Liễu nguyên lão:
- Lão nhân kia là ai, địa vị hình như rất cao?
- Hắn là lão sư của Hùng Thủ Viên Tuế, trong lĩnh vực hồn sủng không kém
gì Mục Vương, hắn đã trở thành người mạnh nhất thời kỳ đó, tuy hiện tại
đã già yếu, nhưng uy tín vẫn còn. Kỳ thật thành Vạn Tượng cũng tồn tại
không ít người như Đàm Đức không hỏi thế sự, bọn họ không quan tâm ai
nắm giữ Vạn Tượng Cảnh, chỉ cần không quấy thành thị chướng khí mờ mịt
là được, Hồn Minh chính vì có đám lão nhân này tồn tại mới không dám
tiến hành càn quét chúng ta hiển nhiên, nhưng mà lần này không biết là
ai đi thuyết phục đám lão nhân này, khiến cho bọn họ tin tưởng Mục thị
có tội...
Liễu nguyên lão nói ra.
Sở Mộ gật gật đầu, mỗi
thời kì luôn luôn có nhân vật đỉnh phong, có lẽ những lão nhân này vài
chục năm trước cũng là nhân vật phong vân một cõi, khi tuế nguyệt trôi
qua thì bọn họ dần dần rời khỏi sân khấu chói mắt, nhưng vẫn có ảnh
hưởng tơi thế hệ này, chính là nhân vật đức cao vọng trọng, xác thực
không phải thế lực đơn giản.
- Đàm lão tiên sinh, dùng hiểu biết
của ngài với Mục thị, nàng làm sao mà làm ra những chuyện như vậy được
chứ, tất cả những chuyện này là do Mạch Lăng bày ra, muốn đoạt vị.
Chủ trì đại cục là Hướng đại nguyên lão ngữ khí xem như ôn hòa nói với lão nhân.
- Thị phi ta rõ ràng, lão nhân tay đã rung thì làm sao có thể định đoạt,
ta chỉ hy vọng song phương không nên gây chiến, hơn nữa nơi này từng là
lãnh thổ của Mục Vương, không quản các ngươi có tâm tính gì, tốt nhất
nên tôn trọng hâu nhân của hắn, dù là nàng phạm phải lỗi...
Đàm Đức mở miệng nói ra.
Đàm Đức nói ra lời này rất trung dung, rõ ràng cho thấy hai bên đều không
giúp, nhưng hắn lại nói tới Mục Vương là nhân vật được nhiều người quỳ
báy, tự nhiên là có tâm muốn nói cho Mạch Lăng sẽ không có sát niệm với
Mục Thanh Y, được thì phải tha người.
- Có lời này của Đàm lão thì Mục Thanh Y vô cùng cảm kích.
Bỗng nhiên âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Ánh mắt tất cả mọi người tụ tập qua cô gái đang đi từ cầu thang Hồn Điện xuống dưới.
Trên thực tế đại bộ phận người nơi này không có nhìn thấy dung mạo của Mục
Thanh Y là thê snaof, lúc này nhìn qua nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt
luân đi xuống, trên mặt đều lộ ra các biểu lộ khác nhau, người nơi này
cũng bị cô gái này trấn trụ, thậm chí càng có nhiều người suy nghĩ: nữ
tử xuất trần như vậy thật sự làm chuyện độc ác như Mạch Lăng đã nói hay
sao?
- Thì ra ngươi còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt của mọi
người, Mục Vương xác thực đáng giá tôn kính, nhưng mà hành vi của ngươi
lại sỉ nhục hắn đấy!
Mạch Lăng nói ra.
Mạch Lăng cũng nói ra lời này là cố ý đem Mục Thanh Y cùng Mục Vương tách ra, một bộ dán thay trời hành đạo!