"Tạm thời ổn định, băng sơn quái vật đã dừng tiến công. Trong vòng ba ngày hẳn là không có đột kích quy mô lớn."
Băng Ly hồi đáp.
Băng thành đã có Quỷ Khung Quân Vương và Ma Thụ chiến sĩ trấn thủ, những
băng sơn quái vật rất khó đột phá tường thành phòng ngự. Thành chủ Băng
Ly coi như đã thấy được lực lượng cấp Bất Hủ chân chính.
"Sở Vương có phát hiện gì không?"
Nàng biết Sở Mộ đã xâm nhập vào trong băng sơn, cho nên mới hỏi thử một câu.
"Tình huống rất nghiêm trọng, bên trong sông băng sơn mạch có một chi quân
đoàn băng sơn quái vật đông hơn nơi này mấy chục lần. Ngoài ra còn có
một đầu Cực Thiên băng ma cấp Bất Hủ, sợ rằng giữ không nổi tòa thành
này."
Sở Mộ nói.
"Vậy là phải vứt bỏ?"
Ánh mắt Băng Ly lộ vẻ hoảng hốt.
Nàng từ nhỏ đến lớn đều sống trong Băng thành, sau khi thực lực đầy đủ đã
tiếp quản tòa thành từ tay phụ thân. Vì thế nàng có tình cảm sâu nặng
với tòa thành này, từ bỏ nó cũng giống như bỏ rơi người thân của nàng
vậy.
Sở Mộ nhận ra Băng Ly không nỡ từ bỏ tòa thành, mở miệng nói:
"Sau khi bình ổn Tai Hoang, ta sẽ cho người xây dựng lại Băng thành. Nhưng
mà lúc này bắt buộc phải rời đi, quân đoàn băng sơn quái vật phía trong
sơn mạch đẳng cấp quá cao, tòa thành này phòng ngự không ngăn cản nổi
chúng nó tiến công."
"Mạnh cỡ nào?"
Băng Ly tò mò hỏi.
"Hồn sủng cấp chúa tể có mấy ngàn, Hồn sủng cấp Bất Hủ khoảng mười con. Ngoài ra còn có một Thống trị giả thực lực khó lường."
Sở Mộ chậm rãi nói.
Băng Ly há miệng thật to, hồi lâu cũng nói không ra lời.
Toàn bộ Băng thành cộng lại chỉ có hơn bốn mươi cao thủ cấp chúa tể, nào ngờ phía trong sông băng ẩn giấu mấy ngàn đầu Hồn sủng cấp chúa tể, lại còn mười đầu cấp Bất Hủ. Nếu như chúng nó cùng nhau tiến công, sợ rằng Băng thành chịu không nổi một lần xung kích.
Cho dù Băng Ly yêu quý tòa thành này cũng phải suy nghĩ đến tính mạng dân chúng.
"Trong thành còn có rất nhiều người, Sở Vương làm sao di chuyển bọn họ ra ngoài?"
Băng Ly hỏi.
"Ta đã ra lệnh triệu tập một nhóm lớn cao thủ từ Thiên Hạ thành, Tuyết
thành và Hướng Vinh thành tới đây. Còn có một đội hải quân Tân Nguyệt
đang gấp rút hành quân, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm di chuyển người dân.
Ngươi cũng hỗ trợ bọn họ, tạm thời dàn xếp nơi cư trú ở Tuyết thành."
Sở Mộ nói.
"Đám quái vật kia làm sao bây giờ?"
Băng Ly nghĩ đến sau trong băng sơn ẩn giấu quân đoàn quái vật cực kỳ kinh khủng, trong lòng nàng càng thêm bất an.
"Ta sẽ thanh trừ chúng nó."
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Trước giờ Sở Mộ vẫn luôn rèn luyện ở trong chiến đấu, lần này Tai Hoang bộc
phát chỉ có một mình hắn mới có năng lực giải quyết. Đúng lúc hắn đang
cần tìm nơi lịch lãm, những địa phương khác rất khó xuất hiện quân đoàn
Hồn sủng trên quy mô lớn.
Dĩ nhiên, Sở Mộ biết một mình hắn không thể nào giải quyết hết quân đoàn băng sơn quái vật. Cho nên hắn mới
quyết định xuất động lực lượng hải quân Tân Nguyệt.
Hải quân Tân
Nguyệt không chỉ am hiểu hải chiến, chiến dịch trên sông băng cũng đồng
dạng là sở trường của bọn họ. Dựa vào hải quân Tân Nguyệt, hắn sẽ giải
quyết địch nhân đơn giản hơn nhiều.
Hơn nữa, nghĩ đến thuộc tính của mình bị Băng thú vương giả áp chế, Sở Mộ quyết định kêu thêm Vũ Vân Long đi tới hỗ trợ.
Vũ Vân Long là loại háo chiến, gần đây nó ở tại Vạn Tượng thành quá mức an nhàn, thỉnh thoảng cũng muốn ra ngoài hoạt động thư giãn gân cốt.
Sở Mộ nói với Mục Thanh Y vài câu rồi trực tiếp rời khỏi Băng thành, mau chóng quay về Vạn Tượng thành mời Vũ Vân Long vào đội.
Từ Băng thành đến Vạn Tượng thành không mất bao nhiêu thời gian, khi hắn
tới nơi đã là giữa đêm. Vì không muốn quấy rầy Vũ Vân Long nghỉ ngơi,
hắn trước tiên trở về trang viện của mình tranh thủ hồi phục thể lực.
Sở Mộ mới vừa tiến vào gian phòng đã nghe thấy thanh âm hai nữ tử cười giỡn.
"Tỷ tỷ, ngươi nói ca ca có cố ý lưu lại ở đó không ?"
Thanh âm Trữ Mạn Nhi truyền ra.
"Hắn? Hẳn là lưu lại ít lâu, nhưng hắn rất biết giả ngu."
Diệp Khuynh Tư nói một câu vô cùng chắc chắn.
"Tại sao hắn phải giả ngu?"
Trữ Mạn Nhi khó hiểu hỏi.
"Nếu hắn không giả bộ ngu sẽ có rất nhiều ngốc nha đầu giống như ngươi thích hắn."
Diệp Khuynh Tư cố ý trêu chọc.
"Ta thích hắn á? Suốt ngày chỉ trưng ra bản mặt lạnh như băng, trước kia
còn thường xuyên làm hung ta, lại không chịu chơi với ta, chán ghét nhất là hắn suốt ngày gọi ta tiểu nha đầu. Tỷ tỷ, ngày nào đó đi với ta mua
vài bộ y phục đẹp đẽ, tốt nhất là cái loại thiếu vải. Ca ca nhất định sẽ len lén nhìn lên người ta."
“Trữ Mạn Nhi… nha đầu chết tiệt kia… ngươi muốn làm gì…?"
"Ta đây không phải là khảo nghiệm định lực của ca ca sao?"
"Có ai làm như ngươi không? Không cẩn thận sẽ biến thành sơn dương thơm
ngon tự nạp mình vào trong miệng hắn. Đừng xem hắn bình thường làm bộ
đứng đắn, ngày nào đó nói không chừng ăn luôn ngươi, khi đó ngươi đừng
tới tố cáo tỷ tỷ. Bây giờ tỷ tỷ không quản được hắn."
Diệp Khuynh Tư cười nói.
Sở Mộ nghe Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi nói chuyện với nhau không nhịn được xấu hổ đỏ mặt.
Hai nữ nhân này đang nói cái gì vậy chứ? Trữ Mạn Nhi bây giờ càng lúc càng
lộn xộn rồi, tính cách nửa trẻ con nửa người lớn rất khó phán đoán nàng
đang nghĩ gì. Thế nhưng, nàng đúng là một đại mỹ nhân, Sở Mộ cũng không
dám tùy ý tiếp xúc thân mật với nàng như trước. Kết quả nàng và Diệp
Khuynh Tư lại âm thầm thương lượng phương pháp làm sao hấp dẫn hắn?
Diệp Khuynh Tư cũng làm cho Sở Mộ hết chỗ nói rồi, hình như là nàng đang muốn khảo nghiệm định lực của hắn thì phải?
Dĩ nhiên, Sở Mộ biết mấy thứ này chỉ là Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi đùa
giỡn với nhau, phần lớn trong đó là không thật. Hơn nữa, hai nữ nhân tụ
chung một chỗ thường thường sẽ biến thành cái chợ. Lúc này hắn đâm đầu
đi vào nhất định là ăn thua thiệt rồi.
Sở Mộ hít vào một hơi bình ổn tinh thần, nhẹ nhàng đẩy cửa gian phòng, làm như không có nghe thấy bọn họ nói chuyện.
"Đã về rồi?"
Diệp Khuynh Tư lộ đầu ra từ trong chăn, mỉm cười hỏi.
Hẳn là Diệp Khuynh Tư đang nằm nghiêng, phía dưới chăn biểu hiện đường cong trên người nàng, dáng vẻ phong tình làm cho Sở Mộ khô khan cổ họng.
"Ừ, đã trễ thế này các ngươi còn đang nói chuyện ?"
Sở Mộ nói.
"Tại sao ca ca biết ta ở nơi này, ta đã ngừng thở rồi mà?"
Trữ Mạn Nhi lúc này cũng lộ đầu ra, trên mặt có vẻ hờn dỗi.
"Tự ngươi trở về phòng của mình đi !"
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
"Không đi !"
Trữ Mạn Nhi kiên quyết không nghe lời, hai tay ôm thật chặt Diệp Khuynh Tư.
"Sáng mai ta lại đi rồi, ngày mai ngươi muốn ngủ chung với tỷ tỷ bao nhiêu tùy thích."
Sở Mộ nói.
"Không đi, trong viện còn có phòng nha, ca ca tùy tiện chọn một cái là tốt rồi."
Trữ Mạn Nhi giống như kẹo da trâu, hai tay hai chân quấn lấy Diệp Khuynh Tư.
Sở Mộ tức giận đen cả mặt, nha đầu này làm sao đáng ghét như vậy chứ?
Không biết hắn và Diệp Khuynh Tư là phu thê sao? Có ai lại thường xuyên
tìm cách phá hư ‘công tác trao đổi tình cảm’ giữa phu thê với nhau
không?
Diệp Khuynh Tư không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm. Hồi lâu sau, nàng ngược lại mỉm cười khúc khích,
nói:
"Nếu không, ngủ chung là ổn thỏa đôi bên. Sở Mộ, ngươi ngủ ở đây."
Vừa nói xong, Diệp Khuynh Tư cố ý lăn sang một bên, nhường góc giường phía trong cho Sở Mộ.
Sở Mộ há to miệng, hai mắt trợn thật to không dám tin tưởng Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư đang làm cái gì đó? Chẳng phải là cho phép mình vụng trộm hay sao?
Mặc dù nàng đã ngầm đồng ý chuyện Cẩn Nhu công chúa rồi, nhưng hắn cảm
thấy đây đã là giới hạn của nàng. Tại sao lúc này nàng lại cố ý bảo mình ngủ cạnh Trữ Mạn Nhi, đây là muốn dụ dỗ hắn phạm tội sao?
Vào
lúc này, ngay cả một người tinh thần đề kháng cực mạnh giống như Sở Mộ
cũng cảm thấy đầu óc chao đảo, nghĩ mãi không ra nguyên nhân trong đó.
"Ách, ta đi tìm phòng khác ngủ."
Rốt cuộc Sở Mộ ngăn cản được mị lực hấp dẫn mê người kia, vội vàng xoay người rời khỏi.