Sở Mộ phát hiện kể từ khi mình kết hôn với Diệp Khuynh Tư, các nữ
nhân chung quanh ngược lại thường xuyên mỉm cười sâu xa, ăn nói tràn đầy ẩn ý.
"Ngươi xác định không nằm ?"
Diệp Khuynh Tư khẽ nhíu mày, cặp mắt lóe ra tia sáng kỳ lạ. Hẳn là nàng rất thích thú khi trêu chọc Sở Mộ.
"Người ta còn không ngại, ca ca còn lo lắng cái gì?"
Trữ Mạn Nhi phun ra một câu khích bác.
"Ta để ý !"
Sở Mộ ưỡn ngực tự hào, ý bảo ta đây là người đứng đắn.
Có trời mới biết hai nữ nhân này cố ý giăng bẫy rập với hắn hay không?
Một khi hắn bò lên giường, lỡ may Diệp Khuynh Tư lập tức trở mặt thì sao?
Sau đó Trữ Mạn Nhi trắng trợn kêu to:
"Ta cũng biết ca ca rất muốn mà."
Hắn đâu có ngu xuẩn tự mình nhảy vào trong cạm bẫy của hai ma nữ kia.
"Được rồi, Mạn Nhi, trở về phòng của mình đi."
Diệp Khuynh Tư biết mấy ngày gần đây Sở Mộ bận rộn cứu viện Băng thành,
trạng thái tinh thần của hắn không tốt lắm. Vì thế nàng không muốn
trêu chọc hắn quá nhiều.
"Cùng nhau ngủ có quan hệ gì chứ? Ta ngủ bên này, ca ca nằm trong góc."
Trữ Mạn Nhi quệt mồm nói, vẫn dứt khoát không chịu rời đi.
"Có một vài con sói, cho dù thê tử ở bên cạnh vẫn lặng lẽ vươn móng vuốt tới con cừu nhỏ."
Diệp Khuynh Tư nói.
"Cũng đúng nha !"
Trữ Mạn Nhi gật đầu một cái, vội vàng bò dậy rồi chạy lướt qua mặt Sở Mộ.
Sau khi Trữ Mạn Nhi rời khỏi, Sở Mộ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, chậm rãi cởi y phục trên người ra.
"Mệt mỏi không?"
Diệp Khuynh Tư đi tới giúp hắn cởi áo ngoài.
"Hơi mệt, lần này chết rất nhiều người."
Sở Mộ nói.
"Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Khuynh Tư ngạc nhiên hỏi tiếp.
"Một con Hồn sủng trong Phong Điện đã thức tỉnh. Khuynh Tư, ngươi giúp ta điều tra một chuyện..."
Sở Mộ nói.
"Được !"
Mấy ngày qua, hắn một mực xử lý chuyện ở Băng thành, quả thật tiêu hao
không ít tinh thần và thể lực. Kế tiếp còn phải đối phó Cực Thiên băng
ma, cho nên hắn phải tranh thủ khôi phục trạng thái đến mức tốt nhất.
Bên trong Băng thành còn có mấy chục vạn người, tính mạng của bọn họ phụ
thuộc vào hắn. Không cẩn thận một chút, tất cả mọi người sẽ phải chôn
vùi cùng với Băng thành.
Sáng sớm, Vũ Vân Long nằm ngủ bên ngoài Phong Ấn tháp bị Sở Mộ đánh thức.
Diệp Khuynh Tư không yên lòng để hắn đi đối phó vậy Cực Thiên băng ma, cho nên nàng cũng gia nhập vào đội ngũ.
Hai người ngồi trên lưng Vũ Vân Long bay tới Băng thành.
Tốc độ Vũ Vân Long phi hành rất nhanh, không bao lâu đã xuất hiện ở trong lãnh thổ Băng Nguyên.
Thực lực Vũ Vân Long còn mạnh hơn Quỷ Khung Quân Vương, khi đầu cự long
quanh quẩn trên bầu trời Băng thành đã làm kinh động mấy chục vạn người
phía dưới. Bọn họ chưa từng thấy qua Hồn sủng Long tộc nào cường đại như thế, chỉ cần nó buông thả một cái kỹ năng cũng có thể hủy diệt cả tòa
thành.
Vũ Vân Long tiến vào thành, thân thể khổng lồ hóa thành
tia sáng màu lam lướt ngang qua không gian rồi hạ xuống khu vực nội
thành. Đám băng sơn quái vật chỉ là đàn kiến nhỏ nhoi, Vũ Vân Long cao
ngạo không muốn lãng phí thời gian giết chết chúng nó.
"Ngươi ngủ ở chỗ này, chúng ta còn phải đợi một nhóm người nữa."
Sở Mộ nói với Vũ Vân Long.
Vũ Vân Long cũng hiểu ý tứ Sở Mộ, chậm rãi đi ra cổng thành, thu hồi hai cánh nằm ngủ ngay trước mặt đám băng sơn quái vật.
“Vù vù vù !”
Lỗ mũi nó thở hắt một hơi cuốn mấy chục đầu băng sơn quái vật ở phụ cận
bay ra xa, khí tức kinh khủng của nó hù dọa đối phương sợ hãi, vội vàng
thối lui ra tới ngoại thành.
Mục Thanh Y đã chờ đợi Sở Mộ ở phía trên tháp canh.
"Khuynh Tư, ngươi cũng tới !"
Mục Thanh Y mỉm cười chào hỏi.
Dạo gần đây, quan hệ giữa Mục Thanh Y và Diệp Khuynh Tư rất tốt. Khi còn ở
Thần Tông, hai người thường xuyên gặp nhau tâm sự, cơ hồ không có chuyện gì giấu nhau.
Vào ngày diễn ra hôn lễ, Mục Thanh Y vẫn luôn giấu kín chuyện bí mật kia. Nhưng bây giờ đối mặt Diệp Khuynh Tư, trong lòng nàng thật sự bối rối, cảm thấy mình làm như vậy là có lỗi với người ta.
"Ừ, ta nghĩ nơi này có rất nhiều người bị thương."
Diệp Khuynh Tư gật đầu nói.
Có Diệp Khuynh Tư ở đây, chỉ cần không phải tử vong thì những thương thế lớn nhỏ cỡ nào cũng không thành vấn đề.
Mục Thanh Y dẫn Diệp Khuynh Tư đến phòng trị liệu. Nàng suy nghĩ đến số
người bị thương thực lực không cao mới bảo thành chủ Băng Ly tụ tập toàn bộ mọi người lại một chỗ.
Những người bị thương chủ yếu là thành vệ binh và Hồn sủng, còn lại là bá tánh bình dân.
Cả tòa thành bây giờ đang ở trạng thái phong bế, phương diện dược vật
khẳng định thiếu thốn. Trong thành chỉ có số ít Hồn sủng sư phụ trợ tự
nhiên không có cách nào trị liệu hết đám người bị thương.
Diệp
Khuynh Tư mang theo đầy đủ dược tề, giao không gian giới chỉ cho một
quan viên dặn dò phương pháp phối chế. Sau đó nàng gom những binh sĩ và
Hồn sủng bị thương nặng lại với nhau, tự mình trị liệu cho bọn họ.
Lấy thực lực Diệp Khuynh Tư bây giờ trị liệu cho từng cá nhân chỉ là lãng
phí thời gian, tập trung bọn họ lại là muốn thi triển kỹ năng trị liệu
tập thể.
Cánh hoa Linh Âm Thiếp từ từ mở ra, làn sương phấn hoa
bay vào không khí rồi bám vào vết thương, máu lập tức ngừng chảy, miệng
vết thương khép lại cực nhanh.
Trên quảng trường trống trải đang
có hơn vạn người và Hồn sủng. Toàn bộ mọi người đều được phấn hoa trị
liệu cùng một lúc, cho dù là người trọng thương cũng nhanh chóng thở
phào nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn biến mất trong chớp mắt.
Một màn trị liệu quy mô lớn làm cho đám Hồn sủng sư phụ trợ giật nảy mình, người nào người nấy trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đồng thời trị liệu cho hơn vạn người và Hồn sủng trọng thương, lại còn hồi
phục trong thời gian thật ngắn. Bọn họ không ngờ thế gian này còn có
năng lực trị liệu cường đại như thế.
Bọn họ nghĩ tới nếu như phía trên tường thành có một đầu Hồn sủng trị liệu như thế, một khi bị
thương thì phấn hoa trị liệu sẽ lập tức rơi xuống, thương thế lập tức
khép lại. Chẳng phải là chuyện này tương đương với bọn họ có lực chiến
đấu vô hạn hay sao?
"Vù vù vù vù!”
Sở Mộ đứng trên cổng thành, ánh mắt nhìn về nơi xa, trong đầu đang suy nghĩ mấy chuyện.
Sở Mộ chờ đợi trong chốc lát, dần dần phía chân trời xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là một đầu Thống Phong kỳ lân, quanh thân lượn lờ phong bạo ẩn chứa uy lực mạnh mẽ.
Trên lưng Thống Phong kỳ lân là một gã nam tử hàm râu đen nhánh, hắn từ từ hạ xuống trước mặt Sở Mộ, thi lễ một cái rồi nói:
"Sở Vương, hải quân Tân Nguyệt đã đóng quân ở ranh giới Băng Nguyên."
Người tới chính là Hùng Thủ Viên Tuế, sau khi hắn tiếp quản hải quân Tân
Nguyệt đã biểu hiện ra năng lực lãnh đạo kinh người. Chỉ trong vài năm
đã phát triển hải quân Tân Nguyệt quân đoàn số hai, chỉ dưới mỗi Thánh
vệ đội. Đồng thời chỉ huy hải quân Tân Nguyệt vươn ra khơi xa, trải qua
rất nhiều trận chiến ác liệt chính thức chiếm một chỗ đứng vững chắc nơi vùng biển Hằng Hải.
Hải quân Tân Nguyệt chia làm hai bộ, nội bộ
là những thuỷ thủ có thực lực cấp chúa tể tạo thành. Phần lớn thành viên là do thế lực Cung điện tự mình bồi dưỡng.
Chín đại Thánh vực ẩn chứa tài nguyên phong phú trợ giúp Tân Nguyệt Địa phát triển nhanh
chóng, mà không cần lo lắng thiếu thốn tài lực, vật lực. Lãnh thổ phương bắc cũng đã nằm trong tay Sở Mộ, ngoài ra còn có Vũ Sa sử dụng lực
lượng ẩn hình vương quốc chống đỡ. Cho nên, thế lực Cung điện không
ngừng mở rộng, tài nguyên thu về càng lúc càng nhiều, đào tạo ra cao thủ cấp chúa tể đã không còn là chuyện khó khăn như trước.
Ít nhất
bây giờ hai quân đoàn Thánh vệ và hải quân đã có lực lượng như thế, tất
cả thành viên trọng yếu đều có thực lực cấp chúa tể trở lên.
Thực lực Sở Mộ vẫn đang tăng cường, tốc độ Tân Nguyệt Địa phát triển sẽ gia
tăng theo đó. Thậm chí tài nguyên cấp Bất Hủ cũng có không ít.
Đám người Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh, Mục Thanh Y hành sự rất giống
Sở Mộ, những thứ cần thiết sẽ tự mình sử dụng, còn lại đều ném vào trong quốc khố cung cấp cho thành viên cao tầng Tân Nguyệt Địa.
Thực
lực Sở Mộ tăng cường quá nhanh, nhờ đó những người khác vì muốn đua
tranh cũng liều mạng tu luyện. Tân Nguyệt Địa một đường bay lên thẳng
tắp, hầu như không gặp bất kỳ lực cản nào. Hơn nữa, bây giờ Trữ Mạn Nhi
coi như là ‘vật phẩm sở hữu riêng’ của Sở Mộ rồi, nàng là người kế thừa Thế Chủ Thụ có đầy đủ năng lực trợ giúp hắn một gặp bình cảnh.
"Nghỉ ngơi một ngày, sáng mai lên đường."
Sở Mộ nói với Viên Tuế.
Viên Tuế gật đầu, khống chế Thống Phong kỳ lân trở lại nơi đóng quân.
Ngoại trừ Thánh vệ đội ra, chỉ có hải quân Tân Nguyệt mới dám đóng quân ở gần quân đoàn băng sơn quái vật như thế.
Tình trạng trong thành đã yên ổn hơn nhiều, quái vật chạy loạn cũng được dẹp yên. Lần này hải quân Tân Nguyệt sẽ có một trận ác chiến với băng sơn
quái vật, Diệp Khuynh Tư gia nhập vào trong quân đoàn hi vọng có thể
giảm bớt số người thương vong.
Vũ Vân Long bay trước mở đường, một ngàn thành viên hải quân Tân Nguyệt khí thế bừng bừng chạy theo phía sau.
Toàn bộ thành viên hải quân đều mặc khải giáp màu bạc, di chuyển trên sông băng trắng xóa cũng dễ dàng hòa nhập vào hoàn cảnh.
Đám người chạy xuyên qua sơn mạch, sông suối, khe vực … số lượng băng sơn
quái vật càng lúc càng nhiều. Hải quân Tân Nguyệt bắt đầu điều chỉnh tư
thế, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Một con đường đỏ lòm máu hiện
ra theo dấu chân hải quân Tân Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy
được một đường thật dài vô cùng bắt mắt.
Hải quân Tân Nguyệt vẫn
duy trì tốc độ nhất định, mục tiêu chính là khu vực trung tâm sơn mạch,
phía sau bọn họ là vô số thi thể băng sơn quái vật. Cả đội quân từ từ
nâng cao tinh thần, sĩ khí đề thăng một mảng lớn.