Buổi đấu giá cử hành vô cùng long trọng, hầu như tất cả đại nhân vật ở Cương La thành đều ra mặt tham dự, phần lớn trong đó chính là vì cấp sáu hồn giáp quý hiếm kia.
Lần này trụ sở giao dịch thu được các vật phẩm đấu giá từ một người thần bí cung cấp, hấp dẫn lòng người nhất chính là bảy con Hồn sủng cấp thống lĩnh và hai con Hồn sủng cấp chiến tướng thiên phú cực mạnh. Về phần những vật phẩm khác coi như là làm nền.
"Sở Mộ đâu? Có ai nhìn thấy Sở Mộ không?" Trong gian đại sảnh khách quý, gia chủ Sở Minh quét mắt về phía đám người Sở gia, duy chỉ có Sở Mộ là không thấy nên lập tức hỏi thăm những người khác.
"Ông nội, Tứ đệ đã nói với ta là hắn đang ở giai đoạn đột phá, muốn dốc lòng tu luyện một đoạn thời gian ngắn nên không thể bị người khác quấy rầy. Vì thế hắn sẽ không tới." Sở Trữ nói.
"Sở Mộ còn có một không gian Hồn sủng trống không, lần này nhìn xem có Hồn sủng nào thích hợp với Sở Mộ, vậy thì chúng ta sẽ cố gắng giúp cho Sở Mộ tăng cường thực lực một chút." Sở Minh nói.
"Đại ca, hôm nay giá tiền Hồn sủng đều trên trăm vạn kim tệ đó." Nhị gia chủ Sở Nam làm như lơ đểnh nói một câu
"Số tiền này là phải xài." Sở Minh lập tức quyết định, không cho Sở Nam có cơ hội nhiều lời.
"Ông nội, hắn chỉ có thể triệu hoán hai con Hồn sủng, cho dù thành công ký kết hồn ước chưa chắc có thể triệu hoán ra tham gia chiến đấu." Tiểu thư bá đạo của Sở gia - Sở Anh cũng bất mãn nói chen vào.
Sở Anh chỉ có một con Hồn sủng giá trị vài chục vạn kim tệ, đó là nàng cố gắng nhiều năm mới có được. Cái tên Sở Mộ kia tại sao lại ăn không ngồi rồi nhận được một con Hồn sủng tốt hơn nàng chứ? Vì thế trong lòng Sở Anh hơi khó chịu.
Sở Minh lại không thèm để ý tới cháu gái oán trách, hiển nhiên là cho thấy tâm ý đã quyết, bàn nữa cũng vô ích.
Sở Mộ không có ở chung với Sở gia, cũng không có trú tại phòng khách quý của Đinh Vũ. Hắn bây giờ vốn không có ở trong Cương La thành, mà đang ở giữa đoạn đường nối Cương La thành và Hôi Nham thành (thành đá xám).
Dương gia từng hành động vô sỉ phái người cướp đoạt thương đội Sở gia, làm cho kinh tế Sở gia gặp phải khó khăn nghiêm trọng. Lần này Sở Mộ chỉ định hồi báo lại một quả mà thôi.
Trên thực tế, Sở Mộ hành động lần này là nằm trong dãy kế hoạch báo thù của hắn. Bởi vì mấy ngày hôm trước, Sở Mộ đã suất lĩnh một đám sát thủ Yểm Ma cung tru diệt ba cứ điểm và bốn đại sản nghiệp của Dương gia, tàn sát tổng cộng ba trăm người có thừa. Nếu như gia chủ Dương gia biết chuyện này nhất định sẽ tức giận hộc máu.
Thế lực Yểm Ma cung phân bố ở La Vực cũng không dày đặc, nhưng nếu muốn phong tỏa tin tức mấy ngày tuyệt đối không thành vấn đề. Dương gia bây giờ còn không biết mấy sản nghiệp lớn của mình đã bị huyết tẩy sạch sẽ, chó gà không còn, ngay cả chổi cùn giẻ rách cũng không lưu. Bọn họ còn đang ở Cương La thành hừng hực khí thế cố gắng áp trận tranh đoạt cấp sáu hồn giáp.
Người bố trí ra buổi đấu giá long trọng này dĩ nhiên là Sở Mộ, hắn cho đám sát thủ Yểm Ma cung lưu ý tình huống điều động tài chính của Dương gi từ lâu, cuối cùng biết được sáng sớm ngày hôm nay gia thần Dương gia sẽ triệu tập tài vật từ tất cả sản nghiệp lại một chỗ, sau đó phái hai mươi cao thủ từ Hôi Nham thành vận chuyển đến Cương La thành. Tài chính ngàn vạn đối với bất kỳ một gia tộc nào cũng là một con số khổng lồ, gia chủ Dương gia trực tiếp ra lệnh cho lão Nhị Dương Mãn Thiên và con trai Dương Thương suất lĩnh đông đảo cao thủ hộ tống chuyến hàng.
Thế nhưng, đám người Dương gia luận sẽ không thể nào nghĩ tới, Sở Mộ thông qua tình báo của Yểm Ma cung đã tìm ra lịch hành trình của bọn họ và suất lĩnh hai mươi mốt sát thủ Yểm Ma cung lẳng lặng tiềm phục chờ đợi trên con đường đi tới Cương La thành.
"Phụ thân, buổi đấu giá đã bắt đầu rồi, chúng ta tới kịp không?" Dương Thương khống chế Tiên Huyết Thú của mình vừa đi vừa hỏi.
"Không cần gấp gáp, Dương gia chúng ta giao hảo với hội trưởng đấu giá hội rất tốt, kéo dài thời gian một chút cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu." Dương Mãn Thiên nói.
Thật ra Dương Mãn Thiên cũng không muốn tự mình hộ tống tài vật lần này. Trong toàn bộ Cương La thành, bao gồm cả những thành thị gần đó đều là địa bàn của Dương gia. Chắc chắn không có người nào dám đánh chủ ý lên đầu Dương gia, làm vậy có khác gì tự sát chứ? Vì thế Dương Mãn Thiên vẫn luôn nghĩ rằng đây là một nhiệm vụ cực kỳ nhàm chán.
"Dương Thương, nghe nói nhi tử Sở Thiên Thừa chưa chết, hơn nữa còn có một con năm đoạn Lục Vĩ Yêu Hồ, chắc là tham gia tiến cử?" Dương Mãn Thiên bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó liền quay sang hỏi Dương Thương.
"Ừ, tiểu tử kia đúng là mạng lớn, không ngờ lại chưa chết, nhưng trong lúc tỉ thí ta nhất định sẽ phế hắn.” Dương Thương nói.
"Làm đại sự hạ thủ phải dứt khoát một chút, nhất định phải hắn không cho hắn có cơ hội bò dậy." Dương Mãn Thiên mạnh mẽ giáo huấn nhi tử của mình.
Dương Thương lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dương Mãn Thiên coi như là hài lòng, nhếch miệng cười khẩy một cái rồi quay đầu lại.
Khi ánh mắt Dương Mãn Thiên nhìn về phía trước, bỗng nhiên hắn nhíu mày…
Bởi vì ngay lúc đó hắn đột nhiên phát hiện một nam tử mặc y phục màu đen đang đứng trên cành cây ở xa xa, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vào mình.
"Người nào?” Dương Mãn Thiên có thể cảm giác trong mắt nam tử che mặt này tràn đầy sát ý, lập tức hét lớn cảnh báo.
Dương Mãn Thiên vừa quát lên, những cao thủ Dương gia lập tức đề cao cảnh giác, vội vã quét mắt nhìn chung quanh.
Nhưng mà bọn họ vô cùng kinh hãi chính là trên cành cây hai bên đường đột ngột hiện ra hai mươi thân ảnh đen thui.
Bọn họ nhẹ nhàng lơ lửng ở trên cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đối phương, sát khí đáng sợ ngưng tụ ở chung một chỗ giống như một thanh lợi kiếm đâm xuyên vào tinh thần đối phương.
"Triệu hoán Hồn sủng.” Dương Mãn Thiên đã ý thức được thế lực vừa xuất hiện rất cường đại nên không dám có nửa điểm chậm trễ, lập tức quát lớn với mọi người.
Thanh niên đứng ở chỗ cao nhất nhìn thấy đối phương nhanh chóng triệu hoán Hồn sủng lấp đầy con đường, há miệng phun ra mấy chữ thật đơn giản nhưng cũng rất dứt khoát: "Một tên cũng không để lại."
Sau khi truyền đạt mệnh lệnh, hai mươi luồng ma diễm màu xanh nhạt và xanh lam đồng thời bốc cháy rực rỡ.
Nhất thời ma khí tùy ý càn quét khắp không gian, điên cuồng đập vào mặt đám người Dương gia và Hồn sủng của chúng.
Ma khí dâng trào mãnh liệt, từ từ tiến tới bao trùm toàn bộ con đường.
"Người của Yểm Ma cung?”
Dương Mãn Thiên nhìn thấy hai mươi con Yểm Ma xuất hiện bên trong ma diễm ngập trời, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt.
Dương Mãn Thiên làm sao không biết Yểm Ma cung đáng sợ cơ chứ? Nhưng mà Dương Mãn Thiên không hiểu tại sao đám sát thủ của Yểm Ma cung lại nhắm lên đầu Dương gia bọn họ?
Dương Thương lịch duyệt không có phong phú như Dương Mãn Thiên, trong lúc ma khí thao thao bất tuyệt đánh tới, người này lại bắt đầu kinh hoảng từ trên lưng Tiên Huyết Thú té rớt xuống đất, bộ dáng chật vật đến thảm hại.
Yểm Ma cung giết người chưa bao giờ nói nhảm nửa câu.
Sở Mộ vừa ra lệnh một tiếng, nhất thời hai mươi đầu Thanh Yểm Ma và Lam Yểm Ma bộc phát ra linh hồn ma diễm từ hai bên đường ập tới.
Yểm Ma buông thả ma diễm đáng sợ đến cỡ nào? Chỉ một lần thổi quét là mấy chục con Hồn sủng bị linh hồn ma diễm biến thành tro bụi, có một số Hồn sủng sư không kịp bảo vệ linh hồn cũng kêu thảm một tiếng rồi biến mất vào trong biển lửa kinh hồn.
Yểm Ma chắc chắn không phải là Hồn sủng duy nhất của sát thủ Yểm Ma cung.
Thanh Yểm Ma và Lam Yểm Ma công kích đợt thứ nhất mới vừa kết thúc, đám sát thủ lập tức ra chỉ lệnh cho những Hồn sủng cận chiến núp sẵn ở trong rừng cây gầm thét dữ tợn, đột ngột phóng người tới cuốn theo sát khí kinh khủng xông vào trong trận doanh đám cao thủ Dương gia.
"Gào !”
“Ầm ầm !”
“A…aa…”
Trong thoáng chốc đủ loại tiếng kêu thảm thiết và thú rống vang thành một mảnh, máu tươi phun trào ướt đẫm mặt đất.