Quả nhiên, đám mây đen kia đã bay tới gần lắm rồi, lúc này bầu trời
Hướng Vinh thành đã bị che kín, cảm giác giống như một bàn tay khổng lồ
từ trên cao chuẩn bị nện xuống đại địa, khí thế hung hăng bức người.
"Mọi người hãy yên tâm, Hướng Vinh thành đề phòng sâm nghiêm, tường thành có thể ngăn cản bất kỳ quân đoàn nào tiến công. Mọi người chỉ cần ở lại
trong nhà sẽ không gặp nguy hiểm."
Giọng nói Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền vang lên văng vẳng, trong đó ẩn chứa lực lượng trấn an tinh thần người dân.
Nàng biểu hiện trấn định giúp cho lòng người kiên định hơn nhiều, chỉ có
tiếc nuối duy nhất chính là hôn lễ không có cách nào tiếp tục. Tất cả
cặp đôi đành phải quay về nhà, sau này có cơ hội sẽ tìm cách bù đắp hôn
lễ của mình.
Đám người dần dần tản đi, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư không muốn bại lộ hành tích cũng đi theo rời khỏi.
"Sở Mộ, chúng ta bây giờ làm gì ?"
Diệp Khuynh Tư thấy Sở Mộ đã bình tĩnh lại liền hỏi thử một câu.
Diệp Khuynh Tư lo lắng nhất chính là Sở Mộ mất đi năng lực khống chế tâm
tình của mình. Dù sao nàng nhận thức Sở Mộ lâu như vậy rất ít khi nhìn
thấy hắn tức giận điên cuồng như thế.
Hành vi hoàn toàn mất đi lý trí kiểu này vốn không tốt cho loại người thường xuyên tĩnh táo như Sở Mộ.
Bây giờ thấy Sở Mộ đã áp chế được cơn giận của mình, nàng mới an tâm hơn một chút.
"Vào động phòng thôi !"
Sở Mộ nở nụ cười khinh bạc, hồn nhiên vô tư bỏ qua vấn đề quân đoàn Tinh Linh Điệp đang đến gần.
Diệp Khuynh Tư yêu kiều liếc sang Sở Mộ, trong lòng âm thầm chán ghét thì ra hắn không thật sự nổi giận, rõ ràng là một tên lưu manh, xấu xa, đầu
đầy dục vọng.
"Ta cảm thấy ngươi tối nay nên ngủ ngoài sân đi,
cho gió lạnh thổi nguội đầu óc. Sau đó điều chỉnh suy nghĩ của mình lại
cho rõ ràng."
Diệp Khuynh Tư cũng không để ý Sở Mộ trêu chọc, giả bộ hờn giận nói.
Diệp Khuynh Tư có thể khẳng định hiện tại trong đầu hắn chỉ toàn là thân ảnh nữ nhân kia. Nếu đổi lại là mình, nàng cũng không thể quên nhanh như
vậy. Sỉ nhục và thù hận mười mấy năm làm sao đơn giản như bề ngoài hắn
đang biểu hiện? Nguyên nhân trong đó có hơn phân nửa là vì áy náy hôn lễ bị cắt ngang kia thôi.
Sở Mộ nghe Diệp Khuynh nói một câu thật tình, trong lòng cảm thấy xấu hổ không dứt.
Thời khắc nhìn thấy Diệp Khuynh Tư mặc áo cưới đi về phía mình, hắn đã có
cảm giác trái tim mình bị nàng chiếm cứ. Cộng thêm một nụ hôn thật dài
giữa hàng vạn chứng nhân giúp cho tình cảm hai người thăng hoa.
Con đường Hồn sủng sư cực kỳ gian khổ, Sở Mộ trải qua mười mấy năm mưa gió
đã mỏi mệt không chịu nổi. Chỉ có tối hôm nay nội tâm hắn mới thật sự
trút xuống gánh nặng, toàn tâm toàn ý cảm thụ một ngày vui sướng nhất
đời mình.
Nhưng thiếu nữ phản bội xuất hiện đã hủy diệt triệt để
không khí thân tình hiếm thấy đó. Vốn là trong đầu hắn chỉ có mỗi Diệp
Khuynh Tư, nhưng lúc này lại có thêm hình bóng nữ nhân đáng hận kia.
Quả thật Sở Mộ cần có thời gian tĩnh tâm.
Diệp Khuynh Tư thấy Sở Mộ trầm mặc suy nghĩ gì đó, mỉm cười nói:
"Ta giúp chàng nghĩ cách đối phó nữ nhân ác độc kia. Cho dù bây giờ không
thể ra tay, nhưng dám phá hư chuyện tốt của chúng ta hiển nhiên không
thể để cho nàng sống khá giả."
Diệp Khuynh Tư bây giờ cũng bị lây nhiễm tâm tình Sở Mộ, đặc biệt oán hận thấy xương nữ nhân xuất hiện không đúng lúc kia.
Tinh Linh Điệp màu đen từ bốn phương tám hướng bay tới càng lúc càng nhiều,
chúng nó xuất hiện ở chung quanh Hướng Vinh thành tạp thành xu thế bao
vây.
Đáng sợ nhất chính là Hướng Vinh sâm lâm vốn là khu rừng
cành lá rậm rạp, nhưng mà lúc này Tinh Linh Điệp màu đen từ từ thôn phệ
chuyển thành một màu đen nhánh quỷ dị. Cả rừng cây xanh lục biến thành
đại dương đen kịt, ngay cả ánh sáng chiếu vào cũng không thể phản xạ một chút quang mang nào.
Thổ địa trong phương viên mấy trăm dặm chung quanh Hướng Vinh thành dần dần u ám, không gian đen tối đưa tay ra không thấy ngón.
Tinh Linh Điệp trong thành vốn chiếm cứ ưu thế số lượng chèn ép Tinh Linh
Điệp màu đen, bây giờ chúng nó lại cảm thấy mình quá mức nhỏ bé, nơm nớp lo sợ núp vào trong góc tối, không dám ló đầu ra ngoài.
Tòa thành đã bị đại dương đen nhánh phủ xuống, không khí trầm trọng dị thường.
Mọi người không có cách nào rời khỏi tòa thành, mỗi khi có Hồn sủng sư tạo
thành đoàn đội đi ra ngoài gần trăm dặm sẽ bị quân đoàn Tinh Linh Điệp
xuất hiện ngăn cản. Thậm chí dũng khí chiến đấu cũng không có, cuối cùng đành phải quay đầu trở về.
"Tuy rằng chúng nó có tính thù địch
rất mạnh, nhưng nếu không chủ động quấy nhiễu sẽ không bị tấn công. Chỉ
có điều không biết tại sao chúng nó lại bao vây tòa thành, hẳn là phải
có nguyên nhân nào đó ép buộc chúng nó xuất hiện."
Người dân trong thành bắt đầu bàn luận những chuyện có liên quan đến Tinh Linh Điệp màu đen.
"Nghe nói Tinh Linh Điệp màu đen là do vong hồn biến thành, bên ngoài xuất hiện nhiều như vậy có phải là ..."
"Tinh Linh Điệp màu đen là đại biểu cho ôn dịch, phát ra hương phấn sẽ phá hư cơ năng và tính mạng. Sau đó toàn bộ chúng ta sẽ biến thành xương khô."
Cả tòa thành thấp thỏm lo âu, dù sao số lượng Tinh Linh Điệp màu đen kia
cũng quá đông rồi. Một khi chúng nó thật sự tiến công không biết sẽ tạo
thành hậu quả đáng sợ cỡ nào.
Không gian trong thành yên lặng kỳ
dị, nhưng quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen chỉ an tĩnh ẩn núp chung
quanh tòa thành. Chỉ có vô số cặp mắt tỏa ra ánh sáng tử vong không
ngừng lập lòe trong đêm tối khiến cho lòng người bàng hoàng lo sợ.
Phủ thành chủ, hậu hoa viên, đàn Tinh Linh Điệp màu sắc sặc sỡ vẫn bay lượn vui đùa như cũ, hoàn toàn không bị ngoại tộc bên ngoài thành ảnh hưởng.
Phó thành chủ Hoa Hoàng Sư - Hạ Chỉ Hiền ngồi trên vị trí chủ tọa, phía
dưới nàng là hai hàng ghế theo thứ tự là Bát Hoang Tân Liêu, Long Tuyệt
Vấn La, Trang Ngân và Mai Ngân. Ngoài ra còn có sáu cường giả Thẩm vị
chưa được phong chức.
Thẩm vị là hệ thống Hồn sủng sư có thực lực từ cao đẳng đế hoàng trở lên do Hồn Minh đặc biệt thiết lập. Tuy rằng
không có chức vị cụ thể, nhưng quyền lực không thua gì giới chủ cấp bảy, cấp tám. Hồn Minh thành lập đội ngũ này là để thu hút nhân tài lưu lạc
bên ngoài nhằm cân bằng với lực lượng nhóm Khách khanh và trưởng lão của ba thế lực lớn.
Cường giả Thẩm vị thông thường không chịu sự
ràng buộc vị trí sinh sống và thời gian sinh hoạt. Phần lớn người lựa
chọn gia nhập để kiếm thêm tài nguyên tu luyện, sau đó tiếp tục lên
đường lịch lãm, còn có một phần lựa chọn ẩn cư không tham dự vào thế
cuộc phân tranh. Hồn Minh cũng không ngăn cản bọn họ làm việc cho ba thế lực lớn, chỉ có một vài quy định ngầm cần phải tuân thủ là được.
Cho nên đội ngũ cường giả Thẩm vị đại biểu cho một cỗ lực lượng cường đại
nhất, nhân số cũng đông đảo nhất. Nhưng số người nguyện ý tham gia chiến tranh cũng không nhiều, dù sao ba thế lực lớn vẫn có nội tình thâm hậu, thời gian tích lũy và phát triển đã thâm căn cố đế, bất kỳ thành viên
nào cũng có liên hệ sâu xa với đại gia tộc, hoặc là môn phái lớn nhỏ.
Lúc này sáu gã cường giả Thẩm vị đều là tuyệt thế cao thủ danh tiếng lừng
lẫy mấy chục năm về trước. Bọn họ đã ẩn cư rất nhiều năm, cuối cùng
quyết định tịnh dưỡng ở Hướng Vinh thành.
Sau khi đạt đến số tuổi nhất định sẽ gặp phải bình cảnh cực lớn, rất khó tiếp tục tu luyện đột
phá. Cho nên bọn họ lựa chọn tìm một nơi yên tĩnh hưởng thụ đoạn thời
gian còn lại, đọc sách, trồng hoa, bồi dưỡng con cháu của mình.
Trong sáu người này Lê Nghiễm và Đoạn Khởi Minh là hai lão đầu từng gặp Sở
Mộ. Hai người này có địa vị và tiếng nói rất cao tại Hướng Vinh thành,
cho dù là thành chủ cũng phải khách khí vài phần.
Bốn gã cường
giả Thẩm vị khác đều là lão giả tóc bạc trắng xoá, quá khứ của bọn họ
cũng từng chấn động Vạn Tượng Cảnh, ngày hôm nay đã tiến vào thời kỳ già yếu, thực lực bắt đầu suy giảm đáng kể.
"Lê lão tiên sinh, theo ngươi nói chúng ta chỉ có thể im lặng chờ đợi?"
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền nhìn vào Lê Nghiễm, mở miệng hỏi.
"Ừ, bởi vì đến hiện tại ta vẫn không thể kết luận nó đến đây làm gì !"
Lê Nghiễm gật đầu xác nhận.
"Lê lão, nếu như quân đoàn Tinh Linh Điệp phát động công kích tòa thành
chẳng phải là chúng ta gặp phiền toái lớn sao? Tinh Linh Điệp màu đen
công kích không mạnh, nhưng số lượng nhiều lắm. Hơn nữa, chúng ta còn
không biết chúng nó có năng lực đặc thù nào không !"
Một lão giả tên là Bàng Đức lo lắng hỏi.
"Ngươi muốn chủ động tấn công? Được, cứ việc dẫn người ra đó quét dọn. Ta không cản !"
Đoạn Khởi Minh liếc mắt nhìn sang Bàng Đức, lạnh nhạt nói.
Quét dọn khẳng định là không thể, theo phân tích cơ bản bây giờ bên ngoài
Hướng Vinh thành cũng có vài trăm vạn Tinh Linh Điệp màu đen. Coi như là sinh vật cấp chúa tể buông thả kỹ năng oanh tạc, sau khi giết sạch
chính nó cũng mệt chết luôn rồi.
"Đã qua nhiều năm như vậy, các ngươi còn chưa có tìm được nguyên nhân ?"
Hạ Chỉ Hiền trầm giọng hỏi.
Trên thực tế, nàng đã biết trước khả năng Tinh Linh Điệp màu đen phát sinh
di chuyển quy mô lớn. Nhưng nàng đang nghi ngờ tại sao đàn Tinh Linh
Điệp màu đen này không lựa chọn di chuyển vào Cấm Vực, ngược lại xâm
nhập lãnh thổ nhân loại, bao vây Hướng Vinh thành làm cái gì?
Mặc dù bây giờ Tinh Linh Điệp màu đen còn chưa có để lộ địch ý, cũng không
thấy gì gọi là chuẩn bị công kích nhân loại. Nhưng mà nhìn thấy cả một
đại dương đen kịt kia tiến lại gần, trên đời này có ai không sợ hãi?
"Chuyện này..."
Lê Nghiễm lộ vẻ chần chờ.
Trên thực tế, Lê Nghiễm và Đoạn Khởi Minh cũng biết Tinh Linh Điệp màu đen
xuất hiện có ý nghĩa như thế nào. Nhưng mà bọn họ không dám mở miệng, dù sao chuyện này cũng có quan hệ đến vấn đề kiêng kị của Hồn Minh.
"Hai vị tiền bối, cứ nói đừng ngại !"
Bỗng nhiên một thanh âm dễ nghe từ bên ngoài cửa truyền đến.
Ánh mắt mọi người lập tức dời về phía đó, chỉ thấy một nữ tử đeo khăn che
mặt nhẹ nhàng bước vào, gian đại sảnh nhờ có sự xuất hiện của nàng lập
tức sáng bừng lên.