Những người đang ngồi trong sảnh đều là thành viên cao tầng Hồn Minh,
kinh nghiệm lịch duyệt hiển nhiên phong phú phi thường. Bọn họ đã chứng
kiến không biết bao nhiêu nữ nhân, nhưng mà người đang đứng trước mặt
bọn họ quá đẹp, đẹp khiến cho người hít thở không thông. Sợ rằng trên
đời này không có ai giữ vững được tinh thần trấn định khi thấy nàng.
"Đế Cơ điện hạ !"
"Điện hạ !"
Tất cả mọi người vội vàng đứng lên hành lễ, hoặc nửa quỳ hoặc cúi đầu, không người nào dám nhìn thẳng.
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền cũng đứng lên nhường lại vị trí chủ tọa, còn chính mình lại đứng sang một bên tò mò nhìn Đế Cơ. Bởi vì nàng không hiểu tại sao Đế Cơ bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện này.
"Điện hạ, đây là chuyện tình hai trăm năm trước."
Lê Nghiễm chậm rãi nói.
"Ừ !"
Đế Cơ thản nhiên nói.
Lê Nghiễm do dự trong chốc lát, rồi quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn lão.
Đoàn lão đầu đảo cặp mắt trắng dã, dùng hồn niệm nói:
"Nói chút ít đi, đoán chừng một số người đã biết sự hiện hữu của hắn."
Lê Nghiễm gật đầu đồng ý.
"Hai trăm năm trước, chúng ta từng gặp một vị cường giả ở Hướng Vinh thành,
hắn tên là Thừa Mặc vốn không thích nổi danh. Dưới tình huống bình
thường luôn hành động vô cùng ẩn giấu, cho nên rất ít người biết hắn."
Lê Nghiễm nói xong câu đó, ánh mắt quét một vòng qua đám người ở chung
quanh, tựa hồ muốn nhìn xem có ai lộ ra cảm xúc bất thường hay không.
Chẳng qua là trong nhóm người này, chỉ có mỗi Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền biểu hiện dị thường.
"Sau khi Thừa Mặc đạt tới cảnh giới đế hoàng đỉnh phong, trong quãng thời
gian hơn 50 năm hầu như không hề xuất hiện ở trong thế giới nhân loại.
Hắn là người theo đuổi tín niệm Hồn sủng chí cường, có thể nói là lòng
tin cực kỳ kiên định. Nghe nói hắn dùng quãng thời gian 50 năm đi khắp
đông tay nam bắc, xuyên qua bốn đại Cấm Vực, thậm chí là đi tới những
vùng đất xa lạ chưa từng ghi lại trong lịch sử nhân loại."
Lê Nghiễm chậm rãi tường thuật.
Những lời này lập tức khiến cho mọi người xôn xao bàn luận, mỗi người một
thái độ, có nghi ngờ có ngạc nhiên, hoặc là không thể tin tưởng.
Bởi vì người nào cũng biết điều kiện cơ bản đi ngang qua Cấm Vực chính là thực lực phải đạt tới cấp chúa tể.
Nhưng mà trong thế giới nhân loại có mấy người tiến nhập cảnh giới này?
Hơn nữa, cường giả cấp chúa tể chưa chắc có thể đi ngang qua Cấm Vực thành
công. Ít nhất Tứ Hùng, Thiên Cơ Mục Thanh Y cùng với một ít cao nhân ẩn
thế chưa từng đi tới thế giới bên ngoài Cấm Vực.
Cho dù là Minh
chủ Hồn Minh được tôn xưng là Hồn sủng sư tối cường cũng chỉ xuyên qua
bắc Cấm Vực và đông Cấm Vực mà thôi, nguyên nhân chủ yếu là do năng lực
và thời gian hạn chế. Sau quá trình tu luyện gian khổ bước lên đỉnh cao
trong thế giới nhân loại, có mấy người to gan lớn mật tiếp tục mạo hiểm
mạng sống để khám phá những điều chưa biết?
Một người có khả năng đi xuyên qua toàn bộ Cấm Vực đã nói rõ một điều, thực lực hắn khẳng định mạnh hơn Minh chủ.
"Mọi người không cần hoài nghi, theo như người đời trước tiết lộ vào năm đó
thực lực Thừa Mặc quả thật mạnh hơn Minh chủ."
Đoàn lão đầu trình bày hết thảy sự thật cho mọi người được biết.
"Đây... chuyện này quá khó tin đi? Trên đời này có người mạnh hơn Minh chủ sao ?"
Long Tuyệt ngây ngẩn cả người, trợn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoạn Khởi Minh.
"Không thể nào, Minh chủ mới là tối cường trong thế giới nhân loại chúng ta,
làm sao có người mạnh hơn hắn? Nếu Thừa Mặc thật sự đạt tới cảnh giới
này, tuổi thọ của hắn phải lâu dài mới đúng, hơn nữa một người mạnh như
thế tại sao lựa chọn mai danh ẩn tích ?"
"Đúng vậy, trước giờ ta chưa bao giờ nghe nói đến cường giả nào tên là Thừa Mặc."
Trang Ngân rõ ràng là không tin tưởng lời nói của Đoàn lão đầu.
Đoàn lão đầu hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói:
"Các ngươi những người này mới sống mấy năm, chuyện tình hai trăm năm trước các ngươi biết được sao?”
"Đoàn lão, ta nghe những lời này quả thật không lọt tai rồi. Bản thân ngươi
chỉ hơn trăm tuổi, như thế nào rõ ràng chuyện tình hai trăm năm trước?
Huống chi, nếu như người này thật sự mạnh như vậy, tại sao không có dựng bia, không có lưu danh vào trong văn hiến. Cường giả đẳng cấp này có
thể nói là bất tử rồi."
Giọng nói Bát Hoang Tân Liêu nhìn như bình
thản, nhưng trong đó lộ rõ sự kiêu ngạo, rõ ràng là không tin trên đời
này có nhân vật như thế tồn tại.
Đế Cơ không vội phát biểu ngôn luận, ánh mắt nàng chỉ nhìn thoáng qua Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền.
Hạ Chỉ Hiền khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
"Ta từng nghe tổ tông đề cập tới người này, nhưng ta cũng không thể xác nhận tin tức kia là thật hay giả."
Đế Cơ lặng lẽ gật đầu ra hiệu cho Lê Nghiễm nói tiếp.
"Lần này Tinh Linh Điệp màu đen xuất hiện hẳn là có liên quan đến đầu Hồn
sủng vô chủ hai trăm năm trước. Ta nghĩ đến khi nó chân chính hiện thân, mọi người sẽ biết được có người tên là Thừa Mặc hay không."
Ngữ khí Lê Nghiễm có vẻ như là mong đợi, con ngươi ảm đạm cũng lóe lên tia sáng hưng phấn. Hắn đợi một ngày này quá lâu rồi.
Trong đại sảnh phủ thành chủ.
Mọi người dựa theo Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền phân phó, bắt đầu phân tán ra khắp tòa thành chuẩn bị ứng phó chiến tranh sắp tới.
Hai lão tiên sinh Lê Nghiễm và Đoạn Khởi Minh tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân xuất phát hiện tượng này. Bởi vì quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen xuất
hiện khẳng định biểu thị cho cái gì đó, rất có thể bên trong thành đang
ẩn giấu bí mật mà bọn họ không biết.
"Chủ thượng, tại sao?"
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền nghi ngờ hỏi Đế Cơ.
"Ta cảm thấy trong tòa thành có một luồng khí tức khiến ta chán ghét."
Nữ nhân này giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm, lúc nãy ở lễ hội đột nhiên có một tia khí tức nguy hiểm xuất hiện làm cho nàng cảnh giác. Nhưng
suy nghĩ mãi vẫn không thể nhận ra điều gì bất thường.
Từ khi rời khỏi lễ hội kia, nàng lúc nào cũng phiền não vu vơ.
"Có phải là do nó không ?"
Hạ Chỉ Hiền nhỏ giọng hỏi.
Đế Cơ lắc đầu nói:
"Là nhân loại, ta không biết người này là ai, nhưng hắn khẳng định có địch ý rất mạnh đối với ta."
Tà ác, thù hận thuộc về tâm tình mặt trái vốn là sở trường của Đế Cơ, một
khi manh nha chợt động nàng sẽ lập tức phát hiện ngày. Nàng rất tin vào
năng lực của mình, cảm thấy khí tức nguy hiểm lúc nãy không giống như là ảo giác.
"Cần ta điều tra không ?"
Hoa Hoàng Sư Hạ Chỉ Hiền lại hỏi tiếp.
"Không cần, người này ẩn giấu rất tốt. Nhưng thù hận trong lòng hắn rất lớn, ta nghĩ sớm muộn gì hắn cũng xuất hiện thôi !"
Đế Cơ chậm rãi đứng dậy, khoác tay áo quý phái đi ra ngoài đại sảnh. Thời
điểm đi ra khỏi cửa, nàng đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói:
"150 năm trước Thừa Mặc đã chết tại tòa thành này, ta tìm kiếm đồ vật trong Hướng Vinh thành chính là di vật của hắn."
Hạ Chỉ Hiền vội vàng cất bước đuổi theo chủ thượng, cặp mắt nàng lóe lên tia sáng kinh ngạc.
"Như vậy đám Tinh Linh Điệp màu đen kia..."
Hạ Chỉ Hiền hiện tại đảm nhiệm vai trò thành chủ thay thế Đế Cơ, nhưng
nàng không biết Hướng Vinh thành từng xuất hiện một vị cường giả vượt
qua Minh chủ.
"Hẳn là đúng với lời Lê Nghiễm, đó là Hồn sủng của
hắn còn sống tới hôm nay. Nó trước giờ ẩn núp chung quanh Hướng Vinh
thành, mà kế hoạch của chúng ta đã động chạm đến di nguyện chủ nhân nó."
Đế Cơ lạnh nhạt nói.
"Vậy chúng ta tiếp tục không? Chúng ta ta tìm nhiều năm rồi nhưng không có một chút thu hoạch nào."
Hạ Chỉ Hiền hỏi.
"Nó xuất hiện đã chứng minh chúng ta sắp thành công rồi."
Ánh mắt Đế Cơ lóe lên tia sáng cơ trí.
Trên con đường nhỏ trong thành, một đám Tinh Linh Điệp đủ màu sắc bay lướt
qua mái nhà và ngõ hẻm. Những nơi chúng nó đi qua cuốn theo kình phong
sắc bén chém nát cây cối và nhà cửa ở chung quanh.
Lá khô cuối thu bay lả tả, không khí nặng nề dị thường.
Những lúc bình thường, Tinh Linh Điệp vẫn luôn bay lượn chậm rãi, bản tính
hiền hòa rất ít khi phá hủy bất kỳ thứ gì. Hiện tượng này dĩ nhiên hiếm
thấy, nó cũng đại biểu cho vấn đề không tốt sắp sửa phát sinh
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện phía trước đàn Tinh Linh Điệp này là một thân ảnh màu đen lãnh diễm.
Bóng đen vội vàng bay xuyên qua hẻm nhỏ, lần lượt né tránh đám Tinh Linh
Điệp kia công kích. Sau đó nhanh chóng chui vào trong một tòa trang viện mùi thuốc phiêu đãng.
Đám Tinh Linh Điệp màu sắc rực rỡ nhìn qua có vẻ vô cùng tức giận, chúng nó lượn lờ bên ngoài dược viện nhưng
không dám mạo hiểm xông vào.
Bỗng nhiên một cỗ khí tức hắc ám nồng nặc từ trong sân quét ngang bốn phía.
Đối với những người khác, đó chỉ là một trận gió mát thoảng qua mà thôi.
Nhưng Tinh Linh Điệp nhạy cảm lại cảm giác được bên trong khí lưu ẩn
tàng lực lượng tà ác đáng sợ.
"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc !”
Đàn Tinh Linh Điệp bị dọa cho sợ hãi, lập tức quay đầu rời khỏi dược viện, tản mát ra khắp tòa thành.
Trong sân, một gã nam tử thu hồi khí tức của mình, chậm rãi đi tới gần Tinh Linh Điệp màu đen thương tích đầy mình.
"Ta biết ngươi không giống chúng nó, chỉ tiếc là đám Tinh Linh Điệp kia không thể phân biệt được."
Sở Mộ đưa tay ra đón lấy Tinh Linh Điệp màu đen.
Con Tinh Linh Điệp này có cặp mắt đen nhánh trong chút tạp chất, Sở Mộ nhận ra đây cũng là một tiểu tử quật cường.
"Đi thôi, vào trong để thê tử ta trị liệu cho ngươi."
Sở Mộ đi tới dược phòng, đặt Tinh Linh Điệp bị thương trước mặt Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư đã nghe thấy Sở Mộ nói chuyện với Tinh Linh Điệp màu đen,
nàng tự nhủ da mặt Sở Mộ càng lúc càng dầy rồi. Trong lúc nói chuyện
với tiểu tử kia cũng không quên chiếm tiện nghi của mình.
"Cũng may bị thương không nặng."
Diệp Khuynh Tư trị liệu loại thương thế này quả thật là đơn giản. Nàng triệu hồi ra Hoa hệ Linh Âm Thiếp thi triển mấy kỹ năng lập tức khôi phục
hoàn hảo như lúc ban đầu, tiểu tử kia tràn đầy sức sống không ngừng bay
qua bay lại tỏ vẻ cảm kích.
Sau đó Tinh Linh Điệp hạ xuống bả vai Sở Mộ, đôi mắt linh động từ từ đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
"Sở Mộ, hình như nó rất thích ngươi, thu làm sủng vật cũng tốt."
Diệp Khuynh Tư nói xong liền cười lên ‘khanh khách’.
"Không phải nó yêu thích ta, mà là vì bị đồng tộc chèn ép, cô độc đến mức không còn nơi nào để đi."
Sở Mộ lắc đầu nói.
Cả Hướng Vinh thành chỉ có một mình nó màu đen, khí tức hắc ám lại rõ ràng như thế khiến cho những Tinh Linh Điệp khác chán ghét, hễ gặp là hợp
lực xua đuổi nó đi.
Nhưng mà Tinh Linh Điệp là chủng tộc bầy đàn, rất thích nương tựa vào nhau sinh sống. Cho nên thời điểm nó cảm thấy
khí tức Sở Mộ tương đối quen thuộc đã lựa chọn đến gần. Tuy rằng Sở Mộ
không hiểu nội tâm của nó, nhưng hẳn là tiểu tử này đang cần nơi trú
thân và ngươi an ủi.
"Linh hồn Hồn sủng sư không phải có năng lực đặc thù sao? Ngươi có thể câu thông với nó không ?"
Diệp Khuynh Tư tò mò hỏi.
"Thật ra chỉ cần chăm chỉ quan sát chúng nó, chịu khó lưu tâm mỗi một cử động sẽ hiểu được tâm lý Hồn sủng."
Sở Mộ mỉm cười nói.
Đây là Sở Thiên Mang nói cho Sở Mộ, mặc dù hắn không có cách nào đạt đến
cảnh giới giống như Trữ Mạn Nhi. Nhưng chỉ cần là sinh vật có linh hồn,
Sở Mộ tự tin sinh ra lực cộng minh với nó từ từ tạo thành quan hệ tốt
đẹp. Bởi vì hắn luôn đứng trên góc độ Hồn sủng để nhận xét hết thảy vấn
đề.
"Ca ca !"
Bỗng nhiên Trữ Mạn Nhi ở bên ngoài hét lớn:
"Lão tiên sinh mù tới !"
"Ngươi tiếp tục luyện chế đi, ta không quấy rầy nữa !"
Sở Mộ ôm chầm Diệp Khuynh Tư, hôn nhẹ lên môi nàng từ biệt.
"Ừ, cũng sắp hoàn thành linh vật cho Ma Thụ chiến sĩ rồi. Lần này phẩm chất cao hơn."
Diệp Khuynh Tư cười nói.
Lần đó gặp Manh lão tiên ở thư viện, Sở Mộ đã nói chuyện với lão hồi lâu thu được không ít tin tức hữu dụng.
Sở Mộ phát hiện lão già mù này biết rất nhiều chuyện, thậm chí không thua
gì Ly lão nhi vậy bách khoa toàn thư. Đúng lúc hắn gặp phải một số vấn
đề về cảnh giới và tăng cường thực lực Hồn sủng lập tức tranh thủ cơ hội hỏi thăm lão giả.
Mà Manh lão tiên sinh cũng không giấu diếm, một hỏi một đáp đều trả lời tất cả câu hỏi của Sở Mộ.
Bây giờ hắn đã dừng lại ở cảnh giới bảy niệm mãi không chút tiến triển,
nguyên nhân chủ yếu là do thực lực của hắn có chỗ đặc thù.
Mặt
khác, Manh lão tiên sinh nói rằng cường độ linh hồn của Hồn sủng sư liên quan trực tiếp đến thực lực Hồn sủng. Hắn phải tăng cường thực lực phần lớn Hồn sủng mới nhận được hiệu quả tốt hơn. Mà chuyện này chính là vấn đề khiến cho Sở Mộ đau đầu, bởi vì hiện tại hắn chỉ còn có một hồn rảnh rỗi.
Hắn không biết nhóm Hồn sủng tiểu Chập Long, Dạ, Chiến Dã
đang ở nơi nào. Song phương khoảng cách quá xa xôi, cho dù Hồn sủng tăng cường thực lực cũng không thể phát sinh cộng minh tiến hành linh hồn
thăng hoa. Những Hồn sủng ở gần như Quỷ Khung Quân Vương, Ma Thụ chiến
sĩ, Phược Phong Linh chỉ là trung đẳng đế hoàng, tuy rằng không gian
phát triển rất lớn nhưng tạm thời không đủ kích thích linh hồn hắn.
Sau khi đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng, linh hồn nhân loại sẽ do năm hồn tạo
thành, sau đó cứ cách ba niệm tăng thêm một không gian hồn ước. Tất cả
hồn ước cộng lại mới là linh hồn đầy đủ của Hồn sủng sư. Thực lực Hồn
sủng thấp không ảnh hưởng đến Hồn sủng sư tu luyện, nhưng nếu quá một
phần ba Hồn sủng đụng tới bình cảnh sẽ sinh ra tác động nhất định, làm
cho tu vi Hồn sủng sư dừng bước không tiến.
Đây cũng là nguyên
nhân Hồn sủng sư rất ít khi dốc lòng bồi dưỡng Hồn sủng đẳng cấp chủng
tộc quá thấp. Phương pháp tu luyện tốt nhất là phải phát triển toàn
diện, lựa chọn Hồn sủng phải xem xét thiên phú và đẳng cấp cẩn thận.
"Trần lão tiên sinh tìm ta có việc?"
Sở Mộ đi tới phòng khách, thấy lão giả đã ngồi sẵn trên ghế liền mỉm cười hỏi.
"Ta lo cho nó !"
Manh lão tiên sinh chỉ chỉ Tinh Linh Điệp màu đen trên vai Sở Mộ.
"Bởi vì quân đoàn Tinh Linh Điệp màu đen xuất hiện khiến cho nó trở thành
công địch trong mắt đồng tộc. Lúc nãy cũng chịu một ít đau khổ."
Sở Mộ nhìn tiểu tử trên vai mình, sau đó từ tốn hỏi thăm:
“Lão tiên sinh, nó hẳn là ra đời trong thành. Tại sao nó lại có màu đen, chẳng lẽ là chủng tộc dị biến?"
Lão tiên sinh mở miệng nói:
"Ngươi có hứng thú ?"
"Có hứng thú chút ít !"
Sở Mộ gật đầu nói.
"Không biết ngươi đã từng nghe nói đến thuyết pháp Tinh Linh Điệp màu đen là do vong hồn còn lưu luyến cuộc sống ?"
Manh lão tiên sinh cười cười hỏi.
"Ừ, đã nghe Đoàn lão đầu nhắc tới !"
Sở Mộ không có ấn tượng tốt đối với lão già họ Đoàn kia, cho nên gọi tên hắn cũng không thèm khách khí.
"Nó là U Linh !"
Lão tiên sinh nói.
"U Linh ?"
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên.
U Linh hệ sinh vật?
"Kiếp trước nó là Đằng hệ Hồn sủng cấp đế hoàng của một vị Hồn sủng sư, sau
đó bị buộc giải trừ hồn ước với chủ nhân. Nó tử vong, ta chôn nó ở Hướng Vinh thành, cũng không biết người nào đánh rơi trứng Tinh Linh Điệp
ngay vị trí nó an nghỉ. Nếu như Điệp Noãn chạm đất sẽ từ từ khô héo,
nhưng mà quả trứng này được thi thể Đằng hệ đế hoàng tẩm bổ sống sót
giống như kỳ tích. Cuối cùng thành công nở ra thành bước, nó là tính
mạng mới, nhưng còn bảo tồn một phần trí nhớ tàn phá của Đằng hệ đế
hoàng."
Lão tiên sinh nói rất bình thản, giống như kể lại một câu chuyện cổ tích.
"Vậy nó là Hồn sủng ba loại thuộc tính Hoa hệ, Trùng hệ, U Linh hệ kết hợp?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Xem như thế đi, chỉ tiếc là cấp bậc Điệp Noãn quá thấp, mặc dù giúp nó
trọng sinh, nhưng thực lực quá yếu, tiến triển quá chậm. Ai dà, nhiều
năm trước chủ nhân cũ của nó trở về Hướng Vinh thành một chuyến."
Vừa nói đến đây, Manh lão tiên sinh thở dài một hơi buồn bã.
"Tại sao chủ nhân nó không mang nó đi? Nếu nó còn có một chút trí nhớ..."
Ở trong mắt Sở Mộ không có Hồn sủng nhỏ yếu, chỉ có Hồn sủng sư bất lực
mà thôi. Bất kỳ Hồn sủng nào cũng có thể cường hóa đến cấp bậc cao hơn,
vấn đề nằm ở chỗ năng lực và quyết tâm.