Thế nhưng, Sở Mộ cảm thấy nằm ngoài dự liệu chính là quét mắt nhìn quanh
khu vực mười dặm vẫn không thể tìm ra Ti Dạ Chiến Hoàng.
"Chẳng lẽ nó chạy trốn?"
Sở Mộ nghĩ thầm.
Nhưng Sở Mộ lập tức hủy bỏ suy đoán này, hắn tin tưởng vào năng lực cảm giác
của mình tuyệt đối không sai, Ti Dạ Chiến Hoàng khẳng định còn ở phụ
cận.
Ánh mắt lại quét qua một lần nữa, Sở Mộ liếc thấy cái bóng
Trấn Yêu Bi có vẻ là lạ, đặc biệt là bóng râm dưới hồ nước âm u hơn
những chỗ khác.
Sở Mộ thả ra lĩnh vực Bán Ma bao trùm toàn bộ
Trấn Yêu Bi, dưới tình huống bình thường bốn bề không thể nào xuất hiện
bóng dáng. Cho dù xuất hiện cũng nhất định mờ nhạt, thế mà cái bóng Trấn Yêu Bi lại đen tối khác thường. Hẳn là Ti Dạ Chiến Hoàng tạo ra giả
cảnh ẩn núp ở trong đó, nhằm kéo dài thời gian ngưng tụ Hắc Ám đấu bồng.
Khóe miệng Sở Mộ cong lại hiện lên một nụ nụ cười tà dị, một ngón tay vươn ra điều khiển ma diễm tụ tập tới chỗ Trấn Yêu Bi.
Ma diễm tụ tập càng nhiều uy lực càng mạnh, Sở Mộ canh chuẩn thời gian Ti
Dạ Chiến Hoàng ngưng tụ áo choàng bóng tối. Thời điểm Ti Dạ Chiến Hoàng
sắp sửa hoàn thành, Ma Diễm Hải chung quanh đột nhiên khuynh đảo, biển
lửa ma diễm cuồn cuộn đổ ập xuống Trấn Yêu Bi.
Linh hồn ma diễm
bàng bạc cũng đủ để thiêu đốt linh hồn Ti Dạ Chiến Hoàng thành tro bụi,
lực lượng chấn nhiếp tinh thần đột ngột tăng cao. Ti Dạ Chiến Hoàng bị
công kích bất ngờ cực kỳ sợ hãi, vội vàng thoát ra khỏi cái bóng Trấn
Yêu Bi, biến thành bóng đen chạy trốn về phương xa.
Cánh tay còn
lại của Sở Mộ ngăn chặn một phương hướng khác, ma diễm dần dần ngưng tụ
tạo thành xu thế bao vây Ti Dạ Chiến Hoàng vào giữa.
"Gào ~!"
Ti Dạ Chiến Hoàng gầm lên thống khổ.
Linh hồn ma diễm có lực sát thương kinh khủng, vừa đốt cháy thân thể vừa hủy diệt linh hồn.
Thân thể Ti Dạ Chiến Hoàng lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng lại có ma diễm
bùng nổ trên người nó đào ra lỗ thủng thật to. Đám Hồn Hoàng bên trong
Thánh điện nhìn thấy Ti Dạ Chiến Hoàng bị ma diễm hành hạ thừa sống
thiếu chết, trong lòng chợt có cảm giác kích động vạn phần, mở miệng hô
to phấn khởi.
Sinh vật khó đối phó nhất Bất Hủ thành chính là Ti
Dạ Chiến Hoàng, kỹ năng ôn dịch của nó quả thực thật cỗ máy tàn sát. Cho dù là Hồn sủng sư cũng bị bệnh trạng quấn thân, suy yếu không dậy nổi.
Trước đó không lâu, mọi người còn đang lo lắng vì Ti Dạ Chiến Hoàng xuất
hiện, không biết làm cách nào đối phó nó. Nhưng mà bây giờ Sở Mộ hóa
thân thành Bán Ma tiến công áp đảo Ti Dạ Chiến Hoàng như thế, bóng ma
trong nội tâm bọn họ cũng được quét sạch.
"Tốt, rất tốt !"
Tảng đá lớn trong lòng nguyên lão rốt cuộc rơi xuống, chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nguyên lão đã bước vào lĩnh vực đế hoàng đỉnh phong từ lâu, nhưng hôm nay
chứng kiến Bán Ma chiến đấu không nhịn được lắc đầu cảm thán. Bán Ma
không hổ là sinh vật kỳ lạ nhất thế gian, đồng thời cũng là mạnh nhất.
Ngay cả Ti Dạ Chiến Hoàng đế hoàng đỉnh phong cũng bị áp chế, đánh cho
không lực hoàn thủ.
Đây là lần đầu tiên Băng Lam nhìn thấy Sở Mộ
hóa thân Bán Ma, nàng không nghĩ tới Sở Mộ nắm giữ lực lượng cường đại
tới mức này. Hiện tại nàng đang suy nghĩ, nếu như Sở Mộ có thể ngăn chặn nguy cơ bạo loạn trong Bất Hủ thành, nàng nhất định sẽ mang theo trợ
thủ tiến vào Cấm Vực, bằng bất cứ giá nào cũng phải mang về một gốc
Thiên Tiên băng.
Dĩ nhiên, lực lượng Bán Ma kinh thế hãi tục cũng có cái giá của nó. Trạng thái Bán Ma giúp cho Sở Mộ đạt tới cảnh giới
đế hoàng đỉnh phong, nhưng Sở Mộ lúc nào cũng phải thừa nhận linh hồn
nóng rực hành hạ, ngày cũng như đêm không bao giờ ngừng nghỉ. Liễu Băng
Liêu không hi vọng mỗi lần Sở Mộ Bán Ma hóa lại bồi hồi bên bờ vực nhân
tính và ma tính như thế. Một khi lý trí nhân tính thất bại, hắn sẽ rơi
vào tình huống vạn kiếp bất phục, triệt để thành ma.
Ma diễm thương tổn linh hồn nặng nề, nhưng vẫn không đủ để giết chết Ti Dạ Chiến Hoàng.
Lúc này Hắc Ám thống trị giả bùng phát lửa giận, đồng thời cũng sinh ra mấy phần kiêng kị đối với Bán Ma kinh khủng kia.
Ở trạng thái toàn thịnh, Ti Dạ Chiến Hoàng không có cách nào chống lại
Bán Ma Sở Mộ. Bây giờ linh hồn bị thương, lĩnh vực Ti Dạ cũng bị áp chế, nó đúng là rơi vào hoàn cảnh xấu.
Hắc Ám đấu bồng đã ngưng tụ
xong, Ti Dạ Chiến Hoàng vẫn không dám ngang ngược trước mặt Bán Ma Sở
Mộ, chỉ ẩn hiện chung quanh không ngừng gào thét thị uy.
Sở Mộ
bất chợt phát hiện Tai Chu Đế, Kiếm Phổ quỷ đế và Hải Giác Ma Đằng đồng
loạt thoát khỏi chiến trường, bắt đầu tụ tập về phía Ti Dạ Chiến Hoàng.
Thì ra Ti Dạ Chiến Hoàng muốn kêu gọi tất cả đầu lĩnh về bên cạnh mình.
Rất hiển nhiên, đây là Ti Dạ Chiến Hoàng chuẩn bị tiến hành đoàn chiến.
Ti Dạ Chiến Hoàng đã ý thức được một chọi một không phải là đối thủ của
Bán Ma Sở Mộ, vì thế nó muốn thông qua đoàn chiến giành lại ưu thế. Nếu
như có thể giết chết một, hai đầu Thánh sủng lại càng tốt.
Hải
Giác Ma Đằng ở gần Ti Dạ Chiến Hoàng nhất, từ đầu đến cuối luôn bị Phược Phong Linh áp chế, cho nó rút lui không chút do dự. Ti Dạ Chiến Hoàng
vừa hạ lệnh triệu hồi, nó đã chìm xuống đất chạy ra sau lưng thủ lĩnh.
Thế nhưng, Hải Giác Ma Đằng vẫn không dám thò đầu ra ngoài, bởi vì Bán Ma
Sở Mộ thi triển kỹ năng có lực sát thương quá lớn. Lỡ may trồi đầu lên
bị trúng một chiêu miểu sát thì quá oan uổng rồi.
Sau đó là Tai
Chu Đế chạy tới bên cạnh Ti Dạ Chiến Hoàng, trên người nó đã có không ít vết thương, đoán chừng đánh chém thêm một lát với Huyền Chân Chập cũng
triệt để khai báo ở chỗ này.
Chính vì thế, nó vừa mới nghe Ti Dạ Chiến Hoàng ra lệnh kêu gọi lập tức phun ra một trận khói độc mù mịt, quay đầu chạy trốn.
Tai Chu Đế đứng ở vị trí cách chiến trường Sở Mộ và Ti Dạ Chiến Hoàng chừng mười mấy dặm, vốn tưởng rằng Ti Dạ Chiến Hoàng đã chiếm cứ ưu thế, muốn triệu tập chúng nó tiến hành mạt sát trận doanh Thánh sủng.
Thời điểm Tai Chu Đế ân cần chạy tới, trong lòng âm thầm hi vọng Ti Dạ Chiến Hoàng có thể trợ giúp giải quyết cái con Thánh sủng Huyền Chân Chập
ương ngạnh kia. Kết quả lại phát hiện thân thể Ti Dạ Chiến Hoàng phiêu
hốt bất định, khí tức hắc ám yếu bớt gần một nửa, thậm chí trên người
còn có không ít dấu vết lửa đốt cháy xém.
Điều này làm cho Tai
Chu Đế vạn phần kinh ngạc, lấy kinh nghiệm của nó về thế giới nhân loại
vốn không có mấy người đủ sức chống lại Ti Dạ Chiến Hoàng. Đừng nói tới
đánh thủ lĩnh nó trọng thương trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Kiếm Phổ quỷ đế chạy tới cuối cùng, nó lúc nãy bị Thánh sủng Mính Tiên Điểu dẫn lên tới trời cao vạn thước chiến đấu.
Kiếm Phổ quỷ đế dựa vào lĩnh vực hắc ám dần dần có xu hướng áp chế Dực hệ
Thánh sủng Mính Tiên Điểu, nhưng không ngờ đang chiến đấu hăng hái lại
bị một trận ma diễm hừng hực xua tan bóng tối mất rồi.
Không có
hiệu quả hắc ám, Kiếm Phổ quỷ chỉ có thể chờ đợi bị Thánh sủng Mính Tiên Điểu giày xéo, cho nên Kiếm Phổ quỷ đế hành động cực kỳ dứt khoát,
nhanh chóng phân ra mấy cái hư ảnh ngăn cản đối phương rồi tự mình đào
thoát.
Trong quá trình Ti Dạ Chiến Hoàng triệu tập tất cả đầu
lĩnh lại một chỗ, Sở Mộ cũng phát ra tinh thần âm kêu gọi ba đại Thánh
sủng trở về. Trong lúc nhất thời song phương chuyển thành trạng thái
giằng co.
Kế tiếp không thể tránh khỏi một trận hỗn chiến rồi.
Ti Dạ Chiến Hoàng dựa vào thân pháp quỷ dị và năng lực ẩn thân cường đại
quả thật chiếm cứ ưu thế rất lớn. Nó không dám đối phó Bán Ma Sở Mộ,
nhưng ám sát ba đại Thánh sủng lại không thành vấn đề. Chỉ cần nó giải
quyết xong một con Thánh sủng, trận doanh đầu lĩnh lập tức lật ngược thế cờ, chuyển bại thành thắng.
Thế nhưng, đây chỉ là suy nghĩ của
Ti Dạ Chiến Hoàng, tràng diện đế hoàng đỉnh phong hỗn chiến không phải
là sở trường của Sở Mộ sao? Đúng lúc để cho ba con đầu lĩnh khác nếm thử linh hồn thiêu đốt, nhất là con quỷ nhện Tai Chu Đế xấu xí cùng cực
kia.
"Hà hà hà ~!"
Ti Dạ Chiến Hoàng kêu lên một tiếng, ý bảo Tai Chu Đế phát động công kích Bán Ma Sở Mộ.
Tai Chu Đế da dày thịt béo, lực phòng ngự mạnh hơn Ti Dạ Chiến Hoàng vài
phần. Ti Dạ Chiến Hoàng mới bảo nó quấn lấy Bán Ma Sở Mộ trì hoãn thời
gian.
"Tê tê tê !"
Tai Chu Đế quả thật phòng ngự cao, da
rất dày, nhưng điều đó không có nghĩa là Tai Chu Đế nguyện ý đi trêu
chọc Bán Ma, Ngay cả Ti Dạ Chiến Hoàng cũng đánh không lại, bây giờ bảo
nó đi không phải là chịu ngược đãi sao? Ti Dạ Chiến Hoàng có trí tuệ
hiểu được chiến thuật, nhưng không có nghĩa là Tai Chu Đế không có đầu
óc.
Nhìn thấy bốn đại đầu lĩnh chậm chạp không dám động thủ, Sở Mộ nhếch miệng cười phát ra thanh âm chế nhạo.
Chơi chiến thuật? Chẳng lẽ chúng nó đùa bỡn tốt hơn Hồn sủng sư Sở Mộ sao?
Chức trách trọng yếu của Hồn sủng sư chính là chỉ huy chiến đấu, phân tích
chiến cuộc, sử dụng chiến thuật. Hơn nữa, trí tuệ nhân loại chắc chắn là hơn xa mấy con quái vật này, Sở Mộ không hề kiêng kị chút nào.
"Giết qua !"
Bây giờ phe hắn đang chiếm ưu thế căn bản không cần băn khoăn quá nhiều.
Hơn nữa hắn muốn thừa dịp địch quân do dự, lòng quân dao động tiến hành
cường công, đánh sụp tinh thần của chúng nó một cách nhanh nhất.
Huyền Chân Chập phòng ngự cực cao đứng mũi chịu sào, đấu tranh anh dũng ngăn
cản công kích dùm cho Sở Mộ. Ánh mắt nó khóa định Tai Chu Đế đang rụt rè như chuột thấy mèo.
Thánh sủng Mính Tiên Điểu vỗ cánh bay lên không trung, ánh mắt sắc bén nhìn xuống bốn đại đầu lĩnh tìm kiếm cơ hội tấn công.
Thánh sủng Phược Phong Linh lưu lại tại chỗ, ở tình thế hỗn chiến này, kỹ
năng Phong hệ quần sát của nó đưa đến tác dụng càng lớn. Bất kỳ một kỹ
năng nào cũng có thể gây tổn thương cho bốn đại đầu lĩnh.
Thánh
sủng Phược Phong Linh thích nhất chính là quần chiến, cảm giác bao quát
toàn bộ địch nhân vào trong tầm mắt thật sự thoải mái. Đặc biệt là Đằng
hệ đế hoàng trốn chui trốn lủi dưới đất.
Bán Ma Sở Mộ theo sát
phía sau Huyền Chân Chập, bây giờ đã có một tòa pháo đài cản mưa cản gió phía trước, hắn đã có tập trung tinh thần buông thả kỹ năng mạnh nhất.
Bốn đại đầu lĩnh chuẩn bị đón nhận cơn bão linh hồn ma diễm tẩy lễ là
vừa rồi.