Thân thể Vũ Vân Long có màu lam thẫm, khi trưởng thành hai cánh to
lớn có lực, lân giáp bao trùm toàn thân uy vũ khí phách. Nhưng tiểu bảo
bảo Vũ Vân Long vô cùng khả ái, hai tròng mắt lấp lánh như bảo thạch,
cặp cánh còn chưa đầy đặn, trên đầu nhú ra hai cái sừng nho nhỏ, thân
tròn mũm mĩm có thể miểu sát đại đa số nữ tử ái tâm tràn lan ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tiểu bảo bảo Vũ Vân Long khả ái như thế làm cho Sở Mộ
nhớ lại thời điểm tiểu Chập Long vừa mới ra đời, quả thực là vừa nhìn đã thích.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà bỗng nhiên kêu lên một tiếng, từ trên vai Sở Mộ nhảy xuống, chín cái đuôi mềm như nhung lắc lưu qua lại
chạy về phía Vũ Vân Long.
"Sở huynh đệ, Hồn sủng của ngươi ..."
Trên mặt Hạ Âm lộ vẻ nghi ngờ dò hỏi Sở Mộ.
Khoảng cách này hẳn là cực hạn Vũ Vân Long cho phép tiến cận, nếu như tiến lại quá gần sẽ khiến cho Vũ Vân Long cảnh giác, thậm chí xem như địch nhân
cố ý khiêu khích.
Hơn nữa, dưới tình huống có tiểu bảo bảo, Vũ Vân Long kiêng kị nhất là ngoại tộc đến gần.
Sở Mộ vốn cũng muốn ngăn cản, nhưng nghĩ đến tiểu Mạc Tà có kỹ năng chủng tộc đặc thù, cuối cùng vẫn để cho nó đi thử thời vận.
Tiểu Mạc Tà căn bản không sợ Vũ Vân Long khí tức cường thịnh, kỹ năng Sở
Liên giúp nó che giấu toàn bộ khí tức, cộng thêm bề ngoài khả ái đánh
lừa đại đa số sinh vật cường đại. Mặc nhiên chúng nó sẽ bỏ qua Mạc Tà
tồn tại.
Hạ Âm và Lâm Mộng Linh cũng ngừng hô hấp quan sát tình
hình. Bọn họ thật sự lo lắng Vũ Vân Long bỗng nhiên giơ móng vuốt lên
chụp một cái tát đánh chết tiểu hồ ly đáng yêu kia.
Thế nhưng,
loại chuyện này không có phát sinh, Vũ Vân Long vẫn ngáy vang như sấm.
Tiểu Mạc Tà gan lớn hơn trời tiếp tục bò lên người Vũ Vân Long, chậm rãi tiếp cận tiểu bảo bảo.
Thấy một màn như vậy, hai người Lâm Mộng Linh và Hạ Âm cũng không biết nên nói gì nữa rồi.
"Sở huynh đệ, tiểu hồ li của ngươi rất có mị lực a...aa !"
Hạ Âm cười cười nói.
Tiểu Mạc Tà tiếp tục trèo lên, chín cái đuôi nhỏ lắc lư nhảy lên trên đầu Vũ Vân Long.
"Ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà kêu gọi tiểu Vũ Vân Long đang núp phía sau cặp sừng khổng lồ.
Tiểu bảo bảo mới sinh không biết sợ hãi là gì, thấy tiểu Mạc Tà nhảy qua
ngược lại giống như tìm được bạn chơi, đôi cánh nhỏ không ngừng vỗ lên
vô xuống lộ vẻ hưng phấn.
"Ô ô !"
Mạc Tà vươn cái đuôi tới, từ từ đặt một ít đồ ăn ra trước mặt mình.
Vào lúc bình thường tiểu Mạc Tà rất thích ăn vặt, giấu không ít đồ ăn phía
dưới đuôi của mình. Những lúc rảnh rỗi, nhàm chán sẽ lấy ra nhấm nháp
giết thời gian. Đây là những món ăn do Diệp Khuynh Tư tự tay làm, mùi
vị rất tốt. Mạc Tà cũng thông minh, dùng đồ ăn vặt dụ dỗ tiểu bảo bảo Vũ Vân Long.
“Sa sa sa !”
Tiểu bảo bảo thật thà thò một móng
vuốt chộp lấy cái bánh đậu đỏ. Sau khi cắn cắn mấy cái, tên tiểu tử này
lập tức phát ra thanh âm cao hứng, hít vào sâu một hơi dứt khoát đút
luôn cả cái bánh vào trong miệng.
Một miệng toàn là đồ ăn vặt, tiểu bảo bảo Vũ Vân Long vui vẻ nhai nuốt, khuôn mặt khả ái khiến cho người ta yêu thích không dứt.
Lúc này Vũ Vân Long mở mắt ra, nhưng nó chỉ quan sát một lát rồi tiếp tục ngủ.
Mạc Tà biết lúc nãy Vũ Vân Long biểu hiện như thế đã chính thức hoan nghênh và nhận thức mình, cho nên nó quay đầu lại vẫy vẫy móng vuốt về phía Sở Mộ, giống như là tư thế giành được thắng lợi.
Hạ Âm và Lâm Mộng
Linh thấy vậy cũng trợn mắt há mồm. Đầu năm nay Hồn sủng biết giả nai
cũng không nhiều. Tiểu hồ ly của Sở Mộ quả thực là thần sủng.
Sau khi hai bên câu thông một lúc lâu, Mạc Tà rốt cuộc thuyết phục được tiểu bảo bảo nói cho Vũ Vân Long di chuyển vị trí.
Lâm Mộng Linh và Hạ Âm nãy giờ vẫn luôn lo lắng đề phòng, không ngờ Mạc Tà
lại thật sự hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng mà bây giờ lại phát sinh thêm một vấn đề, bọn họ sẽ phải tĩnh tu bên cạnh một đầu Long tộc Hồn sủng
hoang dã, trên đời này có mấy người có thể an tâm tĩnh tu?
Ai
biết Vũ Vân Long vào lúc nào đó bất chợt xem bọn họ không vừa mắt, thời
điểm ba người tĩnh tu bỗng nhiên phun ra một ngụm Long tức tiêu diệt bọn họ. Theo như lý thuyết thì điều này vẫn có thể xảy ra.
Sở Mộ vốn có năng lực giao tiếp với Hồn sủng hoang dã rất tốt, hắn hỏi thăm Mạc
Tà rồi trấn an hai người kia không cần lo lắng Vũ Vân Long đột nhiên tức giận. Trong lúc bọn họ tĩnh tu, Mạc Tà sẽ chịu trách nhiệm chơi đùa với Vũ Vân Long, hẳn là không đến nổi tự nhiên chết rớt.
Thời điểm
tiểu Chập Long là ấu sủng, Mạc Tà từng đảm nhiệm vai trò bảo mẫu mấy năm trời. Cho nên để cho Mạc Tà làm việc này xem như là xe nhẹ đường quen,
không tới một canh giờ sau tiểu bảo bảo Vũ Vân Long đã ngoan ngoãn chạy
sau mông Mạc Tà, Mạc Tà chạy đến đâu nó theo đến đó, hai con tiểu sủng
chơi đùa vô cùng hưng phấn.
Đầu Vũ Vân Long thật ra cũng không lo lắng nhiều lắm, lâu lâu nó lại mở mắt ra chú ý tình huống tiểu Vũ Vân
Long. Vì thế Mạc Tà chỉ dẫn tiểu bảo bảo chạy vòng quanh ba ngọn núi,
không có chạy đi quá xa khuất tầm mắt Vũ Vân Long.
"Chúng ta
không nên đánh chủ ý lên người tiểu Vũ Vân Long rồi. Vũ Vân Long tựa hồ
cũng không bài xích nhân loại, nếu như chúng ta có ý đồ bất chính lợi
không bằng hại."
Sở Mộ nói.
Chủng tộc Vũ Vân Long cấp bậc quá
cao, giá trị một con ấu sủng vượt xa phần lớn Tiên vật. Trên thực tế,
hai người Lâm Mộng Linh và Hạ Âm thấy cục cưng Vũ Vân Long lúc ẩn lúc
hiện ở trước mặt mình cũng phải động tâm.
Thế nhưng, hai người
suy nghĩ đến thực lực Vũ Vân Long cường đại ngoài sức tưởng tượng, cuối
cùng đành phải thở dài bỏ qua ý định. Ít nhất bọn họ có thể tu luyện bên trong trận đồ là tốt lắm rồi.
Trải qua một thời gian ngắn tiếp
xúc, ba người phát hiện Vũ Vân Long quả thật không có địch ý. Sau đó bọn họ không để ý tới sinh vật cường đại này nữa, chia ra đi tới ba góc
trận đồ bắt đầu tu luyện.
"Ngươi biết chú ngữ mở trận đồ không?"
Hạ Âm bỗng nhiên quay sang hỏi Lâm Mộng Linh.
Lâm Mộng Linh lắc đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Sở Mộ:
"Chú ngữ mở trận đồ chỉ có một mình Du thánh nữ biết, hẳn là nàng đã đưa cho ngươi ?"
Sở Mộ gật đầu, đi tới chính giữa mắt trận chậm rãi niệm chú ngữ.
Chú ngữ niệm lên, một quầng sáng kỳ ảo từ chính giữa tam giác chảy xuôi ra
khắp trận đồ, cả khu vực lập tức sáng bừng lên chói mắt.
Sau đó ba đỉnh núi cũng bắn ra tia sáng phối hợp lẫn nhau tạo thành một cái Tam Mang tinh trận khổng lồ.
Tam Mang tinh trận bắt đầu vận chuyển, khí lưu chung quanh đột nhiên xoay
vòng theo quỹ tích tia sáng, ba người đứng nơi đó cũng có cảm giác cả
người thoải mái không nói nên lời.
Sau khi không khí bị hấp thu
sạch sẽ, khí lưu từ bốn phương tám hướng tràn tới mãnh liệt. Luồng khí
lưu này hàm chứa năng lượng khổng lồ dần dần dung hợp hóa thành tiên
khí.
Tiên khí dày đặc rót vào trong Tam Mang tinh trận làm cho ba người run lên một cái. Bọn họ biết đây là nguồn năng lượng quý giá, vội vàng ngồi vào chỗ của mình tiến vào trạng thái tĩnh tu, lấy tốc độ
nhanh nhất thu nạp tiên khí.
Tiên khí có tác dụng kích thích và
tăng cường lực lượng thế giới linh hồn, chỉ cần không ngừng tích lũy sẽ
biến thành vô số lưỡi đao sắc bén xông phá cảnh giới chín niệm Hồn Tể.
Mà nguồn lực thúc đẩy này cần phải có quá trình tích lũy, ba người Sở Mộ,
Hạ Âm, Lâm Mộng Linh biết tiên khí trân quý. Người nào người nấy chuyên
tâm tu luyện, không hề để ý tình huống bên ngoài nữa.
Trong lúc
trận đồ tu luyện mở ra, Vũ Vân Long bỗng nhiên dừng tiếng ngáy, hai
tròng mắt to lớn lộ vẻ ngạc nhiên nhìn thoáng qua ba nhân loại đang tĩnh tu.
Vũ Vân Long tự nhiên cảm giác được tiên khí đang vọt tới
cuồn cuộn, chẳng qua tiên khí không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với nó.
Nhưng đây là nguồn năng lượng hữu ích giúp cho tiểu Vũ Vân Long mau
chóng trưởng thành.
Vũ Vân Long há miệng cắn vào gáy tiểu bảo bảo đang chơi đùa gần đó, sau đó ném thẳng vào trong trận đồ tu luyện.
Tiểu Vũ Vân Long u mê đứng yên tại chỗ, không biết đây là chuyện gì xảy ra.
Vũ Vân Long nói mấy câu tiểu bảo bảo mới chịu an phận xuống, đàng hoàng
nằm trong trận đồ tu luyện bắt đầu ngủ.
Ba người Sở Mộ, Hạ Âm, Lâm Mộng Linh đồng thời cảm giác được có một tiểu tử chạy vào trong trận đồ tu luyện.
Tiểu Vũ Vân Long cấp bậc rất thấp, cho dù nó thu nạp tiên khí cũng bé nhỏ
không đáng kể, lấy đi chút ít tài nguyên cũng không sao. Cho nên ba
người mở mắt nhìn tiểu Vũ Vân Long khả ái ngủ say, sau đó ai làm chuyện
nấy tiếp tục tu luyện.
Mạc Tà cũng quay trở lại trên vai Sở Mộ,
tiên khí lượn lờ làm cho không khí chung quanh ấm áp hơn. Lúc này việc
làm tốt nhất đối với nó chính là ngủ.
Mạc Tà ngáp dài một cái, chui vào trong ngực Sở Mộ tìm một vị trí thoải mái nhất bắt đầu ngủ say.
Sở Mộ cười khổ mở mắt ra, tên này rõ ràng là không muốn trở về không gian
Hồn sủng ngủ rồi, hắn đành phải chỉnh lại thân thể nó cho phù hợp rồi
tiếp tục tu luyện. Mạc Tà không có thu nạp tiên khí, nhưng nó ngủ tại
nơi này khẳng định có không ít chỗ tốt. Trong quá trình Sở Mộ hấp thu
tiên khí sẽ chia ra một phần năng lượng rót vào trong cơ thể Mạc Tà, đề
cao thực lực của nó.
Tu luyện vốn khô khan.
Nhưng mỗi một
cường giả nhất định phải có tín niệm mạnh mẽ, ba người Sở Mộ, Hạ Âm, Lâm Mộng Linh cũng có đầy đủ định lực vượt qua chuyện này.
Thậm chí bọn họ một lần tĩnh tu đều có thể kiên trì mấy tháng.
Ngày thứ nhất, ba người hoàn toàn nhập định, không có thức tỉnh lần nào.
Ngày thứ hai cũng giống như thế, bọn họ cần phải hấp thu tiên khí rồi chuyển hóa thành lực lượng của mình. Đây là một quá trình phức tạp, nếu như
phân thần nhẹ thì mất thời gian, nặng thì hao tổn tinh thần, kinh mạch
cực kỳ nguy hiểm.
Ngày thứ ba, bọn họ vẫn tập trung tu luyện, lúc này tiểu Vũ Vân Long đã tỉnh dậy rồi, nó đang nhàm chán đi tới đi lui
trong trận đồ tu luyện lầm bầm lầu bầu.
Đầu Vũ Vân Long vẫn đang
ngủ say, Mạc Tà cũng ngủ, ba nhân loại tĩnh tâm tu luyện, chỉ có tiểu Vũ Vân Long ngây thơ không biết tu luyện để làm gì. Nó di chuyển thân thể
béo tròn thỉnh thoảng bò lên trên đầu Vũ Vân Long trưởng thành kêu gào
loạn xạ, thỉnh thoảng bò tới bên cạnh Sở Mộ dùng móng vuốt cấu xé cái
đuôi tiểu Mạc Tà, thỉnh thoảng mò tới gặm nhấm váy áo Lâm Mộng Linh.
Thời gian một tháng, hai tháng lặng lẽ trôi qua, cả thung lũng chỉ có tiểu
Vũ Vân Long bò lên bò xuống, toàn bộ những người khác đều im lặng giống
như pho tượng, cảnh tượng vô cùng hài hòa.
"Ngao ~!”
Bỗng nhiên đầu Vũ Vân Long kia mở miệng ra ngáp một cái thật dài.
Một trận cuồng phong theo hơi thở Vũ Vân Long khuếch tán ra bốn phương tám
hướng, không biết cuốn bay bao nhiêu nham thạch, đánh ngã vô số cây cối.
Vũ Vân Long từ từ giãn rộng hai cánh, cả người lộ ra khí tức cường hãn bá đạo mười phần.
Vũ Vân Long ngủ mấy tháng đã tỉnh hẳn, bây giờ là lúc tìm chuyện gì đó hoạt động gân cốt.
Nó nhìn thoáng qua ba nhân loại còn đang tu luyện, không có quấy rầy bọn
họ. Chẳng qua là cúi đầu ném tiểu Vũ Vân Long lên lưng mình.
Tiểu Vũ Vân Long biết mẫu thân muốn dẫn mình rời khỏi, cho nên dùng sức kéo cái đuôi Mạc Tà lắc lư mấy lượt.
"Ô ô ô !"
Mạc Tà hai mắt mông lung, mở miệng hỏi thăm rốt cuộc là chuyện gì.
Trong mấy tháng này, ba nhân loại và Vũ Vân Long trưởng thành không có
nhúc nhích, chỉ có Mạc Tà thỉnh thoảng bò dậy dẫn tiểu bảo bảo đi dạo
vài vòng.
Bây giờ nó rời đi, tiểu Vũ Vân Long tự nhiên chào hỏi Mạc Tà một tiếng.
"Sa sa sa "
Hai mắt Tiểu Vũ Vân Long long lanh giả vờ ngây thơ, bộ dạng làm như không nỡ rời xa Mạc Tà.
Mạc Tà thấy nó thương tâm như vậy, cuối cùng không nhịn được lấy một chút đồ ăn vặt giấu riêng đưa cho nó.
Tiểu Vũ Vân Long thấy đồ ăn vặt hiện ra trước mặt lập tức quét sạch, không
thèm khóc nữa, ngược lại bộ dạng cao hứng nhảy lên lưng Vũ Vân Long rời
khỏi.
Sau khi tiểu Vũ Vân Long rời khỏi, Mạc Tà ngược lại thương
tâm. Đồ ăn vặt của nó tự nhiên bị tiểu tử kia lừa gạt mang đi, sớm biết
lúc nãy không nên mềm lòng đem tặng toàn bộ rồi. Bây giờ còn phải lưu
lại chỗ này hơn nửa năm, không có đồ ăn vặt làm sao sống qua nổi đoạn
thời gian dài dằng dặc đây?
Tiểu Mạc Tà buồn bực bò lên trên người Sở Mộ, rầu rĩ không vui nhắm mắt lại.
Không có đồ ăn, vậy thì đành phải chuyên tâm tu luyện rồi. Hình như thực lực
nó cũng sắp đột phá, sau đó tìm địch nhân mạnh hơn chiến đấu giết thời
gian.
Vũ Vân Long vỗ cánh bay lên trời cao, thân thể xanh lam nhanh chóng biến mất ở trong tầng mây dày đặc.
Mà lúc này đây, Sở Mộ mở mắt ra ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Vũ
Vân Long rời khỏi. Không biết suy nghĩ gì đó, một hồi sau tiếp tục tiến
vào trạng thái tĩnh tu.
Sở Mộ nhắm mắt lại không biết bao lâu, Hạ Âm và Lâm Mộng Linh cũng từng người mở mắt, bọn họ cũng cảm giác được
Vũ Vân Long rời khỏi. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến công việc
tu luyện của bọn họ.
Có lẽ, ngay cả bọn họ cũng không thể tin
được mình lại sống chung một chỗ với Vũ Vân Long cấp Bất Hủ mấy tháng.
Hơn nữa, còn bình an vô sự không hề phát sinh xung đột.
Đây đúng là một lần trải nghiệm thú vị.
Vũ Vân Long rời khỏi, ba người bọn họ tiếp tục giữ vững tu luyện. Nếu muốn đột phá nhất định phải tranh thủ thời gian một năm này.
Thời gian trôi qua thật lâu, bỗng nhiên ba người đồng thời mở mắt.
Bọn họ quay đầu nhìn sang đối phương, tựa hồ đã nhận ra có cái gì đó không ổn, sắc mặt dần dần trầm trọng.
"Các ngươi cũng cảm thấy?"
Hạ Âm là người mở miệng trước.
Sở Mộ và Lâm Mộng Linh đồng thời gật đầu.
Lâm Mộng Linh quay đầu nhìn ra địa phương bên ngoài thung lũng, mở miệng nói:
"Có một nhóm sinh vật thực lực rất mạnh đang chạy tới nơi này."
"Ù ù ù ù ~~~!”
Đại địa chấn động, tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng kịch
liệt. Ba người thậm chí có thể nghe thấy tiếng gầm thét từ đằng xa bức
tới.
Đây là một đàn Hồn sủng thực lực cực mạnh.
Không biết chúng nó có mục đích gì lại điên cuồng nhào tới nơi này.
"Chúng ta quả thật bỏ qua một vấn đề vô cùng nghiêm trọng."
Hạ Âm nghiêm túc nói:
"Nơi này không ngừng tụ tập tiên khí, theo thời gian trôi qua tiên khí càng
lúc càng đậm nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều sinh vật ở trong Ấn cốc. Rất có thể chúng nó muốn đuổi chúng ta đi, sau đó chiếm lĩnh nơi này."
"Nhưng mà tại sao trước kia không có phát sinh chuyện này? Chúng ta ở chỗ này tu luyện hơn bốn tháng rồi."
Lâm Mộng Linh vẫn không thể hiểu nổi.
Sở Mộ cười khổ nói:
"Bởi vì lúc trước Vũ Vân Long nằm ngủ ở đây, sinh vật trong Ấn cốc hiển
nhiên không dám náo động. Bây giờ Vũ Vân Long đã rời khỏi, tương đương
với chúng ta mất đi một bức tường bảo vệ tuyệt hảo. Xem ra đoạn thời
gian kế tiếp sẽ phải đối diện với đám Hồn sủng hoang dã này rồi, tránh
cũng không thoát."
Cả vùng đất hoang vu đột nhiên chấn động ùng
ùng, trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, phong vân biến sắc. Vô số sinh vật cuồng bạo gào thét vang trời, khí thế hung hãn y như một đám dã
lang đói bụng ngửi thấy mùi thịt tươi lan truyền trong gió.
Mỗi một phương hướng cũng có mấy chục Hồn sủng, chúng nó từ từ tiến lên đỉnh núi ngó chừng tình huống bên dưới.
Thanh âm huyên náo vang lên bên tai ba người Sở Mộ, Hạ Âm, Lâm Mộng Linh. Bọn họ lộ vẻ lo lắng nhìn ba phương hướng bụi mù cuồn cuộn, rừng cây chao
đảo chực ngã.
"Chiến đấu thôi, nếu bị đám quỷ quái này phá hư trận đồ tu luyện, chúng ta đừng mong thăng cấp Hồn Hủ."
Cặp mắt Hạ Âm bắn ra hàn quang lạnh lẽo, khí thế hoàn toàn không giống với lúc đùa giỡn bình thường.
Từ đó cũng có thể nhìn ra được hắn là một người thích chiến đấu.
Chú ngữ niệm lên, xuất hiện trước mặt Hạ Âm là một đạo đồ án xanh lục, từ trong đó trồi lên một gốc trường đằng thật lớn.
Lấy gốc trường đằng làm trung tâm, vô số dây leo đủ mọi kích cỡ nhanh chóng lan tràn ra bốn phía. Thoáng cái đã tạo thành Đằng trận bảo vệ ba người vào giữa.
Sở Mộ nhìn thấy Hạ Âm triệu hoán Hồn sủng, trong mắt hiện lên mấy phần tò mò và nghi ngờ.
"Thiếu chủ, đây là Quý Tiên Đằng, có năng lực phòng ngự và trấn thủ mạnh nhất trong chủng tộc Đằng hệ."
Ly lão nhi rất đúng lúc lên tiếng giải thích nghi hoặc dùm cho Sở Mộ.
"Quý Tiên Đằng phòng thủ trứ danh, trước kia từng có quân đoàn Hồn sủng tinh duệ gồm trăm chúa tể, ngàn đế hoàng dốc toàn lực tiến công Ti Minh
thành. Hạ Âm chính là dựa vào một đầu Quý Tiên Đằng bảo vệ Ti Minh thành không vỡ một mảnh ngói nào. Sau trận chiến này, danh vọng Hạ Âm bạo
tăng trở thành một đời truyền kỳ."
Ly lão nhi không biết thu thập tin tức từ nơi nào, ngay cả những chuyện trước đó không lâu cũng biết rõ ràng rành mạch.
Sở Mộ từng nhờ Vũ Sa điều tra lai lịch Hạ Âm, cũng biết trận chiến tại Ti
Minh thành có quy mô vượt qua đại chiến giành tự do của Tân Nguyệt Địa.
Hơn nữa, Hạ Âm một mình tiếp chiến, danh tiếng mới lan truyền dữ dội như thế. Trong đoạn thời gian ngắn trở thành một vị thành chủ được người
người kính trọng, đối thủ của hắn cũng phải khâm phục không dứt.
"Sinh vật trong Ấn cốc lan tràn như cỏ dại, chúng nó không ngừng kéo tới sẽ
gây phiền toái rất lớn. Ba người chúng ta lấy phạm vi Quý Tiên Đằng bảo
vệ tạo thành trận hình phòng thủ."
Hạ Âm chậm rãi nói.
Lâm
Mộng Linh hiển nhiên đã biết năng lực kinh người của Hạ Âm, nàng lựa
chọn tin tưởng quyết định lấy Quý Tiên Đằng làm chủ tiến hành phòng thủ
chiến.
Hạ Âm, Lâm Mộng Linh đồng thời niệm chú ngữ.
Lâm Mộng Linh triệu hoán Hồn sủng là một đầu Quang Minh Nộ.
Quang Minh Nộ có thể nói là Hồn sủng mang tính biểu tượng của Thần Tông. Lâm
Mộng Linh gọi ra Quang Minh Nộ có thực lực chuẩn Bất Hủ, toàn thân phát
ra quang mang màu trắng thánh khiết.