Sủng Mị

Chương 1393: Q.2 - Chương 1393: Vũ Vân Long - Bá chủ không trung




Lâm Mộng Linh đã có thể coi là cường giả Bất Hủ chân chính rồi, về phần Hạ Âm cũng là Hồn sủng sư vô cùng xuất chúng. Bọn họ đã từng thấy qua vô số Hồn sủng cao cấp, nhưng thời điểm nhìn thấy Vũ Vân Long bay xuyên qua đám mây cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc nồng đậm.

Bọn họ mới vừa tiến vào Ấn cốc gặp được một đầu Dực hệ Hồn sủng huyết thống tối cao. Vậy thì bên trong Ấn cốc đang ẩn tàng bao nhiêu Hồn sủng cường đại đây? Nếu như bắt được một đầu ấu sủng mang về, bọn họ sẽ như hổ mọc thêm cánh, thực lực đột phá càng nhanh hơn trước.

"Thiếu chủ, Vũ Vân Long là chủng tộc Hồn sủng tối cao sánh ngang với Cổ Ma Vũ Yêu. Dĩ nhiên, đây là trong phạm vi nhân loại nhận thức, ở những địa phương khác hẳn là còn không ít chủng tộc huyết thống cao hơn."

Ly lão nhi chậm rãi nói.

"Vũ Vân Long có chỗ nào đặc thù?"

Sở Mộ hỏi.

"Chúng nó là bá chủ không trung. Dưới tình huống cùng cấp bậc, ba con Thương Thiên Thanh Chập Long huyết thống thuần khiết cũng chưa chắc địch nổi một đầu Vũ Vân Long."

Ly lão nhi cười nói.

Thương Thiên Thanh Chập Long đã là chủng tộc Hồn sủng huyết thống cực kỳ cường hãn rồi. Dưới tình huống cùng cấp bậc lại có thể lấy một địch ba, thực lực Vũ Vân Long quả thật kinh người, không biết đầu Vũ Vân Long lúc nãy đã đạt tới cảnh giới nào. Nếu như không chênh lệch nhiều lắm, Sở Mộ sẽ cho tiểu Chập Long đánh một trận, nhất định sẽ thu hoạch lợi ích rất lớn.

"Xem ra một năm tu luyện ở nơi này cũng không sợ khô khan, nhàm chán rồi."

Hạ Âm đưa tay vuốt cằm, rõ ràng hắn không có râu lại cố ý làm ra động tác này, nhìn qua rất là buồn cười.

"Biết phương hướng không ?"

Sở Mộ nhìn về Lâm Mộng Linh, mở miệng hỏi.

Lâm Mộng Linh lắc đầu nói:

"Ta nghĩ các ngươi biết."

Trong Ấn cốc có trận đồ, tác dụng chủ yếu là tụ tập tiên khí trong Ấn cốc giúp cho tốc độ Hồn sủng sư tu luyện nhanh hơn. Ba người bọn họ sẽ có thể đề thăng lên tới cấp bậc Hồn Hủ rất nhanh.

Ba người Sở Mộ, Lâm Mộng Linh, Hạ Âm đã là chín niệm Hồn Tể, nếu có thể đột phá tới Hồn Hủ sẽ vượt qua nhóm thanh niên đồng lứa, trực tiếp ngồi ngang hàng với đám trưởng lão, chưởng môn thời đại trước. Khó trách Đường Trác thất bại lộ vẻ thất hồn lạc phách, sau khi đánh mất cơ hội này, hắn rất có thể bị giam hãm tại chín niệm Hồn Tể rất nhiều năm, thậm chí là cả đời cũng không thể đột phá.

Lúc trước Vũ Sa chỉ nói phương vị đại khái cho Sở Mộ biết. Hắn đành cười khổ khi phát hiện Lâm Mộng Linh và Hạ Âm cũng không biết đường đi tới trận đồ tu luyện như thế nào. Cuối cùng đích thân hắn đành phải vừa đi vừa dò đường, tốc độ chậm lại thấy rõ.

"Hẳn là nơi đó, Tiêu phán quan nói đi qua ba ngọn núi chính là địa phương có trận đồ tu luyện."

Lâm Mộng Linh chỉ tới khu vực thung lũng nằm giữa ba ngọn núi, mở miệng nói.

Ba ngọn núi giống như ba thanh bảo kiếm cắm thẳng xuống đất, mũi kiếm phá thiên.

Vũ Sa nói ba ngọn núi đó là cột trụ mấu chốt của trận đồ tu luyện, lấy ba ngọn núi làm điểm chính hấp thu tiên khí bốn phương tạo thành một vòng xoáy đưa vào trong trận đồ. Vì thế khu vực thung lũng chính là nơi tiên khi dày đặc nhất, tu luyện trong đó có thể làm ít công to.

Quá trình tu luyện rất đơn giản, chỉ cần ngồi trong hình tam giác trận đồ chính giữa ba ngọn núi tĩnh tu là được. Trên căn bản cả ba người đều có khả năng tiến vào Hồn Hủ, chỉ xem ai tu luyện nhanh hơn mà thôi.

Cơ hội tu luyện trong Ấn cốc chỉ có một lần, Lâm Mộng Linh là hạt Minh châu của Thần Tông mới nhận được cơ hội này.

Hạ Âm là người cung cấp Ma Thạch tu sửa và bảo trì trận đồ trong Ấn cốc, hắn lấy đi một danh sách là chuyện đương nhiên.

Du thánh nữ là người duy nhất có thể chữa trị trận đồ đổ nát và cổ văn, danh sách vốn thuộc về chính nàng. Nhưng mà Ấn cốc tồn tại cấm chế thần bí gây ảnh hưởng bất lợi đối với nàng. Nếu như cố gắng tu luyện thực lực không thể tăng cường, ngược lại tu vi còn bị thụt lùi.

Đúng lúc đó Sở Mộ chạy đến Tranh Minh chủ thành, Vũ Sa bị cỗ tà khí trong thân thể Sở Mộ hấp dẫn tự nhiên cố ý lấy lòng hắn. Từ đó nàng mới dốc lòng tu sửa trận đồ, tìm biện pháp cấp phần danh sách kia cho hắn.

Toàn bộ trong thung lũng khắc họa vô số đồ án phức tạp, từ trên cao nhìn vào chỉ thấy một đống văn tự thâm ảo hoa cả mắt.

Trận đồ tu luyện chiếm diện tích rất lớn, đường kính có chừng năm, sáu ngàn thước. Địa điểm tu luyện tốt nhất hiển nhiên là vị trí trung tâm, cũng là khu vực có cổ văn khắc hình tam giác.

Ba ngọn núi đối ứng chia ra ba khu vực tách biệt, Sở Mộ, Hạ Âm và Lâm Mộng Linh quyết định mỗi người tu luyện tại một góc tam giác. Như vậy không lo làm phiền, hay tranh đoạt tiên khí lẫn nhau.

Ba người Sở Mộ, Hạ Âm, Lâm Mộng Linh có thể đi đến một bước này tự nhiên không thể nào chỉ dựa vào vận khí. Bọn họ đều là tu luyện cuồng, bao gồm Lâm Mộng Linh cũng thế.

Cảm nhận được tiên khí trong trận đồ tu luyện đậm đặc như thực chất, ba người nhất thời da đầu rung lên, lập tức ngồi xuống tĩnh tu muốn xông phá bình cảnh càng sớm càng tốt. Đây cũng có thể xem như một lần tranh đấu nho nhỏ của bọn họ.

Cảnh giới Hồn Hủ có ý nghĩa rất lớn đối với Sở Mộ, bởi vì thực lực Bán Ma hóa có liên quan trực tiếp đến cấp bậc hồn niệm. Nếu hắn đột phá đến Hồn Hủ, sau khi hóa thân Bán Ma sẽ nắm giữ lực lượng cao hơn ba, bốn cấp bậc. Lỡ may gặp phải địch nhân cường đại như Cổ Tây Sa cũng có lòng tin đối phó.

Ba người vượt qua ngọn núi, từ trên cao dõi mắt nhìn xuống thì …

"Không thể nào !"

"Chuyện gì xảy ra?"

Lâm Mộng Linh nhíu mày nói, mơ hồ cảm thấy một tia bất an.

Sở Mộ chỉ biết cười khổ, ngón tay chỉ tới phương hướng trung tâm trận đồ.

Vị trí trung tâm trận đồ có một bóng đen khổng lồ đang nằm ngủ mê mệt, tiếng ngáy vang vọng như sấm, hai cái cánh rũ xuống mang đến ảnh hưởng thị giác xung kích rất lớn.

Mỗi lần hô hấp, từ lỗ mũi nó phun ra khí tức biến thành bạo phong vần vũ, cát bay đá chạy, mây khói quay cuồng.

Vẻ mặt Hạ Âm tràn đầy đau khổ, mở miệng nói:

"Chúng ta thật là có duyên với Vũ Vân Long a...aa…aaa !"

Đúng thế, sinh vật đang nằm ngủ phía dưới là Vũ Vân Long. Cái đầu Dực hệ Long tộc huyết thống tối cao mà bọn họ nhìn thấy khi vừa tiến vào Ấn cốc.

Lúc này thánh địa tu luyện của ba người bọn họ bỗng nhiên hiện ra một đầu Vũ Vân Long thực lực chưa rõ. Thế nhưng, vừa nhìn cũng biết nó là thứ khó chơi rồi.

"Đây … làm sao bây giờ?"

Lâm Mộng Linh là người lên núi sau cùng, lúc này mới ngơ ngác lẩm bẩm.

Khí tức Vũ Vân Long cực mạnh, cho dù nó không cố ý bộc phát lực lượng, nhưng ba người không có một chút lòng tin đánh bại Vũ Vân Long.

"Mặc dù chúng ta chưa có mở ra trận đồ tu luyện, nhưng địa phương vẫn tụ tập tiên khí nồng đậm hơn nơi khác. Vũ Vân Long đúng là biết chọn nơi làm tổ mà."

Trong lòng Hạ Âm vô cùng bất đắc dĩ, tạm thời không có biện pháp nào tốt.

"Đầu Vũ Vân Long này ít nhất cũng là sơ đẳng Bất Hủ."

Sở Mộ chậm rãi nói.

"Dù thế nào đi nữa, ta dứt khoát không đi trêu chọc nó."

Hạ Âm cũng suy đoán giống với Sở Mộ.

Thực lực Vũ Vân Long thấp nhất là sơ đẳng Bất Hủ, nhưng tuyệt đối chỉ là phán đoán bảo thủ. Lỡ may đoán sai thì cả đám toi đời rồi.

"Ta cũng không đi !"

Sở Mộ rất là nhận đồng với ý kiến của Hạ Âm.

Vũ Sa bị cấm chế Ấn cốc gây ảnh hưởng cực lớn, lực lượng Sở Mộ cũng bị hạn chế gắt gao, không có cách nào Bán Ma hóa.

Dưới tình huống đó, bảo hắn đi trêu chọc một đầu Hồn sủng Long tộc thực lực bảo thủ đoán chừng là sơ đẳng Bất Hủ, hiển nhiên là hành vi không lý trí. Thậm chí có thể nói là ngu xuẩn.

"Cho nên ta mới hỏi các ngươi làm sao bây giờ."

Lâm Mộng Linh tức giận thở phì phò, bộ ngực mềm mại lúc lên lúc xuống làm cho Hạ Âm cũng phải khô khan cổ họng.

"Lâm đại tiểu thư, nghe nói tiểu thư có năng lực câu thông Hồn sủng rất tốt. Nếu không… ha hả, ngươi bày ra một mặt tươi đẹp của mình đi nói chuyện với Vũ Vân Long xem sao? Bảo nó di chuyển nửa người sang một góc nhường chỗ cho chúng ta tu luyện. Dù sao nó ngủ là chuyện của nó, chúng ta tu luyện là chuyện của chúng ta. Tất cả mọi người chung sống hòa bình, làm hàng xóm tốt với nhau."

Hạ Âm nở nụ cười tự cho là sáng lạn nhất, lên tiếng dụ dỗ Lâm Mộng Linh.

"Tại sao ngươi không đi ?"

Lâm Mộng Linh cũng không phải ngu ngốc, lúc này mới mỉm cười giễu cợt nói với Hạ Âm.

Mỗi lần Hồn sủng Long tộc ngủ ít nhất cũng mấy tháng, nếu như Vũ Vân Long ngủ một năm nửa năm chẳng phải là bọn họ đi chuyến này vô ích hay sao?

Hạ Âm cười khan một tiếng, quay sang nói với Sở Mộ:

"Sở huynh đệ có biện pháp không?"

Sở Mộ xoa xoa huyệt Thái Dương, chuyện này quả thật là nhức đầu.

Trước đó không lâu hắn còn muốn để cho tiểu Chập Long luận bàn với Vũ Vân Long một trận. Bây giờ sau khi quan sát cẩn thận đẳng cấp Vũ Vân Long, hắn đã dứt khoát từ bỏ ý nghĩ này.

"Sa sa sa ~!”

Vào lúc này, tiếng ngáy Vũ Vân Long hơi nhỏ lại, bỗng nhiên từ đâu đó truyền ra một tràng thanh âm non nớt.

Trên đầu Vũ Vân Long xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé đang nhẹ nhàng chuyển động, chậm rãi bò tới bò lui. Ánh mắt tiểu tử này sáng ngời đang núp phía sau sừng Vũ Vân Long đánh giá ba người xa lạ.

"Ha ha, là một con tiểu Vũ Vân Long."

Ánh mắt Lâm Mộng Linh lập tức sáng rực.

Hạ Âm và Sở Mộ cũng đã nhìn thấy tiểu tử kia, tiểu Vũ Vân Long vẫn còn non nớt tuyệt đối không có vượt qua ba đoạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.