"Chẳng lẽ nàng đã nhận ra ta là Ma nhân?"
Sở Mộ âm thầm tự hỏi, nhưng lại hủy bỏ suy đoán này.
Nếu nàng đã biết hắn là Ma nhân khẳng định không dám theo mình tiến vào
Băng Sa liệt cốc. Dưới tình huống bị thương linh hồn, lại chiến đấu một
chọi một, người chịu thiệt chắc chắn là nàng.
"Bổn cung nghe nói
ẩn sâu trong vùng đất băng cực này có một tòa Càn Khôn Băng Môn, đây là
truyền thuyết hay là chân thật tồn tại ?"
Mọi người lặng lẽ phi hành trên trời cao, Thiên Cơ bỗng nhiên phá vỡ yên lặng, mở miệng hỏi.
Thanh âm của nàng khiến cho bốn người đột ngột dừng lại tại chỗ, cuồng phong gào thét ở chung quanh cũng an tĩnh kỳ dị.
"Điện hạ muốn đến Càn Khôn Băng Môn?"
Đằng Lãng lộ vẻ chần chờ, giọng nói có vài phần lo lắng.
"Ngươi hỏi như thế đã chứng minh Càn Khôn Băng Môn thật sự tồn tại?"
Ánh mắt Thiên Cơ lóe lên tia sáng cơ trí.
Đằng Lãng cũng không nhiều lời, Thiên Cơ nói ra một câu kia chứng tỏ nàng đã từng điều tra cẩn thận chuyện này rồi. Hắn vội vàng điều chỉnh lại thái độ, nghiêm túc nói:
"Đầu tiên Càn Khôn Băng Môn có năm đầu Băng Đế
bảo vệ. Thế giới bên trong Băng môn hoàn toàn cách biệt với thế gian, là một nơi vô cùng hung hiểm..."
"Ngươi chỉ cần trả lời Bổn cung, ngươi có biết đường tới Càn Khôn Băng Môn ?
Giọng nói Thiên Cơ lạnh nhạt lại ẩn chứa uy nghiêm không thể kháng cự, ít
nhất Đằng Lãng căn bản không dám đùa bỡn chiêu trò đối với nàng.
Đằng Lãng bị Thiên Cơ tạo áp lực tinh thần, hiển nhiên không có cách nào cãi lại, đành phải gật đầu hết sức khó khăn.
"Hiện tại chúng ta đi tớ Càn Khôn Băng Môn, ngươi có dị nghị gì không?"
Lần này Thiên Cơ không có sử dụng hồn niệm áp bách, giọng nói dần dần ôn hòa trở lại.
"Điện hạ yêu cầu, Đằng Lãng nào dám không tuân !"
Đằng Lãng nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lời nói bớt đi vài phần cung kính đối với Thiên Cơ, nhiều thêm mấy phần lãnh đạm và tức giận.
Sau
đó Đằng Lãng thay đổi phương hướng bay theo con đường mòn địa thế quanh
co, phức tạp, đi một hồi lâu mọi người rốt cuộc không biết mình đang ở
nơi nào. Hai nữ tử Quán Quán và Tiểu Đồng nhiều lần muốn quát lớn trách
cứ Đằng Lãng cố ý dẫn các nàng đi vòng vèo, nhưng đều bị Thiên Cơ ngăn
lại.
Quá trình này không khí trở nên trầm trọng dị thường, Đằng
Lãng vốn thích khoe khoang kiến thức của mình về Băng Sa liệt cốc lại
trầm mặc ít nói. Chỉ im lặng đi trước dẫn đường, thái độ Thiên Cơ đối
với Đằng Lãng cũng lạnh nhạt hơn, tăng thêm vài phần cường quyền ép buộc hắn. Thậm chí trên đường đi bộc phát chiến đấu, Đằng Lãng và Sở Mộ tách ra một nhóm, ba nữ nhân kia một nhóm tự mình giải quyết địch nhân.
Cứ như thế, đám người đi suốt năm ngày.
Sở Mộ rốt cuộc không nhịn bắt đầu hỏi thăm tin tức về Càn Khôn Băng Môn.
"Đằng đại ca, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao ta có cảm giác nữ nhân kia muốn nhằm vào ngươi?"
Sở Mộ dùng hồn niệm hỏi.
Đằng Lãng nở nụ cười khổ, hồi đáp:
"Sở lão đệ, không biết là ngươi chậm lụt không có phát giác, hay là ngươi
bảo trì bình thản quá tốt rồi. Ta không ngờ ngươi có thể nhịn tới năm
ngày, thậm chí ta rất muốn hỏi ngươi tại sao không hỏi ta."
"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Sở Mộ hỏi lại lần nữa.
"Thiên Cơ, nữ Chiến thần đại nhân ngay từ đầu vốn không có ý dạy bảo đệ tử và
thu thập tài liệu rồi. Mục đích của nàng chính là Càn Khôn Băng Môn,
trước kia ta lại đần độn tin lời nàng nói, nghĩ rằng nàng cần một người
dẫn đường."
Thái độ Đằng Lãng rất là tức giận vì bị người ta lừa gạt. Nhưng lúc này nói gì cũng đã quá muộn.
"Khó trách, hèn gì ta cứ cảm thấy nàng có vẻ nôn nóng, không yên lòng."
Sở Mộ nói.
Trên thực tế, Sở Mộ tương đối kỳ quái tại sao nữ nhân này còn có thời gian
rảnh rỗi chạy tới nơi này thu thập linh vật và dạy bảo đệ tử. Chẳng lẽ
nàng quên mất mình đang bị thương, bên ngoài còn có Ma nhân uy hiếp?
"Ta dám khẳng định nữ nhân này đã cố ý điều tra tin tức về Càn Khôn Băng
Môn, không biết nàng từ nơi nào biết được trên đời này chỉ có một mình
ta biết đường đi tới Càn Khôn Băng Môn. Ta am hiểu đường đi trong liệt
cốc là vì phụ thân giao cho ta một tấm bản đồ nơi này, sau khi ghi nhớ
ta đã đốt tấm bản đồ kia rồi."
Đằng Lãng chậm rãi giải thích.
"Càn Khôn Băng Môn có chỗ nào đặc thù ?"
Sở Mộ lập tức hỏi tới.
"Tuyết thành xưa nay là do tổ tông chúng ta truyền đời cai quản, tổ tông chúng ta lúc trước từng là nguyên lão Hồn Điện. Càn Khôn Băng Môn tương tự
với đại môn Thánh vực, là cánh cửa không gian nối thông với không gian
độc lập. Thậm chí các nguyên lão còn gọi nó là Thánh vực thứ chín, chẳng qua là nơi đó do tổ tông của ta khống chế. Những người khác chưa bao
giờ tiến vào Càn Khôn Băng Môn, không gian trong đó rất thần bí, rất
nguy hiểm, đồng thời tài nguyên khổng lồ không có cách nào tưởng tượng
nổi."
Đằng Lãng nói.
"Nói như vậy, nữ nhân này trước kia theo
dõi tình huống Băng môn rất kỹ. Sau đó cố ý lấy cớ để ngươi dẫn đường,
khó trách thái độ của ngươi lập tức thay đổi nhanh như thế."
Sở Mộ đưa tay vuốt vuốt cằm mình, lời nói mang theo ý vị thâm sâu khó lường.
Bên trong Băng Sa liệt cốc có một cái động thiên, Thiên Cơ bỗng dưng xuất hiện trong đội ngũ tuyệt đối không phải tình cờ.
"Đằng Lãng ta là người thừa kế duy nhất, đây chính là bảo tàng do tổ tông để
lại. Ta vốn định khi nào thực lực đầy đủ sẽ tiến vào nơi đó tìm cơ
duyên, nhưng không nghĩ tới lại bị Thiên Cơ lừa gạt. Hừ hừ, năm ngày này ta đã sớm thăm hỏi tấm màn trinh Thiên Cơ thánh nữ trăm ngàn lần rồi."
Đằng Lãng tức giận nói, một câu nói cuối cùng thay đổi hình tượng thiếu chủ
Hồn Điện triệt để, thoáng cái biến thành một gã lưu manh đầu đường xó
chợ.
"Ờ, thật ra, ta cũng giúp ngươi thăm hỏi vài lần."
Sở Mộ cũng không ngại mắng hỗ trợ Đằng Lãng mấy câu, nhưng trong lòng lại hiện lên một nụ cười ma quỷ.
Thiên Cơ dùng kế lừa gạt Đằng Lãng tới nơi này, sau đó ép hắn dẫn đường tới
Băng Thánh vực. Mặc dù Sở Mộ không biết tại sao nữ nhân này đang bị
thương linh hồn còn dám đột phá địa phương nguy hiểm kia, nhưng Sở Mộ
lại không cần quản nhiều như vậy.
Bởi vì Thiên Cơ chắc chắn không nghĩ đến Ma nhân tà ác kia đang ở bên cạnh nàng, len lén nhìn trộm
nàng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khoái trá.
Thiên Cơ không
hề nóng nảy. Trước khi tiến vào Băng Sa liệt cốc, nàng đã dùng linh vật
Băng thuộc tính điều dưỡng linh hồn rồi, cho nên quãng đường này vẫn lấy lịch lãm và dạy dỗ đệ tử làm chủ.
Sở Mộ cũng không hấp tấp, Băng Không Tinh Linh đã lâu không được chiến đấu thống khoái như vậy rồi.
Cho dù trì hoãn vài ngày nữa tháng cũng không thành vấn đề.
Ngưng là Hồn sủng được hưởng lợi nhiều nhất từ hắn, nhưng nó thiếu hụt kinh
nghiệm chiến đấu. Lần này Sở Mộ lựa chọn Băng Sa liệt cốc là muốn tăng
cường thực lực của nó lên vài cấp bậc.
"Xuyên qua này hành lang băng tuyết này sẽ gặp Hồn sủng cao đẳng cấp đế hoàng."
Đằng Lãng chỉ vào sơn đạo thẳng tắp cách đó không xa, mở miệng nói.
Thông đạo trước mắt bọn họ kéo dài ra xa tít tắp, mặt băng lại bóng loáng như gương, Đằng Lãng gọi nó là hành lang băng tuyết vô cùng chính xác.
Thiên Cơ giữ nguyên ý định không muốn triệu hoán Hồn sủng cao cấp hơn, tiếp tục dẫn theo Băng Yêu thần bí tiến về phía trước.
Đẳng cấp chủng tộc của đầu Băng Yêu thần bí này rất có thể là cao đẳng đế
hoàng, chỉ mới chín đoạn nhưng thực lực chân chính đã là trung đẳng đế
hoàng.
Băng Yêu đã nắm giữ lực lượng Băng hệ cường đại, cộng thêm hiệu quả Hàn Phệ. Tác dụng chính là phá vỡ phòng ngự cứng rắn của địch
nhân, giúp cho kỹ năng Băng hệ phát huy ra lực sát thương lớn nhất.
Cho nên so sánh tương đối thì thực lực Sở Mộ - Ngưng vẫn yếu hơn Thiên Cơ - Băng Yêu mấy phần.
Trên phương diện phòng ngự có lẽ Sở Mộ - Ngưng chiếm cứ ưu thế, nhưng Sở Mộ
biết Ngưng không phải là đối thủ của Băng Yêu. Chỉ riêng thiên phú và kỹ năng chủng tộc của Băng Yêu đã có thể đánh cho Ngưng không có lực hoàn
thủ rồi.
Sở Mộ cũng không thèm để ý chuyện này, hắn điều huấn
Băng Không Tinh Linh dựa theo tiêu chuẩn của một tòa pháo đài bất khả
xâm phạm, phòng ngự không có cách nào rung chuyển, tấn công cường hoành
khiến cho địch nhân phải nhượng bộ lui binh. Nếu như gặp các đối thủ
khắc chế Băng hệ, Sở Mộ nhất định sẽ lựa chọn những Hồn sủng khác đối
phó, không cần thiết cố chấp tìm mọi cách để cho Băng hệ Hồn sủng của
mình chiến thắng tất cả đối thủ.
"Thiên Cơ điện hạ, tới nơi này sẽ bắt đầu nguy hiểm."
Đằng Lãng bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với Thiên Cơ.
"Cao đẳng đế hoàng mà thôi, phương pháp tăng cường thực lực nhanh nhất chính là chiến đấu vượt cấp."
Thiên Cơ biết ý Đằng, nhưng nàng không muốn triệu hoán Hồn sủng khác vào lúc này.
Hai nữ đệ tử của Thiên Cơ khống chế Hồn sủng trung đẳng đế hoàng đã lâu,
hiện tại có địa phương rèn luyện thích hợp cũng không thể bỏ phí.
Năm đầu Hồn sủng trung đẳng đế hoàng có thể đánh một trận với một con cao
đẳng đế hoàng. Đằng Lãng không biết nữ nhân này vì sao kiên nhẫn như
thế, thông thường cường giả cấp chúa tể hiếm khi lãng phí thời gian vào
những việc kiểu này. Theo lý mà nói, sau khi biết được Càn Khôn Băng Môn tồn tại, nàng phải tìm cách đi tới đó càng sớm càng tốt mới đúng.
Sở Mộ suy đoán Thiên Cơ muốn thông qua lực lượng băng hàn tại nơi này áp
chế hỏa độc và khôi phục hồn lực. Nhưng hắn không sợ điều này, đầu tiên
là hỏa độc không dễ khu trừ, linh hồn thương tổn làm cho tốc độ khôi
phục vô cùng chậm chạp. Huống chi một khi đi tới Càn Khôn Băng Môn, cho
dù nàng khôi phục bao nhiêu cũng phải đối mặt với Băng Tuyết đế hoàng,
không thể nào tránh khỏi tiêu hao thể lực và hồn lực.
"Phía trước là ranh giới địa bàn của bốn đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, nơi đó rất có thể tồn tại một khu Linh nguyên. Trước kia bốn đầu cao đẳng đế hoàng dốc toàn lực tranh đoạt khối lãnh thổ này rồi tiềm phục lâu dài, không
bao giờ rời đi. Chúng ta muốn tới Càn Khôn Băng Môn phải băng ngang nơi
đó."
Đằng Lãng chỉ thẳng tới khu vực địa thế núi non trùng điệp phía trước, chậm rãi nói.
"Bốn đầu sao? Để chúng ta đối phó được rồi."
Quán Quán lập tức nói.
Nàng biết Đằng Lãng vẫn muốn để cho Thiên Cơ triệu hoán Hồn sủng cao cấp mở
đường, nhưng nàng biết rõ Thiên Cơ không thể lãng phí hồn lực, triệu
hoán Hồn sủng thực lực quá mạnh sẽ làm cho thương thế nặng hơn. Một khi
gặp phải tình huống nguy hiểm sẽ khó lòng giữ mạng, nơi này là Mê giới
cao cấp, không phải là lãnh thổ nhân loại, bất kỳ chuyện gì cũng có thể
phát sinh.
Thiên Cơ khẽ gật đầu, không nói một câu.
Đằng Lãng thở dài bất đắc dĩ, đành phải phụng bồi hai cô nương kia khiêu chiến cao đẳng đế hoàng.
"Bốn đầu cao đẳng đế hoàng này thực lực tương đối, phía nam là Ốc Tích Băng
Thú, phía bắc là Băng Sơn Sư, mặt đông là Bạo Tuyết Ma, hướng tây là Hàn Quỷ Yêu Hậu. Các ngươi lựa chọn đối thủ đi !"
Thiên Cơ đứng yên tại chỗ, hồi lâu sau mới mở miệng nói.
Hai nữ tử Quán Quán và Tiểu Đồng chia ra lựa chọn Bạo Tuyết Ma và Ốc Tích
Băng Thú. Hàn Quỷ Yêu Hậu vốn là tồn tại đặc thù giống như Thiên Cơ -
Băng Yêu, Đằng Lãng không đối phó nổi nó nên lựa chọn Băng Sơn Sư đã rất quen thuộc.
Sở Mộ cũng không nhiều lời, mỗi người phân chia một
con là tốt rồi. Bản thân hắn là Hồn sủng sư chỉ còn lại một hồn bắt buộc phải đàng hoàng đứng chung một chỗ với Đằng Lãng, phối hợp hắn đối
kháng Băng Sơn Sư.
Về phần Hàn Quỷ Yêu Hậu hiển nhiên là do Thiên Cơ giải quyết, nữ nhân này từng nói muốn khiêu chiến vượt cấp, vậy thì
cứ để Băng Yêu thần bí của nàng thể hiện tài năng đi.
"Tên kia… tại sao từ đầu đến cuối vẫn luôn đơn khống nhỉ?"
Tiểu Đồng len lén nhìn sang Sở Mộ, âm thầm bất mãn.
"Giả bộ thanh cao."
Quán Quán hừ lạnh một tiếng. Mười mấy ngày nay, mỗi lần thấy Sở Mộ - Băng
Không Tinh Linh biểu hiện ra lực sát thương Băng hệ cường đại là các
nàng cảm thấy trong lòng không hề thoải mái, chỉ có điều chưa có tìm
được cơ hội giáo huấn thích hợp mà thôi.
Hai nữ nhân này vốn lòng dạ hẹp hòi, trong quá trình lịch lãm mười mấy ngày nay, Thiên Cơ thỉnh
thoảng bình luận Sở Mộ chỉ huy Hồn sủng thành thạo và lão đạo. Dùng
chuyện này để phê bình các nàng kém cỏi, cần phải học tập hắn nhiều hơn.
Mặc dù Thiên Cơ không cố ý tán thưởng nam tử này, nhưng hai nàng cũng nhìn
ra được Thiên Cơ coi trọng Sở Mộ, Ít nhất các nàng cảm thấy Sở Mộ ở
trong mắt Thiên Cơ mạnh hơn mình rất nhiều.
Các nàng thật vất vả
mới có cơ hội được Thiên Cơ tự mình chỉ điểm, kết quả chỉ vì Sở Mộ xuất
hiện khiến cho các nàng bị phê bình thối đầu. Trong lòng sinh ra oán khí càng lúc càng lớn.
"À, thời điểm chiến đấu, chúng ta giả bộ bất lợi dụ dỗ một đầu cao đẳng đế hoàng tới chỗ của hắn, để hắn đối phó."
Trên mặt Quán Quán hiện lên nụ cười gian trá, dùng hồn niệm nói với Tiểu Đồng.
"Đây... không nên… nếu như hắn ứng phó được thì chúng ta lại bị điện hạ quở trách, lại còn giúp hắn có cơ hội lập công."
Tiểu Đồng lộ vẻ chần chờ.
"Hắn thậm chí không thèm triệu hoán thú cưỡi, nói không chừng chỉ có Băng
Không Tinh Linh đủ sức xuất thủ, những Hồn sủng khác đẳng cấp không
cao."
Quán Quán cười nói.
"Điều này cũng đúng, nhưng mà chúng
ta đang đi lịch lãm. Nói không chừng những Hồn sủng khác của hắn giống
như điện hạ, đẳng cấp quá cao thì sao? Chúng ta không nên hành động quá
lộ liễu, tốt nhất đừng để điện hạ trách tội."
Tiểu Đồng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.
"Yên tâm, ta tự có biện pháp."
Quán Quán nói gấp.
Thế là hai nữ nhân âm thầm thương lượng kế hoạch dò xét thực lực Sở Mộ, nét mặt âm trầm dần dần hiện lên nụ cười đắc ý.
Sở Mộ hiển nhiên không thể nào phát hiện đang tính toán âm mưu quỷ kế trên đầu mình, hắn vẫn duy trì tư thái khiêm tốn đi theo bên cạnh Đằng Lãng
trợ trận.
"Băng Không Tinh Linh của ngươi công kích Băng Sơn Sư
cao đẳng đế hoàng tạo thành thương tổn vô cùng hữu hiệu. Lần này chúng
ta thẳng tay tru diệt một đầu cao đẳng đế hoàng nào !"
Vẻ mặt Đằng Lãng cũng lộ vẻ kích động.
"Ừ, nói không chừng còn có hồn tinh."
Sở Mộ bình thản nói.
"Ha ha ha, có hồn tinh là tốt nhất."
Đằng Lãng nở nụ cười vui sướng.
Băng Sơn Sư cao đẳng đế hoàng xuất ra hồn tinh cực kỳ quý giá, Đằng Lãng sẽ
trực tiếp cường hóa Băng Sơn Sư trung đẳng đế hoàng lên một cấp bậc. Đầu chủ sủng này đi theo hắn lâu lắm rồi, ngay cả nằm mơ cũng muốn đề thăng lên tới cảnh giới cao đẳng đế hoàng.
Sở Mộ và Đằng Lãng chờ đợi
Quán Quán đối chiến với Ốc Tích Băng Thú ở phía nam, sau đó đi vòng qua
chiến trường tiến về phía bắc.
Sở Mộ và Đằng Lãng mới đi được một đoạn đã thấy Băng Sơn Sư cao đẳng đế hoàng xuất hiện ở trước mặt mình.
Thì ra trận chiến của Quán Quán gây ra tiếng vang hấp dẫn nó chạy tới
cứu viện đồng bọn.
Đằng Lãng không phải lần đầu tiên khiêu chiến
Hồn sủng cao đẳng đế hoàng, đối mặt với một đầu Hồn sủng đồng tộc hình
thể to hơn gấp mấy lần vẫn trấn định như thường. Hắn dùng hồn niệm chỉ
huy Băng Sơn Sư và Huyền Chân Chập cận chiến quấn lấy đối phương, lại
gọi ra thêm một đầu Yêu Đằng đế hoàng tiến hành hạn chế, tiếp theo ra
lệnh cho Nham hệ đế hoàng bố trí phòng ngự đề phòng đối phương xung
phong liều chết đột phá vòng vây. Cuối cùng mới đến phiên Sở Mộ - Băng
Không Tinh Linh công kích từ xa áp trận.
Đây là trận hình Hồn
sủng chính quy nhất, mỗi Hồn sủng sư đều nắm giữ kỹ xảo này vô cùng
thuần thục. Nhưng mà chiến đấu chân chính còn phải biết giữ vững khoảng
cách, nắm lấy thời cơ từ từ chiếm lấy thế thượng phong. Hơn nữa, trong
quá trình chiến đấu còn phải giúp cho Hồn sủng học tập kinh nghiệm, từ
đó mới có cơ hội lĩnh ngộ kỹ xảo. Tất cả chi tiết phối hợp từ đầu đến
cuối phải thật sự ổn định, một khi xảy ra sai sót sẽ bị đối thủ đột phá
dẫn đến hậu quả khó lường.
"Rất thuận lợi !"
Sở Mộ khống chế
Băng Không Tinh Linh phát huy lực sát thương rất mạnh, điều này bảo đảm
trận hình của Đằng Lãng vững chắc hơn vài thành. Trận chiến vượt cấp này xem ra không có bao nhiêu khó khăn, trên mặt Đằng Lãng đã xuất hiện nụ
cười vui vẻ, hình ảnh Băng Sơn Sư cao đẳng đế hoàng trong mắt từ từ biến thành một khối hồn tinh sáng chói.
Nhưng mà, thời điểm thế cục
bắt đầu ổn định, Sở Mộ bỗng nhiên nghe thấy một nữ nhân hét lên kinh
hãi. Ngay sau đó một đầu Yêu Linh điên cuồng chạy trốn, phương hướng
chính là vị trí Sở Mộ đang đứng.
Mà ở sau lưng Yêu Linh là một
con Hồn sủng cao đẳng đế hoàng tăng tốc đuổi giết. Trong quá trình di
chuyển, đầu Hồn sủng kia nhấc lên một trận cuồng phong kinh khủng cuốn
tới Sở Mộ, khí thế khổng lồ che trời lấp đất.
"Sở lão đệ, mau mau xuất thủ, ta … ta hết Hồn sủng rồi."
Đằng Lãng sợ hãi biến sắc, bộ dạng bối rối luống cuống tay chân.
Sở Mộ bây giờ chỉ là một khống, cục diện biến hóa hiển nhiên là do Sở Mộ
đền bù. Một khi để cho đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng kia lọt vào chiến
trường, vậy thì cả đám trung đẳng cấp đế hoàng của bọn họ sẽ biến thành
sơn dương chờ làm thịt.
Sở Mộ âm thầm hỏi thăm sức khỏe lão tổ
tông Quán Quán mấy chục lần, trời có sụp xuống đi nữa hắn cũng chỉ có
thể triệu hoán một con Hồn sủng, làm gì còn có Hồn sủng dư thừa ngăn cản đầu cao đẳng đế hoàng kia?
Dưới tình huống này, Sở Mộ kiên quyết không thể Bán Ma hóa, làm vậy không những bỏ mất cơ hội giết chết Thiên Cơ. Ngược lại còn bị bại lộ tung tích, nói không chừng sẽ bị các nàng
quay ngược mũi giáo đâm về phía mình.
Sở Mộ nhìn lướt qua Thiên
Cơ, mặc dù nữ nhân này hơi nhíu mày tỏ vẻ chán ghét tình huống ngoài dự
kiến. Nhưng nàng không có ý định chạy tới ngăn cản, rõ ràng trong lòng
nàng cũng muốn nhìn thấy thực lực chân chính của mình.
"Ngưng, liều mạng !"
Sở Mộ bị ép vào đường cùng, đành phải hạ quyết tâm dùng Ngưng trung đẳng đế hoàng đơn chiến với một đầu cao đẳng đế hoàng.