Cửu Vĩ Yêu Hồ bị Mạc Tà áp chế gắt gao, chỉ có thể phát ra tiếng kêu bi
thảm, cho dù giãy dụa cách nào cũng không thể buông thả một cái kỹ năng.
Thực lực tiểu Mạc Tà hiện tại là sơ đẳng đế hoàng, theo nó không ngừng dị
biến nắm giữ kỹ năng chủng tộc càng lúc càng nhiều. Dưới tình huống thực lực không chênh lệch quá xa, tiểu Mạc Tà luôn đứng ở thế bất bại. Cho
dù Cửu Vĩ Yêu Hồ đường đường chính chính chiến đấu cũng đánh không lại
Mạc Tà, huống chi là bị tập kích bất ngờ.
Tiểu Chập Long là Hồn
sủng bạo lực điển hình rồi, hai con Hồn sủng chuẩn đế hoàng khác của
Lãnh Liên chưa kịp di chuyển một bước đã bị móng vuốt tiểu Chập Long xé
nát một nửa thân thể. Cho dù cố gắng bò dậy cũng không thể tạo thành uy
hiếp đối với Sở Mộ.
"Ngươi… ngươi mau thu Hồn sủng lại, nếu không ta sẽ giết nàng."
Tố chất thần kinh Lãnh Liên coi như không tệ, vào lúc này vẫn có thể giữ
vững tỉnh táo, vội vàng kéo San tiểu thư che trước mặt mình, lên tiếng
uy hiếp.
San tiểu thư không dám động đậy, cổ họng nàng bị Lãnh
Liên bóp chặt, móng tay nhọn hoắc cắm vào trong da thịt trắng nõn không
ngừng rỉ máu.
"Thu hồi Hồn sủng? Ngươi có phải quá ngây thơ hay
không? Ta để cho nàng đến trước mặt ngươi là muốn tiêu hao hồn lực của
ngươi, cũng là trì hoãn chút ít thời gian. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sống chết của nàng?"
Sở Mộ hờ hững nói.
Vừa nói dứt
lời, Sở Mộ mệnh lệnh cho Mạc Tà phát động công kích, sử dụng lực lượng
Tội Ấn điên cuồng phá hủy cơ thể Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Cơ quan nội tạng, kinh mạch trong người Cửu Vĩ Yêu Hồ bị thiêu đốt tan rã cực nhanh, máu
tươi từ vị trí mắt, lỗ mũi, miệng, tai trào ra như suối, sinh mệnh lực
thoáng cái giảm mất năm thành.
Cửu Vĩ Yêu Hồ phòng ngự rất yếu,
trong nháy mắt đã bị Mạc Tà giết chết. Linh hồn đứt gãy lập tức đánh
ngược về phía Lãnh Liên, thân thể nàng chao đảo mấy vòng, hai chân run
rẩy cơ hồ đứng không vững.
San tiểu thư bắt lấy cơ hội, vội vàng niệm lên hồn kỹ lao thẳng tới chỗ Sở Mộ.
Thật ra cánh tay Lãnh Liên không thể gây ra bao nhiêu thương tổn đối với San tiểu thư. Thời điểm Sở Mộ dứt khoát hạ sát lệnh, nàng đã ý thức được
lần này mình đúng là hành động sai lầm.
"Ngươi … cái tên hỗn đản
này, đã biết nàng thuộc nhóm âm mưu phá hủy Bất Hủ thành lại bảo ta đi
đến bên cạnh nàng, Sở Thần, ngươi … ngươi sẽ chết không được tử tế."
Sau khi San tiểu thư thành công trốn thoát, không nhịn được tức giận trong lòng, lập tức chỉ vào mặt Sở Mộ mắng to.
Sở Mộ chẳng thèm liếc mắt San tiểu thư một cái, đúng như lời Ly lão nhi
từng nói, nữ nhân này chính là loại hình ngực to óc quả nho, ngốc nghếch không có giới hạn. Lúc nãy Sở Mộ cũng muốn nhắc nhở nàng một câu, nhưng mà Nhạn phu nhân là người thông minh, nếu như lên tiếng nhắc nhở ngược
lại làm cho Nhạn phu nhân nhìn ra đầu mối. Đến lúc đó Sở Mộ rất khó bày
kế trong kế, dụ dỗ Nhạn phu nhân rơi vào trong bẫy rập của mình.
Lãnh Liên nhìn thấy Sở Mộ và San tiểu thư đứng chung một chỗ, theo bản năng
cho rằng hai người này quan hệ không tệ, ít nhất cũng có tình cảm trụ
cột. San tiểu thư ngây thơ đơn thuần nguyện ý tin tưởng nàng, vì thế
Lãnh Liên hiển nhiên sẽ cho rằng Sở Mộ cũng buông lỏng phòng bị. Nếu
trách chỉ có thể trách nàng coi thường Sở Mộ, hắn vốn là cái loại máu
lạnh nam nữ thông sát, râu ria trực tiếp xử tử không cần nói lý, đâu
thèm quản ngươi là nam hay nữ?
"Sau này ngươi còn sống rời khỏi nơi này đừng có dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, nhất là cái loại đồng đội xa lạ."
Lần này Sở Mộ xem như là giáo huấn San tiểu thư một bài học nhớ đời. Lời
hắn nói không những ám chỉ chính mình, mà còn bao gồm cả Lãnh Liên, tất
cả những người xa lạ vốn không nên tin tưởng đơn giản như thế.
"Ngươi…"
San tiểu thư giận dữ nói không thành lời.
Sở Mộ cũng lười để ý nàng, để cho tiểu Chập Long giải quyết hai con Hồn
sủng khác. Sau đó hắn đi tới trước mặt Lãnh Liên, một tay bóp cổ nàng
nhấc lên.
"Thả.. thả ta ra… cho ta một con đường sống... ngươi muốn làm gì ta cũng được !"
Sắc mặt Lãnh Liên trắng bệch dọa người, cặp mắt lóe lên mị ý nhìn chằm chằm Sở Mộ.
"Lần này chủ thượng các ngươi mai phục trong Bất Hủ thành bao nhiêu người?"
Sở Mộ là hạng người gì chứ? Hắn căn bản không ăn cái món này, trực tiếp hỏi thẳng vào chính đề.
"Ta... ta không biết !"
Giọng nói Lãnh Liên dần dần suy yếu, liều mạng lắc đầu.
"À, nếu ngươi có nửa câu nói dối, ta không chỉ giết ngươi, mà còn khiến
ngươi sống không bằng chết. Ta nghĩ ngươi biết trên tay ta là thứ gì !"
Sở Mộ vừa nói dứt lời, bàn tay trái của hắn chậm rãi bốc cháy một luồng ma diễm, ngọn lửa ma mị chiếu lên gương mặt Lãnh Liên tràn đầy sát khí.
"Đây... đây là..."
Lãnh Liên hiển nhiên là sợ hãi, nàng nhìn cái liền biết trên tay Sở Mộ chính là linh hồn ma diễm của Bạch Yểm Ma.
Còn có chuyện gì bi thảm hơn bị linh hồn ma diễm từ từ thiêu đốt, hành hạ mấy ngày mấy đêm đây?
"Nói !"
Sở Mộ quát lạnh một tiếng.
"Ta... ta thật... thật sự không biết! Đám người chúng ta nhận nhiệm vụ tại các khu vực phong ấn khác nhau, hơn nữa trong quá trình tiến nhập Bất Hủ
thành cũng không quen biết lẫn nhau. Chỉ có thông qua nữ chủ thượng lưu
lại linh hồn ấn ký để phân biệt phe mình phe địch. Tất cả mệnh lệnh đều
phát ra từ đại thủ lĩnh tóc đỏ, sau đó chúng ta tự mình tách ra thi
hành."
Lãnh Liên lộ vẻ bối rối, vội vàng giải thích.
"Ấn ký? Loại ấn ký nào ?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Là tinh thần ấn ký khắc vào linh hồn, chủ thượng cho chúng ta chỗ tốt,
chúng ta vì nàng làm việc. Ngoài ra chúng ta không thể nào tạo phản, bởi vì tinh thần ấn ký tùy thời đều truyền lại suy nghĩ của chúng ta về cho chủ nhân."
Lãnh Liên tiếp tục giải thích.
Sở Mộ khẽ nhíu mày, trực tiếp thi triển hồn niệm cưỡng bức thăm dò linh hồn Lãnh Liên.
Lãnh Liên cho rằng Sở Mộ muốn phá hủy linh hồn của mình, cả người nàng lập tức run lên, khuôn mặt móp méo vô cùng đáng sợ.
Sở Mộ điều tra một lúc quả nhiên phát hiện một cái tinh thần ấn ký nằm sâu trong thế giới linh hồn của nàng, đồng thời hắn Sở Mộ cảm thấy đạo ấn
ký này vô cùng quen thuộc.
"Là ấn ký do bản thể thiếu nữ trốn tránh buông thả."
Sở Mộ và thiếu nữ trốn tránh vẫn còn tồn tại hồn ước, nhưng thiếu nữ trốn
tránh sử dụng năng lực nào đó che giấu tinh thần tương liên giữa song
phương. Nếu như thiếu nữ trốn tránh thông qua loại ấn ký này khống chế
thủ hạ, vậy thì Sở Mộ cũng có thể dựa vào đó cảm ứng một chút tâm tình
của thiếu nữ trốn tránh.
Thiếu nữ trốn tránh đang ở địa phương
rất xa, Sở Mộ chỉ có thể cảm giác được một tia tinh thần liên lạc cực kỳ yếu ớt, căn bản không có cách nào tìm kiếm vị trí cụ thể của nàng.
Nhưng hắn vẫn muốn thử một phen, nhìn xem có thể thông qua tinh thần ấn
ký kích thích thiếu nữ trốn tránh hay không.
Tại Vạn Tượng thành xa xôi.
Trong một tòa lầu các đầy hoa nở rộ, phía dưới là hậu viên khung cảnh nên thơ hữu tình.
Một nữ nhân đeo mặt nạ hoàng kim cao quý đang dõi mắt nhìn về hướng tây.
Nàng nhắm mắt lại, thông qua linh hồn ấn ký của mình quan sát hành động của thủ hạ, đồng thời chỉ huy bọn họ thi hành kế hoạch.
Đám thủ hạ giống như con cờ trong tay nàng, không có người nào có thể thoát khỏi tinh thần khống chế. Chỉ cần có người dám làm trái ý, nàng có thể
tiến hành đả kích hoặc tiêu diệt hắn từ địa phương cách xa vạn dặm.
Nữ tử đeo mặt nạ hoàng kim khẽ nhíu mày, bởi vì nàng bỗng nhiên cảm giác
được tinh thần ấn ký trong đầu con cờ truyền đến một đạo tinh thần quen
thuộc nhưng dị thường chán ghét.
"Sở Mộ ..."
Bàn tay nàng nắm chặt lại, móng tay đâm vào trong da thịt đến rỉ máu.