Cũng từ đó về sau nàng trở thành nữ tôn, đem những suy nghĩ ích kỷ kia
ném đi, sau khi Tam đại cung điện bị trọng thương, nàng bắt đầu gánh vác trách nhiệm trọng trấn cung điện.
Hồn Điện không có cái gọi là
lịch sử trọng đại đặt lên người của nàng, cũng không có cái gọi là tín
ngưỡng và bắt thành viên cống hiến tất cả cho cung điện.
Đây chỉ
là trách niệm, giống như hài tử sau khi trưởng thành thì bảo vệ người
nhà, sau khi hiểu được thì tâm của nàng không còn táo bạo. Cũng hiểu
được nơi quy túc và đâu là tịnh thổ của bản thân mình.
Lúc này cờ của Tam đại cung điện đã lờ mờ, nhìn không thấy tương lai. Tai nạn
liên tiếp hàng lâm càng làm cho tâm lực của nàng quá độ.
Lúc này
triệu hoán Thất Đồ Thánh Vương thất bại, không thể nghi ngờ là đưa Hồn
Điện lên vách đá không thể trở về, phía trước chính là vực sâu không
đáy, Liễu Băng Lam cũng chỉ có một cánh tay, nàng phát hiện cho dù mình
có cố sức cỡ nào cũng không thể níu kéo sự suy bại của Hồn Điện trở lại
được.
Chẳng lẽ vừa mới như lúc trước lại trơ mắt nhìn qua vô số
người hi sinh đổ máu, thậm chí là trơ mắt nhìn cung điện đi về hướng
diệt vong.
Nếu như không vậy thì lấy lực lượng gì để chống lại đây?
Đến bây giờ hào quang màu vàng của thánh điện trở nên lờ mờ trong mắt của
Liễu Băng Lam, một loại cảm giác vô lực làm cho nàng không có khí lực
đứng lên, chỉ có thể thất hồn lạc phách quỳ ở nơi đó, trong nội tâm
không ngừng tự nói với mình phải tỉnh táo, phải kiên cường. Nhưng vẫn
như trước có một ngọn núi ép lên người của nàng không thể thở được.
Dưới cầu thang Đế Cơ bình tĩnh nhìn qua Liễu Băng Lam.
Tam đại cung điện đã bại đã sớm nằm trong dự liệu của nàng rồi, có thể nói
đây là thời cơ nàng đạt được truyền thừa của Minh Tôn, cũng có ý nghĩa
Tam đại cung điện đã sớm không có lực lượng chống lại minh chủ Lăng
Xiển.
Đương nhiên nàng chỉ lựa chọn thời điểm thích hợp ném át chủ bài ra ngoài mà thôi.
Nhìn qua Liễu Băng Lam có chút tuyệt vọng, Đế Cơ chậm rãi đi tới trước mặt của nàng, mở miệng nói:
- Bộ dáng của ngươi ta nghĩ tới một người, đương nhiên nàng đáng thương và buồn cười hơn ngươi nhiều...
Liễu Băng Lam cũng không nói lời nào, nàng cố nén nước mắt tuyệt vọng trong
hốc mắt, dứt khoát đứng dậy, đột nhiên đem hồn niệm đặt lên người của Đế Cơ!
Đế Cơ hiển nhiên là chủ quan, nàng không ngờ Liễu Băng Lam
vào thời điểm này lại phát động công kích vào nàng, không kịp thi triển
kỹ năng thì tinh thần của nàng bị trùng kích nặng nề, toàn thân lui ra
sau vài bước.
- Nghệ
Hồn sủng Tinh Hà gáy gọi, lưu quang trên người tràn ngập màu sắc, hóa thành vô số tinh quang xuyên thấu qua người của Đế Cơ!
- Phốc phốc phốc! ! ! ! ! !
Đế Cơ không kịp đề phòng, trên người lập tức xuất hiện ba miệng máu, máu tươi chảy ra ngoài.
Quần lụa mỏng nhuộm thành màu đỏ tươi, thân thể Đế Cơ lúc này lui ra phía
sau đâm vào cột trụ, sau đó chậm rãi trợt từ cột trụ xuống.
Trên
cột trụ có lưu lại một đường máu tươi, mái tóc màu tìm nhiễm máu, Đế Cơ
bụm lấy chỗ bị thương của thân thể, ánh mắt cao ngạo hiện ra thần sắc
tức giận.
- Có lẽ ngươi cũng rõ ràng, sở dĩ Hồn Điện các ngươi còn sống tới bây giờ là vì ta.
Lời lẽ của Đế Cơ lúc này trở nên băng hàn tới cực điểm, mái tóc và váy áo phất phới, khí tức yêu hoa bàng nhiên!
- Hiện tại ta không thể chịu đựng được đám người vô năng các ngươi, cho
nên ta muốn thay các ngươi, khống chế Tam đại cung điện, khống chế thiên hạ vạn vật!
Liễu Băng Lam tỉnh táo nhìn qua nữ nhân dã tâm bừng bừng này, lại không nhiều lời nửa câu.
Liễu Băng Lam đã từ chỗ Sở Mộ biết được nữ nhân này thực lực vô cùng mạnh
mẽ, không cách nào triệu hoán Thất Đồ Thánh Vương nhưng nàng có thể mang theo thành viên Hồn Điện rút khỏi nơi này, cho dù là bỏ qua cũng không
muốn hy sinh vô nghĩa.
Liễu Băng Lam không để ý tới lời lẽ tức
giận của Đế Cơ, khống chế Tinh Hà thừa lúc Đế Cơ bị thương thì bay ra
khỏi thánh điện, bay thẳng tới chiến trường...
...
Liễu
Băng Lam rời khỏi chiến trường cũng không tính là lâu, nhưng khi nàng
bay lên bầu trời lại hoảng sợ phát hiện đại quân Hồn Minh đã áp chế cứ
điểm Hồn Sủng Cung, đang cuốn lấy toàn bộ phía tây thành Vạn Tượng!
Nàng không dám có nửa khắc do dự, lại bay tới chiến trường Hồn Hoàng ở trên không thành Vạn Tượng.
Vừa mới tiếp cận vài tên Hồn Hoàng đã bị Thái Nga Cự Nhân công kích,, trực
tiếp phấn thân toái cốt, mà Hùng Mạt Mạch Lăng vẫn đứng trên người hồn
sủng cười to!
Trong nội tâm Liễu Băng Lam phẫn nộ, khống chế Tinh Hà nghênh tiếp!
Tinh quang vạn trượng hóa thành vô số lưu tinh hỏa hệ xoẹt qua trên không trung, đánh lên người của Thái Nga Cự Nhân.
Tiếng cười của Hùng Mạt Mạch Lăng im bặt, vội vàng bảo Thái Nga Cự Nhân tránh né.
Nhưng mà thân hình Thái Nga Cự Nhân to lớn nên không cách nào né tránh được,
một loạt lưu tinh kéo lê quỹ tích đẹp mắt đánh lên người Thái Nga Cự
Nhân.
Trước kia Hùng Mạt Mạch Lăng hung hăng càn quấy tới cực
điểm lập tức chạy trối chết, hoảng sợ chạy ra khỏi thành, không dám chậm nửa bước.
- Nữ tôn điện hạ tới!
Nguyên lão, trưởng lão,
điện chủ, cung chủ, thánh vệ lập tức cảm giác áp lực giảm đi nhiều, lập
tức phát hiện nữ tôn đang cưỡi Tinh Hà cấp chúa tể tới đây trợ giúp, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng.
Liễu Băng Lam quét mắt nhìn qua
chiến trường vô cùng hỗn loạn, lại liếc mắt nhìn qua Hùng Thủ Viên Tuế
không có ra tay cùng với minh chủ Hồn Minh đang nhắm mắt dưỡng thần...
Bọn họ tạm thời không có ra tay, bằng không thương vong còn khổng lồ hơn
nhiều, Liễu Băng Lam lập tức khống chế Tinh Hà bay lên vị trí rất cao,
dùng hồn niệm hóa thành âm thanh truyền vào tai tất cả nguyên lão.
Mỗi một vị nguyên lão đều phụ trách khu vực chiến đấu tương ứng, Liễu Băng
Lam vừa ra lệnh làm các nguyên lão kinh ngạc vạn phần.
Nếu như
lui giữ, như vậy các nguyên lão càng dễ tiếp nhận, dù sao lực lượng cao
tầng đúng là cường đại, nếu bị áp chế được thì Tam đại cung điện khó có
thể hoàn thủ, hơn nữa đây là do Hùng Thủ Viên Tuế cùng minh chủ Lăng
Xiển khinh thường ra tay với những người cấp bậc như bọn họ mà thôi.
Nhưng mà mệnh lệnh rút lui cũng có ý nghĩa bảo bọn họ trực tiếp buông tha thành Vạn Tượng!
Liễu Băng Lam cũng không có đem Thất Đồ Thánh Vương không cách nào triệu
hoán sự tình nói ra, chỉ (cái) là phi thường nghiêm túc mệnh lệnh sở hữu tất cả nguyên lão lập tức dẫn đầu bộ hạ, thánh vệ đoàn, quân đoàn thế lực lui lại!
Các nguyên lão không dám cải lời, lập tức hạ đạt mênh lệnh, bảo các quân đoàn thủ hộ buông tha lui ra ngoài thành.
Buông tha lui ra ngoài thành thì đại quân Hồn Minh nhanh chóng áp tới gần, cả thành thị giống như phát sinh hồi sóng thần cực lớn, vô cùng hỗn loạn.
Quân đoàn lui lại phía sau, Hồn Hoàng tự nhiên phải theo đại quân lui ra
ngoài, nếu không quân đoàn đối phương sẽ dùng quần thể nguyên tố đánh
tới, trong khoảnh khắc sẽ có không ít Hồn Hoàng trực tiếp vẫn lạc,
chuyện này đối với Tam đại cung điện mà nói không thể nghi ngờ là tổn
thất lớn.