Trong nội tâm Đồ Tôn Kha Ẩm nghĩ như vậy thì bước nhanh tới trước:
- Lê Hồng, ngươi trở về đúng lúc nha.
Lê Hồng xoay người lại, ánh mắt mang theo vài phần cao ngạo nhìn qua Đồ Tôn Kha Ẩm, chậm rãi gật đầu nói:
- Ân, rất đúng lúc.
Đồ Tôn sững sờ, chẳng phải bại sao ngữ khí của Lê Hồng lại có chút cổ quái.
Hơn nữa động tĩnh bên ngoài lớn như vậy Lê Hồng không có lý do gì nghe
không được, theo lý thuyết thì hiện giờ hắn phải ở trên chiến trường,
không có lý do gì còn sống ở chỗ này.
Đồ Tôn có chuyện muốn hỏi, bỗng nhiên có một yêu linh thoát ra khỏi lưng của Lê Hồng.
Móng vuốt tanh nồng xoẹt một đạo hàn quang trên lồng ngực của Đồ Tôn Kha Ẩm, Đồ Tôn Kha Ẩm căn bản không kịp làm ra phản ứng, kế giới thủ hộ của hắn trực tiếp bị xé rách, thân thể trượt ra ngoài!
Thánh vệ sau lưng còn chưa kịp phản ứng thẳng đến khi Đồ Tôn Kha Ẩm đâm vào thành cung
điện, thống lĩnh thánh vệ hai mắt nhìn nhau, vội vàng niệm chú ngữ,
triệu hồi hồn sủng của bọn họ.
Những thống lĩnh thánh vệ này là
cường giả có hồn sủng Đế Hoàng đỉnh phong, trong khoảnh khắc ba con Lâm
Dận Thú cấp Đế Hoàng xuất hiện bên người Lê Hồng cùng Đồ Tôn!
Nhưng mà tốc độ con yêu linh của Lê Hồng thật sự quá nhanh, ba con Lâm Dận
Thú còn chưa phóng thích kỹ năng thì trên người của chúng có vết máu rất sâu!
- Lê... Lê Hồng, ngươi làm cái gì vậy!
Đồ Tôn Kha Ẩm che ngực chậm rãi đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào người này.
Lê Hồng cũng không nói lời nào, chỉ đứng đó chỉ huy yêu linh đánh về phía thống lĩnh thánh vệ.
Liễu Băng Lam ở bên cạnh thủy chung không nói gì, nàng tỉnh táo nhìn chằm chằm vào người từng là Thiên Hạ Vương này.
Lúc này người này xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa đối với bọn họ phát động
công kích, ý đồ lại rõ ràng bất quá, hắn đang ngăn trở bọn hắn triệu
hoán Thất Đồ Thánh Vương!
Trong thời khắc nguy cấp này hắn vốn là chỗ dựa mạnh nhất của Tam đại cung điện đối phó Hồn Minh, đối với Tam
đại cung điện mà nói không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang,
giống như trời tuyết lạnh mà còn có sương.
Đường đường Thiên Hạ
Vương, người mạnh nhất Hồn Sủng Cung lại làm phản, đây là chuyện buồn
cười và hoang đường như thế nào, hiện tại Liễu Băng Lam tức giận tới mức không có chỉ trích trong lòng, một loại lo lắng bất an bao phủ nội tâm
của nàng.
- Băng Lam. Nơi này giao cho ta.
Đồ Tôn Kha Ẩm hít thở sâu một hơi khí lạnh. Ánh mắt lạnh như băng đã nói rõ Kha Ẩm vô cùng tức giận!
Liễu Băng Lam liếc mắt nhìn Đồ Tôn Kha Ẩm, cường giả tôn vị đều có lực lượng đặc thù, loại lực lượng này Liễu Băng Lam cùng Kha Ẩm cũng đã nắm giữ.
Mặc dù nói Kha Ẩm phóng thích loại lực lượng này có thể là đối thủ của
Lê Hồng, nhưng trước mắt Liễu Băng Lam chỉ có thể làm là giác tỉnh Thất
Đồ Thánh Vương, nếu không tối nay Tam đại cung điện không biết có bao
nhiêu cường giả vẫn lạc.
Liễu Băng Lam không có do dự. Mang theo thánh vệ thiếp thân của mình trực tiếp xuyên qua hành lang đi về tôn điện.
Lê Hồng cũng không có đi ngăn cản Liễu Băng Lam, thậm chí nàng chẳng quan
tâm bên cạnh xảy ra chuyện gì, ánh mắt nhìn chăm chú lên Đồ Tôn Kha Ẩm,
dường như mục tiêu chỉ có Đồ Tôn Kha Ẩm mà thôi.
Đương nhiên Lê
Hồng từng là người mạnh nhất của Tam đại cung điện, nhưng mặc dù hiện
giờ hắn ngăn cản Liễu Băng Lam cũng chưa chắc có thể ngăn nàng.
Hai lần quay người rời đi làm Liễu Băng Lam càng trầm xuống.
Sau khi đi vào tôn điện thi Liễu Băng Lam không có nghe bất cứ tin tức nào nữa.
Kết giới bản thân thánh điện vô cùng cường đại, Liễu Băng Lam tiến vào
thánh điện thì buông lỏng một hơi. Bởi vì nàng thực sự lo lắng trước mặt của mình lại xuất hiện trở ngại.
Đi tới cầu thang thì hào quang
màu vàng rực rỡ bao phủ gương mặt tái nhợt của Liễu Băng Lam. Bộ pháp
của nàng có chút gấp rút, đi nhanh hơn.
Đưng ở trên vai của Liễu
Băng Lam chính là hồn sủng Tinh Hà, dường như cảm nhận được cảm xúc của
chủ nhân, phát ra tiếng kêu rất nhỏ trấn an tâm thần chủ nhân.
Cả thánh điện phi thường cổ xưa trang nghiêm, không có bất cứ thứ gì chèo
chống, hào quang chói lọi bao phủ cả thánh đàn thần thánh và trang
nghiêm, chiết xạ tới mỗi nơi hẻo lánh của cung điện, huy hoàng xa hoa,
tràn đầy khí tức thần thánh và uy nghiêm.
Đây là cung điện trọng
yếu nhất của Hồn Điện, cũng là tòa cung điện kiên cố nhất, mặc dù là
minh chủ cũng không có khả năng trong thời gian ngắn phá hủy được kết
giới của thánh điện này, cho nên chỉ cần bước vào nơi này thì coi như an toàn tuyệt đối.
Thế nhưng mà chẳng biết tại sao Liễu Băng Lam
vẫn cảm nhận được khí tức nguy hiểm, ở trong tòa thành trang nghiêm thần thánh này vẫn có ai đó hiện hữu.
- Là ai? Đi ra!
Liễu Băng Lam tức giận quát một tiếng.
Hồi âm Liễu Băng Lam chính là âm thanh vang vọng tới lui, mà tâm của nàng lúc này vô cùng âm tình bất định!
Cả tòa thánh điện này chỉ có người kế thừa tôn vị mới có thể tiến vào, cho dù là thành viên nào khác của Tam đại cung điện, dù là nguyên lão cũng
không thể tiến vào nơi này.
Mà năng lực phòng ngự cường đại này
cũng tuyệt đối không thể cho phép người không được phép tiến vào, kể cả
minh chủ Hồn Minh Lăng Xiển cũng tuyệt đối không làm được.
Thanh
điện như vậy trừ nàng và Đồ Tôn Kha Ẩm là có thể bươc vào, nhưng mà Liễu Băng Lam lại cảm ứng được một người, người này đang đứng trên tế đàn,
đứng ở sau vị trí điêu khắc tôn vị.
- Không hổ là người duy nhất đột phá cấp bậc Hồn Hoàng, hồn niệm nhạy cảm như vậy.
Một âm thanh chậm rãi từ sau điêu khắc vang lên.
Làm cho Liễu Băng Lam cảm thấy vạn phần kinh ngạc là, âm thanh ôn nhu êm tai này hoàn toàn là một người con gái.
Có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào vị trí nữ tôn, trên thế giới này trừ chính mình thì còn ai? Giờ này khắc này Liễu Băng Lam đang rung động!
Con mắt Liễu Băng Lam nhìn chằm chằm vào thánh dàn, nàng
trông thấy cánh tay lộ ra dưới goc tay áo của nàng ta, sau đó là một mỹ
nữ tuyệt diễm đi ra ngoài...
Một váy dài tinh khiết hoàn mỹ, tóc dài màu tím diễm lệ, dung mạo tuyệt mỹ và dáng người ma quỷ...
Một nữ tử xinh đẹp như thế này làm Liễu Băng Lam cũng cảm thấy thán phục,
nhưng mà thanh bạch và lẳng lơ dung nhập vào nhau, khí chất thánh khiết
như tiên và nụ cười mị hoặc không biết nàng là tiên hay là ma quỷ dụ
hoặc người ta!
Liễu Băng Lam bị một màn trước mặt này làm ngạc
nhiên tới ngây người, nhưng nàng không rõ vì sao nữ nhân kinh diễm này
lại xuất hiện ở trong thánh điện, càng bởi vì Liễu Băng Lam thật lâu
trước đã gặp qua nàng một lần
Đế thánh thánh vực, thánh lam hoa
héo rủ, nhẹ nhàng nhưng tiếng cười làm cho người ta bị mê hoặc, đây
chính là nữ nhân chuyên về âm mưu và quỷ kế!
Không cách nào phân
rõ nàng ta là người hay là yêu hoa, cướp đi vị trí hồn sủng đầu tiên của hài tử mình, suýt nữa hủy diệt cả đời của hắn.
Đến bây giờ Liễu Băng Lam cũng chưa từng quên bộ dáng của nàng, thậm chí vẫn đi tìm ra nàng.
Nhưng mà bao nhiêu năm qua Liễu Băng Lam vẫn như trước không tìm ra manh môi nào, nữ nhân này phản bội chạy trốn thì không còn xuất hiện nữa.
Hiện tại nàng xuất hiện, lại xuất hiện vào lúc mình sắp giác tỉnh Thất Đồ Thánh Vương, cuối cùng ý vị như thế nào!
- Ngươi rốt cuộc là cái gì!
Trong nội tâm Liễu Băng Lam tức giận và bất an không cách nào hiểu rõ.
- Cũng là nữ nhân giống như ngươi mà thôi, có lẽ ngươi hiện giờ bận nhiều việc, chắc là không có thời gian nghe ta từ từ thuật lại thân phân lai
lịch đâu?
Đế Cơ giống như cười mà không phải cười nói ra.
Liễu Băng Lam xác thực không có thời gian nghe nàng nhiều lời, nàng liếc mắt nhìn qua hồn sủng Tinh Hà trên vai, bảo nó tiến vào trạng thái chiến
đấu.
Đế Cơ thấy Liễu Băng Lam có ý định ra tay, ngược lại trực
tiếp nhảy xuông tế đàn, vươn tay làm ra động tác mời, ý bảo Liễu Băng
Lam có thể lên thánh đàn triệu hoán Thánh Vương.
Liễu Băng Lam nhíu mày, nàng căn bản không biết nữ nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nhưng mà nàng hiện giờ không có nghĩ nhiều, trực tiếp khống chế Tinh Hà bay lên thánh đàn, trực tiếp niệm chú ngữ!
Thánh đàn không cách nào bị phá hư, hơn nữa chỉ cần Liễu Băng Lam đọc chú ngữ đầu tiên thì thánh đàn sẽ hình thành một kết giới bảo hộ người làm phép hoàn thành toàn bộ chú ngữ, cho dù Liễu Băng Lam biết rõ bên cạnh có nữ nhân thờ ơ có khả năng làm nàng không hoàn thành chú ngữ, nhưng nàng
phải nếm thử!
Đế Cơ đứng trên cầu thang không nói một lời nhìn qua Liễu Băng Lam nóng lòng đọc chú ngữ, khóe môi lại hiện ra một tia vui vẻ.
Liễu Băng Lam bất an nhìn qua nữ nhân thần bí mà đáng sợ này, nhưng vẫn như cũ hoàn thành chú ngữ.
Nhưng mà làm cho tâm của nàng lập tức rớt xuống đáy cốc.
Sau khi hoàn thành đoạn chú ngữ đầu tiên nhưng mà cả thánh đàn không có
chút năng lượng chấn động nào, đừng nói là hình thành kết giới bảo hộ
người làm phép, ngay cả cánh cửa không gian cũng không có chấn động một
chút.
Không có năng lượng chấn động thì có ý nghĩa kêu gọi thất
bại, thế nhưng mà cho dù đồ đằng Thánh Vương hàng lâm đã sáng lên, chữ
ngữ hoàn toàn chính xác lại thất bại, đây tuyệt đối là chuyện không thể
xảy ra.
Giờ khắc này Liễu Băng Lam đã có chút tuyệt vọng, chuyện
khó tin liên tục xảy ra, chuyện này nói rõ đã sớm có dự mưu từ trước,
nhưng mà vì sao tới ngày hôm nay nàng ta cũng không rõ.
Liễu Băng Lam hít thở sâu một hơi khí lạnh, giờ này khắc này trên mặt nàng đã có
một tia huyết sắc, một loại cảm giác tan tác sinh ra trong lòng.
- Kỳ thật tôn vị thế hệ này của các ngươi chỉ là trên danh nghĩa, cho dù
có một chút thánh lực cũng không có khả năng cải biến sự thật Hồn Điện
sắp đi về hướng suy vong.
Thời điểm này Đế Cơ đứng ở bên cạnh chậm rãi nói ra.
Liễu Băng Lam không nói gì, nàng tận lực làm cho mình tỉnh táo.
Nàng tin tưởng nhất định là nữ nhân này làm hiệu quả kêu gọi mất đi tác
dụng, nhưng mà bản thân thánh điện không gì phá nổi, đồ đằng hoàn toàn
không tồn tại khái niệm phá hư, Liễu Băng Lam không biết rốt cuộc nàng
đã làm cái gì mà làm được chuyện không thể làm này.
- Đồ Tôn Kha
Ẩm thực lực thường thường, thông qua tôn lực miễn cưỡng có thể chống lại cấp chúa tể trong thời gian ngắn ngủi, có thể nói là nhân vật không đủ
gây sợ.
- Thần tôn Liễu Băng Lam, thì ra là ngươi, vốn là hy vọng Hồn Điện trùng kiến huy hoàng, chỉ tiếc...
- Trụ tôn suýt nữa mất đi truyền thừa, người thừa kế Triêu Lãnh Xuyên chỉ có được danh nghĩa mà không có thực lực, lại không có được lực lượng
Trụ tôn chính thức, ta đoán hắn ngay cả cổ ngữ Thất Đồ còn không biết
đấy?
- Về phần Minh Tôn...
Nói đến đây ánh mắt Đế Cơ nhìn chằm chằm vào Liễu Băng Lam, cố ý nói ra lời này rồi dừng lại.
Mà lúc này Liễu Băng Lam lại một lần nữa cảm thấy như có sét đánh xuống, đánh vào đầu của nàng trống rỗng.
Nhìn thấy biểu lộ của Liễu Băng Lam, Đế Cơ lúc này mới cười nói.
- Xem ra ngươi đoán đến.
- Trước khi ký kết hồn ước với hắn, ta ở Đế Thánh thánh vực còn có chuyện cần làm. Cho nên hiện tại ngươi có thể gọi ta là -- Minh Tôn!
Toàn thân Liễu Băng Lam run lên.
Gần hai mươi năm truyền thừa Minh Tôn không thể hoàn thành, thì ra nữ nhân
này sớm đã rút sạch lực lượng truyền thừa của Minh Tôn!
Khó trách nàng có thể không hề trở ngại tiến vào trong thánh điện, thậm chí có
thể làm triệu hoán Thất Đồ Thánh Vương không có hiệu quả.
- Sớm nên nghĩ đến... Sớm nên nghĩ đến...
Giờ khắc này Liễu Băng Lam giống như mất đi linh hồn.
Đồ đằng Minh Tôn quái dị, hon nữa nữ nhân này xuất hiện Đế Thánh thánh
vực, chính mình có lẽ sớm nhận được truyền thừa Minh Tôn, nhưng mà trước trận chiến năng lượng của Minh Tôn chấn động, cũng có thể ý thức được
có quan hệ tới triệu hoán Thất Đồ Thánh Vương.
Không cách nào
triệu hoán Thất Đồ Thánh Vương thì làm cách nào chống lại minh chủ Lăng
Xiển cơ chứ, nghĩ đến những thành viên của Tam đại cung điện đang đổ máu hi sinh ngoài kia, tâm tình của Liễu Băng Lam tan nát, đã không biết
tiếp theo nên làm cái gì.
- Một thế lực không thể dựa vào lực lượng không ổn định, vận số của Tam đại cung điện đã hết.
Đế Cơ bình tĩnh nhìn qua Liễu Băng Lam, bộ dáng này giống như nữ vương vừa đạt được thắng lợi.
Liễu Băng Lam cũng không nói lời nào, tinh thần có chút hỗn loạn ngồi trên thánh đàn.
Nàng thật không ngờ Tam đại cung điện có thể lâm vào tuyệt cảnh như thế này, một mực dựa vào Thất Đồ Thánh Vương hiện tại cũng bị sụp đổ, tuyệt vọng khiến cho đầu óc của nàng không ngừng hiện ra hình ảnh đáng sợ.
Tồn tại của Tam đại cung điện thật sự hủy trong tay của mình?
Liễu Băng Lam từ nhỏ đã lớn lên trong Hồn Điện, các lão nhân không ngừng
quán thâu lý niệm của Hồn Điện với mình, trong lòng nàng thì Hồn Điện
chính là thánh địa vĩnh hằng, không ngừng có lão nhân quán thâu phải trả giá hết thảy cũng phải thủ hộ Hồn Điện.
Thậm chí Liễu Băng Lam
thời kỳ thiếu nữ đã xuất hiện suy nghĩ phản nghịch, không ngừng tu luyện phiền chán, phiền chán tới mức van nài các lão nhân...
Cũng vào khi đó nàng không hiểu đi cùng một chỗ với Sở Thiên Mang, trở thành thê tử của hắn.
Nhưng mà khi đó nàng căn bản không hiểu cái gì, nàng giống như hài tử tùy
hứng. Hoàn toàn không có đem chức trách của Hồn Điện đặt trong lòng.
Thẳng tới khi phong ba bán ma xuất hiện, nàng nhín thấy ma diễm hừng hực đang nhuộm đỏ cả thành Thiên Hạ, bao phủ thân người phải tính thành hàng
vạn, khi đó nàng có thể làm trốn sau lưng các cường giả thế hệ trước.
Sau đó nhìn qua những người nàng thân cận sau đó lại biến mất trong ma
hỏa, cuối cùng thậm chí sư phụ và các nguyên lão khác cũng vẫn lạc...
Phấn đấu hi sinh quên mình, thật sự không chút ý nghĩa sao?
Ít nhất một thế hệ như mình còn sống sót, không có biến mất trong hoàn toàn trong ma hỏa.
Trận tai nạn đáng sợ đó Liễu Băng Lam nhớ lại những lời van nài ngày xưa,
những trưởng bối ân cần động viên nàng tu luyện, rốt cuộc nàng hiểu hy
vọng thoát khỏi trói buộc và quán thâu về Hồn Điện là buồn cười cỡ nào.