Bán Ma không có nhược điểm, dưới tình huống thiếu thốn thời gian tụ
lực, Sở Mộ rất khó phá vớ phòng ngự của hắn. Nhất là Bán Ma Bạch Ngữ nắm giữ lực lượng Dị hệ mạnh hơn Sở Mộ gấp mấy lần.
Bán Ma Bạch Ngữ
bỗng nhiên gia tốc, tốc độ của hắn nhanh tới mức Sở Mộ sử dụng Dị Đồng
cũng không thể nào nắm bắt quỹ tích di động.
"Rầm rầm rầm !”
Trong quá trình bay tới, thân thể Bán Ma Bạch Ngữ thả ra ma diễm cuồn cuộn,
biến thành Hỏa Vân khổng lồ bao trùm bầu trời rộng lớn. Biển lửa bàng
bạc từ trên cao ập xuống Sở Mộ như sóng thần thịnh nộ.
Uy lực kỹ năng sát thương trên phạm vi lớn, Sở Mộ nhất thời không chỗ né tránh rơi vào tình huống hoàn toàn bị động.
"Rầm rầm rầm rầm !"
Một vầng mặt trời trắng bạc dần dần xuất hiện phía trên biển lửa.
Hạo Nhật ma diễm hạ xuống thôn phệ Sở Mộ trong nháy mắt, cho dù so sánh uy
thế hay là lực lượng, Sở Mộ vẫn thua kém quá nhiều. Thân thể hắn đứng
phía dưới Hạo Nhật kinh khủng kia lộ vẻ bé nhỏ không đáng kể, nhưng hắn
không có biện pháp nào khác, đành phải cắn răng tụ tập lực lượng vào hai tay chống đỡ vầng mặt trời khổng lồ kia. Chỉ lát sau, kỹ năng Hạo Nhật
ma diễm đánh Sở Mộ bay đi thật xa, từ từ tiếp cận Điệp Thiên Mê giới.
Hạo Nhật ma diễm chiếm cứ diện tích cực lớn, lở lửng trên không trung cách
mặt đất không tới một dặm. Nếu như đoàn năng lượng này mở rộng thêm một
chút, sợ rằng chỉ riêng cái đuôi lửa cũng có thể thiêu đốt vô số sinh
linh thành tro bụi.
Áp lực to lớn đánh tới khiến cho mọi người
không dám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện khi đoàn
năng lượng xẹt qua đầu mình. Hàng trăm triệu người dân Thiên Hạ thành
cảm giác giống như tử thần vừa bước qua mặt mình, trái tim người nào
người nấy co rút lại kịch liệt.
Hạo Nhật ma diễm và Bán Ma Sở Mộ
càng lúc càng xa, thân thể Bán Ma Bạch Ngữ ẩn bên trong đột ngột thoát
ra. Chỉ thi triển một cái kỹ năng đã hiện ra phía trên Thiên Hạ thành,
hắn không nói một lời, tiếp tục phất tay đánh ra một đạo Tà Trảm dài
trăm thước hướng tới Sở Mộ ở phương xa.
Năng lượng ẩn chứa trong
kỹ năng Hạo Nhật ma diễm quá mức khổng lồ, Sở Mộ nhất thời có cảm giác
giống như bị hàng ngàn ngọn núi đè xuống, theo thời gian trôi qua áp lực càng lúc càng lớn khiến cho hắn hít thở cũng không thông. Nhưng hắn
biết rõ tình cảnh của mình cực kỳ nguy hiểm, nếu như bị nó hấp thu khẳng định sẽ bị nổ thành tro bụi.
Cánh tay Sở Mộ dần dần ảm đạm, mơ
hồ có dấu hiệu tan rã. Năng lượng Hạo Nhật mạnh hơn Sở Mộ hàng ngàn lần, ma diễm trên người hắn đã bị dập tắt gần một nửa.
"A…aa…aaa !"
Sở Mộ gào thét thống khổ, ma trảo cắm sâu vào trong đoàn năng lượng kinh khủng kia, vận toàn lực tách ra hai phía.
Thanh âm Sở Mộ gào thét quanh quẩn khắp Thiên Hạ thành, mặc dù hắn bị đẩy đi
càng lúc càng xa, nhưng Ma âm vẫn có lực chấn nhiếp kỳ dị, thấm sâu vào
lòng người run sợ không dứt.
"Ầm !"
Ma trảo của Sở Mộ ngưng tụ hai luồng năng lượng màu đen và màu trắng, nhất thời Hạo Nhật ma diễm xuất hiện vết rách kinh người.
"A ~~~!"
Sở Mộ gầm thét điên cuồng, cánh tay ma diễm bắt đầu chập chờn như đèn cầy
trước gió. Nhưng hắn vẫn dựa vào man lực cố gắng phá hủy Hạo Nhật ma
diễm.
“Uỳnh uỳnh uỳnh ~!”
Thời gian như ngừng lại, không biết
đã qua bao lâu, Hạo Nhật ma diễm rốt cuộc bạo liệt, đoàn năng lượng
khổng lồ nổ tung bên trong sơn mạch phía xa xăm. Thế nhưng, làn sóng lửa cuồn cuộn vẫn lan tới Thiên Hạ thành, sóng lửa lan tới đâu tường thành, kiến trúc, tính mạng ... biến mất tới đó, không có bất kỳ ngoại lệ nào.
"Rầm rầm rầm !"
Sơn mạch rộng lớn bị Hạo Nhật san thành bình địa, nơi đó chỉ còn lại ma
diễm mịt mờ khi ẩn khi hiện. Trải qua một lần năng lượng linh hồn ma
diễm tẩy lễ, vùng đất khẳng định biến thành tuyệt địa, không có con
người hay sinh vật nào sống nổi.
Thậm chí còn có một mảng năng
lượng tiếp tục bay về phía Điệp Thiên Mê giới, những ngọn núi trôi nổi
phía dưới của Điệp Thiên Mê giới cũng bị thiêu hủy gần một nửa.
Bán Ma Sở Mộ ở vị trí trung tâm vụ nổ lại càng chật vật, hắn há miệng thở
hổn hển từng ngụm từng ngụm mệt nhọc. Ánh mắt nhìn tới Bán Ma Bạch Ngữ
cách đó mấy trăm dặm lộ vẻ kiêng kị nồng đậm.
Bán Ma Bạch Ngữ
dùng một chiêu cố định vị trí tuyệt thế độc lập, không gì sánh nổi. Thân ảnh hắn cao ngạo trôi nổi trên bầu trời phía tây Thiên Hạ thành.
Từ vị trí trung tâm nội thành phồn hoa xuyên suốt qua khu vực ngoại ô phía tây Thiên Hạ thành, xuyên qua sơn mạch, rừng rậm hàng trăm dặm. Hạo
Nhật ma diễm vẽ ra một cái đuôi lửa đường tắp kéo dài tới tận Điệp Thiên Mê giới, trên đường nó đi qua không có vật nào còn tồn tại. Cũng may Sở Mộ kịp thời tách ra một phần năng lượng đẩy sang nơi khác, nếu không
hắn hiện tại đã là người chết rồi.
Nguyên lão và Băng Lam lại
càng rung động, bọn họ biết rõ nếu như kỹ năng này nổ tung tại trung tâm Thiên Hạ thành, sợ rằng cả thành trì không tránh khỏi vận mệnh toàn
diệt.
Thực lực Bán Ma Bạch Ngữ cường đại vô song, ánh mắt hắn
nhìn về phía Sở Mộ tràn đầy khinh miệt. Khí chất vương giả độc tôn bày
ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Bán Ma Sở Mộ vẫn lơ lửng tại chỗ vội vã hô hấp từng ngụm khí, hai cánh tay run rẩy không thể nhấc lên nổi.
Không cam lòng, tức giận, điên cuồng... hàng loạt cảm xúc mặt trái tràn vào trong đầu hắn.
Đối mặt với Bán Ma mạnh nhất trong lịch sử, Sở Mộ vừa tức giận vừa có cảm giác vô lực đối kháng.
Lúc này, không chỉ có Bạch Yểm Ma muốn khiêu chiến vương giả, chịu không
được đồng tộc mạnh hơn mình. Ngay cả Sở Mộ cũng cảm thấy tức giận, nội
tâm kiên cường bị kích thích rất lớn.
Hắn chưa bao giờ khát vọng
lực lượng lớn như hiện tại, trở thành Hồn Hoàng trẻ tuổi nhất thiên hạ,
trong tay khống chế một đám Hồn sủng cấp đế hoàng vẫn còn chưa đủ đối
với hắn.
Hắn cần lực lượng cường đại hơn, cường đại đến mức có
thể tiêu diệt Thập Lục Tuyệt, có thể đánh bại Bát Hoang, có thể giẫm Bán Ma tối cường ở dưới chân, trở thành chúa tể thống trị hết thảy sinh
mạng.
Lực lượng... lực lượng...
Chiến tâm Sở Mộ mạnh mẽ hơn Bạch Ma Quỷ gấp trăm lần.
Màu bạc ma diễm chậm rãi lan tràn lên vết thương trên người Sở Mộ, dần dần bao trùm thân thể ảm đạm.
Hai bàn tay run rẩy từ từ nắm chặt, ở trên đó bùng cháy ngọn lửa bất khuất, thân thể hắn bắt đầu ngưng tụ ma diễm đậm đặc như thủy ngân.
Rốt cuộc trên mặt Sở Mộ xuất hiện lại nụ cười ma quỷ, cho dù nụ cười này bị vết thương cắt mất một nửa, nhưng vì thế tà tính Bán Ma lại biểu hiện
chân thật hơn vài phần.
Bán Ma dù có trọng thương gần chết, dù
phải thừa nhận đau đớn tê tâm liệt phế, nụ cười tà mị tuyệt đối không
bao giờ biến mất. Chỉ cần có thể động đậy một bước, nó khẳng định lao về phía địch nhân không chút do dự.
Bán Ma Bạch Ngữ sử dụng năng lực Dị Đồng quan sát tình hình cách đó mấy trăm dặm.
"Oán Ngưng, tăng cường thực lực?"
Bán Ma Bạch Ngữ lẩm bẩm tự nhủ.
Hắn thật sư kinh ngạc khi thấy cái tên Bán Ma non nớt kia vẫn có thể ngưng tụ oán khí dưới tình huống trọng thương như thế.
Thế nhưng, vô luận năng lực Oán Ngưng cường đại cỡ nào, Bán Ma Sở Mộ cũng
không thể vượt qua cấp bậc đế hoàng, căn bản không chịu nổi một kích của Bán Ma Bạch Ngữ đã đạt tới cấp chúa tể chân chính.
Bán Ma Bạch
Ngữ chậm rãi cúi đầu, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc Bạch Cẩn Nhu cho chỉnh
tề. Sau đó hắn mới tập trung tinh thần ngó chừng Bán Ma Sở Mộ đang dâng
trào ý chí chiến đấu.
Hắn vẫn giơ một cánh tay lên, bàn tay biến thành trảo ngưng tụ một đoàn năng lượng Dị hệ.
Bán Ma Bạch Ngữ không muốn lãng phí thời gian, lần này hắn muốn trực tiếp hủy diệt Sở Mộ.
"Gào ~~~!”
Ngay lúc này, từ phương trời xa xăm bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm thét kinh thiên động địa.
"Rống rống rống ~!”
Tiếng gầm thét thứ hai xông vào thế giới tinh thần Bán Ma Bạch Ngữ, không ngờ lại có thể cắt đứt kỹ năng của hắn, đoàn năng lượng mờ ảo trên tay lập
tức tan rã.
Hai hàng chân mày Bán Ma Bạch Ngữ nhíu chặt, Dị Đồng nhìn xuyên qua trường không liền thấy một thân ảnh khổng lồ màu xanh.
"Cái đó ... đó là..."
Tiếng gầm gừ vẫn còn văng vẳng bên tai, nguyên lão tựa như nhận ra chuyện gì
đó, vội vàng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía đường chân trời.
Trên thế giới này vẫn còn tồn tại chỉ dùng tiếng gầm là cắt đứt kỹ năng của Bán Ma Bạch Ngữ?
Đến tột cùng là sinh vật thần bí nào đây?
Lấy nguyên lão nhận thức, trên thế giới này ngoại trừ Yểm Ma lão tổ đang
tiến vào thời kỳ già yếu và Vạn Triêu Thú Vương ngủ say trong Vạn Triêu
thánh vực, hẳn là không còn sinh vật nào đạt tới cảnh giới này.
“Chẳng lẽ là Hồn sủng của Minh chủ Hồn Minh?”
“Không thể nào !”
Nguyên lão lập tức hủy bỏ suy đoán này. Nếu như Minh chủ xuất hiện, hắn tại sao lại ngăn cản Bán Ma Bạch Ngữ?
Bán Ma Bạch Ngữ rất bình tĩnh, đứng yên tại chỗ chờ đợi sinh vật bí ẩn kia bay tới gần.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Bạch Ngữ hóa thân thành ma cảm nhận được uy hiếp.
Hắn có thể khẳng định sinh vật khổng lồ đang bay xuyên qua không gian bao la kia là tồn tại đồng cấp bậc với hắn.
Bán Ma Bạch Ngữ vẫn còn lưu lại một phần trí nhớ nhân loại, nhưng hắn không nghĩ ra đó là sinh vật chủng tộc gì.
Ở khu vực tiếp cận ranh giới Điệp Thiên Mê giới, Bán Ma Sở Mộ cũng nghe thấy tiếng gầm thét cuồng bạo kia.
“Ha ha ha ~~~!”
Sở Mộ không có kinh ngạc và nghi hoặc như Bạch Ngữ và nguyên lão, ngược lại hắn mừng như điên ngẩng đầu lên trời cuồng tiếu.
Thời gian trôi qua cũng đã bảy, tám năm rồi, nhưng Sở Mộ chưa bao giờ quên
được thân ảnh oai phong hùng tráng kia, tiếng gầm của nó quá quen thuộc
đối với hắn. Nó là sinh vật cường đại nhất trong nhận thức của Sở Mộ, nó là mục tiêu chân chính hắn muốn vượt qua.
Đã qua nhiều năm như
vậy, Sở Mộ trải qua không biết bao nhiêu mưa gió bão bùng, vượt qua vô
số khó khăn cách trở. Hắn chưa từng cúi đầu khuất phục một lần nào, chưa từng buông tha con đường Hồn sủng sư sinh tử khó lường.
Đó là bởi vì trong lòng hắn có được mục tiêu phấn đấu rõ ràng.
Nó đã từng bị chèn ép tới mức hóa thành sinh mạng nhược tiểu nhờ hắn che
chở, rơi xuống đến tầng thấp nhất trong kim tự tháp sinh mạng, yếu ớt
tới mức bị Thanh Điểu cấp nô bộc săn giết.
Nhưng sau đó nó hoàn toàn lột xác, bay lượn trên trời cao vạn dặm đại chiến với sinh vật thần bí trên Tù đảo.
Nó mất đi trí nhớ, không có địa phương cư trú, không có cái thứ gọi là quê hương. Nó đã trải qua vô số lần tinh thần và trí nhớ bị tàn phá, chịu
đựng hết thảy thống khổ nhất trên thế gian, nhưng nó vẫn chấp nhất kiên
cường sống sót.
Chính là vì chờ đợi thời cơ phá kén hóa rồng, chính thức thăng thiên trở thành chúa tể chí cao.
Ở trong lòng Sở Mộ, nó mới là tính mạng cao quý nhất đáng để hắn kính phục.
Nó chính là lão tổ chủng tộc bất tử Chập Long - Thiên Thương Thanh Chập Long.
Sở Mộ sùng kính nó tương tự phụ thân của mình, thân ảnh xanh thẫm kia chính là thần tượng của hắn.
Giờ này khắc này, Sở Mộ rốt cuộc hiểu được tại sao lúc nãy tiểu Chập Long
kêu lên khẩn cấp, thanh âm tràn ngập hưng phấn như vậy rồi.
Bởi
vì tiểu Chập Long cảm giác được mẫu thân của nó đang bay tới, Thiên
Thương Thanh Chập Long xuất hiện đúng thời điểm Sở Mộ cần trợ giúp nhất.
Nhìn thân ảnh Thiên Thương Thanh Chập Long từ từ bay đến trước mặt mình, ánh mắt nó vẫn tinh khiết như lúc còn là tiểu Thanh Trùng, cảm xúc trong
lòng Sở Mộ mênh mông dạt dào.
Sở Mộ nhìn thấy nó chợt nhớ lại thời kỳ thiếu niên nhu nhược, không nhịn được đưa tay vuốt ve trán nó.
"Tiểu tử, ngươi khỏe không?"
Hiện tại Sở Mộ đã là một người thanh niên cường tráng, Thiên Thương Thanh
Chập Long lại có vẻ già nua vài phần, vốn là long lân xanh thẫm lại xuất hiện không ít dấu vết xám đen. Trán nó không có bóng loáng như tiểu
Chập Long, đây rõ ràng là vết tích năm tháng lưu lại trên người của nó.
"Sa sa sa !"
Thiên Thương Thanh Chập Long kêu lên mấy tiếng, thanh âm ôn nhu như gặp lại người thân.
Thiên Thương Thanh Chập Long có trí tuệ rất cao, bản thân nó cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Sở Mộ.
Tiểu thiếu niên trước kia trốn đông trốn tây trên Tù đảo chỉ cầu được sinh
tồn nay đã thay đổi triệt để, thực lực hắn bây giờ chỉ cách nó một bước
ngắn. Tốc độ phát triển nhanh như thế đúng là trên đời hiếm thấy.
Thế giới này vốn không có thứ gì tuyệt đối. Cho dù là sinh vật cấp nô bộc
cũng có thể không ngừng chém giết cường hóa, từ từ nò lên đến địa vị
đỉnh phong. Cho dù là cấp đế hoàng tự cao tự đại, nhưng vẫn có thể tử
vong bất kỳ lúc nào.
Một tính mạng cường đại chân chính không phụ thuộc vào chủng tộc và đẳng cấp chiến lực, cũng không quan hệ gì đến kỹ năng quỷ dị hay thiên phú siêu quần. Nó cường đại hay không hoàn toàn
phụ thuộc nội tâm của chính nó.
Sở Mộ tôn kính Thiên Thương Thanh Chập Long kiên cường, Thiên Thương Thanh Chập Long cũng trân trọng tính cách quật cường của Sở Mộ, nó biết rằng cần phải có tín niệm vô cùng
bất khuất mới có thể đi từ tính mạng nhỏ bé bước lên tới độ cao ngày hôm nay.
Thiên Thương Thanh Chập Long tin tưởng rằng chỉ cần gã nhân loại ở trước mắt không chết, nhất định sẽ có ngày hắn đứng trên thần
đàn tối cao trong thế giới nhân loại.
Trên bầu trời vạn thước
Thiên Hạ thành, ba trưởng lão thủ tịch đã rời khỏi Vong Giới môn xuất
hiện ở bên cạnh nguyên lão và Băng Lam.
Tình huống Bất Hủ thành
đã tạm thời ổn định, ba vị trưởng lão không thể yên tâm vấn đề Bán Ma
Bạch Ngữ xâm nhập Thiên Hạ thành, cho nên vội vã quay về tiếp viện.
Có lẽ thực lực của bọn họ không đủ tạo ra tác dụng, nhưng năm đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng cũng có thể chống lại một đầu đế hoàng đỉnh phong. Ba vị trưởng lão triệu hồi ra tất cả Hồn sủng, lại phối hợp thêm nguyên
lão và Băng Lam vẫn có hi vọng kiềm chế Bạch Ngữ một đoạn thời gian
ngắn.
Nhưng mà bọn họ mới vừa bay ra Thiên Hạ thành đã thấy được một màn kinh người.
Hai đại Bán Ma và Thiên Thương Thanh Chập Long đang rơi vào thế giằng co?
"Cái đó ... cái kia… đó là Bán Ma Sở Thần và bất tử Chập Long - Thiên Thương Thanh Chập Long ?!?"
Hải Thu trưởng lão lắp bắp mãi mới nói được một câu, quả thật không dám tin tưởng vào cặp mắt của mình.
Khí thế Thiên Thương Thanh Chập Long quá mức cường đại, mặc dù cách xa trăm dặm vẫn có thể cảm giác được. Rất khó tưởng tượng thời điểm Thiên Hạ
thành sắp bị Bán Ma Bạch Ngữ hủy diệt, Thiên Thương Thanh Chập Long lại
xuất hiện liên thủ với Bán Ma Sở Thần.
Đây chính là Thiên Thương
Thanh Chập Long bị Hồn Minh liệt vào danh sách cấm kỵ, là sinh vật cấp
chúa tể ngay cả Hồn Minh cũng thúc thủ vô sách.
"Thiên Thương Thanh Chập Long là tồn tại đồng cấp bậc với Yểm Ma lão tổ, tại sao nó lại xuất hiện ở Thiên Hạ thành ?"
"Thiên Thương Thanh Chập Long, chẳng lẽ nó tới trợ giúp chúng ta ?"
Ánh mắt Hải Thu trưởng lão ngơ ngác nhìn lên thân ảnh khổng lồ ở trên cao.
"Không phải nó tới trợ giúp chúng ta, mà là tới trợ giúp Sở Mộ."
Nguyên lão lắc đầu nói.
Nguyên lão vô cùng rõ ràng, Thiên Thương Thanh Chập Long không thể nào vô
duyên vô cớ xuất hiện ở Thiên Hạ thành, giải thích duy nhất chính là Sở
Mộ. Từ hành động thân thiết kia đã cho thấy tình cảm song phương rất
tốt.
"Sở Mộ ??? Là Sở Mộ gọi lão tổ Chập Long tới? Làm sao hắn
quen biết sinh vật đỉnh cấp này? Thiên Thương Thanh Chập Long không phải cực độ chán ghét nhân loại sao ?!?"
Lúc này mấy vị trưởng lão
cũng không rảnh để ý đó là Sở Thần hay là Sở Mộ rồi. Bọn họ chỉ quan tâm tại sao một người thanh niên lại có thể gọi tới một sinh vật đồng cấp
với Vạn Triêu Thú Vương và Yểm Ma lão tổ. Huống chi bọn họ còn nhìn thấy Thiên Thương Thanh Chập Long vô cùng ‘dịu ngoan’ ở bên cạnh Sở Mộ.
Đây là hình ảnh rất khó tin, không thể tin nổi. Nhưng mà sự thật vẫn bày ra trước mặt, Sở Mộ và Thiên Thương Thanh Chập Long cùng chung chiến tuyến đối chọi với Bán Ma Bạch Ngữ.
"Bất kể là trợ giúp Thiên Hạ thành hay là trợ giúp Sở Mộ, chúng ta được cứu rồi, Thiên Hạ thành được cứu rồi. Ha ha ha !"
Đình trưởng lão kích động cười phá lên.
Đình trưởng lão nói lời này lập tức giải thoát áp lực trầm trọng trong lòng
mọi người. Đúng vậy, Thiên Hạ thành được cứu rồi, còn có chuyện gì đáng
giá hơn nền móng ngàn năm của ba thế lực lớn được bảo tồn đây?