"Chết tiệt, sớm biết như thế, chúng ta nên liên thủ đập chết trước khi hắn vào thành."
Khương nguyên lão đứng ở trên cổng thành, ánh mắt tức giận ngó chừng Hùng Mạt Mạch Lăng ngồi trên lưng Tam Mâu ma hổ.
Mấy tháng trước, Mạch Lăng nhận được lệnh truy tung Ngân Sắc Ma Nhân, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng đối phương.
Không có tìm được Ngân Sắc Ma Nhân, nhưng mà Mạch Lăng lại ngoài dự liệu phát hiện một cái hang động thiên nhiên dưới lòng đất. Thông qua hang động
này có thể âm thầm di chuyển quân đoàn lực tới gần Tuyết thành.
Mạch Lăng là một trong Tứ Hùng, nắm giữ quyền lực rất lớn trong Hồn Minh.
Hắn muốn điều khiển binh lực một cái địa giới cấp mười hiển nhiên không
thành vấn đề.
Cho nên Mạch Lăng dứt khoát bỏ qua nhiệm vụ truy
tìm Ma nhân, trực tiếp điều động quân đoàn Hồn Minh lẻn vào hang động.
Sau đó mới xuất hiện tình huống như Đằng Lãng mới nhìn thấy
Mạch
Lăng không nóng nảy tấn công Tuyết thành, dù sao đây cũng là một tòa đại thành phòng ngự đầy đủ. Hắn dựa vào tính bất ngờ nhanh chóng chiếm đoạt tất cả lãnh địa chung quanh Tuyết thành, đồng thời dọn sạch tất cả trạm canh gác ở phía nam.
Nhìn như quân đoàn Hồn Minh đóng quân phía
nam Tuyết thành, nhưng thật ra Mạch Lăng vẫn tiếp tục thông qua hang
động bí mật kia điều động thêm binh lực chạy tới nơi này.
Bên
phía Tuyết thành lại án binh bất động, hoàn toàn không có ý định ra
thành tấn công. Khương nguyên lão vô cùng nhức đầu vì không biết đối
phương dùng biện pháp gì xuyên qua mười mấy phòng tuyến xuất hiện ở gần
Tuyết thành. Chính vì thế địch nhân có thể công phá những trạm canh gác
chung quanh tòa thành rất dễ dàng. Trước khi biết rõ phương thức hành
quân của đối phương, ba thế lực lớn sẽ luôn rơi vào thế bị động.
Nhất là vương giả Lê Hồng lại không biết chạy đi nơi nào rồi. Cho nên Tuyết
thành không có người nào đủ sức đối kháng Mạch Lăng, nhóm cao tầng đành
phải quyết định phương án phòng thủ nhằm giảm bớt tổn thất.
Hành
vi của Lê Hồng đúng là làm cho người ta giận sôi, lúc trước mời địch
nhân vào thành rồi trực tiếp phủi tay rời đi. Hiện tại Tuyết thành không có cường giả chân chính, Mạch Lăng mới thừa cơ xâm lấn. Khương nguyên
lão cố ý cho thuộc hạ tung ra tin tức giả nói là Lê Hồng bế quan tại
Tuyết thành. Đây là nguyên nhân chủ yếu mấy ngày nay Mạch Lăng ra lệnh
đóng quân ở ngoài thành, không dám mạo hiểm tiến công.
Hẳn là
Mạch Lăng đang tìm biện pháp dò xét tin tức chính xác của Lê Hồng, nếu
như hắn biết được Tuyết thành không đủ sức chống cự nhất định sẽ xuất
thủ phá thành.
Khương nguyên lão đồng dạng
phát ra một bức mật hàm, không chỉ triệu tập cao thủ khắp nơi trở về,
quan trọng nhất là phải chuyển tin tức Tuyết thành lâm nguy tới tai Lê
Hồng.
Dưới tình huống bình thường, mỗi một vị cường giả vẫn luôn
tiến hành khổ tu, không thể nào sinh sống trường kỳ tại một địa phương.
Huống chi thực lực Lê Hồng đang ở thời điểm sắp đột phá, lúc nào cũng di chuyển đi từ Cấm Vực cho tới Mê giới, thảo nguyên, đại dương bao la bát ngát. Nếu hắn còn ở trong lãnh thổ nhân loại còn đỡ, chỉ cần nghe thấy
tin tức nhất định sẽ trở về kịp thời, ví dụ như đã tiến vào Cấm Vực thì
Tuyết thành phiền toái to rồi.
Bất kể sự tình phát sinh như thế nào, trì hoãn chính là biện pháp tốt nhất.
Thế giới Càn Khôn.
Trên vùng đất bằng phẳng xuất hiện hai cái hố thật to, ở trong đó là một mỹ
nhân tựa như nàng công chúa ngủ say, toàn thân lộ ra vẻ đẹp khiến cho
người ta như si như say. Hai mắt nàng yên tĩnh nhắm lại, hơi thở nhẹ
nhàng như gió thoảng. Mái tóc dài bóng mượt tản ra trên làn da mịn màng, tươi mát.
Trải qua ngâm trong dược dịch vài ngày, vết thương
trên người Mục Thanh Y đã hồi phục rất tốt. Ngay cả vết sẹo cũng biết
mất triệt để, cả người nàng giống như một tác phẩm nghệ thuật cực kỳ
sinh động.
Bỗng nhiên lông mi nàng khẽ run lên, trong lúc mở
miệng hô hấp lại bị dược dịch chui vào cổ họng làm nàng ho lên sặc sụa.
Theo bản năng bật người dậy, mặt mày đỏ bừng che ngực thở gấp.
Mục Thanh Y ho khan hồi lâu đột nhiên phát hiện mình đã trở lại thế giới Càn Khôn từ lúc nào không biết.
"Đây là xảy ra chuyện gì?"
Mục Thanh Y hồi tưởng lại thời điểm trước khi bất tỉnh, theo lý thuyết nàng phải chết ở trong Phong Huyệt rồi mới đúng. Tại sao bây giờ lại xuất
hiện ở bên ngoài thế giới Càn Khôn? Hơn nữa, còn được ngâm trong hồ dược dịch.
Dược dịch vốn phải pha loãng sử dụng, cái tên nào lại đổ cả đống ra thế này? Quả thực là phí của trời.
Sau đó Mục Thanh Y phát hiện mình trần như nhộng, lúc này mới phát hoảng
mặt mày đỏ bừng như táo chín, vội vàng lấy ra một bộ y phục khoác lên
người.
Mục Thanh Y quay đầu nhìn lại chợt thấy một gã nam tử nằm
trong hồ dược dịch, ngửa mặt lên trời ở bên cạnh mình. Cũng may người
này không có cởi sạch y phục giống như nàng, nếu không hai người thật sự rất khó đối mặt vào lúc này.
"Sở Phương Trần?"
Mục Thanh Y ngây ngẩn cả người, nàng vội vàng nhìn quanh muốn biết là ai cứu hai người bọn họ.
Nhưng mà thế giới Càn Khôn chỉ có hai người bọn họ, còn Quan Hoàng Vương đã trở lại không gian Hồn sủng ngủ say rồi.
"Chẳng lẽ là hắn mang ta ra ngoài ?"
Mục Thanh Y nhìn một đống bình dược tề trống rỗng nằm rải rác chung quanh
Sở Mộ, nhưng nàng lại không dám tin tưởng vào kết luận này.
Sở Mộ cảm giác được Mục Thanh Y đã thức tỉnh cũng chầm chậm mở mắt, đưa tay
lau lớp dược dịch thơm ngào ngạt ở trên mặt rồi nhìn nàng chăm chú.
"Là ngươi mang ta ra ngoài?"
Mục Thanh Y dò hỏi.
"Ừ !"
Sở Mộ gật đầu xác nhận, vốn là chuyện này cũng không cần giấu diếm làm gì.
"Nhưng chúng ta đã rơi vào Phong Huyệt?"
Mục Thanh Y tiếp tục hỏi.
"Trên tay ngươi có vòng ngọc bảo vệ chúng ta, tiếp theo ta lĩnh ngộ ý nghĩa câu nói cổ văn trong Băng cung."
Sở Mộ hiển nhiên không bao giờ thừa nhận mình có năng lực phá vỡ không
gian, làm như vậy sẽ khiến cho Mục Thanh Y nghi ngờ nhiều hơn.
Trước đó Sở Mộ đã chuẩn bị sẵn câu trả lời thỏa đáng, chính là vòng ngọc của
Mục Thanh Y bảo vệ bọn họ, rồi hắn thông qua cổ văn phá giải Phong Huyệt tìm được một cửa ra khác.
Dĩ nhiên, trong quá trình này Sở Mộ
tận lực khoa trương mức độ khó khăn và nguy hiểm, đồng thời dồn phần lớn công lao cho vòng ngọc của Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y bán tín bán
nghi nhìn Sở Mộ, thế nhưng lúc đó nàng hôn mê bất tỉnh căn bản không
biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải tạm thời tin tưởng lời nói của Sở
Mộ.
"Trong tình huống nguy hiểm như thế ngươi vẫn giữ vững bình tĩnh phá giải hàm nghĩa cổ văn, đúng là hiếm thấy !"
Mục Thanh Y cười nói. Vốn là muốn nói một câu cảm tạ, nhưng trong lòng cảm
giác rất khó nói ra khỏi miệng. Có lẽ là do nàng từ nhỏ đến lớn ít khi
nhận được ơn huệ từ người khác.
Sở Mộ thấy vẻ mặt Mục Thanh Y lộ
vẻ thẹn thùng, xấu hổ cũng lúng túng gãi gãi đầu. Hẳn là nữ nhân này
đang suy nghĩ đến vấn đề tại sao mình lại trần như nhộng nằm trong hồ
dược dịch.
"Cảm ơn !"
Rốt cuộc Mục Thanh Y vẫn nhẹ giọng nói
một câu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, mỏng như cơn gió thoảng qua. Sau đó
nàng lại mím môi suy nghĩ chuyện gì đó.
Sở Mộ cũng không thèm để ý, cười cười nói:
"Ngươi đã cứu ta trước mà."
Nếu nữ nhân này không bay tới cứu hắn, Sở Mộ đúng là không có cơ hội điều
chỉnh trạng thái. Nhất là thời khắc mấu chốt nhờ có vòng ngọc bảo vệ mới thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Cho nên ân nghĩa không còn trọng
yếu, dù sao hai người cũng đã cứu viện lẫn nhau.
Thế nhưng, Sở Mộ nghĩ đến mình nên giết nàng mới đúng, không ngờ thế sự biến hóa cuối
cùng lại ra tay cứu nàng một mạng. Trong lúc nhất thời hắn chỉ biết lắc
đầu cười khổ, quãng thời gian hai người chung đụng thật sự là tràn đầy
kịch tính.
"Thật ra lúc đó ta phát hiện cái giếng trên đầu mình cũng là tử lộ."
Mục Thanh Y thấy ánh mắt Sở Mộ có chút kỳ quái. Vì không muốn bị hắn hiểu lầm, nàng rất dứt khoát nói ra tình huống chân thật.
"..."
Sở Mộ nhất thời hết chỗ nói rồi. Thì ra ngay từ đầu nữ nhân này không phải là mạo hiểm cứu mình, mà bởi vì con đường của nàng cũng đi không thông.