Chẳng biết tại sao Sở Mộ
bỗng nhiên nghĩ tới tình huống ban đầu mình cứu viện Đình Lan và lấy đi
Phược Phong Linh. Bản thân hắn lúc đó cũng đàng hoàng nói ra sự thật.
Kết quả cô nàng Mục Thanh Y này cũng là người thật thà như vậy. Điều
này làm cho hắn dở khóc dở cười, không biết mình quyết định cứu nàng là
đúng hay sai.
Cái loại chuyện này thật sự rất khó phán đoán quan hệ lợi hại trong
đó. Càng nghĩ càng thêm nhức đầu, lại không có biện pháp nào tốt.
"Được rồi, cứu cũng cứu rồi."
Sở Mộ cười khổ, có lẽ ông trời không muốn mình giết nữ nhân này. Nói không chừng sau này còn có chỗ hữu dụng.
Hai người đi qua quãng đường dài như vậy, tìm thấy cung điện cổ xưa
rồi thu được không ít chỗ tốt. Mục Thanh Y lấy được Mính Tiên Điểu
truyền thừa, còn Tần cũng nhận được Phược Phong Linh truyền thừa. Chẳng
qua là bọn họ không thể tìm hiểu hết thảy bí mật ẩn giấu trong tòa cung
điện thần bí kia.
Nhưng mà, bọn họ khẳng định không muốn đi tới địa phương quỷ quái kia
một lần nào nữa. Hai cường giả cấp chúa tể cũng suýt chút nữa mất mạng
trong đó, hắn cũng không tin rằng vận may luôn nghiêng về phía mình.
Xem ra chuyến hành trình thám hiểm này kết thúc là vừa rồi, Sở Mộ và Mục Thanh Y lựa chọn rời khỏi Càn Khôn Băng Môn.
Nhưng mà một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng lại xuất hiện.
Đó là Sở Mộ dùng bạo lực xé rách không gian trở về thế giới Càn Khôn,
chuyện này có nghĩa là dấu vết Bạch Hổ lưu lại hoàn toàn vô dụng. Bọn họ tìm không ra con đường trở về, cũng chẳng biết phương hướng chính xác
tìm tới Băng môn.
"Nói đùa gì vậy, tại sao cứ dây không rõ với nữ nhân này vậy."
Sở Mộ cũng run sợ một phen, lúc trước hắn đã trải qua đoạn đường dài
dằng dặc kia rồi nên hiểu rất rõ mức độ nguy hiểm của nó. Nếu như Sở Mộ trực tiếp hạ thủ giết nàng sẽ giảm bớt không ít phiền toái. Nhưng mà
bây giờ hối hận cũng đã quá muộn.
Sự tình đáng sợ nhất là bọn họ mất đi phương hướng trong thế giới Càn
Khôn, đây quả thực là ném cô nam quả nữ vào trong tuyệt địa, tinh thần
không ngừng bị tàn phá rất khó tránh khỏi một số chuyện tình quỷ dị phát sinh.
Cho dù hắn đã trải qua mười mấy năm khổ tu, tâm tính kiên định như
tường đồng vách sắt. Nhưng gặp phải khảo nghiệm kiểu này không ai dám vỗ ngực bảo đảm mình có thể giữ vững tinh thần vĩnh viễn. Chẳng lẽ hắn bị
nữ nhân Hương Vân Vận mỏ quạ đen kia nói trúng, thực lực càng mạnh lại
càng dễ phạm vào đào hoa kiếp?
Thật ra Sở Mộ đã có người trong lòng, tinh thần phòng ngự của vững
chắc vượt xa người thường. Nếu không, lúc ban đầu bị Hương Vân Vận câu
dẫn tại Đại Sở thế gia đã lộ nguyên hình từ sớm rồi.
Sở Mộ là người có nguyên tắc, chỉ tiếp tục bảo tồn quan hệ nếu đó là
nữ nhân mình thích. Đối với Mục Thanh Y chỉ là gặp gỡ qua đường mà thôi, thời gian chung đụng ngắn ngủi như vậy làm sao thích được? Cho nên hắn
tuyệt đối không hi vọng giữa hai người phát sinh loại chuyện mơ hồ, đừng nói là người đẹp, cho dù tiên nữ đứng trước mặt hắn cũng vậy thôi.
"Tại sao lại dây dưa không rõ với cái tên này !"
Mục Thanh Y là nữ vương Vạn Tượng Cảnh, địa vị cao cao tại thượng dưới một người trên vạn người. Từ xưa tới giờ luôn luôn thanh tâm quả dục
cũng âm thầm mắng một câu oán hận.
Lúc trước người nam nhân này trợ giúp trị liệu khi nàng trần không có
miếng vải che thân, nàng đã cố gắng cưỡng chế không có trực tiếp bạo
phát lửa giận rồi. Nhưng bọn họ đang có nguy cơ bị vây khốn vĩnh viễn
tại nơi này, trong quá trình tinh thần bị hành hạ lâu dài thế nào cũng
xảy ra chuyện.
Ba người Đằng Lãng và Quán Quán, Tiểu Đồng trải qua đoạn đường kia
chính là cơ hội ngàn năm một thuở, tràn đầy hương diễm, vô cùng kích
thích, có thể nói đó là chuyện tốt, ít nhất kết quả cuối cùng không có
tác hại. Nhưng loại chuyện này phát sinh ở trên người tâm tính kiên
định, cảnh giới cực cao lại là một khái niệm hoàn toàn khác, thậm chí
bọn họ sẽ triệt để trầm luân, cả đời không còn cơ hội tăng cường thực
lực.
Thời gian trôi qua rất chậm, cho dù là ba năm sinh tử khảo nghiệm trên Tù đảo cũng không có hành hạ Sở Mộ thống khổ như thế này. Hắn tùy thời
tùy lúc đều phải khắc chế suy nghĩ của mình, cảm giác phiền não mãnh
liệt kích thích hắn Bán Ma hóa trực tiếp tiêu diệt đối tượng làm phát
sinh chuyện này.
Hiện tại đã qua nửa tháng thời gian, Sở Mộ và Mục Thanh Y đều có ý
nghĩ của riêng mình, cả hai giữ vững trầm mặc lên đường. Sở Mộ không
muốn gặp chuyện không may, Mục Thanh Y cũng không muốn phát sinh sự tình ngoài dự liệu.
Thậm chí bọn họ còn có ý tưởng tách ra tự mình lựa chọn phương hướng rời đi.
Nhưng mà một mình một người ở địa phương này sẽ thừa nhận áp lực gia
tăng gấp mấy lần, rất có thể sẽ trực tiếp phát điên rồi biến thành một
cái xác sống biết đi.
Hai người không hi vọng mình nổi điên, cuối cùng mới hạ quyết tâm giữ
nguyên tốc độ đi tới, song phương luôn cách nhau một đoạn khoảng cách cố định.
Giữ vững khoảng cách cũng giống như một mình đi đường. Nhưng điểm khác biệt duy nhất là khi cần thiết, bọn họ có thể dừng lại nghỉ ngơi, tìm
một câu chuyện nào đó bàn luận nhằm hóa giải tâm tình ác liệt.
Dĩ nhiên, thời gian chung đụng không thể quá dài, lỡ may nảy sinh tình cảm không ai dám bảo đảm mình có thể khống chế cảm xúc dần dần sinh
trưởng ở trong đầu.
"Chúng ta ở chỗ này đã bao lâu?"
Sở Mộ mở miệng hỏi.
"Ta không có đếm !"
Mục Thanh Y khẽ lắc đầu, ánh mắt của nàng lộ vẻ cảnh giác, lại có vài phần mê mang nhìn sang Sở Mộ.
Thật ra đây là nàng cố ý ngụy trang thử xem phản ứng của đối phương.
Tính cách con người xưa nay vốn là bí ẩn không có biện pháp tìm hiểu rõ
ràng, nhiều khi càng khắc chế lại càng phát sinh hiệu quả ngược lại. Mục Thanh Y đã từng được vô số nam tử theo đuổi, vì tài nguyên, vì ích lợi, hoặc là vì tình cảm, nhưng nàng chỉ một lòng theo đuổi tu luyện tăng
cường thực lực. Từ đầu đến cuối không có tâm tư suy nghĩ phương diện
tình cảm, hiển nhiên không thể nào coi trọng những người đó.
Thế mà trong quãng thời gian này, Mục Thanh Y nhìn gã nam tử xa lạ ở
trước mặt càng xem càng thích, thậm chí trong lúc nói chuyện không nhịn
được cảm xúc ấm áp, tim nàng vô tình lại đập nhanh hơn bình thường gấp
mấy lần.
Nàng biết rõ đây là phản ứng mê luyến do tinh thần cấm bế ảnh hưởng,
đây không phải là ý nghĩ chân thật của nàng. Nhưng bản thân nàng đang
luân hãm trong thế giới này, cho dù cố gắng giữ vững lý trí cũng không
có bao nhiêu tác dụng.
Hai người nói chuyện mấy câu, Mục Thanh Y đã không dám tiếp tục nhìn Sở Mộ, vội vàng khống chế Cửu Thải Loan bay đi trước.
Nhìn thấy bóng lưng Mục Thanh Y tăng tốc chạy trốn như ma đuổi, Sở Mộ
cũng lắc đầu cười khổ. Không nghĩ tới hắn lại có lúc gặp phải tình huống phiền não kiểu này.
Thời gian đã không còn ý nghĩa, nhưng mà Sở Mộ có dự cảm chỉ cần Mục
Thanh Y tiếp cận mình thêm vài lần sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Bởi vì
khắc chế tinh thần cũng có điểm giới hạn, nếu như vượt qua lằn ranh đó
tinh thần hai người sẽ triệt để hỏng mất.
"Đừng tới đây, ngàn vạn lần đừng tới đây."
Sở Mộ chật vật né tránh thân ảnh Mục Thanh Y, hắn cũng biết nàng đã tới điểm cực hạn.
Có lẽ nàng chạy tới chỗ hắn chỉ là muốn nói chuyện giao lưu, nhằm chạy trốn cảm xúc tuyệt vọng, sợ hãi. Nhưng mà dưới tình huống này, chỉ cần
có một người tiến thêm một bước, vậy thì cả hai sẽ lập tức luân hãm vào
vòng xoáy mê mang.
"Ta nghĩ chúng ta phải tìm ra biện pháp nào đó, cứ tiếp tục như vậy thế nào cũng xảy ra chuyện."
Mục Thanh Y bay đến trước mặt Sở Mộ, mở miệng nói.
Sở Mộ không nói lời nào, hắn cảm giác đầu mình đau nhức khó tả, hai
mắt dần dần mơ hồ nhớ lại tình cảnh Mục Thanh Y trần truồng nằm trong hồ dược dịch.
Sắc mặt Mục Thanh Y cũng sững sờ, nàng ý thức được Sở Mộ đang đi về
phía mình. Ánh mắt nóng rực kia làm cho tim nàng đập loạn, đồng thời
trong lòng cảm thấy chán ghét cái thế giới trống rỗng này. Nàng rất muốn thử nghiệm một cái gì đó mới mẻ.
"Quên đi, đừng có từ chối, chính là hắn, hắn sẽ là nam nhân của đời mình."
Một thanh âm phiêu đãng du động trong đầu Mục Thanh Y.
Thân thể nàng cứng ngắc lại, từ từ đi tới chỗ Sở Mộ.
Lúc này Sở Mộ ngơ ngác xuất thần, lý trí còn sót lại không đủ để hắn dời ánh mắt khỏi người Mục Thanh Y.
Đầu óc Mục Thanh Y mơ mơ hồ hồ, sau khi tiếp cận hắn lập tức tặng cho hắn một nụ hôn nóng bỏng.
Đầu óc Sở Mộ dần dần trống rỗng, hai tay theo bản năng vòng qua ôm chặt thân thể tràn đầy mỵ hoặc kia.
Có lẽ Mục Thanh Y đã nhận định gã nam tử này là bạn đời của mình, lúc
này nàng hoàn toàn bỏ qua việc khống chế cảm xúc. Mặc dù nàng chưa từng
có kinh nghiệm ‘làm việc kia’, nhưng nàng căn bản không cần suy nghĩ,
tất cả hành động chỉ làm theo bản năng nhằm thỏa mãn lửa dục đang bốc
cháy bừng bừng trong cơ thể mình.
Sở Mộ là nam nhân huyết khí dương cương, hoàn toàn không có cách nào
từ chối cái loại dụ hoặc và kích thích cỡ này. Trong lúc nhất thời hắn
cũng trực tiếp bỏ qua chống cự, hoàn toàn đầu nhập vào biển lửa mê tình.
Ở trong thế giới băng tuyết rộng lớn vô bờ, mùi thơm cơ thể Mục Thanh Y bay vào mũi hắn triệt để kích thích bản năng nam nhân của hắn.
Sở Mộ máu huyết sôi trào, cả người nóng rực như lửa thiêu. Hắn chưa
từng nghĩ tới thân thể nữ nhân lại mềm mại như thế, đầu lưỡi hai người
không ngừng quấn lấy nhau, y phục ma sát mấy lượt rồi hóa thành mảnh
vụn.
Một lần trùng kích rất lâu, hai người quên mất hết thảy mọi thứ, chung quanh chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.
Chẳng qua là ở thời điểm dục hỏa thiêu thân, Sở Mộ và Mục Thanh Y cơ hồ đồng thời dụng lực đẩy đối phương ra.
Không biết là ai cắn đầu lưỡi của ai, tóm lại hai người đồng thời cảm
thấy đầu lưỡi đau nhức đột nhiên bừng tỉnh. Lý trí chậm rãi quay về làm
cho bọn họ ngại ngùng khó xử, nhất thời không dám nhìn mặt nhau.
Có lẽ chỉ cần một người lao tới, cả hai sẽ tiếp tục trận chiến còn dang dở.
Nhưng mà bọn họ không có bất kỳ cử động nào, chỉ đưa lưng về phía nhau hít thở thật sâu, mạnh mẽ đuổi sạch những hình ảnh kiều diễm trong đầu
ra ngoài.
Khổ tu là một loại khảo nghiệm, dụ hoặc cũng đồng dạng là khảo nghiệm
trí mạng. Sở Mộ không muốn làm ngụy quân tử, nhưng ít ra hắn có nguyên
tắc của mình. Ví như lúc trước sử dụng Ức Dịch thanh tẩy linh hồn Tần
vậy, hắn không muốn làm chuyện sai trái, cũng kiên quyết không thể để
mình luân hãm vào mấy chuyện mơ hồ này.
"Hình như ở bên kia có trảo ấn của Bạch Hổ, đi theo hướng ngược lại là có thể rời khỏi nơi này rồi."
Không biết đã qua bao lâu, Sở Mộ cảm giác đầu óc thanh tỉnh trở lại mới quay sang nói với Mục Thanh Y.
Mục Thanh Y gật đầu một cái, cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, nhỏ giọng nói:
“Đi thôi !"
Vận khí Sở Mộ và Mục Thanh Y rất tốt, hai người men theo dấu vết Bạch
Hổ lưu lại, đi chừng một tháng rốt cuộc nhìn thấy Càn Khôn Băng Môn.
Quãng thời gian một tháng không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn,
hai người Sở Mộ và Mục Thanh Y cố gắng bóp chết ý niệm tâm ma trong đầu. Dù sao hiện tại cũng đã có cách rời khỏi thế giới trống rỗng này, cho
nên tinh thần bọn họ dần dần vững vàng trở lại.
Chính vì thế tinh thần áp lực giảm bớt rất nhiều, hai người đồng thời
thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác giống như tránh thoát một kiếp.
Dĩ nhiên, tinh thần ám ảnh rất khó tiêu trừ trong thời gian ngắn, sau khi bọn họ trở về phải từ từ điều chỉnh mới có thể hồi phục.
"Sở Phương Trần, có ý định gia nhập Vạn Tượng thành chúng ta không?"
Mục Thanh Y mở miệng hỏi.
"Không, ta là thành viên Hồn Điện."
Sở Mộ dứt khoát cự tuyệt.
"Nếu ngươi có thể bước vào cấp chúa tể."
Mục Thanh Y cảm thấy Sở Mộ không hiểu ý tứ của mình lại bổ sung một câu, nhưng nàng không có can đảm nói rõ loại chuyện này.
Trên thực tế, Mục Thanh Y vẫn có cảm giác tốt đối với Sở Mộ, cho nên
thời điểm rời khỏi Càn Khôn Băng Môn, nàng vẫn không có ý bài xích hay
là chán ghét. Ngoài ra, nàng rất tin tưởng vào hai chữ duyên phận.
Cho đến bây giờ dù muốn dù không, giữa hai người cũng đã có quan hệ
mập mờ. Nếu như thực lực hắn đạt tới cấp chúa tể, nàng sẽ có thể thật
tình suy nghĩ chuyện này.
"Chỉ có thể tâm lĩnh hảo ý của điện hạ !"
Sở Mộ đã hiểu ra ám hiệu của Mục Thanh Y, lập tức lựa lời uyển chuyển cự tuyệt.
Mục Thanh Y khẽ nhíu mày, lấy thân phận nữ vương Vạn Tượng Cảnh của
nàng chủ động nói như vậy đã quá lắm rồi. Thế mà gã nam tử này lại dứt
khoát cự tuyệt, trên thế giới này còn có nam nhân dám từ chối nàng?
"Ngươi cảm thấy ta không tốt?"
Mục Thanh Y không nhịn được dò hỏi một câu.
Cách nhìn không tốt nói thật ra là cảm thấy người ta chướng mắt. Trong khoảng thời gian này, Sở Mộ phát hiện tính cách nữ nhân này cũng không
xấu lắm, nhưng hắn là con chim sợ hãi cành cong, hễ gặp phải nữ nhân khí chất bất phàm, thái độ cao cao tại thượng lại nghĩ đến nữ nhân phản bội đáng hận kia.
Cho dù hắn thấy rõ hảo ý của Mục Thanh Y, nhưng tuyệt đối không bao giờ nguyện ý tiếp xúc thân cận với nàng.
"Ta đã có người trong lòng."
Sở Mộ cảm thấy nói rõ vẫn tốt hơn, nhằm tránh khỏi những hiểu lầm không cần thiết.
Sở Mộ nói xong câu này cũng lắc đầu bất đắc dĩ, hắn cảm thấy mình sắp
thành thánh nhân rồi. Ngay cả nữ thần Mục Thanh Y cũng có can đảm cự
tuyệt, nếu như để cho đám nam nhân Vạn Tượng Cảnh biết được chuyện này
sẽ lập tức phân chia ra hai trường phái. Một là bọn họ lập bàn thờ ngày
ngày thắp nhang cho hắn, hai là trực tiếp vây công đập chết ngay tại
chỗ.
Đáng tiếc là Sở Mộ không hiểu tâm tư của nữ nhân.
Sở Mộ không nói có người trong lòng còn đỡ, Mục Thanh Y coi như là
hiểu được lập trường Sở Mộ. Bởi vì thân phận, phe phái hoặc là thực lực
chênh lệch mới tạm thời không muốn ước thúc chính mình.
Nhưng Sở Mộ nói rõ đã có người ưa thích, trong lòng Mục Thanh Y chắc chắn không hề thoải mái.
Cho dù là nam nhân, nếu biết được nữ tử mình coi trọng yêu thích nam
tử khác sẽ sinh ra cảm giác tiếc hận, hoặc là phản cảm, thù hằn với đối
phương. Lại càng không cần phải nói đến nữ nhân, nhất là nữ Chiến thần,
nữ vương Mục Thanh Y khẳng định có tâm háo thắng mãnh liệt dị thường.
Vì vậy, Sở Mộ tỏ vẻ mình đã có người trong lòng lập tức kích thích
thần kinh Mục Thanh Y. Mặc dù chưa nói tới vấn đề ghen ghét, nhưng trong lòng nàng lại suy nghĩ:
“Nữ nhân nào lợi hại như vậy? Rất xinh đẹp? Chẳng lẽ ta không bằng nàng?”
"Bổn cung cũng không bắt buộc, chuyện phát sinh trong kia không nên đề cập tới, được không?"
Tuy rằng trong lòng Mục Thanh Y không thoải mái, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm tranh cãi.
Tóm lại, Mục Thanh Y đã biểu đạt ý tứ của mình. Mặc kệ cái tên Sở
Phương Trần này có chấp nhận hay không, Mục Thanh Y vẫn có thể từ từ xóa đi đoạn ký ức này. Loại chuyện này không thể làm khó một người tâm tính kiên định như nàng.
Chính bản thân nàng cũng cho là như vậy.
Sở Mộ nghĩ rằng hành trình lịch lãm từ Băng Sa liệt cốc đến Càn Khôn Băng Môn trở về hẳn là trên dưới năm tháng.
Mục Thanh Y cũng có suy nghĩ như thế, lãng phí thời gian suốt năm
tháng chỉ vì một lần truyền thừa thật sự không đáng. Mặc dù phần lớn Hồn sủng đều ở trạng thái bình cảnh không thể đột phá, nhưng hai người
không có rảnh rỗi tới mức hao phí thời gian kiểu đó.
Nhưng khi rời khỏi Càn Khôn Băng Môn, hai người đồng thời cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
"Chúng ta rời khỏi Tuyết Thành chỉ hơn hai tháng."
Mục Thanh Y quan sát thời tiết của Tuyết Thành, một hồi lâu mới cho ra kết luận.
Tuyết Thành mưa tuyết quanh năm, nhưng bốn mùa vẫn có biến hóa cụ thể, chỉ cần lưu tâm một chút không khó nhận ra vấn đề này.
"Có lẽ cảm nhận thời gian của chúng ta ở trong kia cũng bị lệch lạc."
Sở Mộ cười khổ nói.
Đây là hiện tượng bình thường, thời điểm thừa nhận đau khổ, cảm xúc
khô khan vô vị sẽ cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp dị thường. Sở Mộ dựa vào trực giác phán đoán hiển nhiên là sai lầm, nhất là dưới tình
huống tinh thần thác loạn không thể nào cho ra nhận định chuẩn xác.
Cũng may thời gian lịch lãm chỉ mất hai tháng, Sở Mộ tạm thời an lòng
hơn rất nhiều. Hắn thật sự lo lắng Trữ Mạn Nhi và đám Bạch Yểm Ma ở
trong thành xảy ra vấn đề.