"Thiên Cơ điện hạ, tại sao phải tốn thời gian và công sức truy tìm thiếu nữ kia? Nàng có chỗ nào đặc thù sao ?"
Nữ Hồn sủng sư kia nhỏ giọng hỏi một câu.
Bình thường cũng chỉ có một mình nàng dám hỏi nhiều, bởi vì thời gian nàng
đi theo Thiên Cơ lâu nhất. Những người khác cho dù có nhiều nghi vấn
cũng không dám nói ra.
"Thiếu nữ kia trưởng thành dưới sự bảo hộ
của Thế Chủ Thụ, trong thân thể nàng dựng dục ra Linh nguyên nồng đậm,
máu của nàng chính là linh tinh khiết nhất. Không chỉ có tác dụng trị
liệu và khôi phục đối với Hồn sủng, trên một trình độ nhất định còn có
thể giúp cho Hồn sủng đột phá bình cảnh."
Thiên Cơ nhàn nhạt nói.
"Thế Chủ Thụ? Cổ thụ Hồn sủng trong truyền thuyết ẩn chứa Linh nguyên khổng lồ, có thể nuôi dưỡng ngàn vạn sinh vật ?"
"Không đúng lắm, ta từng đọc được nội dung trên một quyển cổ thư. Nói rằng Thế Chủ Thụ không phải là Hồn sủng, nó chỉ là thực vật có khả năng ngưng tụ linh khí trong thiên nhiên, không có bất kỳ tính công kích nào. Nhưng
chung quanh nó luôn có sinh vật cường đại bảo vệ, có thể nói bản thân nó chính là cội nguồn năng lượng nuôi sống cả một đế quốc."
"Tiểu thiếu nữ kia lớn lên trong thế giới đầy rẫy linh khí tinh thuần, cho nên cơ thể nàng được bồi dưỡng tốt nhất."
Thiên Cơ chịu mở miệng giải thích vấn đề này, nhóm Vệ nữ nhất thời nổi lên tâm tư tò mò, vội vàng hỏi tới.
"Thế Chủ Thụ không phải là Hồn sủng, mà là cội nguồn Linh nguyên, có người
gọi nó là Linh nguyên Vương chủ. Có được sự giúp đỡ của nó thì trên đời
này không còn cái gì gọi là bình cảnh nữa."
Thiên Cơ tiếp tục giải thích.
Sau khi đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng thì nhu cầu Linh nguyên cũng tăng mạnh.
Thực lực có thể tăng cường hay không hoàn toàn dựa vào số lượng Linh
nguyên kiếm được.
Mà cái gọi là Linh nguyên Vương chủ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ví dụ mỏ Linh nguyên bình thường là đầm nước,
Linh nguyên cao cấp là cái hồ rộng lớn. Vậy thì Linh nguyên Vương chủ
chính là biển rộng mênh mông, năng lượng đầy dẫy dùng không hết, tát
không cạn. Những sinh vật sống trong những khu vực lân cận Linh nguyên
Vương chủ đều được ân cần săn sóc, không cần phải lo lắng đến vấn đề
thiếu hụt linh và suy giảm thể chất.
Nói cách khác, nếu như Hồn
sủng cấp nô bộc sinh sống gần Linh nguyên Vương chủ, sau khi trưởng
thành đến mười đoạn sẽ có thực lực cấp chiến tướng. Cứ thế loại suy, nếu như Hồn sủng có đẳng cấp chủng tộc là cấp đế hoàng được Thế Chủ Thụ ân
cần săn sóc, vậy nó sẽ có cơ hội vượt qua cấp đế hoàng, đạt tới cảnh
giới siêu việt Chí Tôn.
Từ xưa tới nay, Linh nguyên Vương chủ chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí có không ít người hoài nghi
thuyết pháp vượt qua cấp đế hoàng vốn không có thật.
Bảy Thiên Cơ vệ nữ lúc trước cũng nghĩ như thế, nhưng không ngờ chuyện này lại xuất phát từ miệng Thiên Cơ.
Dĩ nhiên Thiên Cơ không thể nói dối, bởi vì nàng là người duy nhất ngoại
trừ Minh chủ có khả năng xâm nhập vào khu vực trung tâm Cấm Vực thần bí. Kiến thức của nàng khẳng định phong phú hơn mấy quyển cổ tịch xa xưa
kia. Hoặc có thể nói là những chuyện rất nhiều nhân loại không biết,
nhưng Thiên Cơ lại biết.
Nếu Thiên Cơ đã nói Thế Chủ Thụ có thật, Linh nguyên Vương chủ có thật, vậy thì nó chắc chắn tồn tại.
Mà bọn họ đang muốn tìm tiểu thiếu nữ được Thế Chủ Thụ nuôi nấng từ bé,
một đứa nhỏ lớn lên trong nguồn linh khí tinh khiết nhất nhất định sẽ có khí tức đặc thù. Tất cả Hồn sủng hoang dã sẽ có thiện cảm với nàng, sẽ
bảo vệ nàng giống như Thế Chủ Thụ.
Tề giới là địa giới cấp tám, phía dưới còn có mấy chục địa giới cấp thấp hơn.
Đoạn Phong giới phía đông Tề giới, trong khu vực rừng rậm mưa rơi không bao
giờ ngừng nghỉ gọi là Phong Lâm. Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy cả khu
rừng phủ kín lá phong đỏ rực, người dân nơi này ví nó như đại dương lửa
đỏ. Mỗi khi trời chiều buông xuống sẽ thấy được cảnh tượng mỹ lệ vô
cùng.
Ở sâu trong Phong Lâm, một đám Ma ảnh toàn thân bốc cháy
lửa trắng đứng yên tại chỗ, ánh mắt chúng nó vô cùng cung kính nhìn tới
thân ảnh màu bạc ngồi dưới một gốc phong già.
Kỳ lạ nhất chính là bên trong đám Bạch Yểm Ma đầy tà khí này lại có một thiếu nữ nhỏ xinh.
Nàng đang dùng ánh mắt tò mò xem xét hoàn cảnh chung quanh, rồi lại đùa
giỡn với đám Bạch Yểm Ma nổi danh tà ác. Hai chủng tộc, hai thái cực đối lập nhau lại ở chung một chỗ cực kỳ hòa hợp, thỉnh thoảng lại vang lên
tiếng cười ‘khanh khách’ đáng yêu của tiểu thiếu nữ.
"Các ngươi
muốn đi đâu? Coi như chỗ của ta cũng ít khi thấy Hồn sủng hoang dã đi
nghênh ngang qua lãnh thổ nhân loại. Còn nữa, Vương của các ngươi tại
sao lại biết nói tiếng người nha?"
Tiểu mỹ nữ vô cùng hiếu kỳ với
hành vi của đội ngũ Bạch Yểm Ma này, nàng hồn nhiên không hề biết sợ,
hết nói lại cười, sau đó lôi kéo cánh tay Bạch Yểm Ma làm nũng.
Nghe thấy tiểu mỹ nữ hỏi một câu, Bạch Yểm Ma Vương chậm rãi xoay đầu lại,
cặp mắt màu bạc lộ ra thần sắc nghi hoặc. Dưới trướng của Vương tổng
cộng có 10 đầu Bạch Yểm Ma, trong đó có tám đầu cao đẳng đế hoàng, hai
đầu đế hoàng đỉnh phong. Thật sự nó không hiểu nổi tại sao đám Bạch Yểm
Ma thô bạo mười phần lại không có địch ý với tiểu cô nương nhân loại,
thậm chí còn có vẻ thân thiết hơn cả đồng tộc.
Thế nhưng, Bạch
Yểm Ma Vương nghi hoặc thuộc về nghi hoặc, nó không có tâm tình quản
chuyện này. Một lát sau, ánh mắt nó lại nhìn về phương đông xa xôi.
Thời điểm cách đây ít lâu nó đã thức tỉnh một chút ký ức mơ hồ, chính nó
cũng không biết tại sao mình phải một mực đi về phía đông, hình như
trong từng mảnh ký ức rối loạn và trống rỗng âm thầm nói cho nó biết đi
về phía đông chính là đi tới …
Ma quỷ vốn tàn bạo, máu tanh, yêu
thích tàn sát, hắn cũng có. Nhưng mà sát tâm càng lúc càng nặng, hắn
luôn có cảm giác trong đầu mình tồn tại một thứ gì đó không thể nắm bắt. Thế là hắn mờ mịt tiến về phương đông, cố gắng tìm kiếm dấu vết của
chính mình.
Bạch Yểm Ma từ xưa tới nay đều thích cuộc sống cô
độc, chẳng qua là hắn đần độn lữ hành trong thế giới xa lạ lần lượt trải qua không biết bao nhiêu trận đại chiến. Khi đó có một đầu Bạch Yểm Đế
bị đánh bại dẫn theo thần dân của nó rời khỏi Cấm Vực, từ đó vẫn đi theo bên cạnh hắn xem như thuộc hạ, tôn hắn làm Vương. Tính cả Bạch Yểm Đế
và nhóm thần dân của nó, tổng cộng là chín đầu Bạch Yểm Ma.
Ẩn
sâu trong tâm linh, hắn luôn có cảm giác mình không phải là đồng tộc với Bạch Yểm Ma, bởi vì bản chất song phương rất khác nhau. Hết lần này tới lần khác nó vẫn kiên quyết đi theo hắn.
Hắn đã không biết mình
là chủng tộc gì, lại không biết nên đi nơi nào, trong đầu chỉ có duy
nhất một chấp niệm đi về phương đông...
Ở trong mắt thế nhân, ma
quỷ chính là sinh vật hung tàn, khát máu, chỉ biết tàn sát và truy cầu
lực lượng. Nhưng thế nhân làm sao biết được ma quỷ vốn là sinh vật mê
mang nhất trên thế giới này. Những sinh mệnh đẳng cấp cao thường có trí
tuệ, nhưng mà có trí tuệ thì sao? Chúng nó không biết mình nên đi đâu,
muốn làm cái gì.
Theo đuổi lực lượng sao? Từ khi ra đời hắn đã là cấp chúa tể, trên cái thế giới này có thứ gì khiến hắn kiêng kị?
Mê mang, trống rỗng, vô hồn...
Cảm giác trống rỗng trong linh hồn không thể lấp đầy bằng phương thức tàn
sát, nhân loại và bộ lạc chết ở trong tay hắn tính bằng đơn vị hàng
nghìn. Nhưng mà hắn chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn.
Cho đến
một ngày hắn ngừng việc tàn sát vô nghĩa kia lại, thỏa hiệp với chấp
niệm kỳ quái trong tâm linh, bắt đầu chuyến lữ hành phương đông …
Thanh âm mơ hồ kia kêu gọi hắn đi về phía đông đi, nhờ đó hắn càng đi xa tình cờ khôi phục được một ít mảnh vỡ trí nhớ còn sót lại. Đoạn trí nhớ này
rất cổ quái, hắn nhìn thấy một đầu hung thú oai phong lẫm liệt đang
phóng đi như bay, chiến đấu, lẩn trốn, bi thương ...
Cho nên càng thêm kiên trì, men theo đoạn trí nhớ nhỏ nhỏi đó tìm kiếm lý do tại sao nó bi thương, tìm kiếm địa phương nó từng xuất hiện.
Trong lúc
vô tình, phương hướng đầu hung thú kia di chuyển cũng là phương đông, vì thế chấp niệm trong lòng hắn lại càng kiên định.
"Ta tên là … ta là Trữ Mạn Nhi, ngươi hiểu ngôn ngữ nhân loại đúng không?"
Tiểu mỹ nữ không biết khi nào đã đi đến bên cạnh Bạch Yểm Ma vương giả, nhỏ giọng hỏi. Bộ dạng nàng có chút sợ sệt kỳ lạ.
Tiểu mỹ nữ trước giờ rất tự tin tiếp xúc với tất cả Hồn sủng hoang dã, chúng nó luôn có cảm giác thân thiện khi gặp nàng. Hơn nữa, bất kể đối phương có địch ý hay thiện ý, nàng đều có thể nhận ra ngay lập tức.
Chẳng qua là Trữ Mạn Nhi cảm thấy vạn phần kỳ quái đối với vị Vương giả này.
Thiên phú của nàng có thể trực tiếp câu thông với tuyệt đại đa số Hồn
sủng hoang dã, hơn nữa trong một đoạn thời gian ngắn sẽ tạo ra quan hệ
hữu hảo, sống chung cũng không thành vấn đề. Nàng nhớ thời điểm mình
mười tuổi ngã bệnh, từng có một con Hồn sủng cấp chúa tể nằm bên cạnh
mình, bảo vệ nàng suốt một tháng không đi.
Tiểu mỹ nữ suy đoán
thực lực Vương rất có thể là cấp chúa tể, nghĩa là vô địch tuyệt đối
trên khối đại lục này. Nhưng mà nàng không hiểu được tại sao mình không
thể câu thông với Vương, thậm chí thái độ của hắn rất kỳ lạ, hình như là … xem nàng không hề tồn tại.
Trong quá khứ, những sinh vật đẳng
cấp tương tự Vương vẫn luôn tỏ vẻ hữu hảo với nàng. Hơn nữa, bất kể nàng có yêu cầu gì, chúng nó luôn tận sức hoàn thành, không hề oán thán nửa
câu.
Tiểu mỹ nữ chính là trưởng thành trong hoàn cảnh như thế.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một con Hồn sủng xem mình như không
khí. Trước đó nàng đã tiến hành tạo quan hệ tốt đẹp với đám Bạch Yểm Ma
kia, trong lòng tràn đầy tự tin. Nhưng khi đối mặt với Vương, nàng lại
có cảm giác vô cùng thất bại.