"Ô ô ô ô !”
Tiểu Mạc Tà vẫn duy trì trạng thái Sở Liên, trên người
bốc cháy Tội Ấn diễm lệ, tròng mắt linh động nhìn tới Sở Mộ tràn đầy ấm
áp.
"Ô ô ô ô !"
Tiểu Mạc Tà dậm chân nhảy lên trên bả vai Sở Mộ, chín cái đuôi mềm mại quấn quanh cổ hắn.
Trên bả vai lại có sức nặng quen thuộc, bộ lông mềm mại ma sát với làn da,
đầu lưỡi ướt nhẹp chạm vào mặt giúp cho Sở Mộ chính thức sống lại, tất
cả bóng ma thoáng cái biến sạch.
"Ô ô ô !”
"Tốt lắm, tốt lắm, không phải ta đã tỉnh lại rồi sao?"
Sở Mộ mỉm cười trấn an tiểu Mạc Tà vừa khóc vừa náo, hốc mắt lại bắt đầu ẩm ướt.
Khi một thói quen nào đó mất đi, tâm hắn sẽ tan vỡ, linh hồn sẽ trống rỗng.
Đây chính là nguyên nhân hắn đần độn chém giết, hành động như một cái xác vô hồn.
Trữ Mạn Nhi không có lừa gạt Sở Mộ.
Ký kết hồn ước ngang hàng mang lại rất nhiều chỗ tốt đối với Sở Mộ. Linh
hồn hắn và Bạch Ma Quỷ đã tách ra, ma quỷ rơi vào trạng thái ngủ say,
hắn khôi phục thân phận Hồn sủng sư.
Nếu sau này hắn hóa thân Bán Ma sẽ chiếm cứ một hồn của Trữ Mạn, không những tùy tâm khống chế trạng thái Bán Ma, mà còn có thể triệu hoán bốn con Hồn sủng chiến đấu.
Sở Mộ biết lực lượng Bán Ma rất mạnh, nhưng vẫn còn chưa đủ để đối kháng Hồn Minh.
Thực lực Bán Ma cao thấp tùy thuộc vào lực lượng Bạch Ma Quỷ và cảnh giới hồn niệm của Sở Mộ.
Lúc này Bạch Ma Quỷ đã đạt tới đế hoàng đỉnh phong, hắn đã là sáu niệm Hồn
Hoàng. Hiện tại rất khó tăng cường thực lực Bạch Ma Quỷ, cho nên hắn
phải tìm cách gia tăng hồn niệm của mình gián tiếp đề thăng thực lực Bán Ma.
Biện pháp tăng cường hồn niệm nhanh nhất chính là gia tăng thực lực Hồn sủng.
Sáu niệm Hồn Hoàng đã là cảnh giới rất cao, chỉ có Hồn sủng thăng cấp lên
tới cao đẳng đế hoàng, đế hoàng đỉnh phong mới có hiệu quả rõ ràng.
Chính vì thế, nhiệm vụ kế tiếp của hắn là huấn luyện tất cả Hồn sủng lên tới
vô địch đế hoàng, trong đó tiểu Mạc Tà dị biến tới cấp chúa tể là điểm
mấu chốt nhất, quan trọng nhất.
Chiến Dã, Dạ, tiểu Chập Long nhất định sẽ trở về, Sở Mộ cũng tin tưởng trong vòng một năm qua, chúng nó
đã tăng cường thực lực rất lớn. Thậm chí là trở thành Vương giả chủng
tộc.
Sau khi tất cả Hồn sủng quay trở về, hắn sẽ lập tức thẳng
hướng Vạn Tượng thành, đánh bại thiếu nữ phản bội, bắt làm nô lệ. Để cho nàng ở trong không gian Hồn sủng thừa nhận linh hồn ma diễm hành hạ,
xám hối vì tội lỗi của mình.
Cách Tề giới hai nghìn dặm về hướng đông là Tuyết giới, đây là địa giới cấp mười trực thuộc phạm vi Yểm Ma cung cai quản.
Tuyết thành phồn hoa không thua gì Thiên Hạ thành, bởi vì một năm qua nơi này là khu vực ba thế lực lớn tranh đấu với Hồn Minh, chiến tranh quy mô to nhỏ thường xuyên xảy ra. Chiến hỏa dần dần lan tràn ra khắp Vạn Tượng
Cảnh, các địa giới xuất hiện tình trạng thế lực phân chia phạm vi khống
chế. Mà Tuyết giới chính là đại thành cao cấp nhất do ba thế lực lớn
cùng nhau trấn thủ, không cho bất kỳ thành viên Hồn Minh nào xuất nhập.
Nơi này được gọi là Tuyết thành bởi vì một năm bốn mùa luôn có tuyết trắng
bay đầy trời, thời tiết lạnh giá người thường rất khó chịu đựng, muốn ra đường phải khoác mấy tầng áo bông thật dày.
Không chỉ trong phạm vi tòa thành, mà cả cương thổ Tuyết giới bao la bát ngát luôn luôn ở
vào mùa đông, mưa tuyết rơi xuống chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Đây là một địa giới chỉ có màu trắng thuần nhất, khung cảnh tráng lệ tuyệt
trần, bất kỳ người nào nhìn thấy lần đầu tiên cũng phải cảm thán không
thôi.
Mà lúc này Sở Mộ, Trữ Mạn Nhi cùng với mười đầu Bạch Yểm Ma đang ở trong Tuyết giới, chậm rãi bay tới Tuyết thành .
Sở Mộ đã hỏi ra Tuyết thành do ba thế lực lớn quản lý, coi như là một cứ
điểm khổng lồ tại Vạn Tượng Cảnh. Nhưng nơi này cũng bị Hồn Minh bài
xích bên ngoài, thậm chí một vài thành viên cao tầng đã bị ám sát, hoặc
là trực tiếp biến mất không thể tìm ra tung tích.
Ba thế lực lớn
phái ra cao thủ trấn giữ các tòa thành tại Vạn Tượng Cảnh còn nhiều hơn
Thiên Hạ Cảnh. Chiến loạn bộc phát khiến cho Tuyết thành trở thành nơi
lánh nạn của bình dân, cũng là địa phương tụ tập Hồn sủng sư đủ mọi thế
lực. Thời điểm bình thường trong thành lúc nào cũng có hơn trăm Hồn
Hoàng bảo vệ trị an và canh chừng gián điệp Hồn Minh.
Thiên Hạ
thành là căn cơ ba thế lực lớn, ngàn năm cai quản giúp cho nơi đó bền
chắc như thép, cho dù có thành viên Hồn Minh thẩm thấu cũng không thể
gây ra bao nhiêu sóng gió. Nhưng Vạn Tượng Cảnh lại khác hẳn, đây mới là địa phương diễn ra tranh chấp lãnh thổ và tài nguyên kịch liệt nhất,
mỗi khi chiếm được một địa giới, thực lực tổng thể sẽ đề cao một mảng
lớn.
Nếu như Vạn Tượng Cảnh phân chia làm mười phần, vậy thì Hồn
Minh khống chế bốn thành, ba thế lực lớn chiếm cứ sáu thành. Tính toán
đơn giản hẳn là ba thế lực lớn mạnh hơn Hồn Minh không ít.
Đáng
tiếc chính là số lượng cường giả Hồn Minh lại vượt qua ba thế lực lớn,
thực lực cao thấp lại là điểm mấu chốt quyết định thắng bại trong chiến
tranh. Vì vậy một năm này đa phần Hồn Minh dẫn đầu tiến công, ba thế lực lớn chỉ phòng thủ bị động.
Nhưng bọn họ cũng không có biện pháp
nào khác, đất rộng người đông nhưng cường giả chân chính là ít hơn người ta. Lại không thể chủ động bỏ đất, bỏ người, làm như vậy sẽ đả kích
nhân tâm, sĩ khí rất lớn.
Khi Sở Mộ và Trữ Mạn Nhi tiến vào Tuyết thành có thể cảm giác được không khí chiến tranh tràn ngập tòa thành.
Hồn sủng sư lưu lãng không có thảnh thơi như thường ngày, phần lớn đều đi
lại vội vã, gặp người xa lạ sẽ cảnh giác và lộ ra địch ý. Trên tường
thành là đội ngũ thành vệ tuần tra, cẩn thận kiểm soát hết thảy tình
huống trong ngoài thành. Thậm chí trên trời còn có Dực hệ Hồn sủng quanh quẩn, khí tức nặng nề khiến cho người ta không nhịn được khẩn trương
hơn vài phần.
Vì muốn che giấu tai mắt người lạ, Sở Mộ cho mười
đầu Bạch Yểm Ma dùng y phục rộng thùng thình che kín từ đầu đến chân,
mọi người lặng lẽ đi vào tòa thành tìm một địa phương nghỉ ngơi thích
hợp.
Thực lực đám Bạch Yểm Ma quá cao, thấp nhất cũng là cao đẳng đế hoàng. Dưới tình huống chủ động ẩn giấu khí tức rất khó bị phát
hiện, trừ phi đối mặt với cường giả cấp bậc nguyên lão trở lên.
Sở Mộ rõ ràng Giới thành cấp mười nhất định phải có nguyên lão và Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong trấn giữ. Hơn nữa không chỉ một, hai người, trước
khi tìm được những người quen thuộc, hắn dẫn theo một đám Bạch Yểm Ma
thực lực cường đại vào thành quá mức nguy hiểm. Một khi bộc phát chiến
đấu với ba thế lực lớn đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
"Che giấu khí tức của các ngươi cho tốt, tên nào sai lầm thì tự giác cút đi !"
Sở Mộ dặn dò đám Bạch Yểm Ma tính tình ngang bướng một lần nữa, tránh cho chúng nó bỗng nhiên dở chứng gây phiền toái cho mình.
Bạch Yểm Thống, Bạch Yểm Đế và tám con Bạch Yểm thành vệ lần đầu tiên đường
đường chính chính tiến vào tòa thành nhân loại. Mặc dù đã đội cái mũ rơm thật to che kín khuôn mặt, nhưng vẫn tò mò nhìn đông nhìn tây lộ vẻ
hứng thú dị thường.
Nói không chừng, đám người trang phục quái dị này ở trong mắt người đi đường lại là mấy gã nông dân ở quê mới vừa
chạy nạn tới Giới thành.
Sở Mộ dĩ nhiên không thể dẫn đám Bạch
Yểm Ma đi vào bằng cửa thành, chỗ đó có một ngàn danh Hồn sủng sư đang
canh chừng cẩn mật. Đi vào từ cửa thành thế nào cũng bị kiểm tra lộ ra
hành tung của mình.
Sở Mộ thi triển kỹ năng mở ra một lối đi
không gian, dẫn đám Bạch Yểm Ma lặng lẽ chạy xuyên qua phía sau tường
thành. Sau đó len lén chạy tới địa phương ít người qua lại.
"Hình như dưới tuyết có cái gì đó di động ?"
Một gã Hồn Sư ở trên tường thành nhìn xuống dưới, trên mặt tràn đầy nghi vấn.
Thành chủ đã thông báo đội ngũ thành vệ phải cẩn thận chặt chẽ, không được
phép để lộ sơ hở cho thám báo đối phương trà trộn vào thành. Vì thế gã
Hồn Sư vừa nói xong, mười gã thành vệ gần đó lập tức đi tới buông thả
hồn niệm xem xét.
"Không có gì hết, ngươi nhìn lầm rồi?"
Thành vệ đội trưởng nói.
"Kỳ quái, lúc nãy ta thấy rõ ràng không gian dưới tuyết dao động mà."
Gã Hồn Sư kia gãi gãi đầu, bộ dạng có chút lúng túng.
"Cẩn thận là chuyện tốt, nhưng nhất định phải thấy rõ ràng mới đưa ra kết luận."
Thành vệ trưởng nói, sau đó dẫn nhóm thành vệ tiếp tục tuần tra.
Đám thành vệ rời đi không bao lâu, phía dưới tường thành lại rung động nhè nhẹ…
Một người thanh niên mặc y phục màu trắng nắm tay tiểu thiếu nữ đi ra khỏi
thông đạo không gian. Sau đó mười tên Bạch Yểm Ma ló đầu ra dò xét, cảm
thấy thật sự an toàn mới bắt đầu bước ra, một tên trong đó ngẩng đầu
nhìn lên tường thành, chuẩn bị mở miệng cười nhạo liền bị Sở Mộ đập một
cái thụt đầu vào trong.
"Ra ngoài đường phố không cần thiết lén
lén lút lút nữa, dựng đứng lưng lên, học theo bước chân của ta, nghiêm
cấm bay nhảy trong thành."
Sở Mộ nhìn lướt qua đám Bạch Yểm Ma, lại dặn dò thêm lần nữa.
Đám Bạch Yểm Ma rất chịu khó gật đầu, học theo bộ pháp đi đường của Sở Mộ
nghiêng nghiêng ngã ngã vô cùng buồn cười, từ ngoài nhìn vào rất giống
mười tên say rượu. Thế nhưng, chúng nó vẫn liên tục nhìn ngó chung
quanh, thỉnh thoảng quên mất phiều phù mấy bước rồi lại bước đi tập
tễnh.
"Ca ca, nơi đây thật là náo nhiệt !"
Trữ Mạn Nhi thấy
người đi đường chỉ chõ mười tên quái nhân bên cạnh mình, bàn luận xôn
xao. Nhưng nàng không có mất tự nhiên chút nào, vừa đi vừa cười nói vô
cùng vui vẻ.
Sở Mộ đúng là nhức đầu với đám Bạch Yểm Ma này,
nhưng lại không có biện pháp nào tốt hơn. Cũng may mà đoạn đường này
không có gặp phải vấn đề gì.
Sở Mộ dẫn đám Bạch Yểm Ma tiến vào nội thành Tuyết thành, thuê một trang viện thật lớn làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
"Mạn Nhi, ngươi canh chừng thật kỹ không cho chúng nó ra ngoài. Ta đi Hồn Điện một chuyến."
Sở Mộ mở miệng phân phó.
"Biết rồi !"
Trữ Mạn Nhi đáp ứng rất sảng khoái.
Thật ra Sở Mộ cũng muốn ngụy trang Bạch Yểm Ma xem như Hồn sủng của mình,
nhưng vấn đề là chúng nó có tới mười con. Cho đến hiện tại còn chưa có
Hồn sủng sư nào đủ năng lực triệu hồi một hơi ra mười đầu Bạch Yểm Ma
cả, làm như thế chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.