Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt

Chương 90: Chương 90




Edit: giọt biển

Hàn Vũ vẫn chưa nói gì, hai tay đã bị móng vuốt của Quân Tà Diễm đâm trúng.

"Ưm. . ."

Hàn Vũ rên lên một tiếng đau đớn, Quân Tà Diễm rút móng vuốt ra, đầu ngón tay sắc nhọn đang từ từ ngắn lại

Tiểu Thánh thú dùng sức chỉ vào móng vuốt của Quân Tà Diễm muốn Hàn Vũ nhìn, Hàn Vũ nhìn theo phương hướng nó chỉ, nhìn thấy toàn bộ ngón tay của Quân Tà Diễm đã trở lại hình dáng ban đầu, thế nhưng không lâu sau đó liền bén nhọn như cũ.

"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ. Tại sao tỷ phu hắn có thể làm tổn thương tỷ?"

Hắn không ngờ khi ở trạng thái này ngay cả Hàn Vũ mà Quân Tà Diễm vẫn đả thương. Chẳng lẽ nếu mất đi lý trí hắn sẽ giết chết Hàn Vũ sao?

"Không có việc gì, đệ cứ ở đó không nên cử động"

Hàn Vũ nhìn về phía Tiểu Thánh thú hỏi "Có phải có biện pháp có thể thay đổi bộ dạng bây giờ của chàng hay không?”

Thấy Tiểu Thánh thú lắc lắc cái đầu nhỏ, Hàn Vũ thất vọng vô cùng.

Tiểu Thánh thú cũng không có biện pháp, có nghĩa là hiện tại không có cách gì để thay đổi, chẳng lẽ thật sự phải cùng chàng chống chội qua một đêm, phải đối mặc với một Quân Tà Diễm đã mất đi lý trí? Hàn Vũ đang suy nghĩ, nếu bị Quân Tà Diễm hút máu, nàng có thể chống đỡ qua một buổi tối được hay không.

"Xèo xèo chi"

Tiểu Thánh thú chỉ vào chỗ đang chảy máu của Hàn Vũ, rồi chỉ chỉ vào dòng nước đang chảy trên khe núi đá bên cạnh. Nó không có cách nào thay đổi được hình dáng của Quân Tà Diễm, nhưng có cách giúp hắn lấy lại lý trí

"Ngươi nói là lấy máu của ta và nước hòa lẫn nhau? Rồi cho chàng uống?"

Tiểu Thánh thú gật gật cái đầu nhỏ.

"Cái này có hiệu quả gì?"

Nếu như tỉ mỉ quan sát, đầu Tiểu Thánh thú có ba giọt mồ hôi.

Có hiệu quả gì? Hiện tại nó khoa tay múa chân, Hàn Vũ nàng có thể hiểu sao?

Tiểu Thánh thú từ đầu vai Hàn Vũ nhảy xuống, lôi kéo Hàn Vũ.

"Đệ đệ, đệ đổ hết nước trong bình đi, rồi lấy nước đang chảy rửa sạch bình nước, sau đó hứng nước sạch mang lại cho ta, nhanh lên một chút."

Hiện tại Hàn Vũ không thể buông Quân Tà Diễm ra, đành phải nhờ Hàn Thạc.

Quân Tà Diễm bắt lấy cánh tay của Hàn Vũ bắt đầu liếm láp dòng máu đang chảy, một lần lại một lần, mắt Quân Tà Diễm nhìn chăm chăm vào cổ của Hàn Vũ tản mát ra sự tham lam.

Tay hắn sờ lên cổ Hàn Vũ, chậm rãi ma sát, Hàn Vũ cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ chàng lại muốn cắn cổ của mình một lần nữa?

Hàn Vũ quay đầu sang chỗ khác, tay Quân Tà Diễm không chạm tới, trong cơ thể Hàn Vũ tản ra mùi thơm, hòa lẫn mùi máu tươi, càng thêm kích thích thú tính trong Quân Tà Diễm.

Quân Tà Diễm bắt được tay Hàn Vũ, muốn cắn một cái.

Tiểu Thánh thú thấy thế, móng vuốt nho nhỏ lấy ra một viên thuốc trong người nó, bắn vào trong miệng của Quân Tà Diễm .

Sau khi Quân Tà Diễm ăn viên thuốc đầu vô cùng choáng váng, buông tay Hàn Vũ ra, hắn ôm đầu, lắc lắc.

Viên thuốc của Tiểu Thánh thú chỉ có thể trì hoãn một lúc, tay nhỏ bé của nó vỗ lên mặt đất, sau lại quay qa Hàn Thạc ra sức vẫy tay, ý bảo Hàn Thạc nhanh lên.

Rốt cuộc Hàn Thạc cũng rửa sạch bình nước, lấy được phân nửa nước từ dòng nước trên núi đá, đi về phía Hàn Vũ, đưa bình nước cho nàng.

"Cám ơn, đệ qua bên chỗ Nam Dương Huyễn đi, tự chăm sóc mình cho tốt."

Hàn Thạc gật đầu một cái, không nói gì đi trở về.

"Đệ đệ, ta sẽ giải thích cho đệ sau."

Hàn Vũ biết trong lòng Hàn Thạc tràn đầy nghi vấn, nhưng bây giờ không phải lúc giải thích cho hắn.

"Ừ, được, tỷ cũng phải bảo vệ tốt chính mình. "

"Ta không có việc gì, ta còn muốn tham gia hôn lễ của đệ và Thúy Trúc!"

Hàn Thạc đi tới bên cạnh Nam Dương Huyễn, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Tiểu Thánh thú, cần trộn tỷ lệ bao nhiêu?"

"Tư tư?"

Tiểu Thánh thú không hiểu lời của nàng, cái gì tỷ lệ?

Hàn Vũ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của nó, nàng im lặng triệt để.

Nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, đưa cổ tay của mình ra, nhỏ máu vào bên trong bình nước.

Hàn Vũ nhíu nhíu mày, không ngờ chuyện thân thể nhanh chóng phục hồi như cũ cũng không phải chuyện tốt. Chỗ bị Quân Tà Diễm tổn thương đã gần hồi phục. Hiện tạ chỉ có thể tự tạo vết thương.

Vết thương Hàn Vũ tự tạo cũng nhanh chóng phục hồi như cũ, Hàn Vũ chỉ có thể dùng sức cắn thật mạnh vào miệng vết thương.

Tiếp tục lấy máu của nàng hòa vào nước.

Tiểu Thánh Thú nhìn Hàn Vũ, trong mắt tràn đầy đau lòng. Hàn Thạc chứng kiến tất cả cảm thấy người tỷ tỷ này thật là một người tốt, nếu như bây giờ hắn biến thành quái vật, Thủy Trúc có thể cũng sẽ bất chấp nguy hiểm tính mạng mà cứu hắn hay không?

"Đủ chưa?"

Tiểu Thánh thú dùng sức gật đầu, nó rất đau lòng khi Hàn Vũ tự thương tổn tới mình, mặc dù nó biết vết thương của Hàn Vũ sẽ rất nhanh phục hồi, thế nhưng lúc tạo ra vết thương cũng rất đau đớn.

Nhân cơ hội Quân Tà Diễm đang hôn mê, Hàn Vũ rót hỗn hợp máu và nước hòa lẫn vào trong miệng Quân Tà Diễm.

Cảm thấy được mùi máu tươi Quân Tà Diễm đang nhắm mắt lại điên cuồng uống nước trong bình.

Uống xong, cảm giác choáng váng liền biến mất.

Quân Tà Diễm mở mắt ra thấy ngay vẻ mặt lo lắng của Hàn Vũ, trong lòng một trận ấm áp.

"Lão bà"

Quân Tà Diễm dang hai tay ra ôm Hàn Vũ vào trong ngực, nhìn vết máu nơi cánh tay và cổ tay của nàng, hắn biết, mình đã tổn thương nàng.

Lòng tự trách dâng lên. Thật là đáng chết.

Hàn Vũ còn đang ngơ ngác, Quân Tà Diễm. . . Chàng đã khôi phục lại?

"Diễm, chàng bây giờ có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"

Hàn Vũ muốn tránh thoát lồng ngực của Quân Tà Diễm, muốn xác định biện pháp này có tác dụng hay không, nhưng hắn ôm nàng thật chặt, không cho nàng nhúc nhích.

"Ta rất khỏe, chưa khi nào khỏe như bây giờ”

Quân Tà Diễm biết, mặc kệ nói thế nào, bây giờ muốn Hàn Vũ rời xa hắn, nàng làm không được, hắn càng không thể làm được, hắn không thể rời xa nàng được nữa rồi.

Hãy để hắn ích kỷ một lần, hắn sẽ giữ Hàn Vũ ở bên mình mãi mãi, dù cho…dù cho mình có thể sẽ làm tổn thương nàng, hắn cũng không thể để nàng rời xa hắn.

Yêu sâu đậm, đó chính là không có cách nào tự kiềm chế bản thân.

Quân Tà Diễm nhìn hai tay của mình, cảm thụ nanh vuốt của mình, kỳ quái, hiện tại mình sao có thể duy trì được lý trí?

Cuối cùng, Hàn Vũ thoát khỏi lồng ngực Quân Tà Diễm, nàng nắm tay Quân Tà Diễm nhìn một chút, không có trở lại như thường, hai nanh vẫn còn, tóc còn chạm mặt đất. Không có gì thay đổi cả.

Hàn Vũ nhìn Tiểu Thánh thú "Không có gì thay đổi cả"

Bây giờ Tiểu Thánh thú thật là hận mình không thể nói chuyện được.

Nó cũng đã nói trước là Quân Tà Diễm không thể trở về hình dạng con người được, hắn chỉ lấy lại lý trí mà thôi..

"Lão bà, có thay đổi, hiện tại ta có lý trí của mình, quá khứ đều là bị ma thú khống chế, nhưng bây giờ là ta khống chế nó, thay đổi như vậy đã là rất tốt."

"Nhưng. . ."

Quân Tà Diễm nâng một cái tay lên, ngăn lời nói của Hàn Vũ.

"Lão bà, này đã rất tốt rồi."

Hàn Vũ nắm tay Quân Tà Diễm, đúng, bây giờ đã rất tốt, đợi khi tìm được Thiên Lôi thạch, có thể giải quyết tất cả phiền toái.

Kỳ thực nếu suy nghĩ lại, hiện tại cũng không có gì không tốt.

"Ha ha ha ha"

Hàn Vũ vì ý tưởng của mình mà cảm thấy buồn cười.

"Lão bà nàng cười cái gì?"

“"Ta đang suy nghĩ, lão công của mình thật là thiên hạ độc nhất, lão công của ta thật đặc biệt. Ha ha ha, trong thiên hạ, sẽ không tìm thấy ai có thể so sánh với chàng? Ha ha ha!”

Quân Tà Diễm nhìn nụ cười kia của Hàn Vũ, trái tim băng giá trước giờ đột ngột rung động.

Chuyện này mà nàng cũng có thể lấy ra khoe khoang ? Rốt cuộc hắn đã tìm được một lão bà tốt thế nào đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.