Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt

Chương 91: Chương 91




Thời điểm hai người đang chàng chàng thiếp thiếp, Tiểu Thánh thú lại nhảy lên đỉnh đầu của Quân Tà Diễm mà nhảy nhót.

Quân Tà Diễm cau mày, cái vật nhỏ này càng ngày càng quá đáng, đã dám nhảy lên đầu hắn mà nhảy nhót…

Móng tay nhọn của Quân Tà Diễm vương tới bắt nó, nhưng Tiểu Thánh thú vốn rất linh hoạt, không phải ai cũng bắt được nó.

Tiểu Thánh thú lại nhảy đến đầu vai Hàn Vũ, hướng Quân Tà Diễm ra oai.

Quân Tà Diễm không nhìn đến nó nữa.

Vốn định trêu Quân Tà Diễm một phen, bỗng nó cảm giác Thiên Lôi thạch xôn xao.

"Chi chi chi chi. . ."

"Lão bà, Thiên Lôi thạch xuất hiện."

Bọn họ đi tới núi đá trước mặt của mình, giữa núi đá bắt đầu thay đổi, vốn là núi đá lớn nhỏ không đều dần dần biến mất, Tiểu Thánh thú nhanh chóng chạy đến trên núi đá, đục khoét những núi đá đang biến đổi kia, nhìn Hàn Vũ, trong mắt hưng phấn, Hàn Vũ không rõ chân tướng liền đi theo nó.

Vốn là núi đá lồi lõm, hiện tại biến thành một hang động bình thường, chỉ có một chỗ ngay chính giữa, lồi ra một khoảng nhỏ.

"Xì xì xì"

Tiểu Thánh thú chỉ vào chỗ lồi ra đó, vui mừng nhảy lên.

"Diễm"

"Được, ta biết"

Quân Tà Diễm bay lên hang động kia, đứng trên không, một chưởng đánh về chỗ lồi ra, nhưng chỗ đó vẫn không thay đổi gì cả.

Tiểu thánh thú trên mặt đất cười ha ha, nhưng vẫn không quên che cái eo sắp không thấy rõ của nó

Quân Tà Diễm quay người đáp xuống đất, nhanh chóng bắt được Tiểu Thánh thú, lại bay tới chỗ lồi ra, dùng móng nhọn của Tiểu Thánh thú từ từ cào chỗ đó.

Tiểu Thánh thú mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có móng của nó mới có thể chà xát được những thứ núi đá bảo vệ Thiên Lôi thạch này.

Hàn Vũ nhìn chỗ lồi ra đang dần dần hiện ra, là một viên nhỏ nhất. . . Vũ hoa thạch?

Cái này không phải ở thế giới của mình người đời gọi là tảng đá vũ hoa thạch sao?

Hàn Vũ nhìn kỹ, lại cảm thấy có chút không giống, Thiên Lôi Thạch toàn thân màu đỏ như máu, cũng không phải trong suốt, bên trong bẩn đục ngầu, giống như bên trong đang ẩn núp một cái gì đó.

Quân Tà Diễm lấy Thiên Lôi thạch ra ngoài, nhưng không ngờ tới tốc độ của Tiểu Thánh thú rất nhanh, cướp Thiên Lôi thạch từ trong tay của hắn, sau đó bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.

"Tiểu Thánh thú, ngươi. . ."

Sau khi Tiểu Thánh thú nuốt Thiên Lôi thạch vào thân thể nó tản ra huyết quang, bắt đầu thay đổi, từ từ một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Là một mỹ nam tử, khỏe mạnh có trách nhiệm, tuấn mỹ luân không (ý nói không có đối thủ), đẹp đến nỗi không giống người nhân gian, nếu như nói Quân Tà Diễm là ánh mặt trời, vậy hắn là dòng nước chảy.

Hàn Vũ quan sát xong mới xoay người sang chỗ khác, bởi vì hiện tại hắn không có mặc cái gì cả.

"Tiểu Vũ Vũ, làm gì đưa lưng về phía ta, người ta nhớ ngươi muốn chết, ta chính là đợi ngươi mấy trăm năm !"

Tiểu Thánh thú muốn tiến lên ôm Hàn Vũ, người mà hắn mong nhớ ngày đêm thì Quân Tà Diễm lại ra tay tàn nhẫn với hắn.

"Hừ, cái tên tiểu tử thúi, đừng không biết điều, trở ngại ta và Tiểu Vũ vũ nhà ta thân thiết, nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không ngoan, ta liền đi tìm sư phụ ngươi tố cáo, khiến Hàn Vũ không gả cho ngươi"

"Ngươi...ngươi làm sao biết? Ngươi rốt cuộc là ai?"

Quân Tà Diễm khiếp sợ, nó làm sao sẽ biết sư phụ của hắn là ai.

"Ta không phải là người, ta là Tiểu Thánh thú, chỉ là trước kia không có chỉ số võ công mà thôi, ta ở nơi này chờ Thiên Lôi Thạch xuất hiện mấy trăm năm rồi."

"Tiểu Thánh thú, chúng ta cũng cần Thiên Lôi thạch, làm sao ngươi có thể ăn nó?"

Giọng của Hàn Vũ chứa một ít ý tứ trách cứ, nàng đợi lấy được Thiên Lôi thạch để giải trừ “nguyền rủa” của Quân Tà Diễm

"Tiểu Vũ vũ, ngươi nói những lời này không sợ sẽ làm tổn thương tâm hồn của ta sao? Các ngươi muốn Thiên Lôi thạch làm gì? Thiên Lôi thạch đối với nhân loại không có chỗ dùng."

"Làm sao ngươi biết nó đối với nhân loại không dùng được?"

Điểm này Quân Tà Diễm cho tới bây giờ không có nghe qua.

"Có phải ngươi muốn lấy được Thiên Lôi thạch để tìm được chân trời góc biển? Ta có thể mang bọn ngươi đi, các ngươi căn bản không cần lợi dụng Thiên Lôi thạch, các ngươi lấy được Thiên Lôi thạch quá lãng phí, còn không bằng cho ta khôi phục chỉ số võ công! Ngươi thấy đúng không, Tiểu Vũ Vũ, ta thất sự nhớ ngươi muốn chết!"

"Mặc quần áo vào"

Hàn Thạc cởi áo khoác của mình xuống đưa cho Tiểu Thánh thú.

"Tiểu Thánh thú? Làm sao ngươi biết biến thành hình dáng con người vậy?"

Những việc hôm nay Hàn Thạc nhìn thấy, một số người cả đời cũng không thể đoán được, nhưng hắn lại hiểu biết.

"Ta mấy trăm năm trước chính là hình dáng loài người, chỉ vì cứu chủ nhân, ta mất đi chỉ số võ công, một chút Thiên Lôi thạch đối với Thần Thú mà nói, là biện pháp tốt nhất khôi phục chỉ số võ công."

"Vậy sao ngươi biết tỷ tỷ ta?"

"Tỷ tỷ của ngươi? Ngươi nói là Tiểu Vũ vũ?"

"Ừ, đúng! Cho tới bây giờ tỷ tỷ ta không có tới nơi này, ngươi đợi nàng mấy trăm năm rồi, ta thấy thế nào tỷ tỷ cũng không giống mấy trăm năm tuổi?"

Hàn Thạc hỏi, Hàn Vũ và Quân Tà Diễm cũng muốn biết chuyện.

"Ha ha ha, ta chính là nhìn Tiểu Vũ vũ ra đời, khi đó, Tiểu Vũ Vũ đáng yêu, ta liền thích hôn hôn lên cái miệng bé bỏng của nàng, còn thích sờ sờ gò má nàng, cả khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn! Chỉ cần ta trêu chọc Tiểu Vũ Vũ, nàng liền cười khanh khách!"

Không biết Tiểu Thánh thú có phải cố ý nói những lời này, hay là sự thật, Quân Tà Diễm giận mặt đỏ bừng kết hợp với ánh lạnh nơi hai răng nanh càng thêm lộ ra vẻ âm trầm kinh khủng, thế nhưng Tiểu Thánh thú lại làm ngơ không nhìn hắn.

"Khụ khụ, Tiểu Thánh thú, nghe ngươi nói như vậy, vậy ngươi khẳng định biết cha mẹ của ta là ai ?"

Hàn Vũ nắm tay Quân Tà Diễm muốn hắn bỏ qua, khi đó nàng vẫn còn rất nhỏ, còn không hiểu chuyện chút nào!

"Ta đương nhiên biết! Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để nói! Đến lúc đó phụ thân của ngươi tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết!"

“Ngươi không nói ta cũng đón được, nhưng ta không hiểu rõ, ta làm sao có thể đi tới thế giới bên kia?”

Những lời này, Quân Tà Diễm và Hàn Thạc nghe cũng không hiểu, nhưng Tiều Thánh thú lại hiểu rõ nàng đang nói cái gì.

"Khi đó, phụ thân ngươi mất đi ái thê, cũng chính là mẫu thân của ngươi, cực kỳ bi thương, đưa ngươi trở về thế giới mẹ ngươi, bởi vì, đây là nguyện vọng của mẹ ngươi, nhưng là, xuyên qua không gian và thời gian, tiêu hao toàn bộ chỉ số võ công của phụ thân ngươi, ta là sủng vật của phụ thân ngươi, chúng ta tương sinh tương thích, ta liền đem chỉ số võ công của ta truyền cho hắn, ta không còn chỉ số võ công, ta trở về nguyên hình, sau này ta ở nơi sâu nhất của Huyễn Lâm, chờ đợi Thiên Lôi thạch xuất hiện, rốt cuộc ngươi cũng trở lại!"

"Nhưng ta ở thế thế giới bên kia chỉ là sinh sống mười tám năm mà thôi, mà ngươi ở đây chờ đợi ta mấy trăm năm? Giải thích như thế nào?"

Hàn Vũ vẫn không hiểu, chẳng lẽ hai cái thế giới có chênh lệch thời gian lớn như vậy sao?

"Ngươi lớn lên ở thế giới kia, và nơi này là hai thời điểm khác nhau, cho nên ngươi ở nơi đó mười tám năm, mà ở nơi này đã là mấy trăm năm rồi. Phụ thân ngươi vốn định, để cho ngươi ở nơi đó sống thật tốt, nhưng trong lúc vô tình, ngươi lại trở về, này, có lẽ chính là ý trời."

Hàn Vũ tự hỏi có nên tin lời của Tiểu Thánh thú nói không, nàng không biết nên không quá tin tưởng, nhưng một ít chuyện, cũng chứng minh nó nói đúng.

"Mẫu thân ta là từ thế giới kia tới?"

"Đúng, mẫu thân ngươi là cô nhi !"

Cô nhi? Chẳng lẽ nàng và mẫu thân cùng ở một cô nhi viện?

Khi đó, nàng thường nghe viện trưởng nói, nàng cực kỳ giống một người, cũng là đứa bé cô nhi viện, tuy nhiên nó mất tích, vẫn không tìm được. Chẳng lẽ, người kia chính là mẫu thân mình?

"Mẫu thân ta có phải gọi là An Phàm Linh?"

"Ừ, đúng, mẹ ngươi có một cái tên thật dễ nghe!"

"Trời ạ, làm sao có thể, tỷ tỷ, mẫu thân của tỷ tỷ, có phải . . Là nương tử Thánh Giả đời trước, chỉ là, cũng có thể là cùng tên mà thôi. . ."

"Không phải cùng tên, nàng chính là mẫu thân của ta, đúng không, Tiểu Thánh thú, nếu như mà ta nói không sai, đời trước Thánh Giả chính là phụ thân ta"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.