Hàn Vũ trở lại
phòng đổi nam trang, vừa định ra cửa liền bị một người bắt đi, đương
nhiên là không phải đi ra bằng cửa chính mà là phi thân qua cửa sổ, đối
với điều này nàng đã nghiên mất rồi.
"Ngươi mang ta ra đay chỉ để xem ánh trăng, gió thổi cùng chà đạp cây cỏ thôi sao?" Hàn Vũ nói với Tà Diễm.
"Ta chỉ không muốn ngươi bị người khác vây ở trong Vô Tình các mà thôi" Tà
Diễm giải thích với Hàn Vũ đồng thời cũng muốn thuyết phục chính bản
thân mnihf.
"Ngươi đều thấy sao?" Thì ra hắn cũng ở đó.
"Ừ, ngươi nói xem một nữ hài tử như ngươi làm sao có thể múa như vậy, còn
đem quần áo...." Hoảng, trời ạ, như thế nào hai người đó lại giống nhau
đến thế.
Nếu như bị người Tà cung nhìn thấy phỏng chừng tròng mắt của họ đều rớt hết ra ngoài, Cung chủ của bọn họ sao có thể lải nhải
như thế, bình thường một ngày hắn cũng không nói một chữ, chỉ cần một
ánh mắt là người khác có thể hiểu được ý tứ của hắn rồi.
Hàn Vũ
ngơ ngác nhìn Tà Diễm, rất nuốn cười nhưng lại không dám. Ban đêm hắn
vẫn hấp dẫn như vậy, hắn đang tự hỏi cái gì sao? Hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt của nàng. Thời điểm tới nơi này, Tà Diễm tháo mặt nạ xuống, không biết vì sao hắn lại làm thế, chính là hắn không muốn phải ngụy
trang cái gì trước mặt nàng.
Môi khêu gợi, cằm mê hoặc, cái mũi
cao thẳng tắp, lông mi dài, hắn làm sao có thể xinh đẹp như thế? Đặc
biệt một đầu tóc trắng kia, ở dưới ánh trăng phát sáng. Cứ như vậy Hàn
Vũ bị mê hoặc, nàng tự nhận mình không phải là người thích nhìn dung mạo người khác, không hiểu tại sao Tà Diễm lại hấp dẫn nàng đến thế.
"Ngươi làm sao lại là nữ nhi của Hàn tướng quân?" Tà Diễm đột nhiên quay đầu
nhìn thấy Hàn Vũ nhìn hắn đắm đuối như vậy, trong nháy mắt bốn mắt nhìn
nhau không người nào chịu mở miệng nói, một chút tóc theo gió tung bay,
trăng tròn im bóng trên mặt hồ.
Đột nhiên Hàn Vũ nhớ đến Diễm
nương, ánh mắt nhìn Tà Diễm cũng thay đổi, nàng không muốn bản thân mình mê muội môt ai, chỉ gặp hắn có hai lần, không biết một chút gì về hắn,
thậm chí tên còn không biết, cứ như vậy mà làm cho mình có thể say mê,
nàng cảm thấy sợ hãi.
Tà Diễm nhìn thấy sự biến đổi trong ánh mắt của Hàn Vũ, trong lòng có một chút mất mát, đây là làm sao vậy?
"Ta muốn về" Nói xong Hàn Vũ xoay người bước đi, chưa được mấy bước đã quay trở lại
" Đây là nơi nào? Mau đưa ta trở về" Hàn Vũ phát hiện nàng không biết nơi này.
Tà Diễm tiến lên trước định ôm Hàn Vũ về, nhưng nàng đột nhiên lùi hai
bước, vốn Hàn Vũ muốn cùng về với hắn, nhưng bây giờ nàng lại sợ hãi đi
cùng hắn. Tuy nhiên động tác của nàng đã làm Tà Diễm hiểu lầm.
"Ngươi chán ghét ta sao?" Ngữ khí không tốt của Quân Tà Diễm truyền đến, chung quanh độ ấm giảm xuống rất nhiều, Hàn Vũ cảm thấy lạnh buốt, người này
sao có thể biến hóa nhanh như thế, ánh mắt thật đáng sợ, Hàn Vũ cũng
không biết nàng đã trêu chọc hắn cái gì.
Trong lúc Hàn Vũ suy
nghĩ nên trả lời hắn như thế nào, Tà Diễm lại nghĩ là nàng cam chịu càng phát hỏa, đang lúc tức giận không có gì để phát tiết lại có mười mấy
người không sợ chết tiến lại.
"Nhìn xem, tóc hắn màu trắng, chính là hắn rồi" Hàn Vũ nhìn người tới nói tóc Tà Diễm, nàng cũng cảm thấy
rất kỳ quái, mọi người nơi này đều là tóc đen, trước mắt chỉ có Tà Diễm
là tóc bạc, sao lại thế này?
"Ngươi là một đại ma đầu, sang năm
chính là ngày giỗ của ngươi, ha ha" Ngươi mới tới có chút tự đại. Tà
Diễm cũng không biết nghe nhưng lời như thế bao nhiêu lần, nhưng những
người nói như thế đều đã không còn sống.
Hàn Vũ đang tự hỏi màu
tóc của Tà Diễm thì mấy người bên kia đã bao vây hắn, Tà Diễm lạnh lùng
nhìn bọn họ, cảm thấy bi ai đối với những người không biết tự lượng sức
mình. Quân Tà Diễm rút bội kiếm được giắt bên hông, hàn khí phát ra làm
cho một đầu tóc trắng không có gió vẫn tung bay, Tà Diễm cũng không muốn cùng bọn họ vô nghĩa, rất nhanh một chiêu liền giải quyết hết. Sau khi
Quân Tà Diễm phát tiết xong, Hàn Vũ đi qua nhìn thấy trên mặt đất không
một thi thể nào còn nguyên vẹn, tay chân bị cắt ra bẩy tám phần nằm rải
rác khắp nơi. Nàng cực lực khống chế chính mình nôn ra ngoài, sắc mặt
tái nhợt. Tà Diễm nhìn sắc mặt Hàn Vũ không được tốt cho lắm, lại nhìn
đến kiệt tác của chính mình trên mặt đất, đối với hắn đó tình huống này
là bình thường, căn bản hắn không nghĩ lại làm nàng sợ đến vậy.
Tà Diễm ôm Hàn Vũ bay đi, sắc mặt Hàn Vũ dần dần khôi phục, nàng không
biết Tà Diễm đưa mình đến đâu, nếu như bị người trong nhà biết mình ở
cùng một nam tử một đêm, không biết tiểu chính thái lại lải nhải bao
lâu?
Đến một gốc cây đại thụ thì Tà Diễm buông nàng xuống. Gió
đem thổi đến làm Hàn Vũ thanh tỉnh đi rất nhiều, hắn rốt cuộc là người
như thế nào? Giết người nhưng ánh mắt cũng không nháy một cái, sinh mệnh đối với hắn mà nói không là gì cả sao?
"Ngươi....Ngươi là ai?" Hàn Vũ vẫn không kiềm chế được nghi vấn trong lòng mình.
"Quân Tà Diễm" hắn trả lời ngắn gọn, cũng không nói đến điểm quan trọng.
Tà Diễm không muốn nói, tuy rằng hắn không cần mình là cung chủ Tà cung,
nhưng hắn lại sợ hãi khi nàng biết được hắn là đại ma đầu trong miệng
người khác, nàng lại sợ không cho hắn tiếp cận.
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi đang làm gì? Không muốn nói? Được rồi, để ta đoán? là Ma giáo? Ma Cung? Hay là giang hồ đệ nhất sát thủ? Oa, thật tàn bạo. Còn nữa, đầu
tóc ngươi màu bạc, rất suất" Hàn Vũ hưng phấn nói ra phỏng đoán của
mình.
Tà Diễm nhìn thấy nét hưng phấn trên mặt nàng, tâm tình cũng dần dần tốt trở lại.
"Ngươi vì sao nói Ma giáo cùng Ma cung? Lại tàn bạo? Rất suất là vật gì?"
"Rất suất không phải là vật này nọ, chính là...Ừ, phải giải thích như thế nào bây giờ, ý tứ là rất thích đó"
"Thích...thích không?" Tà Diễm nghe Hàn Vũ nói thích, một người lầm bầm lầu bầu cái gì.
"Ngươi không sợ sao?"
"Sợ? Ta sợ cái gì? Ta còn sợ ngươi rất..."Ba chữ không có tiền đồ Hàn Vũ không muốn nói ra, xem hắn rất có tiền đồ.
"Rất cái gì?"
"Quá yếu, bị người khác bắt nạt"
"Yếu? Tà cung trong giang hồ có từng nghe đến hay không?"
"Không có, Tà cung?" Quả thật Hàn Vũ không có nghe qua.
"Tà cung là do người trong giang hồ xưng, qua thời gian lâu, vốn không phải là tà cung nhưng để cho tiện liền đổi tên"
"Hoảng, cung chủ Tà cung tùy thích như vậy sao?"
"..."
"Không phải ngươi chính là cung chủ Tà cung đi. A, có phải hay không?"
Hàn Vũ nhìn thấy Tà Diễm gật đầu, tâm tình càng hưng phấn.
Ha ha, vận khí của nàng thật tốt, có thể kết giao với một nhân vật lợi hại như vậy, tuy rằng không biết là tốt hay là xấu, đương nhiên cũng không
biết về sau Tà cung này mang lại thống khổ cho nàng.
"Đầu tóc của ngươi tại sao lại trắng?"
"Không biết, ta không nhớ" Tà Diễm không muốn nhiều lời, những chuyện lúc
trước hắn đã quên hết, hiện tại cũng không có ai dám nói hắn là yêu
quái, đây là cấm kỵ của hắn.
"Thật đẹp, thật hâm mộ"
Đẹp? Nàng là người thứ hai nói tóc hắn đẹp.
"Ngươi là người thứ hai khen tóc của ta" Nói xong đột nhiên Quân Tà Diễm ôm
chầm lấy nàng, làm Hàn Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa té xuống.
"Cám ơn" Tà Diễm nhẹ nhàng nói lời cảm ơn bên tai Hàn Vũ, thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức nàng tưởng mình đã nghe nhầm.
Hàn Vũ cũng vươn tay ôm lại, vỗ vỗ bờ vai hắn, ở cổ đại khác mọi người như
thế, có lẽ cuộc sống cũng không trải qua thuận lợi, hẳn là trước kia
người khác khi dễ rất nhiều đi.
Tà Diễm mang lại mặt nạ, mang
Hàn Vũ trở lại Trúc viên, trước khi Cung Vĩ phát hiện đã rời đi, Cung Vĩ nhìn thấy Hàn Vũ bình an trở về liền xoay người đến thư phòng của Hàn
tướng quân.
"Hàn lão, ngài thấy thế nào?" Cung Vĩ kể lại chuyện hôm nay bị người cố ý ngăn cản cho Hàn tướng quân biết.
"Không có ác ý gì với Vũ nhi là tốt rồi, ta tin tưởng Vũ nhi, nàng không phải
là loại người như vậy" Hàn tướng quân đứng trước cửa sổ nhìn phương
hướng Trúc viên nói.