Sủng Nô Nghịch Tập

Chương 10: Chương 10




Cảm nhận được ánh nhìn của hắn, Lạc Thần khẩn trương đến quên hô hấp, vừa định cúi đầu, lại đã thấy hắn nhanh chóng dời mắt đi. Thậm chí còn nhanh đến mức khiến Lạc Thần cho rằng, nháy mắt vừa rồi hắn nhìn chăm chú, chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.

Trong chúng mỹ nhân, có rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy Nhiễm Chi Thần, đối diện với khuôn mặt hoàn mỹ không chút khuyết điểm nào của hắn, ánh mắt đều dại ra, thần trí không lấy lại được, cả trái tim nhộn nhạo xuân triều.

Trong lòng Lạc Thần âm thầm thở dài, nam nhân này rõ ràng là rất vô tình, nhưng lúc này hắn híp hai con ngươi lại, trong ánh mắt còn mang theo chút men say cùng sương mù, làm cho người ta nhìn, sẽ sinh ra cảm giác thâm tình vô hạn, khiến người ta không kìm lòng được, say mê trong đó.

Đúng lúc này, nơi cửa viện lại vang lên tiếng bước chân. Chỉ thấy một người phụ nhân dẫn theo vài tên đầy tớ đi đến, lập tức ngồi xuống cạnh nhiễm cho thần. Vị phụ nhân này nhìn qua còn không đến bốn mươi tuổi, khuôn mặt dù không tính là tuyệt sắc, nhưng lúc giơ tay nhấc chân, đều lộ vẻ ung dung nhã nhặn. Người này, đúng là Trần thị.

Trần thị đến, cũng chỉ khiến cho Nhiễm Chi Thần nhìn thoáng qua, rồi lại đưa ánh mắt về, vỗ nhẹ ngao khuyển bên chân một cái rồi lại một cái, không đứng dậy đón chào, cũng chẳng mềm giọng thăm hỏi. Dường như bọn họ không phải mẹ con, mà chỉ là hai người xa lạ không chút liên quan. Hiển nhiên, Trần thị đã thường thấy hắn đỗi đãi như vậy, trên khuôn mặt không biểu lộ chút xấu hổ và bất mãn nào. Nàng nhìn Nhiễm Chi Thần, trong ánh mắt tràn đầy hiền lành và yêu thương, ôn nhu nói: “Con của ta, cuối cùng cũng đã trưởng thành. Mẹ biết rõ ngươi không mấy để tâm đến chuyện nữ sắc. Nhưng chọn lựa giáo tập tỳ nữ, cũng không thể qua loa. Hôm nay mẹ tới đây, nhất định sẽ xem xét cho ngươi thật tốt.”

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn chúng mỹ nhân trong nội viện, quan sát từng người từng người một. Chúng mỹ nhân thấy thế, lập tức bày ra các loại tư thế, muốn khoe ra mặt đẹp nhất của mình. Ánh mắt của Trần thị đảo qua các nàng. Khi nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp, nóng bỏng, gợi cảm, lông mày của nàng hơi cau lại một chút, trên mặt cũng tỏ vẻ không vui, hơi khinh thường dời mắt đi. Lạc Thần cúi thấp đầu, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của nàng. Quả nhiên, ánh mắt của Trần thị chỉ hơi dừng lại trên người nàng, rồi lắc nhẹ đầu, nhìn người tiếp theo.

Cuối cùng, nàng ghé mắt vào một vị mỹ nhân nhàn tĩnh, hào phóng, trong mắt rõ ràng hiện lên thưởng thức. Thấy vậy, Lạc Thần mới từ từ thở phào một cái. Một kiếp này, rốt cuộc nàng đã vượt qua. Trần thị mỉm cười quay đầu, đang định nói cái gì với Nhiễm Chi Thần – người vẫn một mực trầm mặc, nhưng hắn lại đột nhiên mở miệng ngắt lời: “Mẫu thân, hôm nay ngài đã mệt mỏi cả ngày, hay là về phòng nghỉ ngơi trước đi. Chẳng qua chỉ là tuyển giáo tập tỳ nữ mà thôi, việc nhỏ như vậy, không cần ngài phải nhọc lòng quan tâm. Ta nghĩ, không bằng để Đại Bảo chọn đi.”

Ngữ điệu của hắn rõ ràng rất cung kính, nhưng lại khiến người khác dễ dàng phát hiện ra một lại uy nghiêm không thể ngờ. Dưới vẻ mặt cứng ngắc của Trần thị, Nhiễm Chi Thần ngoái đầu, vỗ nhẹ ngao khuyển bên chân. Ngao khuyển kia như biết ý nghĩ của chủ nhân, đứng lên, đi về phía chúng mỹ nhân trong nội viên. Thì ra, “Đại Bảo” trong miệng Nhiễm Chi Thần, là để chỉ nó. Lúc ngao khuyển dần dần đến gần, trên mặt không ít mỹ nhân đều biểu lộ kinh hãi.

Ngao khuyển ở bên người Nhiễm Chi Thần, thì chẳng khác nào một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, làm cho người ta không cảm thấy chút uy hiếp nào. Nhưng chỉ cần rời khỏi Nhiễm Chi Thần, quanh thân nó lại tự nhiên tản ra khí tức hung tàn, khiến người không rét mà run.

Ngao khuyển lần lượt đi qua các nàng, chúng mỹ nhân bị dọa đến run lẩy bẩy, muốn chạy trốn, nhưng động đậy cũng không dám, đành đứng nguyên tại chỗ. Cũng có người gan lớn, khi ngao khuyển đi qua, chẳng những không tỏ ra e sợ, thậm chí còn có chút đắc ý vươn tay, muốn vuốt ve cái đầu của ngao khuyển.

Trong cái nhìn của nàng, bề ngoài của ngao khuyển này tuy đáng sợ, nhưng ở cạnh Nhiễm Chi Thần lại ngoan ngoãn như vậy, chắc sẽ không tùy ý cắn người. Nếu nhân cơ hội này nàng biểu hiện ra dũng cảm, nhất định Nhiễm Chi Thần sẽ thấy nàng không giống người thường. Thật không nghĩ đến, vừa lúc bàn tay nàng sắp đặt lên đầu ngao khuyển, ngao khuyển kia bỗng gầm lên với nàng một tiếng: “Grừ”. Nàng lập tức thét lên hoảng hốt, nhanh chóng lùi về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất. Bộ dạng kia, rất là chật vật.

Ngao khuyển không thèm nhìn nàng lần nào nữa, trực tiếp lướt qua nàng, một mình đi xuống phía dưới… Rốt cục, ngao khuyển đi tới gần Lạc Thần.

Lại nói, cái mạng này của Lạc Thần, vẫn là do nó cứu từ trong miệng hổ ra. Đối với chuyện này, Lạc Thần luôn có chút cảm kích. Hơn nữa, trên đường đi lúc nàng theo Nhiễm Chi Thần về Nhiễm Châu, đã ở chung với ngao khuyển không ít thời gian, đương nhiên sẽ không e ngại như người khác. Nhưng những điều ấy tuyệt đối không thể lộ ra vào lúc này. Tuy nàng không rõ ý nghĩ của Nhiễm Chi Thần, nhưng theo sóng mà đi mới là tốt nhất. Bởi vậy, Lạc Thần cũng giống như những mỹ nhân khác, run lẩy bẩy lên, ánh mắt nhìn ngao khuyển, cũng tràn đầy sợ hãi cùng bất an. Làm một diễn viên lậu năm, nàng tin tưởng tuyệt đối, cho dù ai cũng không thể nhìn ra được là nàng đang ngụy trang.

Thế nhưng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ngao khuyển chỉ đến cạnh Lạc Thần, ngửi ngửi rồi không hề đi tiếp, cúi người nằm cạnh Lạc Thần. Một mảnh hút không khí vang lên. Đây là ý gì? Chẳng lẽ như vậy thì đã coi là tuyển xong sao? Lạc Thần cũng kinh sợ hít một hơi khí lạnh. Ánh mắt nhìn ngao khuyển, tràn đầy nôn nóng. Nhưng nàng lại không phải Nhiễm Chi Thần, không thể tâm ý tương thông với nó. Ngao khuyển không thèm để ý đến nàng, vẫn nằm im dưới chân nàng, không nhúc nhích chút nào.

Chính vào lúc ấy, Nhiễm Chi Thần vẫy tay. Ngao khuyển từ từ đứng lên, chạy về bên Nhiễm Chi Thần. Tiếp đó, Nhiễm Chi Thần nhìn Lạc Thần, vẻ mặt thản nhiên nói: “Chọn nàng đi.” Giọng nói của hắn, nghe không ra là mừng hay là giận. Trong lúc nhất thời, tất cả chúng mỹ nhân ở đây, ánh mắt nhìn Lạc Thần, đều bao hàm nồng đậm đố kỵ.

“Không được! Như vậy không công bằng!” Bỗng vào lúc này, một tiếng kêu khẽ vang lên. Tất cả mọi người nhìn lại, thấy người đang nói, là vị mỹ nhân nhàn tĩnh, hào phóng lúc nãy.

Lúc này, nàng đã không còn khí chất ôn nhã trước đó, trên mặt mang theo nét không cam lòng và quật cường, nhìn Nhiễm Chi Thần không chớp mắt nói: “Chủ thượng, như vậy không công bằng. Chuyện đại sự này, sao có thể để cho một con súc sinh tùy tiện quyết định.”

Nghe vậy, trên mặt chúng mỹ nhân đều tỏ ra đồng ý. Mà đám hạ nhân của Nhiễm phủ đang đứng sau lưng Nhiễm Chi Thần, sắc mặt lập tức thay đổi. Nhiễm Chi Thần cười mà như không cười nhìn mỹ nhân kia, giọng nói nhu hòa hỏi: “Vậy theo ý ngươi, thế nào mới gọi là công bằng?”

Sau khi mỹ nhân kia nói ra những lời này, trong nội tâm vẫn luôn thấp thỏm không yên, bây giờ thấy Nhiễm Chi Thần chẳng những không trách cứ nàng, còn dùng thanh âm dịu dàng như vậy hỏi ý kiến của nàng, trong lòng vui sướng không ức chế được. Nàng ôn nhu ngượng ngùng cười, khôi phục dáng vẻ nhàn tĩnh động lòng người, nhưng ánh mắt nhìn Nhiễm Chi Thần, tràn đầy tình yêu không tán đi được. Chỉ nghe nàng ôn nhu đáp: “Theo như quy củ, giáo tập tỳ nữ ở mọi nhà đều do chủ mẫu tự mình lựa chọn. Hôm nay lão phu nhân đã đến, lẽ ra nên nghe theo ý nàng. Mặc dù chủ thượng có hiếu, nghĩ đến thân thể mệt nhọc của lão phu nhân, nhưng ngài có điều không biết, được lo lắng sắp xếp cho các con, mới là chuyện khiến trưởng bối thỏa mãn nhất.”

Nói xong, nàng dịu dàng nhìn về phía Trần thị. Lại thấy Trần thị không hề động đậy, không thèm nhìn nàng cái nào, sắc mặt hơi trầm xuống, biểu tình tối nghĩa khó hiểu. Trong nhất thời, nụ cười dịu dàng trên mặt vị mỹ nhân kia khựng lại. Tại sao lại như vậy? Nàng tự cho là những lời này của mình, nói rất chân thật bình dị, chạm vào lòng người. Cho dù không thể lay động Nhiễm Chi Thần, nhưng chắc hẳn cũng phải làm cho Trần thị xúc động. Mà đã có Trần thị ủng hộ, nàng muốn tiếp cận Nhiễm Chi Thần đương nhiên không phải việc khó. Nhưng nay xem ra, những tính toán của nàng đã tan vỡ.

Nhiễm Chi Thần nhìn khuôn mặt kinh ngạc của mỹ nhân kia, khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn ngao khuyển, vừa vuốt ve nó vừa nói: “Đại Bảo, vừa rồi có người nói ngươi là súc sinh, ngươi có tức giận không?” Giọng nói mang theo chút trêu đùa và tinh quái. Trong nháy mắt ấy, Lạc Thần suýt nữa cho rằng hắn bị nhiễm chi vũ nhập vào thân.

Ngao khuyển nghe vậy, quay đầu nhìn về phía mỹ nhân. Đối diện với ánh mắt hung tàn của nó, mỹ nhân kia chỉ thấy hai chân như nhũn ra. Đột nhiên, ngao khuyển nhảy lên một cái, phi thẳng đến chỗ mỹ nhân. Chỉ nghe thấy một tiếng thét thê lương vang lên, sau đó… đã không có bất cứ tiếng động nào.

Một khắc trước, giai nhân còn hương sắc linh động, tươi cười xinh đẹp, vậy mà chỉ trong nháy mắt, đã bị ngao khuyển cắn đứt yết hầu, ngã trên mặt đất, sau vài cái dãy dụa, thì vẫn không nhúc nhích, trở thành một cỗ thi thể. Mọi người nhìn mỹ nhân trên mặt đất, cái nhàn tĩnh động lòng người lúc trước đã không còn, chỉ để lại trên mặt đất sự kinh rợn cùng hoảng sợ. Máu loãng đỏ tươi không ngừng tuôn ra từ cổ nàng, chỉ chốc lát, đã chảy đầy đất.

Thấy thế, một số người không khống chế được, bắt đầu nôn mửa. Lúc ấy, không khí trong hậu viện căng thẳng đến cực điểm. Nhiễm Chi Thần nhìn thi thể trên đất, trong mắt không có một tia gợn sóng. Hắn khẽ vuốt ngao khuyển đã trở về bên chân, nhìn mọi người trong nội viện, trầm giọng nói: “Bây giờ đã biết rõ, cái gì gọi là công bằng chưa?”

Thấy mọi người hoảng sợ vạn phần, nhao nhao đáp lời, hắn còn nói thêm: “Nhiễm gia đã nuôi không các ngươi lâu như vậy, bây giờ đến phiên các ngươi bỏ chút sức lực ra cho Nhiễm gia. Tối hôm nay, tất cả đều dọn đến Quần Phương Lâu đi.”

Ba chữ “Quần Phương Lâu” vừa nói ra, chúng mỹ nhân ở đây không khỏi kinh hãi vô cùng. Ngay cả những người đang nôn mửa, nghe vậy cũng lập tức dừng lại, vội vàng nhìn Nhiễm Chi Thần.

Nội tâm Lạc Thần cũng run lên. Vốn dĩ sau khi bị tuyển làm giáo tập tỳ nữ, nàng chỉ cảm thấy trong lòng đau khổ và tích tụ. Nàng không rõ, nhiều mỹ nhân như vậy, tại sao lại vẫn chọn phải nàng? Nhưng vào giờ khắc này, nàng lại thấy cảm kích từ đấy lòng, bản thân mình thật may mắn. Nàng không dám nghĩ, nếu nàng không được chọn…, có phải cũng giống chúng mỹ nhân này, bị đưa đi “Quần Phương Lâu” hay không? Một lần nữa, nàng đã gặp thoáng qua tuyệt cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.