Sủng Nô Nghịch Tập

Chương 11: Chương 11




Cái gọi là “Quần Phương lâu”, kỳ thực chính là thanh lâu kỹ viện.

Lại nói tiếp, Nhiễm gia chính là nơi đầu tiên sáng lập kỹ viện. Trước khi Quần Phương lâu xuất hiện , trên đời này chỉ có quan kỹ, không có tư kỹ.

Sáu năm trước, sau khi Nhiễm gia gia chủ tiền nhiệm Nhiễm Kinh Hồng qua đời, để lại một hậu viện đầy nữ nhân. Lúc đó, Nhiễm Chi Thần đã ra lệnh, cho toàn bộ những nữ nhân không sinh được con nối dòng chuyển đến ở lầu phía đông của Nhiễm Châu, lấy tên là “Quần Phương Lâu”, và thông báo với mọi người rằng, vô luận ai, có thân phận thế nào, chỉ cần có tiền, đều có thể đến Quần Phương Lâu nghe nhạc uống rượu, xem mỹ nhân, vui đùa với mỹ nhân, thậm chí là cùng mỹ nhân vui vẻ một đêm.

Nhưng thực tế cũng có một số nữ nhân thà rằng chết cũng từ chối, Nhiễm Chi Thần liền cho các nàng toại nguyện, trực tiếp hạ lệnh chôn cùng Nhiễm Kinh Hồng . Lệnh này vừa ra, tất cả những nữ nhân còn lại đều chấp nhận số mệnh của mình.

Lúc đó, việc này cũng từng làm cho bảy nước nổi lên một đợt gợn sóng. Dù sao, nhi tử để cho nữ nhân của cha làm kỹ nữ, làm con hát, thực sự là việc hoang đường. Nhưng với thế đạo này, thứ luôn không thiếu, chính là chuyện hoang đường. Bởi vậy, mọi người cũng chỉ dị nghị một thời gian, liền đặt ánh mắt lên Quần Phương Lâu.

Điều làm cho mọi người không ngờ là, từ khi Quần Phương Lâu bắt đầu thành lập, không bao lâu sau đã mang lại rất nhiều tiền bạc cho Nhiễm gia. Dù sao Nhiễm Kinh Hồng làm Nhiễm gia gia chủ, đương nhiên những nữ nhân hắn có đều là cực phẩm thế gian. Chỉ tính cái nhãn Nhiễm gia trên người các nàng, cũng đủ để các nàng có giá trị hơn so với những loại mỹ nhân khác. Hơn nữa rất nhiều đám quyền quý muốn nịnh bợ Nhiễm gia, nhưng lại không tìm ra phương pháp, họ liền đem mọi hy vọng đặt trên Quần phương lâu.

Sau đó, các nơi cũng ào ào noi theo Quần Phương Lâu, một số nơi tương tự như thế cũng bắt đầu xuất hiện. Trong lúc nhất thời, thanh lâu kỹ viện dần dần trở nên thịnh hành.

Bây giờ, Nhiễm Chi Thần lại muốn đem nhóm mỹ nhân này, tất cả đưa vào nơi đó. Lần này đi vào, các nàng sắp sửa gặp phải điều gì không ai là không rõ. Các nàng tuy rằng thân phận cũng không cao quý, chỉ là lễ vật do nhóm người quyền quý dâng lên mà thôi. Nhưng ngay cả khi phải làm gia kỹ của đám quý tộc, so với thanh lâu kỹ nữ kia còn tốt hơn nhiều.

Chúng mỹ nhân khóc lóc cầu xin, Nhiễm Chi Thần lại như không nghe thấy gì, liếc nhìn Lạc Thần, rồi chỉ mang theo ngao khuyển tên là Đại Bảo đứng dậy rời đi mà không quay đầu lại.

Lạc Thần nhìn theo bóng lưng hắn, nét mặt phức tạp khó hiểu. Đêm nay, thậm chí là sau này, nàng rốt cuộc sẽ đi đến đâu

Sau khi Nhiễm Chi Thần mở lời, Trần thị đã không hề nói một tiếng. Cho đến khi Nhiễm Chi Thần rời đi, nàng vẫn như cũ ngồi bất động ở kia, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trần Tử Nặc bên cạnh thấy thế, có chút lo lắng nói: “Cô cô, sắc trời đã muộn, gió cũng đã se lạnh , người hãy về phòng nghỉ tạm trước đi.”

Nhưng Trần thị vẫn chưa đứng dậy, thật lâu sau, mới chua chát nói: “Đứa nhỏ kia, vẫn còn vì việc đó mà oán hận ta…”

Trần Tử Nặc nghe vậy rất ngạc nhiên. Việc kia theo như lời Trần thị nói, hắn cũng từng nghe phụ thân có chút nhắc qua, nhưng cũng không rõ ràng. Phụ thân không nhiều lời, hắn cũng không dám dò hỏi. Hắn biết rõ rằng, bên trong một gia đình bề thế như Nhiễm gia sẽ có rất nhiều chuyện, vẫn là không nên biết đến thì tốt hơn.

Tưởng tượng đến sự thay đổi của Nhiễm Chi Thần trong những năm gần đây, hắn vẫn không khỏi có chút thở dài.

Chi Thần khi còn nhỏ, rất giống Chi Vũ bây giờ. Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, bỗng chốc hắn liền trở nên thâm trầm hơn nhiều. Khi đó, hắn cũng mới chỉ có tám, chín tuổi . Lúc ấy, cô cô chỉ vì cái lợi trước mắt, lại không nghĩ rằng đã để lại một bóng ma trong lòng đứa trẻ là Nhiễm Chi Thần. Cho tới bây giờ, hai người vẫn vì việc đó mà mâu thuẫn. Mấy ngày trước đây, biết được tin Chi Thần muốn lựa chọn giáo tập tỳ nữ, cô cô cho rằng hắn đã cởi bỏ được khúc mắc, nói không chừng còn có thể tha thứ cho nàng, nên lúc đó lòng mới tràn đầy mong đợi chạy suốt đêm từ Mục Thác sơn trở về. Không ngờ rằng, thái độ của Chi Thần đối với nàng vẫn không hề thay đổi.

Nghĩ vậy một lát, Trần Tử Nặc bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng là mẫu tử chí thân, sao lại đến nông nỗi này.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Lạc Thần. Nhất thời, trong lòng sinh ra một chút vui mừng. Hắn hiển nhiên nhớ thiếu nữ này. Lúc trước trong trận đấu thú ở Triệu quốc, Nhiễm Chi Thần vốn không biết đồng cảm thương tiếc là gì , thế nhưng lại ra tay cứu một nữ nhân, còn đem nàng mang về Nhiễm phủ. Khi đó Trần Tử Nặc đã phần nào cảm thấy được, Nhiễm Chi Thần đối với nàng dường như cũng có chút khác thường. Bây giờ xem ra thật đúng là như thế. Chỉ mong thiếu nữ này có thể làm cho Nhiễm Chi Thần cởi bỏ mọi khúc mắc. Tất cả mọi thứ, còn phải xem đêm nay…

Lúc này, Nhiễm quản gia mang theo một đám hạ nhân vội vàng đi đến. Một số người mạnh mẽ đưa những mỹ nhân đang khóc lóc ra khỏi sân. Trong khi những người khác, bắt đầu xử lý thi thể đang nằm trên đất.

Rất nhanh, thi thể của mỹ nhân kia được người ta cuộn trong chiếu, rồi bị kéo đi. Vết máu trên đất cũng được cọ rửa sạch sẽ, còn được rắc lên một lớp phấn thơm. Gió thổi qua, ngay cả một chút mùi máu tanh cũng không có. Đến lúc này, dấu vết cuối cùng của mỹ nhân kia trên đời xem như đã bị xử lí sạch sẽ.

Bọn hạ nhân động tác nhanh nhẹn làm việc, không ai đồng cảm với nàng. Tại trong Nhiễm phủ này, không ai không biết Bảo thiếu gia rất được chủ thượng yêu thích. Cũng chỉ có thể trách bản thân nữ nhân kia, không biết tự lượng sức mình nói ra điều sai trái mà thôi.

Trong khi mọi người đang bận rộn, Nhiễm quản gia mang theo một người phụ nữ trung niên đi đến phía trước Lạc Thần, ôn nhu nói: “Cô nương, người này là Lí tẩu, cũng là lão nhân trong phủ Nhiễm gia ta . Một lát sau ngươi đi theo nàng, nàng sẽ sắp xếp thỏa đáng cho ngươi. Về sau ở bên cạnh chủ thượng, chỉ cần hết lòng hầu hạ, Nhiễm gia sẽ không bạc đãi ngươi .”

Lí tẩu kia gật gật đầu với Lạc Thần, cao giọng nói: “Cô nương thật sự là may mắn.”

Lạc Thần bắt buộc thả lỏng bản thân mỉm cười, trả lời: “Đa tạ. Về sau còn mong Lí tẩu chiếu cố nhiều hơn.”

Lí tẩu cười nói: “Cô nương hãy theo ta đi mau. Trời đã tối muộn, chủ thượng cũng đã tạm nghỉ . Ta còn nhiều việc chưa giao phó cho ngươi đâu.”

Lạc Thần lên tiếng, cáo biệt Nhiễm quản gia, liền theo Lí tẩu rời đi.

Không bao lâu, Lạc Thần đã biết được việc Lí tẩu nói cần phải giao phó kia là chuyện gì.

Lạc Thần đi theo lí tẩu đến một gian phòng, liền thấy nàng lấy ra một quyển sách bìa đỏ vừa đưa cho Lạc Thần, vừa nói: “Cô nương tự mình xem trước đi, lát sau ta sẽ giảng giải một chút cho cô nương.”

Lạc Thần lên tiếng đáp nhận, vừa mở ra đã thấy, đúng là một quyển sách đông cung! (*)

(*):đông cung đồ, có ai không biết không, lên tiếng để ta giải thích cho^^

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Lạc Thần, Lí tẩu không mấy để ý cười nói: “Cô nương không cần cảm thấy ngượng. Điều hoà âm dương chính là việc đại sự của con người, ai cũng đều phải trải qua việc này một lần . Thời gian cấp bách, cô nương phải mau chóng nắm vững những kĩ năng , ban đêm mới có thể hầu hạ tốt chủ thượng.”

Tiếp đó, Lí tẩu dựa vào nội dung trong sách, giải thích chi tiết từng điều một cho Lạc Thần.

Đối với bất kì nữ nhân chưa lập gia đình nào, trong tình huống như vậy, sợ đều chỉ biết ngượng ngừng không thôi. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Lạc Thần lại không chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy nhục nhã không thể tả được. Có lẽ là do ngôn ngữ của Lí tẩu quá mức rõ ràng, đã làm cho nàng sinh ra một loại ảo giác, như thể bản thân chỉ là một thanh lâu kỹ nữ, đang nghe chủ chứa tinh tế truyền thụ phương pháp hầu hạ tốt ân khách.

Cảm giác này rất khổ, rất khổ, tra tấn nàng đến mức vừa muốn khóc, vừa muốn cười.

Đến cuối cùng, nàng chỉ biết lẳng lặng nghe, không nói một lời.

Sau, Lí tẩu đưa Lạc Thần vào phòng bên cạnh. Vài người tỳ nữ đã sớm chờ ở nơi đó, thậm chí cả Mai Hương cũng ở đấy. Nhìn thấy Lạc Thần, trên mặt của nàng không thể che giấu được sự vui sướng, liên tục chúc mừng .

Lạc Thần không đáp lại, trực tiếp cởi quần áo ra, bước vào bồn tắm.

Sau khi tắm, mấy người lau khô tóc cho Lạc Thần, lại trang điểm đơn giản một chút.

Lạc Thần nhìn bản thân trong gương, lại cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Nàng không khỏi nhớ tới hơn một tháng trước, lúc ở đấu thú tràng, có vẻ như đã từng có một màn tương tự. Nàng cười khổ một tiếng, nàng vẫn không thể thoát ra khỏi số mệnh của mình sao?

Ngày ấy, sau khi nàng được ăn vận đẹp, liền bị đưa lên pháp trường, hôm nay, chẳng phải cũng là như thế?

Cuối cùng, Lí tẩu hài lòng nhìn nàng một lát, liền sai người dùng kiệu nâng nàng, trực tiếp đưa đến phòng Nhiễm Chi Thần.

Chiếc giường trong phòng lớn, đủ để chứa đến năm sáu người, Lạc Thần nằm ở bên trên, tùy ý để Lí tẩu mấy người loay hoay. Cho đến khi tạo hình thoả đáng nhất , Lí tẩu mới dặn dò vài câu, rồi mang theo đám tỳ nữ đi ra.

Trong phòng, chỉ còn lại có một mình Lạc Thần yên lặng chờ đợi.

Giữa cái an tĩnh, Lạc Thần lại một lần nữa an ủi bản thân, không phải sợ, điều này không có gì đáng ngại . So với chết, đây thật sự không phải là việc đại sự. Nói không chừng, nàng còn có thể mượn cơ hội này thoát ra khỏi Nhiễm phủ, từ đây tương lai lại càng tươi sáng hơn.

Nàng nghĩ rằng, bây giờ Nhiễm Chi Thần đã hai mươi tuổi, có lẽ sẽ sớm kết hôn. Dựa theo quy tắc đương thời, nữ nhân giống như nàng, đến lúc đó nhất định sẽ bị đưa đi trước tiên. Nhiễm Chi Thần tuy rằng vô tình, nhưng Lạc Thần vẫn luôn tin rằng, hắn sẽ không tuỳ tiện bán nàng . Nếu là thực sự có lúc đó, hắn nhất định sẽ an bày cho nàng một lối thoát thích đáng.

Tối thiểu, cũng sẽ cho nàng một số tiền lớn để ra đi. Dù sao điều này đối với hắn, cũng chỉ là việc nhỏ nhặt. Đến lúc đó, nàng sẽ cầm số tiền kia, tìm một nơi yên tĩnh ở Nhiễm Châu mà ẩn cư. Lúc nhàm chán, liền đi leo núi, ngắm sông, thưởng ngoạn cảnh đẹp, và thổi sáo. Nếu may mắn mà nói, không chừng còn có thể thu dưỡng một cô nhi, coi như là về già cũng có người chăm sóc . Thiên hạ này to lớn, nàng không tin, không có chỗ cho nàng dung thân.

Nàng đang khao khát ảo tưởng, chỉ nghe thấy “Cạch” một tiếng, cửa phòng bị mở ra, Nhiễm Chi Thần rốt cục đã trở về phòng .

Vừa tiến vào bên trong, Nhiễm Chi Thần liền thấy Lạc Thần ở trên giường. Liếc mắt nhìn một cái, nhưng lại làm cho hắn hơi khựng lại bước chân, hô hấp cứng lại.

Chỉ thấy trên chiếc giường được bao phủ bởi gấm tuyết, thân thể mỹ nhân trần trụi nằm ở phía trên. Che lên một tấm lụa mỏng hỗn độn bao trọn thân thể trắng tuyết không tỳ vết bên trong. Mép trên của tấm lụa, chỉ có thể che được một nửa, bộ ngực đẫy đà trắng nõn bởi mỹ nhân hô hấp mà lúc lên lúc xuống. Còn ở phía dưới của mảnh lụa, lại che đi nơi tư mật giữa hai chân, đùi ngọc thẳng tắp thon dài khép lại, lộ liễu trong không khí, tản ra sự mê hoặc vô biên.

Nửa che nửa hở như vậy, càng khiến người ta mơ màng.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi dài khe khẽ run, dường như tâm lí đang có vẻ bất an.

Dung nhan tuyệt mỹ, gáy ngọc thon dài, xương quai xanh tinh xảo, thật sự không có chỗ nào là không hương diễm.

Hai cánh tay ngẫu nhiên mở ra, như thể mời gọi người ta vào vòng tay của mình.

Còn cả mái tóc đen nhánh kia, phân tán trên chiếc trên giường trắng tuyết, bên trong cái hỗn độn, lại có cái gợi cảm không kể xiết.

Dáng vẻ mặc cho người hái ấy, trong nháy mắt, làm cho Nhiễm Chi Thần cảm thấy rõ, bản thân mình không kiềm chế được thở mạnh lên. Hắn luôn luôn cho rằng mình thanh tâm quả dục, sức tự chủ mạnh mẽ. Vậy mà hình ảnh trước mặt lại làm cho hắn suýt nữa không thể khống chế được. Một loại cảm giác khác lạ mơ hồ nảy sinh trong lòng hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu, nâng chân bước về phía giường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.