Nhiễm Chi Thần đi tới cạnh giường, tháo dây lưng, cởi quần áo. Sau đó, hắn
cúi người gạt mảnh vải hồng đang đắp trên người Lạc Thần ra, tiện tay
ném trên mặt đất.
Trong nhất thời, thân thể trần truồng của Lạc Thần lộ hết ra.
Lạc Thần chỉ cảm thấy cơ thể bỗng dưng lạnh lẽo, nhắm chặt ánh mắt hơn nữa. Bàn tay nàng níu lấy đệm giường, như muốn nhờ đó để cho thêm mình chút
lực lượng, nhưng toàn thân vẫn khẽ run.
Đối mặt với thân thể hoàn mỹ của nàng, Nhiễm Chi Thần quan sát cẩn thận một lát rồi mới lên giường.
Nhận thấy hắn đang đến gần, tim Lạc Thần thắt mạnh hơn nữa.
Đột nhiên, nàng bị kéo, lật người một cái, liền rơi vào một bộ ngực rộng rãi. Đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy eo nàng.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, cùng với bàn tay đang tiếp xúc với da
thịt nàng ở trên eo, Lạc Thần ngừng thở, siết chặt tay, cố gắng khống
chế bản năng muốn dãy dụa của mình. Nàng giữ im thân thể không nhúc
nhích, vừa không nghênh hợp, vừa không phản kháng.
Nhưng từ lúc này, người bên cạnh lại không có động tác gì.
Mãi một lúc lâu sau, Lạc Thần mới cẩn thận mở mắt ra, hồ nghi nhìn Nhiễm
Chi Thần. Không đợi nàng hiểu ra mọi chuyện, đầu đã bị một bàn tay nhấn
một cái, ngả vào bờ ngực hắn. Sau đó, tiếng nói hơi khàn khàn nhưng chắc chắn của Nhiễm Chi Thần truyền vào trong tai: “Ngủ!”
Lạc Thần rùng mình, vội vàng nhắm mắt lại.
Ý của hắn là gì? Tối nay sẽ không muốn nàng sao?
Nhất thời, đủ mọi suy nghĩ quanh quẩn trong lòng Lạc Thần. Rõ ràng nàng cảm
thấy dục vọng nóng rực của hắn, hô hấp phả vào trên đỉnh đầu nàng cũng
gấp gáp. Điều này làm cho nàng không biết là nên cảm thấy may mắn hay la nên lo lắng.
Tối nay hắn không muốn nàng, vì mệt mỏi sao? Chờ
đến tối mai mới nói? Hay là căn bản hắn chướng mắt nàng? Nếu vậy, hắn
cũng sẽ đưa nàng đến Quần Phương Lâu sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc
Thần vẫn không đoán ra ý của hắn. Mà hình như từ khi gặp hắn lần đầu
tiên đến giờ, vẫn là như vậy. Nàng khẽ thở dài, tâm trạng kém đến khó
tả.
Lúc trước nàng vẫn cảm thấy, chỉ cần có thể sống là tốt rồi.
Nhưng hai tháng ngắn ngủi ở dị thế này, lại khiến nàng sâu sắc cảm thấy, sống sót thật không dễ.
Lạc Thần vỗn cho rằng cả đêm cũng không
thể chợp mắt, nhưng không tưởng lại đã thiếp đi lúc nào không biết, có
lẽ là do bờ ngực kia quá vững vàng và ấm áp…
Một đêm này, cứ thế qua đi…
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Chi Thần tỉnh lại trong những tia nắng ban mai. Vừa
mở mắt đã gặp phải khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đang ngủ say của Lạc Thần. Trong giây lát, hắn ngớ người ra.
Thường ngày vào tầm giờ này,
đều do Đại Bảo tới đánh thức hắn. Hắn cũng đã quen với việc mỗi ngày vừa mở mắt là thấy bộ mặt dữ tợn của nó. Hôm nay bỗng đổi thành dung nhan
tuyệt mỹ, làm cho hắn không quá thích ứng.
Hắn cẩn thận đánh giá
khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Mới chỉ vài tháng không thấy, mà nàng lại như đẹp hơn một chút. Khí sắc trên mặt khá hơn nhiều so với lúc trước, cơ thể
cũng đẫy đà hơn. Nhớ tới đêm qua, khi nhìn thấy dáng người gợi cảm quyến rũ, thật là không nhìn ra nàng mới chỉ mười ba tuổi. Nhưng lúc này nàng ngủ yên ổn như vậy, vẻ non nớt lại hiện ra hoàn toàn. Tóm lại vẫn là
con nít thôi!
Nhiễm Chi Thần khẽ cười một tiếng, có vẻ tâm tình
không tệ. Hắn siết chặt vòng tay, kéo sát Lạc Thần vào ngực. Xúc cảm
nhẵn nhụi trơn mượt trên tay, khiến hắn không tự chủ được nhẹ nhàng xoa
vài cái ở eo nàng. Vòng eo này thật đúng là nhỏ không đủ nắm, như thể
chỉ hơi dùng sức, thì sẽ bị bẻ gãy. Tiểu nô lệ này, thật là yếu đuối
không chịu nổi một kích.
Nghĩ lại ngày hôm qua, nàng mặc một thân quần áo xanh biếc lại có hoa đỏ rất tục tĩu, tỏ vẻ vâng lời đứng xen
vào đám nữ nhân, khiến cho hắn rất buồn cười. Rất tốt, tiểu nô lệ này đủ hèn mọn, đủ khéo léo, đủ giảo hoạt, đủ thú vị. Giống như hôm đó ở đấu
thú tràng, một khắc trước nàng còn đơn thuần, mờ mịt, chỉ chớp mắt đã
trở nên thánh khiết, cao quý. Hắn không khỏi nghĩ, sau này nàng còn có
thể biến ra bao nhiêu khuôn mặt. Giữ một người như vậy ở bên cạnh, cũng
coi như thú vị.
Lúc này, Lạc Thần “ưm” một tiếng, tỉnh dậy. Vừa
mở ra đôi mắt còn buồn ngủ, đã thấy được ánh nhìn chăm chú của Nhiễm Chi Thần. Tinh thần căng thẳng nên nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nhiễm
Chi Thần cũng thu hồi ánh mắt, buông nàng ra, định đứng dậy xuống
giường. Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một trận ồn ào. Sau đó, cửa phòng
bị mở ra, một thân hình vội vàng xông vào, còn có mấy tỳ nữ theo ở phía
sau.
Nhiễm Chi Vũ vừa vao phòng, đã thấy được hai người trên giường, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Trong lòng Lạc Thần cả kinh, chưa kịp phản ứng thì Nhiễm Chi Thần đã kéo
chiếc chăn trên người nàng lên cao, bọc kín nàng ở trong đó.
Tiếp đó, không chờ nhiễm chi vũ mở miệng, sắc mặt hắn đã trầm xuống, tức giận quát: “Đi ra ngoài!”
Mấy tỳ nữ nghe vậy, sợ tới mức vội lui ra ngoài. Nhiễm Chi Vũ cũng lùi về
một bước theo bản năng, nhưng cuối cùng cũng không ra ngoài. Tuy nhiên
khí thế kia, lại yếu đi không ít so với lúc mới vào cửa.
Hắn quật cường nhìn Nhiễm Chi Thần, miệng mấp máy, nhưng không lên tiếng. Cuối
cùng, hắn đưa mắt nhìn Lạc Thần, nói: “A Thần, rõ ràng ngươi đã đồng ý
sẽ làm tỳ nữ của ta, không nghĩ cách để trèo lên giường của nhị huynh
nữa. Vậy mà tại sao nhị huynh vừa trở về mà ngươi đã đổi ý?” Trong giọng nói tràn đấy tính chất vấn cùng ủy khuất.
Nghe vậy, Lạc Thần lo
lắng định mở miệng, lại nghe Nhiễm Chi Thần nói tiếp: “Đi ra ngoài!” Lần này, thanh âm của hắn rất thấp, rất nhẹ, hoàn toàn không có vẻ tức giận lúc trước. Thế nhưng toàn thân Nhiễm Chi Vũ không tự chủ run lên, sắc
mặt suy sụp, xoay người chạy ra ngoài.
Cả phòng một lần nữa được yên tĩnh lại, trong trầm mặc, Nhiễm Chi Thần vỗ nhẹ Lạc Thần một cái, đứng dậy xuống giường.
Lạc Thần cũng không biết hắn nghĩ thế nào, nhìn khuôn mặt không thể phân rõ là vui hay giận của hắn, lòng nôn nóng, nhưng lại không biết thế nào
cho phải.
Lúc này, đám tỳ nữ nghe được tiếng động trong phòng, hỏi dò: “Chủ thượng chuẩn bị rời giường sao?”
Nhiễm Chi Thần đáp lại một tiếng.
Mấy người đẩy cửa vào, cúi thấp đầu, vừa định hầu hạ Nhiễm Chi Thần mặc
quần áo, lại bị hắn khoát tay từ chối. Hắn nhìn Lạc Thần đang ngồi trên
giường, ánh mắt rốt cục nhu hòa hơn, ý rất rõ ràng.
Lạc Thần vội nhận lấy y phục mà tỳ nữ đưa cho, xoay người mặc vào, rồi tới cạnh Nhiễm Chi Thần, bắt đầu hầu hạ hắn.
Đây là lần đầu tiên Lạc Thần mặc quần áo cho nam tử, đương nhiên là không
thuần thục. Nhiễm Chi Thần cũng không thúc giục nàng, chỉ nhìn nàng
luống cuống tay chân, hồi lâu mới hỏi: “Hôm qua Đại Bảo ngủ ở đâu?”
Một tỳ nữ cung kính đáp: “Bẩm chủ thượng, Nhiễm quản gia bố trí cho Bảo thiếu gia nghỉ ngơi ở Thiên Viện?”
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần gật đầu một cái.
Cuối cùng Lạc Thần cũng mặc chỉnh tề được cho hắn, vừa ngẩng đầu đã nghe
thấy hắn nói: “Sau này, gọi ngươi là Tiểu Bảo đi.” Dứt lời, còn giơ tay
lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen như mực của nàng.
Lạc Thần sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được, cúi đầu, khẽ khom người, dịu dàng đáp: “Tạ chủ thượng ban thưởng tên cho.”
Ở trong Nhiễm phủ, có thể được Nhiễm Chi Thần ban tên, đúng là một chuyện rất vinh quang. Nhưng những người có được loại vinh quang này, cả phủ
cũng không có mấy. Vậy nên nàng mới phải cảm tạ.
Nhiễm Chi Thần hài lòng cười một tiếng: “Đi thôi, đi dùng bữa với ta.” Nói xong thì quay người đi.
Lạc Thần nói tiếng đồng ý, rồi cung kính đi theo sau hắn. Trong lòng cười
nhạo, Tiểu Bảo, tên thật hay, như một con mèo, như một con chó.
Lúc ăn sáng, Lạc Thần lại gặp được ngao khuyển. Không biết có phải do nàng
xuất hiện ảo giác hay không, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy ánh mắt hắn
nhìn nàng, nói như thế nào nhỉ… hình như.. có một chút u oán.
Ở
dưới ánh mắt như thế, Lạc Thần ăn cơm trong thấp thỏm. Cuối cùng, nàng
nhìn thức ăn trên bàn, như hiểu ra, bưng một bát canh còn dư lại mấy
miếng thịt, thử đưa cho ngao khuyển. Sau này nàng chính là Tiểu Bảo, nói thế nào thì cũng nên làm tốt quan hệ với Đại Bảo.
Nhưng Đại Bảo chỉ liếc bát canh thịt kia một cái, rồi khinh thường nghiêng đầu, nhìn Nhiễm Chi Thần dùng bữa.
Ánh mắt của nó ngập nước, đen long lanh, tràn đầy ủy khuất nhìn Nhiễm Chi Thần, như một con vật bị chủ nhân vứt bỏ.
Lúc trước, ở trong mắt Lạc Thần, Đại Bảo luôn là một con mãnh thú hung tàn. Nhưng giờ phút này, thấy bộ dạng kia của nó, lại khiến cho Lạc Thần lần đầu tiên cảm thấy, nó chẳng qua chỉ là một con chó nhỏ, một sủng vật
bình thường.
Nhiễm Chi Thần không thèm nhìn nó, vẫn không nhanh
không chậm, sau khi ưu nhã dùng hết đồ ăn sáng, mới mở miệng nói: “Tối
hôm qua Đại Bảo thế nào?”
Nô bộc đứng ở một bên đáp: “Bẩm chủ thượng, hình như cả một đêm Bảo thiếu gia đều ngủ không ngon giấc.”
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần nhìn bộ dạng ủy khuất của Đại Bảo một chút, miệng vẫn nhàn nhạt nói: “Không sao, quen dần đi là được.”
Đại Bảo kêu một tiếng, không nhìn bất cứ ai, cúi đầu gặm khúc xương trên
mặt đất, chỉ để lại cho Lạc Thần một bóng dáng tịch mịch.
Sau khi ăn sáng, Nhiễm Chi Thần đi thư phòng. Không lâu sau, Trần Tử Nặc vội
vàng đến, vừa thấy dáng vẻ vẽ tranh ưu nhã của Nhiễm Chi Thần, mọi sốt
ruột đều hóa thành bất đắc dĩ. Hắn thở dài một tiếng, mới hỏi: “Trọng
Thần, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Dường như Nhiễm Chi Thần sớm
biết là hắn sẽ hỏi như thế, trên mặt không có nửa điểm kinh ngac, điểm
thêm vài tia nắng lên dãy núi trong bức tranh, mới buông bút vẽ, nhìn
Trần Tử Nặc, nói: “Đó vẫn chỉ là một đứa bé, đợi thêm vài năm nữa đã.”
Nghe vậy, Trần Tử Nặc nóng này. Cái gì gọi là vẫn chỉ là một đứa bé? Mười ba tuổi cũng có thể làm mẹ, còn có thể gọi là đứa bé sao? Hơn nữa, dáng
người kia, dung mạo kia, một đứa bé có thể có sao?
Hiện nay, đối với việc Nhiễm Chi Thần không gần nữ sắc, cả Nhiễm gia từ trên xuống dưới đã có nhiều tin đồn.
Mấy năm trước, mọi người còn cho rằng hắn mới thừa kế gia nghiệp, loạn
trong giặc ngoài nên chưa có tâm tư nào mà nghĩ đến sắc đẹp. Nhưng gần
đầy, đã có không ít người hoài nghi thân thể hắn có vấn đề, thậm chí cả
mấy vị trưởng bối của Nhiễm gia cũng nghe được tin tức, âm thầm cho dò
xét nhiều lần. Nếu không phải đại phu nói rõ, dương khí của Nhiễm Chi
Thần tràn đầy, không có tí chút vấn đề nào, bọn họ lo là sẽ phải chọn
đứa trẻ nào đó trong gia tộc, làm con nuôi của hắn. Bây giờ dáng vẻ của
Nhiễm Chi Thần cũng không vội vàng chút nào thì thôi, lại còn nói chờ
thêm vài năm?
Trần Tử Nặc tức giận hít mấy hơi, thốt lên: “Hôm
qua nhiều người không phải đứa bé như vậy, tại sao ngươi không chọn? Nếu ngươi chê nàng nhỏ, vậy cho ta đi. Ta thấy nàng rất tốt, không hề cảm
thấy nàng là đứa bé.”
Tiếng nói vừa dứt, không khí trong phòng bỗng dưng lạnh ngắt.