Nhiễm Chi Thần ở đây suốt cả một ngày.
Mặt trời ngả dần về phía tây, gió xanh khẽ thổi, hắn nhìn rặng mấy đỏ
phương xa, thở hết mùi rượu trong miệng ra, tháo cây sáo trúc vẫn đeo
bên hông xuống, đưa lên miệng thổi.
Chẳng qua, bất luận là hắn
thổi kiểu gì, tiếng sáo vang lên vẫn cứ rè rè chói tai, thậm chí khiến
cho người ta nghe không ra giai điệu.
Một lúc sau, hắn tức giận
buông cây sáo xuống, nhìn mộ bia của Nhiễm Chi Uyên lẩm bẩm: “Nói sẽ dạy ta thổi sáo, nhưng một bài cũng chưa dạy, mà sao ngươi đã đi rồi.”
Dứt lời, như nhớ ra điều gì đó, giây lát sau, vẻ buồn nản trên khuôn mặt
biến mất không thấy, khẽ cười nói: “Huynh trưởng, lần trước lúc ta đi
Triệu quốc, nhặt về một tiể nô lệ. Nàng tên là Tiểu Bảo, rất biết điều,
rất đẹp, còn biết thổi sáo.” Nói đến đây, đôi mắt mông lung men say của
hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng, có chút nóng lòng muốn làm ngay hỏi: “Ta đưa nàng đến cho ngươi xem được không? Cho ngươi cũng nghe thử bài
hát nàng thổi.”
Có vẻ cảm thấy ý tưởng này không tệ, hắn vừa nói xong thì đứng dậy, lảo đảo đi khỏi lăng viên.
Nhiễm Chi Thần say rượu, rõ ràng hơi trẻ con, hơn nữa lại là ở trước mộ Nhiễm Chi Uyên, hắn như biến thành người thiếu niên ngây thơ năm đó, luôn
thích đi theo sau huynh trưởng. Ý nghĩ muốn dẫn Lạc Thần tới vừa nảy lên thì đã hận không thể lập tức làm được luôn.
Vừa ra lăng viên, hắn nhảy lên ngựa, chạy vội mà đi.
Những hộ vệ núp ở phía sau ầm thầm bảo hộ thấy thế, trong bụng đều cả kinh, vội vàng đi theo.
Theo như tình hình những năm trước, mỗi lần đến ngày này, Nhiễm Chi Thần vẫn sẽ ở đây đến rạng sáng. Hơn nữa mỗi lần đều bất tỉnh nhân sự ngã trước
mộ Nhiễm Chi Uyên, cuối cùng được hộ vệ đưa về phủ.
Bọn họ vốn tưởng rằng hôm nay cũng như thế, chưa từng nghĩ rằng mặt trời vừa mới xuống núi mà hắn đã đi rồi.
Mọi người nghi hoặc không rõ theo sau hắn, nóng lòng không dứt. Nhìn dáng
vẻ cũng biết Nhiễm Chi Thần uống nhiều rượu, phóng ngựa chạy như bây giờ quá mức nguy hiểm.
Cũng may, cuỗi cùng Nhiễm Chi Thần hữu kinh vô hiểm (1) về tới Nhiễm phủ.
(1) Hữu kinh vô hiểm: có sợ nhưng không xảy ra điều gì nguy hiểm.
Vừa vào cửa phủ, hắn đã gặp Nhiễm quản gia, người vừa nghe tin chạy tới, mở miệng liền hỏi: “Tiểu Bảo đâu? Gọi nàng tới đây.”
Nhiễm quản gia sửng sốt, có chút khó xử nói: “Bẩm chủ thượng, Vũ thiếu gia
đưa Bảo cô nương ra phủ, nói là trước khi trời tối sẽ trởi lại. Ước
chừng cũng sắp về rồi.”
Nghe vậy, khuôn mặt Nhiễm Chi Thần trầm
xuống: “Hôm nay là ngày giỗ của huynh trưởng, chẳng lẽ hắn không biết
sao? Không chịu ở nhà, đi ra ngoài làm gì?” Nói xong, không chờ Nhiễm
quản gia trả lời, đã phiền não vẫy lui hắn, một mình đi tới chủ viện.
Cẩn thận tắm trong bể, cảm giác say của Nhiễm Chi Thần cũng đỡ đi chút, đầu óc thanh tỉnh không ít.
Mà lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối.
Sau khi về phòng, hắn mệt mỏi dựa vào giường, nhưng không nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn trầm mặc nhìn xung quanh hết thảy, rõ ràng là gian phòng rất quen
thuộc, nhưng không biết vì sao lại khiến cho hắn thấy rất xa lạ, như thể thiếu đi mất cái gì.
Quay đầu nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, vỗ đầu Đại Bảo từng cái một, trong lòng có điều suy nghĩ.
Tiểu nô lệ kia chỉ mới ở bên cạnh hắn được nửa tháng, nhưng lại khiến cho hắn quen với sự tồn tại của nàng trong vô thức.
Nhất là hôm nay, hắn phóng ngựa chạy gấp, vốn tưởng rằng vừa về phủ là có
thể thấy nàng giống như thường ngày, lanh lợi vui vẻ ra đón hắn, ai ngờ
lại không thấy bóng người.
Ở một khắc đó, ngoại trừ bất mãn, hắn
còn có một cảm giác rất khác thường. Cảm giác kia rất nhỏ bé, cũng rất
xa lạ, làm cho hắn thấy phiền não.
Vào lúc ấy, có người ngoài cửa kêu: “Trọng Thần trở về chưa?” Đó là Trần Tử Nặc.
Nhiễm Chi Thần ngừng suy nghĩ, đáp một tiếng để cho hắn vào.
Hiển nhiên Trần Tử Nặc cũng vừa mới trở về, bộ dạng phong trần mệt mỏi. Hắn
cầm ly trà trên bàn uống liền mấy chén rồi mới mở miệng hỏi: “Trọng
Thần, đêm qua cô đã tới nơi an toàn. Ta dàn xếp tốt cho nàng rồi mới
quay lại. Vừa vào phủ đã nghe nói ngươi ở nhà. Thế nào? Sao hôm nay lại
sớm vậy?”
Nhiễm Chi Thần không trả lời, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Nơi đó có được không?”
Từ khi Nhiễm Chi Thần biết được những chuyện năm đó, Trần thị đã tự động
rời khỏi Nhiễm Phủ, một mình đến Mục Thác sơn lễ phật, nói là muốn thành tâm hầu hạ phật tổ, rửa sạch tội lỗi của mình.
Mục Thác sơn ở
địa phần Hoài Dương, cũng chính là quê cũ của Trần thị, cách Nhiễm Châu
không xa, đi ngựa nhanh thì một ngày là có thể tới. Thế nhưng nhiều năm
qua, Nhiễm Chi Thần chưa từng đi thăm một lần nào.
Trần Tử Nặc
thở dài một tiếng, nói: “Mục Thác sơn nơi đó, mùa hè thì rất thích ý,
chỉ đến khi trở trời thì rất lạnh.” Thấy Nhiễm Chi Thần không lên tiếng, hắn tiếp tục thử dò ý nói: “Mấy năm nay, thân thể cô vẫn không tốt. Dù
hạ nhân chăm sóc chu đáo là thế, nhưng cũng không thể như ở nhà mình
được.”
“Đã biết. Ngươi vất vả rồi, đi xuống đi.” Nhiễm Chi Thần không để hắn nói nữa, cắt ngang lời hắn.
Sau khi Trần Tử Nặc lui ra, Nhiễm Chi Thần cũng đứng dậy ra khỏi phòng.
Hắn đứng trong viện, nhìn trăng cao, suy nghĩ phức tạp không dứt.
Hôm nay là mười lăm, bầu trời lại không có mây. Vầng trăng tròn đầy kia, lơ lửng trên bầu trời đêm, tản ra ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp.
Từ xưa
đến nay, trăng ngày mười lăm, luôn khiến cho một số người cảm thấy lãng
mạn, nhưng cũng khiến một số người thấy thương cảm.
Việc thân thể Trần thị không tốt, Trần Tử Nặc đã nói vài lần với hắn. Thật như Trần
Tử Nặc nói, trên núi hẻo lánh lạnh lùng, đúng là không thích hợp sống
vào mùa đông. Vậy nhưng nhiều năm qua, Nhiễm Chi Thần lại rất ít hỏi
tới.
Sáu năm trước, khi vừa biết được mọi chuyện mà Trần thị làm, trong lòng hắn như có một nỗi hận ý vô tận không nơi trút xuống. Nếu
không phải nàng mau chóng chuyển đến Mục Thác sơn, thật là hắn cũng
không biết mình sẽ làm gì.
Đến tận bây giờ, hắn vẫn không biết nên đối mặt nàng như thế nào.
Hắn biết mỗi lần Trần thị về phủ, đều có ý muốn ở lại. Nhưng những khi nàng dò xét, thì luôn bị vài ba câu nói của hắn chặn lại. Rồi Trần thị lại
nói nàng không hề có lỗi, và hắn đang oán hận nàng, cũng đang trả thù
nàng.
Chuyện của phụ thân và Lí thị làm cho lòng hắn cảm thấy
ngăn cách, thành ra cũng có mâu thuẫn với việc nam nữ. Nhưng dù sao hắn
cũng là một nam tử bình thường, hơn nữa lại đang ở tuổi sinh khí dồi
dào, dục vọng của thân thể là không thể ngăn cản được.
Nhất là
đêm đó, khi hắn nhìn thấy nàng sống sắc sinh hương nằm trước mặt hắn,
tựa như có một cây đuốc, chỉ trong giay lát đã khiến thân thể hắn bốc
cháy hừng hực.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn theo lý trí, không muốn nàng.
Tất nhiên là cảm thấy nàng còn nhỏ quá, vẫn chưa tới lúc ngắt lấy, nhưng
nếu không có những nguyên nhân khó có thể mở miệng khác, hắn cũng không
biết lúc ấy mình có thể nhịn được không.
Nghĩ đến cũng buồn cười, cái phương pháp ngây thơ này, dù có làm Trần thị hối hận, lo lắng thì
sẽ thay đổi được cái gì sao? Nhìn mẹ ruột nghĩ ngợi, thống khổ, tim hắn
thực sự có được bao nhiêu khoái cảm từ việc trả thù?
Tuy thế, nếu để cho hắn tha thứ, thì tuyệt đối không thể. Huynh trưởng, cha, Triệu
thị vô tôi và đứa cháu còn chưa ra đời, lúc này đều đang nằm yên ở lăng
viên sau núi, nhắc nhở hết thảy những gì xảy ra trong quá khứ.
Tất cả như một cái nút thắt chết, để hắn chỉ có thể dãy dụa trong đau khổ, không thể giải thoát.
Cùng lúc đó, Lạc Thần rốt cục trở về Nhiễm phủ cùng Nhiễm Chi Vũ.
Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, nàng đã không thấy Nhiễm Chi Thần. Phải biết
rằng, thời gian này, nàng vẫn đều tỉnh dậy trước, sau đó hầu hạ hắn mặc
quần áo, rửa mặt.
Đang tò mò sao hôm nay hắn dậy sớm vậy, hơn nữa còn không đánh thức nàng, thì có hạ nhân vào bẩm báo, nói Nhiễm Chi
Thần đã ra khỏi phủ từ sáng sớm, đến lăng viên của Nhiễm gia để lễ mộ
Nhiễm Chi Uyên.
Lạc Thần dùng bữa sáng một mình xong, Nhiễm Chi Vũ đến tìm nàng, nhất định phải đưa nàng ra phủ chơi.
Nghĩ đến hôm nay là ngày giỗ của Nhiễm Chi Uyên, tâm tình của Nhiễm Chi Vũ
có thể sẽ không được tốt, nên đi ra ngoài giải sầu với hắn cũng không
tệ, Lạc Thần đã đồng ý.
Ai ngờ lần này đi, chính là suốt một
ngày. Còn Nhiễm Chi Vũ lại không thấy vẻ gì là tâm tình không tốt, ngược lại còn hăng hái mười phần đi dạo vài con phố. Thức ăn, đồ chơi, quần
áo đầy xe ngựa. Sau khi xem diễn ở rạp hát lại tiếp tục chạy tới quán
trà nghe đọc sách cả nửa ngày. Lạc Thần khuyên mãi mà cho đến lúc trời
tối mới về Nhiễm phủ.
Khi về phủ, Lạc Thần tạm biệt Nhiễm Chi Vũ, rồi vội vã chạy tới chủ viện.
Vào đến cửa viện, thì gặp được Nhiễm Chi Thần đứng một mình trong viện.
Trong chớp mắt, Lạc Thần dừng bước, khẽ chau mày, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn.
Bóng lưng kia, lạnh lùng quá, tịch mịch quá, như thể từ lúc trời đất mới
hình thành, hắn chỉ đứng đó một mình, như thể tới lúc trời đất già nua,
hắn vẫn cứ đứng đó một mình.
Nhìn một lát, trong lòng Lạc Thần ngày càng khó hiểu.
Trong mắt nàng, hắn vẫn luôn là người nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay,
ngay cả lúc nói cười, cũng điều khiển bốn phương. Mà nàng, vẫn luôn sợ
hãi hắn vì thế, đề phòng hắn vì thế.
Nhưng giờ phút này, nhìn
thấy bóng lưng của hắn rút đi vẻ ung dung tiêu sái, chỉ còn lại thê
lương, tịch mịch, lại khiến cho lòng nàng có chút chua, có chút chát,
còn có chút đau đớn khó nhận ra.
Nhiễm Chi Thần hơi phát giác quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt phức tạp như bao hàm vô số tâm tư của Lạc Thần.
Hắn đã ngẩn người trong giây lát.
Nhìn nàng một cái thật sâu, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, trong nụ cười, tựa như nhuốm cả nét đẹp của ánh trăng.
Ngay sau đó, hắn dang hai tay ra.
Cho đến cuối cùng cũng không nói lời nào.
Nhìn ánh mắt chăm chú của hắn, Lạc Thần di chuyển bước chân, đi về phía hắn, từng bước, từng bước, chậm rãi, lại mang theo một niềm kiên định.
Lúc hai người cách nhau chỉ còn vài thước, Nhiễm Chi Thần vươn cánh tay, kéo Lạc Thần ôm vào trong ngực.
Thân thể trong ngực ấm áp, mềm mại, làm cho hắn buộc chặt cánh tay theo bản năng.
Một lát sau, hắn để cằm vào đỉnh đầu Lạc Thần, một lần nữa nhìn lên vầng
trăng tròn. Chẳng qua, lần này, ánh mắt kia không còn lạnh lùng, mà có
một dòng nước ấm, chậm rãi chảy ngang…