Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, cho đến khi Lạc Thần hơi buồn ngủ tựa
đầu vào ngực Nhiễm Chi Thần, hắn mới ôm lấy nàng, xoay người về phòng.
Khi hắn ôm lấy, Lạc Thần đã tỉnh lại. Chờ khi hắn đặt nàng lên giường, nàng mới ngồi dậy, nói vài câu xin phép, rồi hốt hoảng sang phòng bên.
Chẳng biết tại sao, không khí trong giây phút ấy, khiến nàng rất khẩn trương. Nhịp tim đập cũng trở nên nhanh, làm cho nàng hận không thể rời khỏi
nơi này ngay lập tức.
Rửa mặt một lúc lâu, tâm tình tán loạn của nàng mới bình phục, một lần nữa trở về phòng.
Lúc đó Nhiễm Chi Thần đang nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, một
tay lật từng trang sách. Thấy Lạc Thần đi vào, hắn để sách sang một bên, vỗ vỗ vị trí ở trước người. Mặc dù không nói một lời, nhưng ý hắn đã
rất rõ ràng.
Tâm tình vừa khôi phục của nàng, lại rung động nhè nhẹ một lần nữa.
Nàng chậm rãi đi tới, nằm xuống vị trí trước người Nhiễm Chi Thần. Hắn ôm nàng vào ngực, cũng ngả người nằm xuống.
Giống như những ban đêm vẫn ôm nhau ngủ khác, hai người không ai nói gì. Trong phòng, chỉ có một mảnh tĩnh lặng.
Có lẽ là do ban ngày đi dạo cả ngày với Nhiễm Chi Vũ đã khiến cho nàng mệt mỏi nên mới một lát sau đã buồn ngủ.
Lúc nàng sắp ngủ, lại nghe thấy tiếng nói của Nhiễm Chi Thần nhẹ nhàng vang lên, trong mơ mơ màng màng, nàng chỉ nghe thấy đại khái. Hình như hắn
nói, đợi đến ngày giỗ sang năm của Nhiễm Chi Uyên, hắn sẽ dẫn nàng đến
lăng viên, rồi thổi bài hát mà nàng đã thổi lúc trước.
Sang năm sao? Ngày này năm sau, nàng còn có thể ở Nhiễm gia, còn ở bên cạnh hắn sao?
Lạc Thần hoảng hốt suy nghĩ, rốt cuộc không đối kháng được với mệt mỏi, dần dần đi vào giấc ngủ…
******
Tròn hai tháng đã qua.
Trong hai tháng này, hầu hế những lần Nhiễm Chi Thần ra phủ làm việc, đều dẫn theo Lạc Thần. Nàng có cảm giác thân phận của nàng từ giáo tập tỳ nữ,
chuyển lên thành thiếp thân nha hoàn, không chỉ phụ trách ẩm giường buổi tối, mà còn phải phục vụ gần người vào ban ngày.
Những việc hắn
giao cho nàng làm cũng càng ngày càng nhiều, cơ bản là bưng trà đưa
nước, thỉnh thoảng còn sai nàng sửa sang lại một ít sách vở, tư liệu,
không còn giống như trước, chỉ có thể ngồi nhàm chán ngẩn người.
Chỉ có điều, thời gian cá nhân của nàng trở nên ngày càng ít, một chút còn
sót lại, cũng bị những việc học hành mà Nhiễm Chi Thần sắp xếp chiếm
hết.
Thời gian trước, sau khi hắn nói muốn nàng học tập kỹ thuật chơi đàn, thì thật sự cho một vị thầy giáo tới dạy nàng.
Vị thầy giáo kia vỗn là nhạc công mà Nhiễm phủ mời đến, vẫn phụ trách dạy
các tiểu thư trong phủ đánh đàn. Hôm nay hắn phải dạy một tỳ nữ nho nhỏ, đương nhiên là hơi bất mãn. Kỹ thuật đàn của hắn dù không tính là xuất
thần nhập hóa, nhưng cũng có chút danh tiếng, quan trọng nhất là, học
trò của hắn cũng vài người là nhạc công nổi danh, vì vậy con người cũng
khá cao ngạo.
Nhưng sau đó, thấy Lạc Thần cũng rất có thiên phú ở phương diện âm luật, hơn nữa Nhiễm Chi Thần đi đâu cũng dẫn theo nàng,
có vẻ giống như rất sủng ái, thì không dám sơ suất, nghiêm túc truyền
thụ. Hai tháng này, Lạc Thần cũng đã hơi chút tìm ra phương pháp.
Buổi chiều, sau khi nàng kết thúc khóa học đàn, thì ở trong phòng một mình
tập luyện. Mặc dù thời gian tập luyện rất ngắn, nhưng nàng thực sự thích cảm giác đánh đàn, cho nên mỗi ngày cũng luyện hết sức nghiêm túc.
Từ nhỏ nàng đã có hứng thú với phương diện âm luật, thiên phú lại tốt,
nhạc cảm rất mạnh. Ngoại trừ học sáo mười mấy năm, nàng còn hát rất hay. Lúc mới học xong, vì muốn để bản thân có thêm sức sống, nàng còn tham
gia ca hát, lượng tiêu thụ rất cao. Nhưng sau đó, do thân thể không tốt, lượng công việc từ từ giảm xuống. Hàng năm ngoài việc nhận đóng một,
hai bộ phim, còn tất cả các lĩnh vực khác đều bị nàng từ chối. Lại nói,
nghệ sĩ mà lười biếng như nàng, lại có thể nổi tiếng suốt mười năm, thật là không thấy nhiều.
Sau khi Nhiễm Chi Thần trở lại phòng ngủ,
thì thấy nàng đang ngồi ở trên giường luyện tập đánh đàn. Tiếng đàn ấy
còn rất trúc trắc, nhưng cứ đánh liên tục như thế, thì người ta miễn
cưỡng có thể nghe ra đại khái.
Nhiễm Chi Thần cảm thấy giai điệu
này nghe có chút quen thuộc, không lên tiếng, đứng ngoài cửa nghe một
lát, thì nghe ra đây chính là bài hát nàng từng dùng sáo thổi khi ở
Triệu quốc. Xem ra, nàng thật sự thích bài hát này.
Lạc Thần tập
rất chăm chú, nên không phát hiện ra là Nhiễm Chi Thần đến. Mãi một lúc
lâu sau, khi nàng mệt mỏi thờ phào một tiếng, ngẩng đầu lên, mới nhìn
thấy hắn, không biết hắn đã đứng đó bao lâu. Vừa định đứng dậy hành lễ,
thì hắn đã sải bước tới.
Sau đó, hắn ngồi cạnh nàng, ôm nàng ngồi trước ngực hắn, cầm tay nàng, đặt lên trên đàn, từ từ khảy.
Mới đầu Lạc Thần còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi tiếng đàn dễ nghe trôi chảy vang lên, thì đã khiến nàng chú ý.
Nàng chuyên chú theo Nhiễm Chi Thần, cảm thụ từng động tác nhỏ từ dưới tay
hắn, nghe dãy âm thanh tuyệt vời vang lên từ bàn tay mình, trong lòng
không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Nhiễm Chi Thần cầm tay nàng đàn đi
đàn lại nhiều lần, Lạc Thần ngày càng nhập tâm, ngày càng thả lỏng, nghe nhiều, miệng không tự chủ được ngâm nga theo.
Mới đầu chỉ là
những tiếng hát khe khẽ, nhưng sau khi cảm thấy hắn như khích lệ kéo cao âm điệu, nàng cũng thả mình ca xướng theo những tiếng đàn dịu dàng.
“. . . . . . Chiếc áo ấy có đôi vai
Xanh màu xanh ân ái
Xanh như một hạnh phúc lâu dài
Hỡi hỡi chiếc áo tươi . . . . . .”
Lúc đó, tiếng đàn kia ngân vang thật lâu, mang theo nỗi sầu trải dài không
nói ra được. Tiếng hát kia cũng vọng mãi, hàm chữa niềm lưu luyến, ưu
thương vô tận…
Mấy ngày sau, Nhiễm Chi Thần ra phủ làm việc, khó được để Lạc Thần và Đại Bảo ở lại.
Lạc Thần cũng vui thích tự do.
Sau bữa trưa, nàng chủ động ở trong phòng bắt chuyện với Đại Bảo, khi thấy
nó vẫn không để ý đến nàng, mới ngượng ngùng nằm lên giường. Vừa định
ngủ một lát thì có người đến bẩm báo: “Bảo cô nương, Vũ thiếu gia tới.”
Kể từ lúc Lạc Thần chuyển đến ở cùng phòng với Nhiễm Chi Thần, Nhiễm Chi
Vũ không thể giống lúc trước, có thể trực tiếp xông tới. Nhất là lần
trước, sau ngày sinh nhật của Nhiễm Chi Thần, hắn tự tiện đại náo ở đây
một trận, thì Nhiễm Chi Thần đã nghiêm nghị ra lệnh, sau này hắn muốn
vào chủ viện thì nhất định phải được bẩm báo trước đã.
Lạc Thần nghe vậy rất mừng, vội vàng đứng dậy đón hắn vào. Có đến hai tháng nay hắn chưa đến tìm nàng.
Nhiễm Chi Vũ vừa ngồi xuống, đã há miệng bất mãn kêu lên: “A Thần, sao hai
tháng nay ngươi không tới thăm ta lần nào? Ta bị hoàng huynh giam cầm
trong viện, không được đi nơi nào, nhàm chán sắp chết rồi.”
Lạc Thần kinh ngạc, thốt lên nói: “Sao lại bị giam cầm?”
Nhiễm Chi Vũ sửng sốt, tiếp đó thở phì phò nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết
sao? Rõ ràng ta đã sai người truyền tin cho ngươi, muốn ngươi đến thăm
ta.”
Lạc Thần thật sự mờ mịt, bởi nàng chưa từng nhận được tin tức gì.
Lần trước ra phủ cùng Nhiễm Chi Thần, nghe thấy Trần Tử Nặc vô tình nhắc
tới Nhiễm Chi Vũ, nàng còn bực mình nói đã lâu chưa thấy hắn. Lúc ấy
Nhiễm Chi Thần nghe được, còn nhàn nhạt nói một câu: “Trẻ con mà, chóng
thích, chóng chán.”
Nàng nghĩ cũng phải, chắc là do tìm được món
đồ chơi nào thích ý nên đã ném nàng đến sau gáy rồi. Khi đó, nàng còn vì vậy mà mất mát một lúc lâu nữa. Nhưng hôm nay xem ra, tựa như không có
chyện như vậy.
Nghĩ rồi, nàng lắc đầu một cái, phiền chán nói:
“Ta chưa hề nhận được lời nhắn nào, cũng không nghe thấy người trong phủ nói gì về việc ngươi bị giam cầm.”
Nhiễm Chi Vũ nghe vậy, hai
hàng lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhíu chặt lại. Hồi lâu, hắn mới không
hài lòng lẩm bẩm một câu: “Nhị huynh thật là âm hiểm…” Âm thanh rất nhỏ, nàng không nghe thấy.
Lạc Thần lại nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại bị giam cầm?”
Khuôn mặt nhỏ của Chi Vũ xịu xuống, tức giận nói: “Chẳng phải là do vào ngày
giỗ lần trước của huynh trưởng, không chịu khó ở trong phủ tế lễ, mà đi
chơi cả ngày, còn về muộn. Vì việc này, nhị huynh phạt ta chép “ba nghìn câu nói của phu tử” những một trăm lần, không viết xong thì không được
ra khỏi cửa viện dù chỉ một bước. Ta phải viết suốt hai tháng mới xong
đấy. Tay chai lên rồi đây này, ngươi xem, ngươi xem!” Dứt lời, hắn đưa
cái tay béo mập đến trước mắt lt, khuôn mặt rất ủy khuất.
Trong
lòng nàng run lên, bởi vì chuyện hôm đó mà bị giam cầm hai tháng? Nhưng
nàng cũng cùng ra ngoài với Nhiễm Chi Vũ đấy thôi. Lạc Thần sợ hãi nghĩ, thật may, vì hình như hắn không giận lây sang nàng…
Lạc Thần an
ủi Nhiễm Chi Vũ rất lâu hắn mới ngừng oán trách. Hai người với Đại Bảo
chơi ở trong viện một lát thì đã đến giờ ăn tối.
Trên bàn ăn, Nhiễm Chi Vũ ăn được một nửa thì đột nhiên hỏi: “Nghe nói người và nhị huynh ta còn chưa đôn luân(1)?”
(1) Đôn luân: khụ khụ, chính là xxoo.
Lập tức Lạc Thần bị sặc, ho dữ dội. Đứa bé này, tại sao luôn… trực tiếp như vậy?
Nàng len lén nhìn hai bên một lượt, không khỏi cảm khái lần nữa. Hạ nhân của Nhiễm gia quả nhiên là huấn luyện nghiêm chỉnh, mỗi người đều như là
không nghe thấy, lông mày cũng không nhăn cái nào. Hay là do bọn họ đã
quen với việc Nhiễm Chi Vũ không làm cho người chết thì không tha.
Hắn không nhòm ngó tới sự bối rối của nàng, tiếp tục không chút để ý nói:
“Ngươi bây giờ thì được coi là gì? Nói là giáo tập tỳ nữ thì chính sự
quan trọng nhất lại chưa làm. Nói là thiếp thân nha hoàn nhưng các tỷ tỷ thứ xuất của ta đều phải kính ngươi ba phần. Vậy nhưng là cơ thiếp thì
lại chẳng có danh phận gì.”
Lạc Thần hít sâu vài hơi, mới không
chắc chắn nói: “Có lẽ là nha hoàn chăng?” Mặc dù Nhiễm Cho Vũ nói không
sai, tất cả mọi người trong phủ đều lễ ngộ với nàng, các tiểu thư của
Nhiễm gia cũng vậy. Nhưng ở ấn tượng của nàng, trong những gia đình lớn, hạ nhân mà có thể được phục vụ gia chủ của cả một gia tộc thì địa vị
quả là không thấp, thậm chí rất nhiều nhà xảy ra chuyện nô bộc lấn quyền của chủ. Vì vậy, nàng cũng không cảm thấy có gì là khó hiểu.