Lạc Thần rất nghi ngờ một việc.
Theo những gì mà nàng quan sát được mấy hôm nay, hầu hạ Nhiễm Chi Thần,
ngoại trừ mấy người sai vặt và tiểu nha hoàn, thì không có đại nha hoàn
thiếp thân hầu hạ. Theo lý mà nói, trong một gia đình giàu có, các chủ
tử đều có đại nha hoàn theo hầu bên cạnh. Đó là người có địa vị cao nhất trong đám hạ nhân.
Bởi vậy, Lạc Thần hỏi Nhiễm Chi Vũ.
Nhiễm Chi Vũ vừa gặm xương sườn, vừa nói: “Đại nha hoàn sao? Lúc trước là có, tên là Tĩnh Văn, nhưng mấy tháng trước vừa bị nhị huynh xử tử.”
Thấy Lạc Thần biến đổi sắc mặt, Nhiễm Chi Vũ cười tà một tiếng: “Ngươi không biết sao? Lại nói, chuyện này xảy ra trước ngày ngươi vào phủ cũng chỉ
vài ngày.”
Hắn thả miếng xương sườn trong tay xuống, khuôn mặt
không chút để ý nói: “Đại khái là nữ nhân kia nghe nói việc nhị huynh
muốn chọn giáo tập tỳ nữ, nên trong lòng nàng sinh ra ý tưởng không nên
có. Vì vậy nàng ngu ngốc hạ xuân dược vào trong trầm hương đốt trong
phòng nhị huynh. Kết quả là bị Đại Bảo phát hiện ra sự khác thường ngay
lập tức. Chuyện bị bại lộ, nhị huynh sai người xử tử nàng tại chỗ.”
Dứt lời, hắn liếc nhìn Lạc Thần, tự thở dài cảm thán nói: “Haizz, dù sao cũng đã hầu hạ nhị huynh nhiều năm như vậy…”
Nhìn sắc mặt ngày càng kém của Lạc Thần, Nhiễm Chi Vũ mới cười một tiếng,
nghiêm mặt nói: “Muốn trách chỉ có thể trách nàng ta không biết tự lượng sức, xấu như vậy còn muốn đi quyến rũ nhị huynh ta. A Thần, mặc dù
ngươi không được đẹp cho lắm, nhưng so với nàng, vẫn hơn được một chút.”
Lạc Thần ăn bữa tối không hề thấy ngon miệng xong thì tiễn Nhiễm Chi Vũ ra khỏi chủ viện.
Sau đó, nàng ở trong phòng một mình, ngồi trên giường lẳng lặng thẫn thờ.
Nàng cảm thấy mình đang lọt vào một cái vòng tuần hoàn toàn sự chết chóc dài vô hạn. Mỗi lần, vào lúc nàng cảm thấy mình cách Nhiễm Chi Thần gần
được một chút, thì sẽ bị một mặt khác rất vô tình của hắn dọa cho ra
thật xa.
Lần này, cũng như vậy.
Thật ra trong khoảng thời
gian này, Lạc Thần đã rõ ràng nhận ra được, Nhiễm Chi Thần đối với nàng, đã không còn lạnh lùng như lúc mới gặp, thậm chí còn có thể coi là sủng ái.
Nhưng hôm nay nghe được những lời nói vừa như cảm khái, vừa
như châm chọc của Nhiễm Chi Thần, thì Lạc Thần lại cảm thấy lo sợ và bất an.
Trong cái nhìn của nàng, người tỳ nữ tên là Tĩnh Văn kia tuy có sai trước, nhưng tội không đáng chết. Hơn nữa còn hầu hạ Nhiễm Chi
Thần nhiều năm như thế, không có công lao cũng có khổ lao. Chỉ sợ ngay
cả đồ vật, ở bên người lâu cũng sẽ sinh ra cảm tình. Nhưng Nhiễm Chi
Thần lại xử tử nàng dễ dàng như vậy.
Trong nhất thời, Lạc Thần khó tránh khỏi cảm giác thỏ chết hồ buồn.
Nàng nghĩ, con đường trong tương lai, thật sẽ không dễ đi.
Ngày hôm nay xem như nàng được Nhiễm Chi Thần sủng ái, người trong Nhiễm phủ cũng rất lễ ngộ với nàng. Nhưng trong lòng Lạc Thần biết rõ, đằng sau
những khuôn mặt lấy lòng ấy, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả, e
rằng ngay cả chính những người trong cuộc cũng không chắc chắn được.
Kiếp trước ở giới giả trí, dù nàng chỉ một lòng diễn phim, rất ít hỏi đến
chuyện khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị cuốn vào những cái thị phi. Còn
những người mà ngày thường nhìn như nhiệt tình tốt bụng, không chừng sẽ
tìm cơ hội giẫm lên chân ngươi vào một lúc nào đấy.
Kiếp trước,
Lạc Thần không quan tâm đến những điều này, nhưng kiếp này thì khác. Bởi vì nàng bây giờ, căn bản không có tư cách để không quan tâm. Không
những nàng phải quan tâm, mà còn phải cẩn thận đề phòng. Nếu không, sợ
là đến cuối cùng, ngay cả chết lúc nào nàng cũng không biết.
Mà
trước mắt, nàng chỉ có hai bàn tay trắng, chỗ tựa lớn nhất chính là
Nhiễm Chi Thần. Một câu nói mà hắn tùy ý nói ra, cũng có thể quyết định
vận mệnh của nàng. Cho nên dù thế nào nàng cũng không thể đắc tội với
hắn, không thì thật sự là chết không có chỗ chôn.
Nghĩ tới đây,
Lạc Thần lại nhắc nhở mình một lần nữa, ngàn vạn không thể vì hắn tốt
với ngươi một chút, thì đã đắc ý. Người kia lạnh nhạt vô tình, ngươi
biết đến chẳng lẽ còn chưa đủ nhiều sao?
**********
Tiếp
đó, liên tiếp trong nửa tháng, Nhiễm Chi Thần cũng rất bận rộn. Ban ngày hắn ra phủ làm việc, buổi tối trở về thì đã khuya, hơn nữa vừa nằm
xuống thì đã ngủ.
Lạc Thần vẫn rất an phận sống trong phủ, mỗi
ngày đánh đàn, luyện chữ một chút, nhưng chiến là bại, bại rồi lại tìm
cách chiến. Ngay cả Nhiễm Chi Vũ tìm nàng nhiều lần, muốn rủ nàng ra phủ chơi, cũng bị nàng từ chối hết.
Không chỉ vậy, nàng còn nghe lời Nhiễm Chi Thần học việc nữ hồng mà lần trước hắn nói tới. Người dạy
nàng là một người quen, Lý tẩu.
Thế nhưng hiển nhiên, ở phương
diện này Lạc Thần không hề có thiên phú. Đừng nói là thêu, mà ngay cả vá cái lỗ thủng cũng không làm được, còn thương xuyên bị đâm vào tay. Lý
tẩu vẫn mãi than thở. Muốn học được tinh thông việc nữ hồng, thì không
chỉ cần thêu giỏi, mà còn phải vẽ đẹp. Chỉ khi vé được các loại hoa văn
tinh mỹ thì mới có thể thêu ra một bức thêu tốt. Mà những thứ này, Lạc
Thần đều không am hiểu. Vì vậy, mới học được mấy ngày, Lạc Thần đã hơi
chán nản.
Cũng may là cuối cùng Nhiễm Chi Thần thấy được vết kim
châm ở ngón tay Lạc Thần, mới nói nàng không cần phải học tiếp. Việc này khiến cả Lạc Thần và Lý tẩu đều thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày, Nhiễm Chi Thần về phủ sớm.
Sau khi ăn bữa tối, hắn sai Lạc Thần: “Ngươi đi chuẩn bị đi, ba ngay sau đi Chu quốc với ta.”
Lạc Thần không nghi ngờ lời hắn nói, trả lời ngay: “Vâng”. Vậy nhưng trong lòng nàng không khỏi sinh ra lo lắng.
Chỉ vì cái từ “Chu quốc” này, không thể cho nàng một chút cảm giác tốt đẹp nào.
Tính ra, Lạc Thần chuyển kiếp tới đây đã gần nửa năm. Trong nửa năm này,
nàng luôn tìm hiểu về chuyện của bảy nước. Với kiến thức ở ngày thường
và trong một số tài liệu ghi lại, Lạc Thần đã ngày một hiểu biết thế
giới này.
Kiếp trước, Lạc Thần học lịch sử cũng không được tốt,
chỉ biết trong lịch sử Trung Quốc đã từng xảy ra một thời kỳ dài hỗn
loạn, đó chính là Ngụy Tấn Nam Bắc triều. Dưới thời đại đó, các quý tộc
đều sống hoang đường, mơ mơ màng màng như những kẻ say. Dân chúng thì
sáng sinh tối chết, khổ cực không chịu nổi. Cốt cách Ngụy Tấn đã sinh ra trong bối cảnh đó.
Lúc mới đầu, Lạc Thần còn tưởng thời đại mình đang sống, loan thế giống với Ngụy Nam Bắc triều. Đến cuối cùng nàng
mới thở dài phát hiện, nơi này chỉ có cái hoang đường của Ngụy Tấn, nào
có chút cốt cách đáng nói nào.
Khác với Triệu quốc bạo ngược, Chu quốc lấy hoang dâm để nổi tiếng. Phải biết, ở nơi ấy, dưới cái triều
đại mà hoang dâm là phong trào, nhìn mãi đã thành quen này, cái danh
hoang dâm của Chu hoàng đã truyền khắp thiên hạ, đã đủ để thấy được nó
đã đến mức khó có thể tưởng tượng.
Vì vậy, với chuyện phải đi Chu quốc, trong lòng Lạc Thần rất bất an.
Nhưng dù Lạc Thần nghĩ gì, thì ba ngày sau, nàng vẫn xuất phát với Nhiễm Chi Thần.
Trước khi đi, Nhiễm Chi Vũ đứng ở cửa chính đưa tiễn bọn họ cùng với những
người của Nhiễm phủ. Từ khi biết bọn họ đi, hắn vẫn náo loạn muốn đi
cùng, thì bị Nhiễm Chi Thần cự tuyệt ngay từ câu nói đầu tiên. Hôm nay
hắn chỉ có thể giương mắt ngóng nhìn Lạc Thần lên xe ngựa với Nhiễm Chi
Thần.
Lạc Thần thấy bộ dạng ủy khuất của hắn, trong lòng cũng không nỡ. Chuyến đi này không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Trên con đường núi, đội ngũ dài cả một đường vội đi.
Mấy hôm nay Đại Bảo luôn ở trong phủ nên hình như có chút nhàm chán, vừa vào đường núi đã chạy không thấy bóng dáng.
Còn Lạc Thần thì cùng lẳng lặng ngồi trong xe ngựa với Nhiễm Chi Thần.
Lúc này không khỏi làm Lạc Thần nhớ tới tình cảnh khi nàng được Nhiễm Chi
Thần cứu rồi đưa về Nhiễm Châu từ Triệu quốc. Người vẫn thế, cảnh tượng
vẫn thế, nhưng lại có cái gì đó khang khác.
Dọc đường đi, lúc nào có cơ hội, Lạc Thần sẽ hỏi thăm Trần Tử Nặc về Chu quốc.
Mấy tháng nay, nàng theo bên người Nhiễm Chi Thần, người hay gặp nhất chính là Trần Tử Nặc. Vì vậy, hai người cũng rất quen thuộc.
Từ sau
khi Trần Tử Nặc bị Nhiễm Chi Thần phạt quỳ, khi về đến nhà thì thật sự
lấy tranh Nhiễm Chi Thần vẽ treo ở nơi dễ thấy nhất trong thư phòng.
Nhưng sau đó, mỗi khi hắn tiếp xúc với Lạc Thần, vẫn tùy ý như thường
ngày, không có nửa điểm gì là tránh né. Bởi vì hắn biết mọi lúc thuận
theo tự nhiên mới là tốt nhất, để ý quá, lại thành giấu đầu hở đuôi.
Vì vậy, đối với những câu hỏi của Lạc Thần, gần như là hỏi gì hắn đáp nấy.
Giờ phút này, nhìn khuôn mặt ẩn chứa sầu lo của Lạc Thần, lại nghĩ đến
những việc mà nàng hỏi trên đường đi, trong lòng Trần Tử Nặc cũng đoán
được sơ sơ. Hắn khẽ cười một tiếng, khuyên bảo: “Bảo cô nương đừng lo
lắng, tuy nói Chu quốc hoang dâm thành phong trào, nhưng chỉ cần ngươi ở cạnh chủ thượng, nhất định sẽ không có gì nguy hiểm.”
Lạc Thần gật đầu một cái, nhưng trên mặt không thấy buông lỏng.
Mấy hôm nay, những chuyện hoang dâm có liên quan đến quý tộc của Chu quốc,
thật là quá nhiều. Chuyện nào chuyện nấy đều khiến cho nàng hoang mang
không nói nên lời, khó có thể tiếp nhận được.
Không biết có phải
do những gì đã xảy ra ở Triệu quốc hay không mà nàng đối với hoàng thất
quý tộc luôn có sự ác cảm như một bản năng. Lần này Nhiễm Chi Thần đi ra nước khác, hiển nhiên sẽ phải giao thiệp với những người đó.
Mặc dù Trần Tử Nặc nói không sai, chỉ cần nàng ở cạnh Nhiễm Chi Thần, sẽ
không có người thương tổn hay mạo phạm nàng. Nhưng vấn đề mấu chốt ở
chỗ, bản thân Nhiễm Chi Thần đã không thể khiến cho nàng cảm thấy an
toàn.
Ban đầu, hắn từng không chút lưu luyến đưa cả một hậu viện
toàn nữ nhân vào “Quần Phương Lâu”, để các nàng dùng thân thể kiếm tiền
cho Nhiễm gia. Chỉ bằng điểm này, Lạc Thần đã thật sự không thể xác
định, hắn có thể vì một câu nói của tên quyền quý nào đó, thì cũng tiện
tay đưa nàng ra, giành lấy một chút ích lợi cho hắn.
Vì vậy, Lạc Thần luôn rất lo lắng.
Trước đó nàng cũng từng nghĩ tới, không chừng mình có thể dùng những kiến
thức của kiếp trước, để cho Nhiễm Chi Thần nhìn nàng bằng cặp mắt khác.
Có lẽ như vậy thì hắn sẽ không túy ý xử lý nàng.
Nhưng nàng lại
không phải người nhanh trí, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra cái gì có thể khiến Nhiễm Chi Thần coi trọng. Ngay cả khuôn mặt dễ dàng dây
chuyện thị phi này của nàng cũng chưa từng thấy hắn biểu lộ ra thưởng
thức.
Lạc Thần thở dài một tiếng, chỉ mong là nàng buồn lo vô cớ.