Sủng Nô Nghịch Tập

Chương 19: Chương 19




Trần Tử Nặc thấy khuôn mặt Lạc Thần vẫn có vẻ buồn rầu, cau mày suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: “Bảo cô nương, có lẽ ngươi không biết, tuy nói Chu hoàng là người nổi tiếng hoang dâm, nhưng đối với nữ nhân của người khác, hắn lại không có chút hứng thú. Nếu không như vậy, các viên quan ở Chu quốc, ai còn dám cưới thê thiếp xinh đẹp. Chỉ có điều…”

Lạc Thần nhíu mày, thấy vẻ mặt của Trần Tử Nặc hơi quái dị ho nhẹ một tiếng, mới tiếp tục nói: “Chỉ có điều Chu hoàng có một ham thích rất đặc thù và quái dị. Quả thật là hắn không có hứng thú với nữ nhân khác, nhưng lại thích đưa nữ nhân của mình cho người khác chơi đùa. Chắc là ngươi sẽ không tin, trên cõi đời này lại có nam nhân thích bị cắm sừng. Ngoại trừ Chu hoàng hậu, các phi tử còn lại trong hậu cung của hắn, hầu hết đều bị hắn ra lệnh, cùng các đại thần làm chuyện mây mưa trước mặt của hắn. Việc này cũng chẳng phải bí mật gì ở Chu quốc. Thậm chí Chu hoàng còn từng để cho phi tử của hắn thông dâm với đại thần ngay trước mặt mọi người ở trên rất nhiều yến hội. Những điều này hắn còn mỹ kỳ danh gọi là “có mỹ nhân bên cạnh, cùng vui với thần tử”. Vài đại thần cảm thấy chuyện này hoang đường, nhưng so với những tên quân vương thích chiếm thê thiếp của thần tử, thì cái ham thích này của Chu hoàng lại tốt hơn nhiều. Chẳng phải là bọn họ cũng không tổn thất gì hay sao? Không những thế, có không ít đại thần rất sùng bái chuyện này. Mỹ nhân được tặng không, có ai là không thích đâu.”

Lạc Thần kinh ngạc đến không biết nói cái gì cho phải. Thế đạo này, đúng là vô kỳ bất hữu (1).

(1) Vô kỳ bất hữu: Chuyện lạ gì cũng có.

Thật ra ở kiếp trước, Lạc Thần cũng đã từng nghe nói tình huống tương tự như vậy. Cái loại ham mê biến thái giống của Chu hoàng này, nói chính xác ra, thì là “dâm thê”. Mặc dù rất ít, như đúng là có một phần nam nhân như vậy, thích xem nữ nhân của mình dâm loạn với người khác. Mỗi lần như vậy, bọn họ có thể tìm được một loại kích thích đặc thù trong cái cảm giác nhục nhã. Theo một số cách giải thích, thì đây là một loại bệnh thuộc về tinh thần.

Nhưng với thân phận là vua một nước như Chu hoàng, lại vì dục vọng của mình, trắng trợn hạ lệnh cho phi tử thông dâm với thần tử, thật là chưa từng có ai, sau không người tới.

Trần Tử Nặc nhìn Lạc Thần tiếp tục nói: “Thế cho nên, Bảo cô nương thật sự không cần lo lắng quá mức. Việc lần này ngươi cần làm, nhiều lắm chỉ là giúp chủ thượng ngăn cản những nữ nhân khác. Trong khoảng thời gian này chắc ngươi cũng phải phát hiện ra, chủ thượng không thích thân cận với nữ nhân. Vì thế đừng làm cho những nữ nhân đó quấy rầy đến hưng trí của chủ thượng là được.

Nghe vậy, Lạc Thần gật đầu liên tục, trong lòng thoải mái không ít. Chẳng phải là lấy nàng làm bia đỡ đạn sao? Lúc này đối với nàng, hữu dụng còn tốt hơn vô dụng.

Năm ngày sau, đoàn người đã tới quốc đô của Chu quốc, Dần thành.

Vừa vào cửa thành, thái tử của Chu quốc đã đích thần dẫn một đám quan viên, nghênh đón Nhiễm Chi Thần rất nhiệt tình, thậm Chí còn muốn đưa hắn vào trong cung ở, nhưng liên tục bị Nhiễm Chi Thần từ chối.

Cuối cùng, đoàn người ở trong dịch quán ở Dần thành.

Bởi vì chưa tới năm ngày nữa đã là đại thọ năm mươi tuổi của Chu hoàng, nên sứ thần của các quốc gia được mời tới để chúc mừng có rất nhiều. Mọi người biết được Nhiễm Chi Thần cũng ở trong dịch quán, cũng rối rít tới bái phỏng.

Liên tiếp vài ngày, Nhiễm Chi Thần luôn phải tiếp đãi những những vị khách nối liền không dứt kia. Trong thời gian đó, hắn có đến hoàng cung một lần, gặp mặt nói chuyện với Chu hoàng, mới về dịch quán.

Rốt cục, ngày đại thọ của Chu hoàng đã đến. Nhiễm Chi Thần dẫn theo Đại Bảo và Tiểu Bảo, cùng đến dự yến tiệc trong cung.

Đây là lần đầu tiên Lạc Thần tham gia yến hội như vậy. Trong cảnh ca múa yên vui, nàng vẫn chỉ ngồi bên cạnh Nhiễm Chi Thần, lẳng lặng hầu hạ hắn dùng bữa.

Đợi đến khi mọi người ăn uống no đủ, không khí trên sàn diễn ngày một lửa nóng. Một điệu nhạc cổ vui vang lên, rất nhiều mỹ nhân ùa ra, múa bằng thân thể xinh đẹp, thái độ hết sức mị hoặc, mê hoặc mọi người đang ở đây.

Sau vài lượt xoay tròn, cả nhóm mỹ nhân từ từ tán ra, vừa múa vừa đi đến cạnh mọi người. Một số người chỉ chờ mỹ nhân đến gần rồi lấy một tay ôm vào lòng, hai tay còn bắt đầu di chuyển trên người mỹ nhân, động tác dâm tà không thôi.

Chu hoàng cũng ôm một mỹ nhân, vừa mạnh mẽ bóp ngực nàng, vừa nhìn không khí lửa nóng trên sàn diễn, trong mắt chứa đầy hưng phấn.

Cùng lúc đó, một vị mỹ nhân cũng đi về phía Nhiễm Chi Thần.

So với những người khác ở đây, vẻ đẹp của nàng rõ ràng là xuất chúng hơn. Người này chính là sủng phi của Chu hoàng, Mị phi.

Nàng uốn éo vòng eo như rắn nước mềm mại không xương, bước đi theo từng điệu nhạc, đi tới trước mặt Nhiễm Chi Thần. Sau đó, nàng từ từ cúi người, khe rãnh giữa bộ ngực lập tức hiển lộ ra, tản ra nhè nhẹ hấp dẫn.

Tiếp đó, nàng dùng bàn tay ngọc ngà, bưng lấy ly rượu trên bàn của Nhiễm Chi Thần, khuôn mặt mị hoặc nhìn Nhiễm Chi Thần, nói một cách phóng túng: “Nhiễm gia chủ, Mị Nhi mời ngài một Chén.”

Trong lúc ly rượu từ từ đưa lại gần, Nhiễm Chi Thần vẫn lạnh nhạt, nhưng cũng không từ chối.

Cầm lấy ly rượu trong tay mỹ nhân, hắn hé miệng uống hết.

Trong mắt mỹ nhân lóe lên vẻ hưng phấn.

Nhưng ngay sau đó, Nhiễm Chi Thần dùng một tay kéo Lạc Thần vào ngực, đưa hết rượu trong miệng hắn vào đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch trước cặp mắt ngạc nhiên của Lạc Thần.

Lạc Thần không phản ứng kịp nên bị sặc. Vài giọt rượu Chảy xuống từ khóe miệng nàng, càng tôn lên vẻ mềm mại ướt át của đôi môi.

Thấy thế, Nhiễm Chi Thần nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, cúi người một lần nữa, chặn lấy miệng nàng, rồi liếm mấy cái ở khóe miệng nàng, liếm sạch những giọt rượu tràn ra.

Cho tới cuối cùng, hắn không hề nhìn mỹ nhân kia một cái, dường như hoàn toàn lãng quên sự tồn tại của nàng.

Mị phi bị coi như không khí ngồi ở bên cạnh, đôi bàn tay ngọc bưng ly rượu vẫn giữ nguyên ở giữa không trung. Lúc ấy, nàng chỉ cảm thấy rất lúng túng, tiến lùi đều không được.

Nàng có chút thấp thỏm len lén nhìn Chu hoàng đang ngồi trên ngai vàng, thấy hắn khẽ cau mày, ngầm nháy mắt. Mỹ nhân lập tức lui xuống như được đại xá.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này. Mọi người chỉ cho là Mị phi không hợp ý của Nhiễm Chi Thần, trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Lạc Thần.

Lúc nãy, nữ tử này vâng lời ngồi yên cạnh Nhiễm Chi Thần, không có chút cảm giác tồn tại, nên đã khiến mọi người vô tình không để ý đến nàng. Bây giờ ai cũng muốn biết, rốt cuộc nữ tử này có sắc đẹp như thế nào, mà khiến cho Nhiễm gia gia chủ vốn có tiếng không gần nữ sắc coi trọng.

Cảm thấy ánh mắt từ bốn phía truyền đến, Nhiễm Chi Thần cau mày. Cũng không biết là cố tình hay vô ý, tay áo rộng lớn của hắn vung lên, che kín cả nửa người Lạc Thần, ngăn trở mọi tầm mắt.

Mọi người thấy vậy, cùng rời mắt, lại chú ý đến mỹ nhân trong ngực mình.

Cứ như vậy, không lâu sau, không khí ở đây càng ngày càng dâm mị, động tác trên tay mọi người ngày càng rõ ràng. Những sứ thần của các nước thì còn đỡ, nhưng các đại thần ở Chu quốc ai cũng không cố kỵ gì cả, ra sức chơi đùa bộ ngực của mỹ nhân. Thậm chí có vài người mỹ nhân đã tuột cả nửa áo, xuân sắc lộ ra.

Lạc Thần cứng người ngồi trong ngực Nhiễm Chi Thần, đè nén cảm giác bất an, căng thẳng, rót rượu cho Nhiễm Chi Thần.

Mà Nhiễm Chi Thần, sau khi mớm hớp rượu kia, thì không hề làm gì Lạc Thần nữa.

Thế nhưng, không lâu sau, Lạc Thần lại cảm thấy cơ thể đang dần dần nóng lên. Nhận thấy sự khác thường đó, trong lòng Lạc Thần cả kinh, rượu kia đã bị cho thêm cái gì đó! Xem ra là do Chu hoàng sắp xếp để trợ hứng.

Nàng lo lắng nhìn Nhiễm Chi Thần, nàng mới chỉ mới uống một chén mà đã có phản ứng, mà hắn lại đã uống mấy chén.

Quả nhiên, một khắc sau, Lạc Thần đã cảm thấy được, dục vọng của hắn thức tỉnh.

Thấy khó chịu, nàng lo sợ động đậy, bỗng Nhiễm Chi Thần đè lấy nàng, tiếng nói khàn khàn vang lên: “Không nghĩ sẽ bị ta muốn ở đây, thì đừng cử động nữa.”

Toàn thân Lạc Thần cứng đờ, không dám động một chút.

Mắt thấy không khí ở đây càng lúc càng không xử lý được, đột nhiên “choang” một tiếng, có người ném ly rượu xuống đất.

Mọi người nghe tiếng nhìn lên, thấy đó là một người trung tuổi, mặt mũi cương nghị.

Sau khi người nọ ném ly rượu, hắn bước nhanh đến chính giữa đại điện, quỳ xuống trước Chu hoàng, hô lên một cách đau đớn: “Bệ hạ, hôm nay các quốc gia đến bái phỏng, là để chúc mừng ngày sinh của bệ hạ. Vậy mà nước ta lại làm ra trò hề như vậy, toàn là dâm loạn. Ngày sau khi sáu nước còn lại nhắc tới nước ta, sợ rằng sẽ không phải là binh lính dũng mãnh, dân chúng sung túc, mà là con người phóng túng. Còn kéo dài thêm nữa, Chu quốc lâm nguy, Chu quốc lâm nguy a.” Dứt lời, hắn dập đầu xuống đất, quỳ không đứng lên.

Chu hoàng ngồi ở ngai vàng, sắc mặt ngày một âm trầm.

Một lúc sau, hắn cười mà như không cười nhìn người nọ nói: “Lý ái khanh năm lần bảy lượt nói lung tung, toàn những lời dễ làm kinh sợ mọi người, không biết có dụng ý gì?

Không chờ người nọ trả lời, hắn âm lệ cười một tiếng, tiếp tục nói: “Ái khanh luôn nói con người Chu quốc dâm mị, trẫm không hiểu rõ lắm. Vậy ái khanh hãy nói cho trẫm, rốt cuộc cái gì mới là dâm mị.”

Dứt lời, hắn nói với một tên nô tài gần đó: “Truyền Dung phi tới đây, nhanh lên.” Tên nô tài kia vội vàng vâng lời lui ra.

Hai chữ “Dung phi” vừa vang lên, người đang quỳ trong điện bỗng dưng chấn động. Hắn chợt ngẩng đầu lên, kinh nghi bất định (2) nhìn Chu hoàng.

(2) Kinh nghi bất định: sợ hãi, nghi hoặc, không chắc chắn.

Chu hoàng không để ý đến hắn, tự nhiên uống hết chỗ rượu mỹ nhân đưa tới.

Không lâu lắm, tên nô tài lúc nãy rời đi đã trở lại, phía sau hắn đi theo một tiểu mỹ nhân có dung mạo thanh thuần.

Mỹ nhân nhẹ nhàng khom người, nũng nịu nói: “Tham kiến bệ hạ…”

Chu hoàng cười nhẹ một tiếng, tâm tình có vẻ không tệ nhẹ giọng kêu: “Ái phi đứng lên đi.”

Nghe vậy, Dung phi đứng lên, nhìn liếc qua điện một lượt mới phát hiện phụ thân mình đang quỳ trên mặt đất. Nhất thời, sắc mặt nàng hơi thay đổi, hoảng hốt gọi: “Phụ thân!”

Không chờ nàng phản ứng kịp, Chu hoàng đã dùng giọng nói nhẹ nhàng lúc nãy nói: “Mang Xuân Nhật tán lên đây.”

Lời này vừa ra, sắc mặt người trung tuổi kia thay đổi nhanh chóng, sợ hãi đến cực điểm.

Mọi người ở đây đều cả kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.