“Xuân Nhật tán” còn có tên là “Dâm Trùng tán”, đặt tên theo phương pháp điều
chế ấu trùng của Nam Cương, là một loại xuân dược có dược tính rất mạnh.
Những năm trước đây, khi thuốc này mới truyền ra từ Nam Cương, cũng từng được thịnh hành một đoạn thời gian trong giới quý tộc Chu quốc. Nhưng dược
tính của nó quá mạnh, dễ làm cho người ta sinh ra ảo giác, đánh mất lý
trí. Nếu dùng lâu dài, nhẹ thì hại cho nguyên khí, nặng thì tổn thương
căn cơ, thậm chí nếu dùng quá nhiều, còn có thể cạn kiệt sức lực mà
chết. Vậy nên càng về sau, người dùng nó càng ít.
Đến nay, thuốc
này chủ yếu dùng cho lai giống súc vật. Chỉ cần một lượng trên đầu ngón
út cũng để một con vật chưa đến kỳ động dục liên tục giao phối mấy lần.
Mà lúc này, Chu Hoàng sai người đưa lên “Xuân Nhật tán”, khiến mọi người không khỏi âm thầm suy đoán dụng ý của hắn.
Vị đại thần họ Lý có khuôn mặt kiên nghị kia hiển nhiên đã hiểu ý Chu
Hoàng. Hắn vội vàng quỳ xuống đất, hô to: “Bệ hạ, ba đời Lý gia đều là
trung lương, hôm nay vi thần cũng chỉ nói thật mà thôi. Bệ hạ đối với vi thần như vậy, chẳng lẽ không sợ trung thần cả triều cảm thấy lo sợ
sao?”
Lạc Thần xem hết, không khỏi âm thầm lắc đầu. Xem ra người
này đã bị dọa đến mất lý trí. Chu Hoàng rõ ràng là người rất bảo thủ,
dưới tình huống này, hắn còn nói những lời có ý uy hiếp như vậy, e là
chỉ có thể phản tác dụng.
Quả nhiên, Chu Hoàng nghe vậy, quay đầu nhìn quét qua các đại thần của Chu quốc, tỏ vẻ nghi hoặc khó hiểu hỏi:
“Trẫm có làm các khanh lo sợ sao?”
Chúng đại thần cả kinh, vội quỳ xuống, người nào cũng hoảng loạn phủ nhận.
Thấy vậy, Chu Hoàng mới hài lòng cười một tiếng, lại cho mọi người ngồi xuống.
Đúng lúc này, vài người hầu đã đem “Xuân Nhật tán” đến. Nghe Chu Hoàng sai khiến, bọn họ đi tới trước mặt Lý đại thần.
Dường như hiểu được mình không thể tránh được một kiếp này, người ấy chợt đứng dậy, đâm thẳng vào một cây cột trong điện.
Hôm nay, hắn can gián như vậy, đã sớm chuẩn bị đối mặt với cái chết.
Dưới cái thời đại làm cho người ta tuyệt vọng này, chết thực sự là một
chuyện rất bình thường. Vì đói, vì chiến loạn, vì nền chính trị tàn
khốc, vì mọi nguyên nhân đếm không hết, người chết mỗi ngày là quá
nhiều. Vì vậy, tất cả đã chết lặng, không phải rất sợ chết. Nếu trung
thành khuyên giải mà chết, nói không chừng còn lưu danh thiên cổ. Chết
như vậy cũng coi như có ý nghĩa, làm rạng rỡ tổ tông.
Chỉ có điều hắn không ngờ là, dù Chu Hoàng không hạ lệnh xử tử hắn, nhưng lại muốn
hắn sống không bằng chết. Ba đời Lý gia trung lương, đầu có thể chém,
máu có thể đổ, nhưng không thể bị vũ nhục như vậy.
Vậy mà, gần lúc hắn đụng vào cây cột, mấy tên thị vệ lại kịp thời ra tay ngăn cản.
Nhìn một màn này, Chu Hoàng lạnh lùng nói với bọn thị vệ: “Để ý Lý ái khanh
cẩn thận, Lý gia ba đời trung lương, hôm nay chỉ nói thật mà thôi. Sao
trẫm có thể để hắn mất mạng ngay trên đại điện được?”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Thị vệ đồng thanh ứng lời, ánh mắt theo sát người đã ngã xuống đất.
Lập tức, Lý đại thần mặt xám như tro.
Khi hắn đang tuyệt vọng giãy giụa, một gã thị vệ lấy thuốc dốc vào miệng hắn.
Dung phi đã sớm sợ đến mức ngồi co quắp trên mặt đất, khuôn mặt đấy nước mắt.
Chu Hoàng ôn nhu nhìn nàng, cười nói: “Ái phi muốn chủ động hay để trẫm hạ lệnh?”
Dung phi lắc đầu dữ dội, không ngừng khóc nấc lên, bò đến bên chân Chu
Hoàng, túm lấy ống quần hắn, đau khổ van xin: “Bệ hạ, ngài hãy tha nô
tì, tha cho phụ thân ta đi. Ta không thể, không thể…”
Nghe vậy, Chu Hoàng nhíu mày, liếc mắt sang một người hầu đứng gần đó.
Người hầu lập tức hiểu ý, tới cạnh Dung phi, một tay bóp miệng của nàng, tay kia dùng “Xuân Nhật tán” đổ xuống.
………..
Chuyện xảy ra tiếp đó, làm cho Lạc Thần cảm thấy lạnh hết cả người.
Động tác của hai người trong điện càng ngày càng điên cuồng, Lạc Thần tránh ánh mắt đi, không đành lòng nhìn nữa.
Nhưng cái âm thanh dâm loạn kia, vẫn cuồn cuộn truyền vào trong tai nàng,
không cách nào ngăn trở. Tất cả làm cho tóc gáy của nàng dựng đứng, run
rấy không thôi.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng thật không ngờ
là lại có loại dược vật như vậy, chỉ chốc lát đã biến một người bình
thường thành súc sinh bị dục vọng khống chế.
Thế mà nhìn cảnh dâm loạn khó chịu trong điện, Chu Hoàng lại cười nhẹ một tiếng, hưng trí
nói với mọi người: “Một cuộc biểu diễn ngẫu nhiên mà thôi, coi như là
trợ hứng cho mọi người đi. Các vị không cần để ý, mỹ nhân trong lòng,
hãy tận dụng thời gian mà hưởng lạc.”
Cho dù trong lòng mọi người nghĩ gì, nhưng giờ khắc này, tuyệt không có ai còn dám đi động chạm đến Chu Hoàng.
Vì vậy, rất nhanh, trên đài lại khôi phục như trước, không khí rất náo
nhiệt. Mọi người vừa thưởng thức mỹ nhân, vừa thưởng thức những tiết mục trong điện. Chỉ có điều, lúc trước biểu diễn là ca múa, còn bây giờ đổi thành tuồng loạn luân.
Ở chỗ Chu Hoàng, một mỹ nhân tựa đầu vào
***, lấy miệng mút lấy dục vọng của hắn. Hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ chu
đáo, Chu Hoàng lấy tay vuốt ve đầu nàng, có vẻ hết sức hài lòng. Nhìn
tình cảnh ngày càng hỗn loạn trong điện, ánh mắt hắn toát ra vẻ dâm tà.
Rốt cục, đến lúc hưng phấn, hắn không kiềm chế được, một tay đặt trên đầu mỹ nhân, dùng sức ấn vào một cái.
Cổ họng của mỹ nhân đột nhiên bị đâm vào, khó chịu nôn ọe một trận.
Chu Hoàng nhướng mày, tức giận mắng: “Đồ vô dụng!”
Dứt lời, hắn dùng chân đá văng nàng, túm lấy một mỹ nhân khác bên cạnh, kéo quần nàng ta xuống, lập tức chui vào.
Lạc Thần nép vào ngực Nhiễm Chi Thần, cố gắng để mình như không tồn tại.
Chưa có khi nào nàng cảm nhân được sâu sắc như hiện tại, về cái thế giới hoang đường khủng khiếp này.
Nhưng thanh âm tục tằng không ngừng truyền đến từ xung quanh, ngay cả không
khí cũng như dính đấy mùi của dục vọng, làm cho nàng cảm thấy không có
chỗ trốn, không có đường lui.
Điều duy nhất làm cho Lạc Thần thấy an tâm là từ khi Chu Hoàng sai người đưa tới “Xuân Nhật tán”, thì dục
vọng quanh người Nhiễm Chi Thần biến mất không ít. Lạc Thần có thể cảm
giác đươc, nhiệt độ cơ thể hắn không còn cao nữa, vật cứng cũng từ từ
mềm xuống. Không chỉ có như thế, người hắn cũng tản ra hơi thở phiền
chán. Một tay ôm Lạc Thần, một tay không ngừng vỗ nhẹ đầu Đại Bảo.
Thông qua mấy ngày nay quan sát, Lạc Thần có thể từ những động tác nhỏ đoán
được tâm tình của hắn. Nếu hắn cái có cái không vỗ đầu Đại Bảo, nghĩa là tâm tình của hắn bình thường, hoặc là hơi nhàm chán. Nhưng nếu như
giống hiện tai, không ngừng vỗ nhẹ , chứng tỏ tâm tình hắn không tốt,
thậm chí là phiền não, tức giận.
Giờ khắc này, nhìn không ít
người đã đè mỹ nhân ra, không coi ai ra gì làm chuyện mây mưa, Lạc Thần
chỉ mong sao Nhiễm Chi Thần có thể phiền não một chút nữa, tức giận một
chút nữa.
Trong điện, Lý đại thần đã xong một lượt với Dung phi.
Nhưng có lẽ là do lượng thuốc quá lớn, ánh mắt hai người vẫn rất mơ hồ,
chẳng mấy chốc lại bắt đầu lượt tiếp theo.
Mà dần dần mọi người
cũng chú ý tới sự khác biệt của Nhiễm Chi Thần. Thấy hắn ngồi nghiêm
chỉnh ở nơi đó, không có động tác gì quá hạn, so với những người khác
thì rất không hợp.
Một số sứ thần của nước khác thấy vậy, động
tác trên tay không khỏi thu liễm một ít, vẻ hưng phấn trên mặt cũng vơi
đi. Ánh mắt họ đảo quanh giữa Chu Hoàng và Nhiễm Chi Thần.
Nhận thấy không khí thay đổi, Chu Hoàng nhìn sang Nhiễm Chi Thần, lông mày lập tức nhíu lại, khuôn mặt chợt lóe qua giận dữ.
Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn lại khôi phục hưng trí, khiến người ta không thấy chút bất mãn nào. Như không thấy được Nhiễm Chi Thần khác lạ, hắn xoay
đầu lại, càng thêm mãnh liệt va chạm với mỹ nhân bên dưới.
Vậy mà, ngay khi Chu Hoàng quay đầu đi, Nhiễm Chi Thần lại bắt đầu động.
Hắn rút bàn tay đặt trên đầu Đại Bảo về, ôm lấy eo Lạc Thần. Kéo sát nàng
vào trong ngực, hắn vuốt ve thân thể linh lung của nàng. Một tay khác
hắn cho vào trong quần áo nàng, xoa bóp bộ ngực mềm mại, trên mặt cũng
hiện lên dục sắc.
Toàn thân Lạc Thần cứng đờ, chợt ngẩng đầu, mở to hai mắt, cần xin nhìn Nhiễm Chi Thần.
Nàng đang cầu xin hắn, cần xin hắn đừng đối xử với nàng như vậy, cầu xin hắn đừng nhục nhã, chơi đùa nàng trước mặt mọi người.
Bắt gặp ánh mắt cầu xin đầy khuất nhục của nàng, tay Nhiễm Chi Thần khựng
lại một chút, nhưng chỉ nháy mắt sau lại tiếp tục, hơn nữa biên độ động
tác càng lúc càng lớn.
Nhìn nàng, mắt hắn nheo lại, tràn ngập
cảnh cáo. Khác với nét dục sắc trên mặt, ánh mắt của hắn lại rất tỉnh
táo, thậm chí là rất lạnh lùng.
Nhận thấy ý cảnh cáo của hắn, ánh sáng trong mắt Lạc Thần dần dần tối xuống.
Không biết qua bao lâu, nàng trầm mặc quay đầu đi, quét mắt nhìn xung quanh.
Lúc thấy những mỹ nhân đang bị các quý tộc đè bên dưới, ra sức chơi đùa, nàng nhếch miệng cười tự giễu.
Bản thân bây giờ, chẳng khác gì
so với những nữ nhân này. Nói cho cùng thì cũng chỉ là đồ chơi mặc cho
người ta hưởng dụng mà thôi, có tư cách gì mà đi khẩn cầu, chống cự.
Ngầm thở dài một tiếng, nàng thả lỏng thân thể, dịu ngoan ngồi trên người
Nhiễm Chi Thần, mặt chôn vào ngực hắn như ngượng ngùng, ngoài miệng còn
rất phối hợp “ưm” vài tiếng theo động tác của hắn. Thanh âm kia rất mềm
mị, làm cho lòng người ngứa khó nhịn.
Nhưng khuôn mặt của Nhiễm Chi Thần lại thoáng qua một tia âm hàn.
Ở vị trí không ai nhìn thấy, ánh mắt Lạc Thần trở nên lạnh lẽo, như thân thể, như trái tim nàng lúc này.