Đêm khuya, tại dịch quán của Chu quốc.
Nhiễm Chi Thần và Trần Tử Nặc bàn việc trong phòng, Lạc Thần ngồi bên cạnh ngâm trà cho hai người.
Không khí ngập tràn hương trà, Nhiễm Chi Thần ngước mắt nhìn Lạc Thần, thấy
nàng rất bình tĩnh, vẻ mặt như thường, như thể chuyện xảy ra ở yến hội
trước đó không hề tồn tại, như thể nàng chưa từng dùng ánh mắt khuất
nhục như vậy cầu xin hắn.
Không biết nghĩ tới điều gì, Nhiễm Chi Thần hơi cau mày lại.
Trần Tử Nặc vờ như không nhận ra sự khác thường giữa hai người, tiếp tục cảm khái nói: “Hôm nay xem ra, Chu hoàng quả thật là bảo thủ và hoang dâm
vô độ, Chu quốc đúng là lâm nguy.”
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần rút
ánh mắt về, lắc đầu, có điều suy nghĩ nói: “Ngươi đừng quên, trong hai
mươi năm trước khi hắn lên ngôi, Chu quốc đã có bao nhiêu hoàng đế.”
Trần Tử Nặc sửng sốt, không khỏi suy nghĩ sâu hơn.
Nếu Nhiễm Chi Thần không nhắc nhở, hắn cũng quên mất.
Trước khi Chu hoàng lên ngôi, trong hai mươi năm ngắn ngủi, Chu quốc đã thay
đổi những năm vị hoàng đế, trong đó có ba người là do nhiều nguyên nhân
khác nhau mà chết sớm, còn hai người là bị đoạt vị.
Nhưng từ khi
kế thừa ngôi vị hoàng đế của người hoàng huynh đoản mệnh, Chu hoàng đã
vững vàng ngồi ở vị trí này suốt hai mươi năm.
Trong lúc hắn trầm tư, Nhiễm Chi Thần nói tiếp: “Tuy Chu hoàng mười phần chính là một kẻ
điên, nhưng càng điên cuồng mới càng làm cho người ta sợ hãi. Nếu không
đến tình cảnh bất đắc dĩ, không ai muốn động vào một kẻ điên như vậy.”
Thấy Trần Tử Nặc như đã hiểu ra, Nhiễm Chi Thần tiếp tục nói: “Huống chi,
Chu hoàng mặc dù có “dâm”, nhưng lại không “hoang”. Những ai chưa hiểu
rõ đã nói hắn là kẻ hoang dâm cũng không hoàn toàn đúng. Ít nhất, trong
hai mươi năm hắn làm vua, nội chính của Chu quốc hết sức ổn định, có thể nói triều đình là bền chắc như thép. Rất ít người giống như hôm nay,
lớn mật trái ý hắn. Hắn lợi dụng lòng sợ hãi của mọi người, khiến người
ta không dám phản kháng hắn, rồi lại nắm chắc phần sợ hãi này trong một
phạm vi nhất định, không làm cho người ta vì quá sợ hãi mà sinh lòng
phản nghịch. Vậy nên, chỉ với thủ đoạn nhỏ này, chúng ta đã không thể
khinh thường hắn.”
Trần Tử Nặc gật gật đầu, càng nghĩ càng thấy lời Nhiễm Chi Thần nói có lý.
Nhiễm Chi Thần nói xong liền tỏ vẻ mệt mỏi xoa trán, thở nhẹ một hơi rồi nói: “Còn chuyện gì, để ngày mai nói sau.”
Nghe vậy, Trần Tử Nặc lập tức đứng dậy lui xuống.
######################
Sau khi tắm rửa, Nhiễm Chi Thần ôm Lạc Thần lên giường.
Trong nháy mắt chạm vào nàng, hắn cảm giác thấy nàng né tránh.
Nhưng động tác kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức khiến cho hắn
phải hoài nghi rằng đó chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Chẳng biết tại sao, hắn thấy rất phiền chán.
Hắn đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thần, dùng sức nắm lấy cằm
nàng, cẩn thận quan sát từng biểu tình trên khuôn mặt ấy.
Dưới
cái nhìn này, Lạc Thần mở to đôi mắt ngập nước, hơi lo lắng, sợ hãi nhìn hắn. Ánh mắt trong suốt ấy mang theo chút vô tội và nghi ngờ, dường như không hiểu mình đã làm chuyện gì khiến hắn không vui.
Nàng đã làm chuyện gì khiến hắn không vui? Thật ra thì hắn cũng không biết.
Hắn chỉ biết là từ lúc kết thúc yến hội tới giờ, trong lòng hắn luôn phiền não không thôi.
Nhất là giờ phút này, thấy Lạc Thần nhìn như bình thường, rồi lại có cái gì đó rất khác, khiến cho hắn thấy bất an.
Cảm giác này, rất xa lạ.
Một lúc lâu sau, hắn mới buông tay ra.
Da thịt vốn trắng nõn, nhẵn nhụi của Lạc Thần in lại mấy vệt hồng do hắn quá dùng sức.
Thấy thế, Nhiễm Chi Thần nhíu mày,có vẻ không hài lòng vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mấy vệt hồng ấy.
Cuối cùng, hắn chỉ thở dài, ôm nàng vào ngực rồi nằm xuống.
Đến tận lúc ấy, Lạc Thần chỉ lẳng lặng tùy hắn, không nói một câu.
Không biết qua bao lâu, khi Lạc Thần đã ngủ say, Nhiễm Chi Thần lại vẫn còn
đang nhìn chăm chú vào thân thể mềm mại trong ngực mà suy nghĩ.
Việc xảy ra ở yến hội hôm nay, trước đó hắn cũng đã có điều dự liệu. Nhưng
trình độ điên cuồng của Chu hoàng vẫn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của
hắn.
Cho tới lúc hắn nhận thấy Chu hoàng không vui mới tạm thời
thay đổi quyết định, thuận thế có những hành động kia với Tiểu Bảo.
Tuy thế lực của Nhiễm gia không cần phải sợ Chu quốc, nhưng đúng như những
gì hắn nói với Trần Tử Nặc, với một kẻ điên như vậy, không tới tình cảnh bất đắc dĩ thì không cần phải động vào.
Huống chi, chẳng qua hắn chỉ ôm Tiểu Bảo của hắn, giả vờ một chút mà thôi, không phải là chuyện lớn gì.
Nhưng một việc nhỏ như vậy, chẳng hiểu sao luôn khiến hắn thấy không an lòng.
Nhớ tới hôm nay, người trong ngực đã từng khuất nhục van xin hắn, hắn lại cảm thấy buồn bực, khó chịu.
Mà bây giờ Lạc Thần đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ yên bình, tĩnh
lặng, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực hắn, như thể hắn là nơi duy nhất
nàng có thể dựa vào.
Nhìn nàng như vậy, ánh mắt Nhiễm Chi Thần hơi phức tạp.
Ngay sau đó, hắn lại cười tự giễu.
Bắt đầu từ khi nào, hắn đường đường Nhiễm Chi Thần, cũng trở nên nhi nữ tình trường.
Chỉ là một nữ nhân mà thôi, tâm tư của nàng là gì, đâu đáng để hắn phí tâm suy nghĩ.
Hạnh phúc, vui vẻ cũng được, không cam lòng hay khuất nhục cũng thế, nàng
đều là nữ nhân của hắn, nhất định chỉ có thể như hiện tại, vâng lời sống bên cạnh hắn.
Nghĩ xong, hắn nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng cánh tay ôm ngang hông Lạc Thần, lại vô ý thức siết chặt.
########################################
Nhiễm Chi Thần ngủ không lâu sau, người vốn đã ngủ say trong lòng hắn, lại đột nhiên từ từ mở mắt.
Đôi mắt kia, không hề có chút gì là buồn ngủ.
Lạc Thần nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mặt, ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt.
Chuyện ở yến hội hôm nay, là thời khắc nhục nhã nhất của nàng trong cả kiếp trước và kiếp này.
Nàng không thể quên được những âm thanh dâm đãng truyền tới từ bốn phía, cũng không quên được những động tác mà hắn đã làm.
Mặc dù khác với những nữ nhân ở đó, nàng còn chưa thất thân, coi như là giữ lại được một phần thể diện cuối cùng, nhưng xét về bản chất lại không
có gì bất đồng.
Nàng giống như một món đồ chơi ti tiện, dưới con mắt của mọi người, bị hắn tùy ý chơi đùa.
Nàng cũng không oán hay hận hắn.
Hắn đã cứu mạng nàng, đưa nàng thoát khỏi địa ngục, lại cho nàng một chốn
dung thân an ổn. Vậy nên với hắn, ngay cả tư cách để hận nàng cũng không có.
Hơn nữa, Lạc Thần mỉa mai nghĩ, với thân phận đê tiện của
nàng, cùng với khuôn mặt xinh đẹp, thì trong mắt người khác, e là nàng
cũng chỉ có thể là đồ chơi, nhiều nhất thì là một món đồ chơi cao cấp mà thôi.
Còn hắn, cũng chỉ đối đãi với nàng giống người đời mà thôi, nàng có thể hận cái gì được.
Thế nhưng, không hận, không có nghĩa là có thể chấp nhận.
Từ ngày chuyển kiếp đến dị thế, không có lúc nào là nàng không hướng tới tự do và tôn nghiêm.
Nay nửa năm đi qua, nàng đã làm được những gì?
Dù là tự do, hay tôn nghiêm, đều cách nàng rất xa xôi.
Thậm chí trong cuộc sống an nhàn này, thỉnh thoảng nàng cũng cảm thấy, cứ ở
trong Nhiễm phủ, làm một tỳ nữ cũng không tệ. Dù sao thì cũng có người
từng nói: “Thà làm Nhiễm gia bộc, không làm vương hầu tôn.”
Nhưng chuyện hôm nay, như một cái tát giáng vào mặt nàng, khiến nàng thanh tỉnh lại trong nỗi khuất nhục.
Lúc này nàng thấy, thà phá hủy gương mặt này, cả đời ở ẩn trong xóm núi,
làm một nông phụ bình thường, còn hơn là như bây giờ, làm người hầu, làm đồ chơi, làm một kẻ để cho người ta gọi thì đến, đuổi thì đi, tùy ý
nhục nhã trước mặt mọi người.
Ngoài ra, còn có một nguyên nhân khác làm cho nàng thấy bất an.
Có thể là do Nhiễm Chi Thần hoàn mỹ hơn người, khiến nàng sinh ra bản năng ngưỡng mộ, hoặc là do nhiều khi hắn tỏ ra dịu dàng làm nàng thấy ấm áp, nên mấy ngày nay, nàng đã dần cảm giác được, ở trước mặt hắn, tay,
chân, đầu óc, thậm chí là cả trái tim, cũng không còn là của mình nữa.
Điều này nguy hiểm hơn bất cứ một nguyên nhân nào.
Hôm nay, nàng cô lẻ trong thế giới xa lạ này, vốn dĩ đã hai bàn tay trắng.
Nếu như cả trái tim cũng mất đi, thì cuộc sống của nàng sẽ hoàn toàn
tuyệt vọng.
Vì thế, nàng nhất định phải rời khỏi hắn.
Chưa có lúc nào ý muốn này lại mãnh liệt đến thế.
Hai con người trong đêm nay, mang những ý định của riêng mình, ôm nhau ngủ thật say…
############################
Nhiễm Chi Thần vốn định ở lại Chu quốc nửa tháng, nhưng không biết tại sao, mọi công việc đều được hắn hoàn thành trong ba ngày.
Ba ngày sau, dù Chu hoàng hết lời giữ lại, Nhiễm Chi Thần vẫn lấy cớ để lên đường về nhà.
Trong xe ngựa, Lạc Thần ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm qua cửa sổ.
Vài ngày nay, mỗi khi nàng nhìn trời, sẽ không tự chủ được ngẩn ngơ, dường
như nơi đó có thứ gì đó có thể khiến cho lòng nàng được thanh thản.
Nhiễm Chi Thần nhìn nàng như vậy, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Một lúc sau, hắn thấp giọng hỏi: “Tiểu Bảo, hôm đó trên đấu thú trường của
Triệu quốc, người nhìn trời cười cái gì?” Chính nụ cười thoải mái trong
giờ phút sinh tử ấy đã tác động đến hắn, nên hắn mới ra tay cứu nàng.
Lạc Thần nghe vây, nhăn mi nhớ lại.
Nụ cười trên đấu thú trường sao? Chẳng lẽ là lúc nàng cầu cứu không được, chuẩn bị chịu chết?
Đúng rồi, khi đó nàng đã nghĩ, để được nhìn bầu trời trong sạch ấy, lần trọng sinh này của nàng coi như đáng giá.
Nghĩ lại tâm tình lúc đó, Lạc Thần không khỏi vui vẻ.
Nàng nhìn Nhiễm Chi Thần, nhẹ giọng nói: “Khi đó ta nghĩ, bầu trời xanh thật là đẹp.”