“Xe ngựa phía trước là của Nhiễm tiểu tử phải không?” Đúng lúc ấy, có tiếng nói cứng cáp bỗng nhiên vang lên từ phía sau đoàn người.
Một người hộ vệ cưỡi ngựa tới gần xe Nhiễm Chi Thần, nhìn xuyên qua cửa sổ bẩm báo: “Khởi bẩm chủ thượng, là Hoắc lão anh hùng.”
Nhiễm Chi Thần nhíu mày hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cho người ngừng xe.
Không lâu sau, tiếng vó ngựa từ từ đến gần, một lão nhân tiên phong đạo cốt cưỡi ngựa đến.
Người này, là một trong hai lão nhân ngồi đánh cờ ở ven đường trong ngày đầu tiên Lạc Thần tới Nhiễm Châu.
Nhiễm Chi Thần xuống xe ngựa, thi lễ với lão nhân, cung kính chào hỏi: “Vãn bối Nhiễm Chi Thần kính chào Hoắc lão tiền bối.”
Hoắc Chấn Hải cười ha ha, nói sang sảng: “Từ xa ta đã nhìn thấy xe ngựa của
Nhiễm gia, đoán đến tám phần là ngươi. Thế nào? Mới từ Chu quốc trở về
sao?”
Nơi này là nơi tiếp giáp giữa Chu quốc và Nhiễm Châu, nhìn
theo phương hướng mà đoàn người của Nhiễm Chi Thần đang đi là biết được
hành trình.
Hoắc Chấn Hải vừa nói xong bỗng như nhớ ra điều gì,
kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là ngươi đi chúc mừng sinh nhật lão dâm côn ở
Chu quốc sao? Ngươi đường đường là gia chủ của Nhiễm gia, phái một người đi là được, cần gì phải tự mình đi ngàn dặm xa xôi như vậy? Thật đúng
là nể mặt lão dâm côn kia.” Giọng nói như rất bất mãn.
Nghe vậy,
Nhiễm Chi Thần cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Khi còn sống, gia phụ có quan
hệ rất thân thiết với Chu hoàng, theo lý mà nói, làm vãn bối thì phải
thường xuyên tới bái phỏng mới đúng. Nhưng từ khi gia phụ qua đời, vãn
bối thường rất bận rộn, Chu hoàng đã mời nhiều lần mà trong sáu năm vãn
bối vẫn không rảnh để tới. Lần này vãn bối đến, một mặt là vì chúc mừng
sinh nhật, mặt khác là vì bồi tội cho những sơ sót trong sáu năm qua.”
Nhiễm Chi Thần nói không sai, khi Nhiễm Kinh Hồng còn sống, quả thật có quan
hệ rất tốt với Chu hoàng, hơn nữa Nhiễm Châu và Chu quốc lại tiếp giáp,
theo lý phải thường xuyên đi lại.
Nhưng từ khi Nhiễm Chi Thần kế
vị gia chủ, suốt sáu năm, hắn chưa từng tới Chu quốc một lần nào. Mặc dù trong sáu năm ấy, Chu hoàng đã mấy lần cho mời thì hắn cũng từ chối với mọi lý do. Nguyên nhân thứ nhất là do hắn thật sự nhiều việc, thứ hai
là hắn không có ấn tượng gì tốt với Chu hoàng.
Mà bây giờ, hắn, đã không còn là thiếu niên ngây ngô của sáu năm trước, tùy tiện bỏ qua mọi chuyện, chỉ làm theo ý mình thích.
Bây giờ, làm việc gì hắn cũng phải xem trọng lợi ích của Nhiễm gia. Cho dù
Nhiễm Chi Thần không thích Chu hoàng, nhưng Chu hoàng lại dính chặt với
lợi ích ấy.
Vì vậy, nhân dịp đại thọ năm mươi năm của Chu hoàng,
hắn mới tự mình tới chúc, nhằm bỏ đi những bất mãn của Chu hoàng mấy năm nay với hắn, dù có hay không.
Nghe xong lời của Nhiễm Chi Thần,
Hoắc Chấn Hải hừ lạnh: “Vị phụ thân kia của ngươi…” Nói tới đây lại
không nói thêm gì nữa mà lại chuyển giọng: “Thôi, không nhắc đến bọn họ
nữa.”
Thấy Hoắc Chấn Hải muốn nói lại thôi, Nhiễm Chi Thần cũng
đã hiểu được ý hắn, cười một cách miễn cưỡng rồi dời đề tài: “Nhìn dáng
vẻ của Hoắc lão tiền bối cũng như từ Chu quốc về, không biết lão tiền
bối có chuyện gì?”
Nghe vậy, trên mặt Hoắc Chấn Hải hơi mất tự nhiên. Hắn gãi đầu ngượng ngùng nói: “Ta ư? Ta đi chủ trì hôn lễ cho đồ đệ của ta.”
Đồ đệ của Hoắc Chấn Hải có đến trăm ngàn, trải rộng ở bảy nước.
Nhưng do số người quá đông, nên những việc nhỏ như là hôn lễ, rất ít khi hắn hỏi tới, đừng nói tới việc đặc biệt đi chủ trì. Huống chi, đây là hôn
lễ lần thứ ba của tên đồ đệ này.
Nhưng hắn không thể nói cho Nhiễm Chi Thần, bởi vì hắn không phá được một thế cờ, nên đành tạm tìm một cái cớ để tránh đi .
Quả nhiên, Nhiễm Chi Thần nghe xong, ngạc nhiên không hiểu gì.
Đang suy nghĩ xem là vị đồ đệ nào mà có thể được Hoắc Chấn Hải để ý như vậy
đã thấy Hoắc Chấn Hải nói lảng: “Nói, Vương lão đầu trong phủ ngươi thế
nào rồi? Đã lâu không đấu với hắn, tay bắt đầu thấy ngứa.”
Vương lão đầu trong miệng Hoắc Chấn Hải, chính là Nhiễm quản gia.
Họ của Nhiễm quản gia là Vương, tên đầy đủ là Vương Tiêu Dao. Từ khi thần
phục Nhiễm gia mới được Nhiễm Kinh Hồng ban cho họ Nhiễm.
Bây
giờ, hầu hết mọi người chỉ biết hắn là tổng quản của Nhiễm gia mà không
biết, trước khi vào Nhiễm gia, hắn vốn là một võ lâm cao thủ thanh danh
hiển hách. Võ nghệ của hắn không phân được cao thấp với Hoắc Chấn Hải.
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần cười nói: “Vương thúc cũng thường xuyên nhắc đến
ngài, hay lần này tiền bối hãy đi cùng vãn bối đến ở vài ngày trong phủ, ôn chuyện với vương thúc.”
Hoắc Chấn Hải đang ước được như thế.
Lý Đạo Duẫn bày ra cho hắn một thế cờ, đến nay hắn còn chưa nghĩ ra cách giải, đang đau đầu không biết phải đối mặt với sắc mặt phách lối của
hắn như thế nào đây. Vì vậy, vừa nghe thấy Nhiễm Chi Thần nói thế, hắn
không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Cứ thế, Hoắc Chấn Hải gia nhập vào đội ngũ, cùng tới Nhiễm phủ với Nhiễm Chi Thần.
Nhiễm Chi Thần sợ hắn cưỡi ngựa mệt nhọc bèn mời hắn vào xe ngựa nghỉ ngơi nhưng bị hắn cự tuyệt.
Khi nhìn thấy Lạc Thần, hắn kinh ngạc nhíu mày, nửa cười nửa không trêu đùa Nhiễm Chi Thần: “Tiểu nữ oa này rất đẹp. Trước kia từng nghe nói ngươi
không gần nữ sắc, nay mới được thấy tận mắt.”
Nhiễm Chi Thần cười cười, không tỏ vẻ gì mà chỉ nói: “Tiền bối đừng giễu cợt vãn bối.”
Nghe thế, Hoắc Chấn Hải cười ha ha, thúc ngựa chạy đi trước.
************
Chạng vạng, đoàn người tới Nhiễm phủ.
Khác với lúc ban đầu Lạc Thần tới Nhiễm phủ là không có ai hỏi han gì, lần
này, nàng vừa xuống xe ngựa với Nhiễm Chi Thần, Nhiễm Chi Vũ đã chạy
tới, luôn miệng kêu: “A Thần, A Thần, sao ngươi đi lâu như vậy? Ta ở
trong phủ một mình rất nhàm chán. Sau này dù nhị huynh đi đâu, ngươi
cũng đừng đi theo có được không, ở trong phủ với ta.”
Lạc Thần cười khẽ, lấy tay vuốt ve đầu hắn.
Đứa bé này! Chuyện đâu phải là nàng có thể quyết định được.
Nhưng được hắn ỷ lại như vậy, khiến cho nàng thấy ấm áp…
Nhiễm Chi Thần đứng một bên nhìn, trên mặt cũng không thấy gì là không vui,
thản nhiên nói: “Ở trong phủ rất nhàm chán sao? Như vậy thì ba trăm bản
“Khuyên học kinh” ta bảo ngươi chép hẳn là đã sớm làm xong rồi đúng
không?”
Nghe thế, Nhiễm Chi Vũ mím môi, vẻ mặt lảng tránh, một
lát sau mới ấp úng nói: “Nhị huynh, chẳng phải ngươi nói lần này đi
nhanh nhất cũng là nửa tháng sao? Ta đâu biết được ngươi về sớm như thế, nên “Khuyên học kinh” cũng còn thiếu một chút nữa mới xong.” Nói xong,
hắn sợ hãi quan sát vẻ mặt của Nhiễm Chi Thần.
Cũng may, Nhiễm Chi Thần không giận, tiếp tục nói: “Nếu vậy, hoàn thành xong việc học hãy nghĩ tới chuyện chơi.”
“Vâng” Nhiễm Chi Vũ đáp nhỏ.
**************
Đúng lúc này, một tiếng quát đột nhiên truyền đến: “Vương lão đầu, tiếp một chiêu của ta!”
Hoắc Chấn Hải vừa đến cửa phủ, nhìn thấy Nhiễm quản gia, không nói hai lời đã ra tay đánh nhau.
Lạc Thần nghe tiếng nhìn qua, thấy Hoắc Chấn Hải tung ra một chưởng, Nhiễm quản gia vội vàng né tránh.
Một chưởng thoạt nhìn thì bình thường nhưng lại mang theo sức mạnh lớn,
lướt qua Nhiễm quản gia, đánh thẳng vào cái cây trăm năm đằng sau hắn.
Lúc ấy, cái cây già kia rung lên, nhành cây đung đưa, lá cây rụng xuống ào ạt. Còn trên thân cây, in lại một chưởng ấn rất sâu.
Lạc Thần ngạc nhiên, kinh sợ không thôi.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy được võ công trong truyền thuyết, không ngờ nó lại có uy lực lớn như vậy.
Sau khi Nhiễm quản gia tránh thoát một chưởng nguy hiểm ấy, không lui một bước mà bắt đầu tấn công.
Nhất thời, hai người đánh nhau đến khó tách rời.
Lạc Thần đứng nhìn không chớp mắt.
Nàng không thể không chấn động, tất cả đã vượt ra sức tưởng tượng của nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng võ công trong truyền thuyết lại thật sự xuất thần nhập hóa như vậy.
Nhất là vị Nhiễm quản gia ngày thường nhìn như rất hiền hòa kia, lúc này mọi cử động đều mang theo một cỗ sát ý lẫm liệt.
Nhiễm Chi Vũ thấy vậy, bĩu môi, bất đắc dĩ oán trách Nhiễm Chi Thần: “Nhị
huynh, sao ngươi lại mời quái lão đầu ấy vào phủ. Mỗi lần hắn tới đây,
trong phủ sẽ không an bình. Lần này không biết sẽ đánh hỏng bao nhiêu
đồ.”
Nhiễm Chi Thần như đã quá quen thuộc, có vẻ không chú ý nhiều, liếc nhìn hai người đang đánh nhau rồi không nói gì mà rời đi.
Lạc Thần còn muốn xem thêm trong chốc lát, nhưng thấy Nhiễm Chi Thần đi rồi nên không dám ở lại lâu, đành cất bước đi theo.
Nhưng khi nàng đi rồi vẫn quay đầu lại mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hướng tới.
Hoắc Chấn Hải đánh với Nhiễm quản gia cả một ngày một đêm.
Hai người đánh từ Nhiễm phủ tới sau núi, đánh đến tối tăm cả trời đất.
Chiều tối ngày tiếp theo, hai người chật vật về Nhiễm phủ.
Vừa vào cửa đã ngã xuống ngủ say.
Mấy ngay sau, Hoắc Chấn Hải vẫn ở trong Nhiễm phủ. Lúc gặp được Nhiễm quản
gia lại không ra tay như ngày đầu tiên mà lại khoác vai khoác lưng, xưng huynh gọi đệ.
**************
Từ khi đi khỏi Chu quốc, Lạc Thần luôn cố ý hoặc vô ý kề cận với Đại Bảo.
Dù là có Nhiễm Chi Thần ở cạnh hay không, nàng vẫn thích ở chung với Đại Bảo.
Dưới sự gần gũi kiên trì của Lạc Thần, Đại Bảo cũng buông sự kiêu ngạo lúc
trước, tạm nhận lòng thành của Lạc Thần. Thậm chí đôi khi nó cũng chơi
một vài trò chơi nhàm chán với nàng.
Bấy giờ, Đại Bảo với Tiểu Bảo trở nên như hình với bóng.
Mọi người chỉ cho rằng Lạc Thần thích Đại Bảo nên mới thân cận nó như vậy.
Nhưng không ai biết, nàng dùng phương thức này để luôn nhắc nhở bản thân, cho dù nàng được sủng ái đến mấy, thì cũng chỉ là một loại sủng vật giống
như Đại Bảo mà thôi.
Nàng cùng nó, mới là giống nhau…