Nhìn khuôn mặt kiên định của Lạc Thần không giống như đang nói đùa, Hoắc Chấn Hải không khỏi nhíu mi.
Hắn nghiêm túc quan sát Lạc Thần một lúc mới mở miệng nói: “Ngươi cho rằng
học võ là chuyện dễ dàng sao? Một tiểu cô nương, học những việc như thêu hoa đi.” Mặc dù giọng nói của hắn bình thản, nhưng vẫn tỏ ra chút bất
mãn.
Hoắc Chấn Hải hắn tuy đã thu không ít đồ đệ, nhưng không phải là ai tới cũng thu.
Hôm nay vì nhất thời cao hứng, hắn mới đưa cho nữ oa này tấm Huyền Tông
lệnh, không nghĩ tới nàng lại không biết thỏa mãn, bắt đầu nghĩ đến
những việc viển vông.
Phát hiện ra Hoắc Chấn Hải không vui, Lạc
Thần hoảng hốt, vội vàng nói: “Lạc Thần biết học võ không dễ, nhưng chỉ
cần sư phụ đồng ý dạy, Lạc Thần nguyện đông luyện tam cửu, hạ luyện tam
phục, bỏ ăn quên ngủ, quyết không lười biếng.”
Nghe vậy, Hoắc
Chấn Hải khẽ cười, hơi giễu cợt nói: “Tiểu nữ oa còn nhỏ mà khẩu khí
không nhỏ. Ngươi có biết cái gì gọi là “đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục” hay không? Mà những gian khổ khi học võ, đâu chỉ là những thứ
này.”
Nói xong, thấy dáng vẻ của Lạc Thần không chút thay đổi,
hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nghiêm túc nói: “Vây đi, nếu ngươi có
thể tự tay rạch nát khuôn mặt ngươi, lão phu sẽ tin quyết tâm của ngươi, thu ngươi làm đồ đệ, tuyệt không đổi ý.”
Lời hắn vừa dứt, đã
thấy Lạc Thần không nói hai lời, rút cây trâm trên đầu ra, đâm mạnh vào
gương mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của mình.
Bộ dạng của nàng giống như sợ hắn sẽ đổi ý.
Thái độ ấy rất kiên định, động tác rất quyết tuyệt, khiến cho người đã trải qua mưa gió như Hoắc Chấn Hải cũng phải sửng sốt.
Nếu thật để cho nàng tiếp tục rạch, sợ là khuôn mặt này sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Sửng sốt trong chốc lát, Hoắc Chấn Hải vội vàng ra tay, đánh rơi cây trâm trong tay Lạc Thần, nhưng vẫn chậm một chút.
Khuôn mặt vỗn tinh xảo không tỳ vết của Lạc Thần lúc này đã bị rạch ra một vết máu dài tầm hai mươi phân.
Cũng may vết thương không quá sâu dù vẫn đang chảy máu. Còn sau này có để lại sẹo hay không thì lại là một chuyện khó nói.
Hoắc Chấn Hải thấy vậy liền cảm thấy nhức đầu. Hắn cảm thấy hắn đã tự gây ra phiền toái.
Những lời hắn nói trước đó, cũng chỉ vì muốn Lạc Thần thấy khó mà lui thôi.
Tiểu cô nương đang ở độ tuổi như hoa, ai chẳng thích được xinh đẹp.
Huống chi, dung mạo của Lạc Thần thật là khó được, chỉ dựa vào gương mặt này
cũng có thể hưởng vô tận vinh hoa phú quý, không đáng chịu khổ để học võ nghệ làm gì.
Hắn đâu biết tiểu nữ oa này nhìn qua thì yếu đuối, nhưng lại quật cường, nhẫn tâm như vậy, xuống tay lưu loát.
Lạc Thần cảm thấy đau đớn trên mặt, nhưng giờ phút này lại không rảnh bận tâm.
Nàng lại dập đầu mấy cái lần nữa rất vang, vội vàng mà vẫn cung kính nói với Hoắc Chấn Hải: “Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy!” Giọng nói
toát ra sự vui mừng từ trong nội tâm.
Thấy nàng như vậy, Hoắc
Chấn Hải thở dài nòi:” Thôi thôi, hôm nay lão phu sẽ thu tiểu nữ oa nhẫn tâm ngươi.” Tiếng nói tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng lại nở nụ cười, trong
lòng cũng thấy vui mừng.
Từ trước đến nay, nguyên tắc để Hoắc Chấn Hải hắn thu đồ đệ chỉ có một, chính là lòng thành kính, tâm chí kiên định.
Mà nữ oa trước mắt này, hiển nhiên đã làm được.
Hắn âm thầm gật đầu, nhẹ giọng nói: “Huyền Tông lệnh ngươi cứ giữ lấy, thời gian của vi sư có hạn, e rằng cũng chỉ có thể hơi chút chỉ bảo ngươi.
Sau này nếu gặp vấn đề gì khi luyện công thì hãy cầm lệnh bài đến phủ
của vi sư tìm nhị sư huynh ngươi, hắn sẽ giải thích cho ngươi.”
Lạc Thần cung kính đáp lời, cẩn thận cất lệnh bài vào trong ngực.
Nàng cũng biết Hoắc Chấn Hải có nhiều đồ đệ, đương nhiên không thể dạy hết
được. Nàng chỉ muốn học để tự vệ, không phải không biết tự lượng sức, mơ tưởng luyện thành tuyệt thế võ công không ai bằng. Cho nên, chỉ cần
Hoắc Chấn Hải chỉ bảo một chút là đủ rồi.
Lạc Thần vui mừng đang
muốn đứng dậy, đột nhiên thấy có một trận gió lớn thổi đến, làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng dịch sang bên cạnh, khó khăn tránh
khỏi lần tập kích bất ngờ này.
Trong nháy mắt, nàng chật vật ngồi co trên mặt đất, kinh sợ nhìn Hoắc Chấn Hải, không hiểu hắn có dụng ý gì.
Hoắc Chấn Hải hài lòng nhìn nàng, cười nói: “Đừng sợ. Vị sư chỉ thử xem phản ứng của ngươi thôi. Trong võ học, bản năng của thân thể là rất quan
trọng. Vừa rồi phản ứng của ngươi rất bén nhạy, phương hướng né tránh
cũng chính xác. Bản năng này dù là nhiều người tập võ tu luyện mấy chục
năm cũng khó mà đạt tới. Có vẻ như ngươi cũng có chút thiên phú với võ
đạo.”
Nghe vậy, mắt Lạc Thần sáng lên, mừng rỡ.
Nhưng sau
đó tiếng nói của Hoắc Chấn Hải hơi thay đổi, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc
căn cốt, gân mạch của ngươi đã phát triển, bỏ lỡ mất thời gian học võ
tốt nhất, cho dù sau này khắc khổ cố gắng, sợ là cũng không có thành tựu gì lớn.” Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ban đầu hắn không muốn thu
Lạc Thần làm đồ đệ.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe câu nói “sẽ không có thành tựu gì lớn” vẫn làm cho Lạc Thần hơi thất vọng.
Một lát sau, nàng khẽ thở dài, thoải mái cười một tiếng, nói với Hoắc Chấn
Hải: “Đệ tử hiểu. Đệ tử cũng không cần có thành tựu gì lớn, chỉ cần học
được ít phương pháp phòng thân, không để con chó, con mèo nào có thể bắt nạt.”
Hoắc Chấn Hải nhíu mày, cười một tiếng rồi đột nhiên hỏi:
“Vì sao lại nói vậy? Là người của Nhiễm phủ, lại được Nhiễm tiểu tử kia
sủng ái, dù là vương tôn quý tộc cũng không dám khinh thường ngươi. Chó
mèo ở đâu ra dám tùy tiện bắt nạt ngươi.”
Nghe vậy, Lạc Thần chỉ cười khổ rồi cúi đầy không đáp lại.
Vậy mà Hoắc Chấn Hải chỉ nhìn nụ cười kia mà đã đoán ra được cái gì.
Lúc này hắn mới nhớ ra, Nhiễm Chi Thần vẫn chưa cưới vợ, trong thời này, mỹ nhân tuyệt thế như Lạc Thần nhất định sẽ không được chủ mẫu thu nhận.
Sợ là sau này, nàng cũng chỉ có thể giống những tỳ nữ thông phòng của đại
đa số quý tộc, trước khi chủ mẫu đến sẽ phải đưa đi. Đến lúc đó, nếu
không là tùy ý đưa ra ngoài, thì sẽ thưởng cho thuộc hạ là thiếp. Tình
huống tốt nhất sẽ là mang theo vài người và ít tiền tài, tìm một chỗ
sống cả đời.
Nhưng Lạc Thần lại xinh đẹp như vậy, nếu là tình huống cuối cùng cũng khó có thể bình an qua ngày.
Nghĩ như thế khiến hắn hiểu được tại sao Lạc Thần thà hủy dung cũng muốn được tập võ.
Xem ra, đồ nhi này của hắn cũng là người mệnh khổ.
Vì thế, ánh mắt hắn nhìn Lạc Thần lại thêm mấy phần từ ái và thương tiếc,
vừa muốn nói gì bỗng thấy một tiểu nha hoàn vội vàng chạy tới, khi tới
gần thì hành lễ với Hoắc Chấn Hải rồi nhanh chóng nói với Lạc Thần: “Bảo cô nương, chủ thượng đang cho người đi tìm ngươi về đấy.”
Lạc Thần giật mình, giờ mới nhớ tới vì việc bái sư mà nàng đã quên Nhiễm Chi Thần đến sau đầu.
Nàng vội nhìn Hoắc Chấn Hải, nói: “Sư phụ, chủ thượng vẫn còn đang chờ ngài, xin ngài theo ta đi tới chủ viện.”
****************
Sau khi Hoắc Chấn Hải đi tới chủ viện với Lạc Thần, vừa thấy Nhiễm Chi Thần đã sang sảng cười nói: “Nhiễm tiểu tử, ta nói này, ta vừa thu tỳ nữ của ngươi làm đồ đệ.”
Dứt lời, hắn đột nhiên nghiêm túc, không còn vui đùa nữa: “Mong rằng ngươi nể mặt lão phu, sau này hãy đối xử tốt với nàng.”
Nhưng Nhiễm Chi Thần lại như không nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, trầm trầm nhìn vào mặt Lạc Thần.
Một lúc lâu, hắn mới mở miệng hỏi: “Cái gì tạo thành?” Thanh âm nghe không ra là vui hay là giận.
Nghe lời này, Lạc Thần vươn tay lên mặt theo bản năng, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị Nhiễm Chi Thần cầm lấy.
Lông mày hắn hơi nhíu lại, không vui nói: “Bị thương trên mặt còn muốn chạm vào, ngươi không cần gương mặt này nữa sao?”
Lạc Thần vội vàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt không vui của Nhiễm Chi Thần,
sợ hãi nói: “Không phải vậy, ta chỉ… hơi đau…” Tiếng nói yếu mềm, nghe
rất ủy khuất.
Nhưng trong mắt Nhiễm Chi Thần lại không thấy thương tiếc, vẫn âm trầm nói: “Ta hỏi ngươi, cái gì tạo thành?”
“Là do ta không may đâm vào.” Lần này Lạc Thần lại trả lời rất chắc chắn.
Hoắc Chấn Hải đứng đó nghe vậy, âm thầm thở phào một hơi.
Từ khi Lạc Thần bị thương, hắn vẫn cảm thấy không ổn, lo lắng vì thế mà Nhiễm Chi Thần không vui.
Phải biết là trên đời này không có chuyện gì kinh khủng hơn là đắc tội Nhiễm gia gia chủ.
Nhiễm Chi Thần nghe Lạc Thần trả lời xong thì quay đầu nhìn Hoắc Chấn Hải, lễ phép nói: “Nàng nói đúng không? Tiền bối?
Không hiểu sao, thanh âm rõ ràng rất cung kính mà lại khiến cho Hoắc Chấn Hải thấy lúng túng.
Hắn ho nhẹ, ấp úng nói: “Lão phu chỉ nói đùa với nàng, ai ngờ nàng làm thật…”
Thấy thế, Nhiễm Chi Thần không hỏi nữa, nhìn Lạc Thần, hàm xúc hỏi: “Thích tập võ?”
Dù không biết hắn có ý gì, nhưng Lạc Thần vẫn gật đầu.
Trong lòng lại bắt đầu căng thẳng.
Hôm nay nàng tự ý bái Hoắc Chấn Hải làm sư phụ, không biết có làm hắn không vui hay không. Nếu hắn cấm nàng học võ thì nàng phải làm thế nào.
Cũng may, Nhiễm Chi Thần cũng không tỏ vẻ không vừa ý, chỉ trầm ngâm một
lát, nhìn Hoắc Chấn Hải, nghiêm túc nói: “Nếu tiền bối đã thu Tiểu Bảo
làm đồ đệ thì mong sau này ngài có thể nể mặt vãn bối mà dạy nàng tốt.”
Lời nói này, giống hệt với lời Hoắc Chấn Hải vừa nói.
Nhất thời, Hoắc Chấn Hải dở khóc dở cười. Hắn vui mừng cảm thấy, hắn đã không công lo lắng cho Lạc Thần.