Edit: Yun
Ban đêm, Nhiễm Chi Thần sai người mang thuốc trị thương tới, tự tay thoa cho Lạc Thần.
Lấy ngón tay chấm vào thuốc, hắn bôi vào vết thương. Khi tay hắn chạm vào, Lạc Thần đau đến thở dốc.
Cơ thể run lên, Lạc Thần rụt đầu lại, theo bản năng vung tay lên để chặn tay của Nhiễm Chi Thần.
Không ngờ lại làm rơi bình thuốc trong tay hắn.
“Choang” một tiếng, bình thuốc rơi xuống đất, thuốc trong bình đổ ra hơn một nửa.
Nhiễm Chi Thần trừng mắt nhìn Lạc Thần, khom người nhặt bình thuốc lên.
May mà vẫn còn một ít.
Không để ý tới ánh mắt sợ hãi và động tác né tránh của Lạc Thần, hắn ấn nàng vào ngực, lại bắt đầu bôi thuốc.
Dù đã rất nhẫn nhịn, nhưng cảm giác bỏng rát trên mặt vẫn khiến Lạc Thần nhăn mặt lại vì đau.
Nàng thực hoài nghi, thuốc này là làm bằng muối.
Thấy dáng vẻ thống khổ ấy của nàng, Nhiễm Chi Thần cau mày, nói: “Chịu đựng
chút, đây là “Ngọc Ngưng Cao”, tuy có đau, nhưng sau này sẽ không để lại sẹo.”
Nghe vậy, Lạc Thần kinh ngạc mở to mắt.
Danh tiếng
của “Ngọc Ngưng Cao” nàng cũng đã nghe nói qua, là thánh dược chữa
thương hiếm có, vết thương dù nặng đến đâu, bôi nó lên sẽ cầm máu rất
nhanh, không nhiễm trùng, không để lại sẹo.
Ở thời cổ đại chưa có ngoại khoa giải phẫu, thuốc này tuy không thể cải tử hồi sinh, nhưng
trong lúc nguy nan cũng có thể cứu người.
Loại thuốc quý như vậy mà lại để nàng nhỡ tay làm đổ hơn một nửa.
Lạc Thần xót đến mức muốn cắn vào tay mình vài cái.
Có lẽ là vì kinh ngạc, có lẽ là vì xót của, hoặc là do cảm động trong
lòng, Lạc Thần dần dần cảm thấy vết thương đã không còn đau như lúc đầu
nữa.
Còn Nhiễm Chi Thần, động tác trên tay tuy còn trúc trắc, như so với lúc đầu thì đã nhẹ nhàng rất nhiều.
Lạc Thần ngồi im trong lòng hắn, lẳng lặng nhìn.
Lúc này trong mắt nàng chỉ có hắn, mà ánh mắt hắn, cũng đang chăm chú nhìn vào mặt nàng.
Một lát sau, Lạc Thần từ từ nhắm hai mắt lại.
Ngay từ đầu nàng đã biết, ánh mắt của Nhiễm Chi Thần, có thể ăn thịt người.
Người này tuy là vô cùng lạnh lùng, như chỉ cần đôi mắt thâm thúy kia lộ ra
một chút nhu hòa, thì người ta sẽ dễ dàng rơi vào trong đó, sau đó, là
vạn kiếp bất phục.
Đã vô số lần nàng tự nhắc nhở mình, không được xem, không được nghĩ. Thế nhưng, lại vẫn nhìn, và nghĩ…
May mà hôm nay nàng đã giành được một cơ hội cho mình, nên khoảng cách nàng rời khỏi cuộc sống của hắn, hẳn là sẽ gần thêm được một chút.
Sau này, dù nàng muốn nhìn, muốn nghĩ, e là cũng không được.
Nghĩ vậy, Lạc Thần lại mở mắt ra.
Trên vết thương không lớn ấy, Nhiễm Chi Thần thoa ba bốn lớp thuốc dày lên mới hài lòng gật đầu.
Tiếp đó, hắn nhìn Lạc Thần, trầm giọng nói: “Tiểu Bảo, ngươi phải nhớ kỹ,
ngươi là người của Nhiễm gia. Trên đời này, không có gì cần ngươi phải
làm mình bị thương để giành lấy. Trừ ta ra, không có kẻ nào có thể làm
ngươi bị thương.”
Lạc Thần nghiêm túc nói “vâng”, trong người lại thấy thấp thỏm.
Nàng chưa rõ ý Nhiễm Chi Thần. Là không ai có thể làm nàng bị thương nên
không không cần học võ sao? Hay là nói cho nàng biết, trên đời này trừ
hắn, không ai có thể làm nàng bị thương, ngay cả chính nàng cũng không
thể?
Dù ý hắn là gì, thì vẻ bất mãn của hắn, Lạc Thần vẫn cảm nhận được.
Nếu địa vị giữa hai người không chênh lệch quá lớn, nếu thời gian trước ở
Chu quốc nàng không bị đùa nghịch trước mặt bao người, có lẽ Lạc Thần sẽ cho rằng, hắn bất mãn, là vì đau lòng nàng bị thương.
Nhưng giờ, nàng sẽ không cho là như vậy.
Rõ ràng muốn xem nhẹ đi, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà tự giễu.
Đây là cái gì?
Nàng là đồ chơi của hắn, là vật phẩm của riêng hắn, nên nếu hắn không cho
phép, thì ngay cả chính nàng cũng không được làm chủ thân thể của nàng
hay sao?
Quyết tâm học võ của nàng, lại kiên định hơn.
***************
Từ sau hôm đó, Hoắc Chấn Hải đã đi khỏi Nhiễm phủ.
Nhưng không lâu sau hắn lại hăm hở trở về.
Lần này về, hắn tìm Lạc Thần, hớn hở kể lại vẻ mặt của Lý Đạo Duẫn sau khi
bị hắn phá giải thế cờ ấy. Nói xong một lần, dường như hắn vẫn còn thấy
chưa đủ, liền nói lần nữa theo một cách khác.
Kể đến mức Lạc Thần cười không ngừng.
Vị sư phụ này của nàng, đúng là một lão ngoan đồng, có mấy phần giống với ông nội của nàng ở kiếp trước.
Vì thế, Lạc Thần thấy thân cận với hắn hơn.
Thật ra thì Lạc Thần cũng từng nghĩ đến việc để Hoắc Chấn Hải mở miệng đưa nàng rời khỏi Nhiễm Chi Thần.
Nhưng suy nghĩ mãi, nàng vẫn bỏ ý nghĩ này đi.
Nàng biết, tuy ngày thường Nhiễm Chi Thần rất cung kính với Hoắc Chấn Hải,
nhưng phần cung kính này, cũng chỉ giới hạn ở việc lễ phép giữa vãn bối
với tiền bối thôi.
Bàn về thân phận địa vị, dù Hoắc Chấn Hải đã
từng là tông chủ của Huyền Tông, nhưng so sánh với Nhiễm gia đã vượt lên trên bày nước thì còn cách rất xa.
Trong thời này, môn phái võ
lâm nghe rất lọt tai, thực chất lại chẳng khác gì những tổ chức đánh
thuê, hoặc là những hắc bang hợp pháp ở hiện đại.
Dẫu nhiều bang
phái thế lực lớn đủ để chi phối nền chính trị của một nước, nhưng nếu
cứng đối cứng thì vẫn sẽ có chút chênh lệch.
Nhiễm quản gia có võ công không kém Hoắc Chấn Hải, không phải cũng chỉ làm tôi tớ cho Nhiễm gia thôi sao?
Nếu Nhiễm gia cần, đâu thiếu gì bang phái võ lâm tranh nhau đến.
Vậy nên để cho Hoắc Chấn Hải mở miệng đòi lấy người của Nhiễm Chi Thần, thật sự là chuyện không ổn.
Không nói đến việc Nhiễm Chi Thần có đồng ý hay không, mà ngay cả Hoắc Chấn Hải cũng sẽ không nhận lời nhờ của nàng.
Như thế sẽ thành nàng không biết tiến, không biết lùi, không biết thỏa mãn.
Nếu làm cho Hoắc Chấn Hải không vui, mất nhiều hơn được.
Sau khi Hoắc Chấn Hải về Nhiễm phủ liền bắt đầu nghiêm túc dạy cho Lạc Thần.
Lúc đầu hắn chỉ định dạy bảo một chút, rồi quăng cho hai đồ đệ của mình.
Trong bất kì môn phái nào, tình huống thay mặt dạy dỗ như vậy cũng rất hay
gặp. Nhớ ngày đó hắn học võ, một năm cũng không thấy sư phụ vài lần.
Ngày thường đều là sư huynh dạy bảo và đốc thúc.
Nhưng dạy Lạc Thần được mấy ngày, hắn đã từ bỏ ý nghĩ ấy.
Tiểu đồ đệ này của hắn, không chỉ chịu khó, tâm chí kiên định, phản ứng
nhanh, mà quan trọng nhất là ngộ tính của nàng rất cao, đúng là hiếm
thấy.
Công pháp, chiêu số dù khó hiểu đến đâu, hắn chỉ cần nói một lần, nàng đã có thể dễ dàng bắt được điểm mấu chốt.
Đồ đệ có tư chất như vậy, tuyệt đối là cầu cũng không được. Hắn vốn nên
vui mừng một phen, nhưng mỗi khi cảm giác ấy vừa toát ra, thì sẽ bị một
niềm tiếc nuối đè xuống.
Hắn sao có thể không tiếc nuối được? Khó khăn lắm mới gặp được hạt mầm tốt như vậy, đã là con gái thì thôi, lại
còn bỏ lỡ mất thời gian luyện võ tốt nhất. Nếu sớm hơn hai năm thôi cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Nhưng nay, ngoại công dù tốt đến mấy, nội công lại cũng không đủ.
Rốt cuộc là chậm, chậm.
*****************
Theo những gì Hoắc Chấn Hải làm mẫu, tay Lạc Thần cầm nhuyễn kiếm *, cẩn thận lặp lại mấy động tác ấy.
Sau đó, nàng quay đầu lại, mong chờ hỏi Hoắc Chấn Hải: “Sư phụ, ta làm đúng không?”
“Đúng rồi, rất đúng, quá đúng…” Hoắc Chấn Hải như khen ngợi, như cảm thán nói xong, lại thở dài một tiếng.
Đây không phải lần đầu tiên Lạc Thần thấy vẻ mặt này của hắn. Nàng không
hiểu tại sao lần nào sư phụ tán thưởng nàng cũng sẽ thở dài tiếc nuối
như vậy.
Điều này khiến nàng không được tự tin.
Trên lầu các cách đó không xa, một thân hình cao ngất đứng ở bên cửa sổ.
Nhiễm Chi Thần lẳng lặng nhìn Lạc Thần luyện kiếm, khóe miệng cười khẽ.
Hắn có thể thấy được, mấy ngày nay, nàng rất vui vẻ. Khác với những nụ cười gượng trong dĩ vãng, nụ cười của nàng bây giờ, tuyệt đối không thể là
giả được.
Biết nàng được nửa năm, đây là lần đầu tiên, hắn cảm nhận được sự vui vẻ toát ra từ nội tâm của nàng.
Niềm vui như vậy, giống như những người nông dân gặp hạn lâu ngày, thấy được mây đen đầy trời, dù chưa mưa, nhưng cũng có thể khiến người ta tìm
được một phần hi vọng trong nỗi khẩn trương.
Dẫu lúc học võ rất
khổ cực, ngày nào cũng khiến nàng chảy mồ hôi như mưa, nhưng khuôn mặt
nhỏ nhắn kia luôn tỏ rõ sự chuyên tâm, như thể mang theo một tầng hào
quang.
Nàng bây giờ, đẹp hơn bất cứ lúc nào.
************
Chớp mắt, nửa năm nữa lại đi qua.
Lạc Thần giờ đã tròn mười bốn tuổi, độ tuổi mà con gái của những nhà bình thường lập gia đình.
Không biết có phải là do luyện võ hay không mà trong nửa năm này nàng cảm
thấy mình như một cành liễu đang đâm chồi, cao lên không ít, đồng thời
dung nhan cũng nảy nở nhiều.
Ngay cả ánh mắt của Nhiễm Chi Thần nhìn nàng đôi khi cũng toát ra mấy phần kinh diễm, tán thưởng.
Nếu như nói nàng là một nụ hoa, thì hiện tại, nó đã bắt đầu lặng yên nở rộ…
*Nhuyễn kiếm: kiếm thân mềm