Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia

Chương 4: Chương 4




Vương Gia đáng yêu của ta

Chàng dịu dàng như một cơn gió

Từ từ vây quanh ta

Thời thời khắc khắc, toàn ý yêu thương...

Hai năm sau

Trong căn phòng u ám, truyền đến từng trận mập mờ thở dốc.

“Phách ca ca...” Thanh âm kiều mỵ, lay động hồn người.

Nam tử tuấn mỹ đè trên lưng nàng, hai mắt nóng rực xem xét kỹ lưỡng thân thể nàng, nàng lúc này, nửa người trên chỉ còn một cái cái yếm.

Hắn nheo con mắt quan sát một lúc lâu, rốt cuộc từ trên kéo nàng lên trên giường, môi mỏng chạm khẽ cổ nàng, từ phía sau lưng toàn ôm lấy bộ thân thể mềm mại uyển chuyển kia.

“Bảo Bảo...”

“Ừ...” Nàng hừ nhẹ một tiếng, da thịt mềm mại cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn.

“Nàng thật là đẹp.” Nam tử dọc theo nàng gáy, hôn một đường trên cái lưng bóng loáng, hắn không lập tức cởi cái yếm ra, môi mỏng không ngừng chạm khẽ phần lưng của nàng, rơi xuống biết bao cái hôn tỉ mỉ.

Hắn là Lãnh Thanh Phách, mà ở trong ngực hắn, dĩ nhiên là Hùng Bảo Bảo.

Lúc này thì bọn họ dường như trở về thời nguyên thuỷ, hai người ôm nhau thật chặt, cảm thụ nhiệt độ đối phương.

Nụ hôn của hắn là dịu dàng, dọc theo phần lưng một đường đi xuống, hai tay vịn bên eo của nàng, giống như dịu dàng nhẹ gẫy dây đàn.

Nàng ngước đầu, cảm giác tay của hắn từ từ di động xuống dưới, cuối cùng đi tới cái mông của nàng. Mặc dù cách váy, nhưng nàng lại có thể cảm thấy bàn tay nóng rực đang vỗ về thân thể nàng.

Thật thần kỳ...

Mỗi khi hắn nhẹ nhàng an ủi da thịt nàng, nàng cảm giác có một loại tê dại đang chạy tán loạn ở trong người.

“Phách ca ca...” Nàng yêu kiều gọi, tim không ngừng đập mạnh.

Cùng hắn làm loại chuyện riêng tư này, mỗi lần cũng đều cảm thấy mới mẻ thú vị, hơn nữa lòng tràn đầy mong đợi... Hắn chỉ dùng hai tay đụng vào, là có thể đốt lên sự nhiệt tình của nàng.

“Thế nào?” Lãnh Thanh Phách dịu dàng hỏi, chậm rãi vuốt cái mông của nàng.

“Không thoải mái...” Nàng ưm một tiếng, nhỏ giọng nũng nịu.

Hắn cười khẽ, bàn tay tìm tòi trong quần, lướt qua bắp đùi của nàng, đi tới quần lót phía trên nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Cuối cùng, vung váy lên, lộ ra một đôi chân mảnh khảnh.

Hắn vén váy cao tới hông của nàng, lộ ra cái mông tròn trịa, bàn tay nhẹ nhàng bóp nhẹ hai cái, cuối cùng ngón trỏ đi tới giữa chân của nàng.

Nàng vô lực nắm phía trước, phát hiện ngón tay hắn ở trên tới tới lui lui vuốt ve trêu đùa.

“Umh...” Nàng lo lắng nhúc nhích cái mông.

“Không thoải mái, ta giúp nàng sờ sờ được không?” Hắn nhẹ nói, ngón trỏ cố ý dời xuống.

Hùng Bảo Bảo cắn môi, thành thực gật đầu. “Tốt...”

Nghe câu trả lời của nàng, khóe môi Lãnh Thanh Phách khẽ giơ lên, ngón trỏ tiếp tục hoạt động, một cái tay khác là chậm rãi rút đi quần của nàng.

Ngón trỏ đặt trên quần lót nàng nhẹ nhàng ấn xuống khối thịt bên dưới, nhẹ nhàng ma sát qua lại.

“Ừ, ừ...” Hắn chỉ vuốt ve như vậy, cũng đủ để cho toàn thân nàng nóng ran.

Nhìn thấy nàng phản ứng nhiệt tình, hắn càng thêm ra sức lấy lòng nàng, tăng thêm lực ở đầu ngón tay, vẽ mấy vòng bên trong hoa huyệt.

Kế tiếp, hắn tách bắp đùi của nàng ra, không chỉ vuốt ve nữa mà còn lấy miệng ma sát vách hoa, trên trên dưới dưới, không ngừng trêu chọc nơi nhạy cảm của nàng.

Sau một lát, hoa huyệt bị kích thích dần dần tiết ra mật dịch trắng nõn, cánh hoa cũng bởi vì ma sát mà trở nên nhạy cảm, làm nàng không kìm hãm được bắt đầu uốn éo người.

Thấy nàng có phản ứng rõ ràng, Lãnh Thanh Phách nửa đè ở trên người của nàng, bàn tay vòng qua dưới nách ta của nàng, cách cái yếm an ủi nàng cặp vú đầy đặn.

Mặc dù là cách cái yếm qua lại, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ngực nàng mềm mại, cùng với hai đóa cứng rắn, nụ hoa từ từ chống lên vải vóc mềm mại.

“Ừ...” Nàng khẽ thở, cảm giác trong nhiệt độ cơ thể không ngừng khuếch tán, hoa tâm cũng bắt đầu run rẩy.

Hai tay của hắn xoa lấy mềm mại của nàng, nói thật ra, đây là hắn nhất thời cầm qua vật ấm áp như thế, cũng làm hắn yêu thích không buông tay.

Khi hắn lặng lẽ chống lên trên người nàng, hôn lên vành tai nàng thì nàng mềm mại dựa vào, cái mông kề sát nửa người dưới của hắn.

Động tác nho nhỏ này lại làm cho hắn cả người tê dại không dứt, hắn dịu dàng hôn vành tai của nàng, làm nàng khép chặt hai chân có chút rung rung, hô hấp từ từ dồn dập.

Hắn đưa tay phải đến trên vai nàng, cởi xuống sợi dây quấn quanh ở cổ, cái yếm ngay sau đó rơi xuống, hai vú to thẳng ra ngoài, không hề che đậy lộ trước mắt hắn.

Ở dưới ánh đèn, nhũ phong trắng nõn cao vút nhô lên, đầu vú mềm mại, cực kỳ giống hai khỏa bảo thạch xinh đẹp.

Hắn lần nữa nắm giữ ở hai luồng bảo thạch, không còn quần áo cách trở, cảm giác càng thêm mềm mại ấm áp, làm hắn cũng chịu không nổi nữa áp lên, tay phài dùng sức vuốt ve nhũ phong nàng, cả người nằm rạp ở trên người nàng.

“Ừ, ừ...” Nàng phát ra tiếng um mềm mại, mông eo giãy dụa mãnh liệt, đôi tay nắm chặt tay trái của hắn.

Nghe được âm thanh mị hoặc của nàng, khiến cho nhiệt độ dưới bụng hắn càng cao lên, lập tức tháo ra quần lót của nàng ——

Bãi cỏ đen nhánh nhô lên trên trên đồi nhỏ, bảo vệ hoa huyệt bên trong, ướt át ngọa nguậy hấp dẫn hắn.

Hắn nhẹ nhàng vạch ra, nhìn thấy con đường u tối mê người, ngón tay trêu chọc hai cái, lại khiến nàng chịu đựng không nổi ngồi dậy, nàng bắt đầu thở gấp, tựa hồ không chịu nổi loại hành hạ này.

“Phách ca ca, thân thể của ta bị chàng làm cho thật kỳ quái...” Nàng bất mãn lẩm bẩm.

“Vậy nàng muốn ta làm sao làm đây?” Hắn nhẹ giọng cười một tiếng.

“Giúp muội nha!” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, quay đầu nũng nịu hắn.

“Hảo hảo hảo, Phách ca ca giúp muội...” Lãnh Thanh Phách xoay người một cái để cho nàng nằm ở trên giường, tách đôi chân mảnh khảnh của nàng ra.

Nàng mắc cỡ không dám nhìn thẳng hắn, quay mặt nhỏ nhắn sang chỗ khác, nhìn thấy nàng thẹn thùng, hắn thật thấp cười một tiếng, tiến lên trước chạm khẽ môi của nàng.

“Xấu hổ cái gì đây? Chúng ta vừa mới bắt đầu mà thôi...”

Đầu ngón tay của hắn đi tới bộ lông đen nhánh của nàng, ở trên qua lại dao động, nhẹ nhàng trêu chọc.

“Ừ...” Giữa chân của nàng chảy ra nhiều hoa dịch hơn, thân thể cũng không khỏi tự chủ run rẩy.

Hắn nhìn thân thể nàng đầy đặn, da thịt trắng hồng, nhẵn nhụi bóng loáng, hai vú cao thẳng cùng hai chân thon dài, cực kỳ đẹp mắt.

“Bảo bối, mở hai chân nàng ra một chút...”

Nàng nghe lời từ từ mở hai chân ra, tay của hắn chậm rãi trượt xuống dưới, dừng ở bối thịt nhạy cảm, nhẹ nhàng qua lại ma sát, quen thuộc tìm được nơi nhạy cảm của nàng.

Chịu không được đầu ngón tay hắn thân mật trêu đùa, nàng theo bản năng giãy dụa, thở gấp rên rỉ.

“Ưmh... Ừ...”

Nàng toàn thân đều nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ rất ưa thích hắn chạm vào như vậy.

Bàn tay của hắn đã ướt một mảnh dầm dề, sự nhiệt tình của nàng làm hắn hài lòng mà hưng phấn, cũng khiến cho dục vọng của hắn giống như lửa cháy đổ thêm dầu.

Hắn cúi đầu hôn nàng nhũ phong, lấy đầu lưỡi lăn qua nụ hoa kiều diễm, thỉnh thoảng khẽ cắn một cái.

“Ưmh...” Nàng thở dốc càng lúc càng lớn tiếng, lúc hô cũng cảm thấy toàn thân nóng quá, mông trắng không ngừng giãy dụa phập phồng, giữa đùi tràn ra chất mật ấm áp.

“Nơi này thoải mái sao?” Hắn sờ lên tiểu hạch, thoắt nặng thoắt nhẹ xoa nắn, xấu giọng của hỏi.

Nàng không nhịn được điên cuồng giãy dụa thân thể mềm mại, tiểu hạch được hắn xoa nắn càng ướt át hơn.

“A, thoải mái...” Nàng hừ nhẹ, hai tay chống ở trên giường, thân thể bởi vì hưng phấn mà căng thẳng.

“Muốn ta tiến vào không?” Hắn nhìn bộ dáng kiều mị của nàng, bụng dưới một hồi co rút nhanh, dục vọng bởi vì nàng mà trướng đại.

“Muốn...” Nàng gật đầu, cũng không để ý dè dặt nữa, chỉ muốn lấy tất cả của hắn đền bù vào trong cơ thể trống rỗng của nàng.

Tay của hắn hút khỏi hoa huyệt, tách hai chân nàng ra trước, sau đó rút hết quần áo trên người mình, khiến vật đã to lớn xuất hiện trước mắt nàng.

Đôi tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, nửa người dưới đẩy lên phía trước vào, dương vật cương cứng ở nơi tràn đầy chất dịch của nàng, hắn có thể thấy nàng lập tức nín thở, mông trắng xuất hiện gợn sóng giống như run rẩy.

“Nàng biết kế tiếp phải làm sao sao...” Hắn cố ý ở bên tai nàng hà hơi, chính là không lập tức tiến vào trong cơ thể nàng.

Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn mắc cỡ đỏ bừng, nhưng vẫn là đem cái mông nhắc lên, nhét vào nửa đoạn thịt nóng.

“A...” Hơi thở mùi đàn hương từ miệng nàng bật ra tiếng thỏa mãn, cảm thấy đoạn thịt vừa to vừa nóng kia lắp đầy hoa kính nàng.

Tiếp theo, hắn chỉ là vừa động, vật chôn ở hoa huyệt kia dường như có cảm giác hoà tan.

Hắn nâng hai chân nàng vòng chắc hông của mình, bắt đầu dùng sức kéo ra đưa vào.

“Nàng thật đẹp... vĩnh viễn thuộc về ta...” Hắn một mặt kéo ra đưa vào, một mặt bá đạo biểu thị công khai.

Hai người không ngừng giãy dụa vòng eo, đang cố gắng cho đối phương khoái cảm đồng thời cũng cảm thấy cả người nhẹ nhàng, giống như lơ lửng trên không trung, có loại khoái cảm bao quanh toàn thân.

Trong chỗ sâu nhất của nàng phun ra từng trận dịch, mà hắn không ngừng kéo ra đưa vào khối thịt dính đầy mật hoa, trình diễn một cảnh tượng đầy phóng đãng.

“A, a...” Thanh âm của nàng càng lúc càng lớn, càng lúc càng vô dụng.

Hắn tự tay ôm lấy thân thể vô lực mềm mại, để cho nàng ngồi ở trên đùi của hắn, nhiệt thiết cũng có thể vùi sâu hơn vào trong cơ thể nàng.

“Phách ca ca...” Nàng lắc đầu, không chịu nổi cảm giác tê dại.

Hắn thở hổn hển, ở trong cơ thể nàng không ngừng dong ruỗi, đột nhiên dùng sức một cái, nhiệt thiết vào sâu bên trong hoa tâm mềm mại.

Nàng thét chói tai, dùng sức ôm lấy hắn, “Phách ca ca, người ta không được nha...”

“Bảo Bảo của ta, chờ ta một chút ——” hắn gầm nhẹ một tiếng, tăng nhanh hoạt động.

“A, a...” Nàng ngước đầu rên rỉ, thân thể theo hắn đỉnh phập phồng, khoái cảm cực hạn che mất ý thức của nàng.

Cho đến khi hắn dùng lực mấy cái, đem mầm móng của hắn vào tận bên trong, trận kích tình hưởng yến này mới tuyên cáo kết thúc.

Ưmh...

Một đôi con ngươi xinh đẹp mở ra, dung nhan tuấn mỹ lập tức đập vào mắt nàng.

Hùng Bảo Bả trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng tránh thoát cái ôm, tay nhỏ bé vỗ vỗ gương mặt hắn.

Hai năm trước, bởi vì một chuyến hộ tiêu thất bại, thiếu chút nữa khiến Hùng gia trên dưới hơn một trăm người mạng, mà nàng bị thương, vừa tỉnh lại liền bị mất trí nhớ.

Nghỉ ngơi thật lâu, nàng chỉ nhớ lại cha mẹ và đại ca, còn những người khác sự vật khác tất cả đều quên sạch.

Đại phu nói nàng bởi vì tổn thương đầu cho nên mất hết phần lớn trí nhớ.

Nàng có chút ảo não, từng chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn đều quên hết, cảm giác này... Có chút vô dụng.

Sau đó, chủ nhân của quán trà Long Phượng đột nhiên xuất hiện, không biết dùng phương pháp gì cứu cả nhà bọn họ, vì báo đáp ân cứu mạng này, cha mẹ quyết định thu hồi tiêu cục, ủy thân làm nô ở quán trà, giúp Hoa cô nương xử lý tất cả mọi chuyện.

Thật trùng hợp, lúc đó Lãnh Thanh Phách bỗng nhiên xuất hiện.

Nàng còn nhớ rõ lúc ấy hắn nói với nàng ——

“Nàng và ta đã tư đính cả đời, chúng ta là rất yêu nhau.”

Hai người lần đầu tiên gặp mặt, hắn mở miệng nói câu đầu tiên làm lòng nàng không ngừng rung động.

Nàng có chút hoài nghi, nhưng trong tay nàng quả thật có khối ngọc bội, được cất giấu thận trọng ở trong hộp.

Lãnh Thanh Phách giải thích với nàng, bởi vì hắn một nghèo hai trắng, cho nên vẫn không dám tới cửa cầu hôn, mà nàng cũng vì chờ hắn, không ngừng cự tuyệt hôn sự do cha mẹ sắp đặt.

Ưmh, nghe mọi chuyện tựa hồ như có thật.

Hai năm trước nàng đã hai mươi tuổi rồi, còn không có gả cho bất luận kẻ nào, quả thật rất quái dị. Vì vậy nàng len lén hỏi cha mẹ, có người nào từng đến cửa cầu hôn không, có ai cũng bị nàng nhất nhất cự tuyệt không?

Không sai! Cha mẹ trả lời cũng y như lời hắn nói.

Chỉ là cha mẹ cũng không biết sự tồn tại của Lãnh Thanh Phách, bởi vì nàng tư đính cả đời cùng hắn, nàng không ngại hắn xuất thân thấp hèn, còn nguyện ý chờ hắn...

Ai nha, nghe theo lời hắn nói, nàng quả thật có chút cảm động!

Hơn nữa ngoài ý muốn té ngựa làm cho cái trán nàng bị thương, mặc dù trải qua trị liệu tỉ mỉ trị, nhưng vẫn lưu lại một vết sẹo thật dái, vừa vặn ở ngay lông mày, cong cong như trăng khuyết.

Nhưng Lãnh Thanh Phách không có ghét bỏ nàng, ngược lại đau lòng vuốt cái trán của nàng, rất dịu dàng, rất dịu dàng hỏi: “Có đau hay không?”

Đây chính là lần đầu bọn họ gặp mặt, hai năm qua vẫn in dấu sâu trong đầu của nàng.

Mặc dù nàng đã từng hoài nghi lời nói của Lãnh Thanh Phách, nhưng hắn dịu dàng, hắn sủng ái, khiến tất cả hoài nghi đều biến mất không thấy.

Coi như nàng quên hắn, hắn cũng làm cho nàng lần nữa yêu hắn...

Nghĩ đến chỗ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên.

“Ừ...” Nam tử bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, bá đạo ôm nàng vào trong ngực. “Đã tỉnh rồi hả?”

Hùng Bảo Bảo dựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng gật đầu. “Đúng nha.”

“Ngủ nhiều chút.” Lãnh Thanh Phách vuốt tóc của nàng thì thầm.

“Chàng phải đi nha.” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nhắc nhở, “Sắc trời cũng mau sáng, nếu như bị đại ca phát hiện, chàng sẽ bị băm thành thịt vụn.”

“Không cần gấp gáp.” Lãnh Thanh Phách khẽ hôn cái trán của nàng. “Chúng ta cũng ở bên nhau hai năm rồi, gạo sống nấu thành cơm chín, nàng sớm muộn cũng gả cho ta.”

“Ba hoa.” Hùng Bảo Bảo nhăn mũi.”Chàng không tới cửa cầu hôn, cha mẹ sẽ tức giận.”

“Chờ ta cùng Hoa Đề Lộ kết thúc chủ tớ quan hệ, lập tức dẫn nàng rời khỏi quán trà!” Lãnh Thanh Phách nghĩ đến thời gian hai năm lãng phí ở quán trà, không khỏi oán than trời đất.

Nàng lắc đầu, “Chúng ta nợ Hoa cô nương ân tình cứu mạng...”

Thiếu cái rắm! Lãnh Thanh Phách thầm mắng, nếu không phải hắn uất ức mình ở quán trà làm việc, Hoa Đề Lộ kia có thể có lòng tốt như vậy sao?

Nhưng là, hắn không thể nói thật với Bảo Bảo.

Nếu là nói rồi, thì đồng nghĩa với việc thừa nhận hắn trong hai năm qua luôn lừa dối nàng. Hắn không muốn tổn thương Bảo Bảo, càng không muốn để cho nàng cho rằng hắn chính là người thiếu chút nữa hại chết cả nhà bọn họ.

“Đừng nói cái này.” Hắn đổi chủ đề. “Nàng nhất định mệt muốn chết rồi, mau nhắm mắt lại ngủ đi.”

“Nha.” Nàng khéo léo gật đầu, lại một lần nữa dặn dò, “Chàng không thể ở trong phòng ta qua đêm...”

“Thật vô tình, lợi dụng xong sau liền vội vã đuổi đi ta ra khỏi cửa?” Lãnh Thanh Phách ôm nàng cưng chiều mà nói.

“Ta sợ sao!” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn. “Đại ca mặc dù không dám đánh ta, nhưng là huynh ấy nhất định sẽ chém chàng!”

“Ta đều không sợ.” Thấy nàng cái miệng nhỏ nhắn chu cao hơn, hắn chỉ phải trấn an nói: “Được được được, chờ nàng ngủ sau, ta nhất định lập tức rời đi có được hay không?”

Hùng Bảo Bảo gật đầu, biết hắn sẽ không lừa gạt nàng, vì vậy yên tâm nhắm hai mắt lại.

Lãnh Thanh Phách kiên nhẫn dụ dỗ nàng, cho đến khi nàng hô hấp đều đặn, mới nhẹ nhàng xuống giường, nhặt quần áo lên.

Hắn không khỏi ngắm nàng thêm một cái, ở trên trán nàng in dấu hôn, sau đó mới rời đi gian phòng của nàng.

Lại nói cũng thật uất ức, hắn mỗi đêm cũng sẽ giống như tên trộm đến phòng nàng âu yếm, trời sáng lại phải nhanh chóng rời đi.

Hai năm qua, loại đau khổ đè nén này làm hắn rất không thoải mái.

Hắn nghĩ, khi hoàn thành khế ước của Hoa Đề Lộ, đến lúc đó hắn nhất định phải mang theo Bảo Bảo lúc rời khỏi nơi này, đi qua những tháng ngày hạnh phúc của hai người...

Không lâu về sau, bọn họ có thể so với hiện tại hạnh phúc hơn, ngọt ngào hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.