Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia

Chương 5: Chương 5




Quán trà Long Phượng như thường ngày mở cửa làm ăn.

Chỉ là, mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, tỷ như thời gian trước mới vừa diễn xong tiết mục lãnh khốc phu quân, cho đến bây giờ vẫn còn là chủ đề để người ta bàn tán say sưa.

Buổi sáng, Lãnh Thanh Phách và Hùng Bảo Bảo tựa như bằng hữu bình thường, không có ai hoài nghi bọn họ có quan hệ mập mờ nào.

Nhưng Hoa Đề Lộ không phải ngu ngốc, nàng sớm nhìn ra quan hệ trong hai năm nay của bọn họ, chưa nói ra bởi vì đó là chuyện tốt đối với nàng.

Hai năm trước sau khi nàng ra mặt cứu Hùng gia trên trăm người, Hùng lão gia vì báo ân, cố ý đóng cửa Hùng Phách tiêu cục, còn đem Hùng Phách và Hùng Bảo Bảo vào quán trà của nàng làm việc.

Hùng Phách và Hùng Bảo Bảo làm bồi bàn, hai huynh muội ở trong quán trà làm việc lặt vặt, mà vợ chồng Hùng gia không ngại già cả giúp nàng trong coi quán trà.

Nàng coi như là một mũi tên trúng hai con chim, chẳng những nhận được Lãnh Thanh Phách, cũng được Hùng gia giúp một tay.

Nhưng là không có ai biết nội tình của chuyện này, dù sao Lãnh Thanh Phách không thể nào nói ra bí mật —— hắn dấu diếm Hùng Bảo Bảo hai năm, nếu như lúc này nói ra sự thật chẳng phải hư bột hư đường hết sao?

Huống chi, hắn thiếu chút nữa hại cả nhà nàng bị tịch thu tài sản, còn Đại Đương Gia của Lãnh Dạ Bảo! Cho nên hắn nói gì cũng sẽ không tiết lộ cái này bí mật.

Hoa Đề Lộ hiểu rất rõ cá tính Lãnh Thanh Phách, trừ phi mọi chuyện lộ tẩy, nếu không hắn không thể nào chủ động nói cho Hùng Bảo Bảo biết chân tướng.

Cũng chính là bởi vì điều này, nàng mới có thể lợi dụng Lãnh Thanh Phách gần hai năm.

Đoạn thời gian này, nàng muốn nắm một nửa quyền lực ở Lãnh Dạ Bảo, hắn cho; bảo hắn bán mình làm nô, hắn bán; muốn hắn ở trong quán trà làm trâu làm ngựa, hắn làm.

Cho nên, Lãnh Thanh Phách cảm thấy đủ rồi!

Đợi thêm bảy ngày, khi khế ước với Hoa Đề Lộ chấm dứt, đến lúc đó là hắn có thể mang theo Hùng Bảo Bảo rời khỏi chỗ thị phi này —— chỉ cần nơi không có Hoa Đề Lộ, đều là chỗ vui chơi.

Vì chuyện này, hắn đặc biệt hẹn Hoa Đề Lộ đến đàm phán.

“Ta muốn cưới Bảo Bảo làm vợ.” Lãnh Thanh Phách kiên định nói.

Hoa Đề Lộ ngồi ở trên ghế quý phi, thong thả ung dung sau khi nhấp một hớp trà, miễn cưỡng đem ánh mắt liếc về phía hắn.

“Sau đó thì sao?”

Nàng là không phản đối Lãnh Thanh Phách cưới Hùng Bảo Bảo á..., bởi vì Hùng Bảo Bảo còn mang trên mình khế ước bán thân cả đời, vòng tới vòng lui, Lãnh Thanh Phách vẫn phải tiếp tục ở quán trà làm việc.

Mặc dù hắn là Vương Gia, nhưng trên thực tế, hắn đã sớm không quan tâm đến việc triều chính, ngược lại âm thầm ở dân gian phát triển thế lực, đây cũng là nguyên nhân nàng kiềm hãm thế lực hắn ở Lãnh Dạ Bảo —— người đàn ông này đối với triều đình có uy hiếp quá lớn!

“Ta sẽ dẫn Bảo Bảo đi.” Đây là tâm nguyện trong thời gian qua của hắn, hắn chờ đợi ngày này đến đã lâu.

“Nghĩ khá lắm.” Hoa Đề Lộ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.”Bảo Bảo là người của ta, ngươi dẫn nàng đi được sao?”

“Nàng ấy là vợ của ta.” Lãnh Thanh Phách rất cố chấp, cũng không có ý định nhượng bộ. Đối mặt Hoa Đề Lộ này, chỉ cần lui một bước, cũng sẽ bị nàng xử lý sạch sẽ.

“Chuyện cười.” Nàng cười lạnh một tiếng.”Các ngươi hiện tại vô danh vô phận, ngươi lại biết nàng ta sẽ gả cho ngươi sao?”

“Ta sẽ chính thức tới nhà của nàng ấy cầu hôn.” Lãnh Thanh Phách nắm quyền nói, giọng nói hết sức kiên quyết.

Hoa Đề Lộ tựa hồ ngạc nhiên vì phản ứng của hắn, không nghĩ tới lập trường của hắn lại kiên định như thế.

Sau đó, nàng để ly xuống, cười ngọt ngào. “Ngươi cho rằng tới cửa cầu hôn, là có thể khiến Bảo Bảo không phát hiện lời nói dối của ngươi sao?”

Lãnh Thanh Phách nhìn lại nàng, đôi mắt toá lửa giận.

“Ngươi cũng biết cá tính Bảo Bảo cương liệt như lửa.” Hoa Đề Lộ đặt tay lên gối, xinh đẹp nhìn hắn.”Nhưng ngươi lại lừa gạt nàng, nói ngươi là tình nhân của nàng, còn giấu thân phận thật của ngươi. Ngươi căn bản không phải là thương nhân an phận thủ thường gì mà là thủ lĩnh của sơn tặc, hơn nữa còn là biểu thúc của Hoàng Thượng.”

“Ta...” Lãnh Thanh Phách hít sâu một hơi. “Ta sẽ tìm một thời gian nói rõ ràng với nàng ấy.”

“Sách sách sách.” Hoa Đề Lộ lắc đầu nói tiếp, “Ta còn không hiểu ngươi sao? Nếu ngươi muốn thẳng thắng với Bảo Bảo thì sẽ không trì hoãn hai năm, kín miệng như vỏ trai, một chút đều không tiết lộ cho Bảo Bảo.”

Lãnh Thanh Phách không phản bác được.

Bởi vì hắn quả thật muốn giấu giếm Hùng Bảo Bảo, không muốn lừa gạt tổn thương nàng, hắn chỉ muốn dùng thời gian về sau yêu thương nàng, cưng chiều nàng, đền bù lỗi lầm của mình.

“Ngươi nha!” Hoa Đề Lộ cười khẽ.”Cần gì cố ý mang Bảo Bảo đi đây? Ngươi cùng với nàng cũng ở lại quán trà ta không phải tốt hơn sao?”

Lãnh Thanh Phách ngước mắt, nghĩ ngợi ý tứ trong câu nói của nàng. “Ngươi muốn ta phải tiếp tục làm việc dưới trướng ngươi?”

Hoa Đề Lộ nhún nhún vai. “Quyền quyết định là ở ngươi.” Nàng sẽ không miễn cưỡng bất luận kẻ nào.

“Khế ước vừa hết, ta sẽ rời đi.” Hắn quẳng xuống câu nói, chủ ý đã quyết.

“Vậy thì chúc ngươi lên đường xuôi gió...!” Thiếu một người mà thôi, nàng không sao cả.

“Ta cũng sẽ mang Bảo Bảo đi.” Hắn lần nữa lớn tiếng nói.

Hoa Đề Lộ không nhịn được vỗ bàn đứng lên. “Ngươi tại sao muốn mang người của ta đi?!”

“Bởi vì ta là trượng phu của nàng!” Lãnh Thanh Phách không sợ hãi chút nào nhìn thẳng nàng.

“Đồ của ta ngươi cũng muốn cướp hả?” Hoa Đề Lộ nheo con mắt, tức giận từ từ tăng lên. Đời này, nàng ghét nhất người khác lấy đồ của nàng!

“Bảo Bảo không phải của ngươi!” Lãnh Thanh Phách sửa lại lời nàng. “Nàng ấy là thê tử của ta.”

Hoa Đề Lộ cười lạnh, trong mắt đẹp lóe ra ánh sáng lạnh lùng. “Thê tử? Các ngươi hiện tại chẳng qua là vụng trộm yêu đương, không có danh chánh ngôn thuận, cần gì phải ra vẻ như thế!”

Nữ nhân này... Nói chuyện một chút cũng không dễ nghe!

“Ta sẽ cưới nàng.” Hắn thề.

“Nếu như ngươi cố ý mang nàng đi, ta sẽ tiết lộ tất cả mọi chuyện!” Hoa Đề Lộ nhíu mày, thách thức hắn.

“Vậy chúng ta liền thử xem một chút!” Lãnh Thanh Phách cảm thấy đàm phán lần này cũng vô dụng, phẩy tay áo bỏ đi.

Hoa Đề Lộ nhìn bóng lưng Lãnh Thanh Phách rời khỏi, thở phì phò ngồi trở lại ghế quý phi.

Nghĩ ngợi hồi lâu, trong lòng nàng đã có chủ ý.

Dù sao Lãnh Thanh Phách cũng quyết định trở mặt, như vậy, lần này nàng liền chơi lớn một chút.

Xem một chút xem người nào sẽ thắng!

Dọn dẹp xong, Hùng Bảo Bảo trở lại quán trà.

Nàng nhìn thấy Lãnh Thanh Phách ở hậu viện, phát giác vẻ mặt hắn lạnh giống như tòa băng sơn.

Nàng nháy mắt mấy cái, nhìn quanh bốn phía, xác định không có những người khác, mới đi tới trước mặt hắn, giơ giơ tay trước mặt hắn.

“Phách ca ca.” Nàng nở nụ cười ngọt ngào, quan tâm gọi hắn.

“Nàng đã trở lại?” Lãnh Thanh Phách vừa thấy được nàng,vẻ mặt vốn lạnh băng đột nhiên biến mất, thay vào đó là dịu dàng nở nụ cười.

“Nhìn chàng sao lại mất hứng thế?” Nàng đưa tay khẽ vuốt mi tâm của hắn.

Lãnh Thanh Phách duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, hai cánh tay vòng chắc eo nhỏ của nàng, Hùng Bảo Bảo cảm thấy hắn khẽ run, nhịp tim cũng rối loạn không dứt.

“Phách ca ca...” Nàng nháy mắt, mặc dù không có hiểu rõ xảy ra chuyện gì, lại có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.”Người nào chọc chàng tức giận?”

Trong hai năm qua, nàng cơ hồ chưa có thấy qua bộ dáng tức giận của hắn, coi như hắn thỉnh thoảng tức giận, thái độ vẫn nhẹ như gió bay, sẽ không giống bộ dạng hiện tại này.

“Bảo Bảo, đừng rời khỏi ta.” Hắn thế nhưng sợ Bảo Bảo sẽ rời khỏi hắn!

Cho tới bây giờ, hắn mới hiểu rõ mình yêu nàng sâu như vậy. Vốn là hắn còn tưởng rằng, mình là vì đáp tạ ơn cứu mệnh của nàng, đền bù tổn thất cho nàng, không nghĩ tới quan hệ hai năm qua, lại làm cho hắn ngã vào thế giới của nàng.

Mười năm nay, nàng vẫn như trước, tựa như lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt vậy, trong mắt của nàng luôn là mang theo hồn nhiên, cá tính vẫn ngây thơ hoạt bát, thỉnh thoảng nghịch ngợm gây sự nũng nịu một chút, thời gian cũng không có xoa đi sự tự nhiên chất phác trên người nàng.

Hắn yêu nàng, yêu sức sống của nàng, yêu sự thành thật của nàng, yêu sự trong vắt của nàng.

“Phách ca ca, chàng đừng lo lắng, ta không phải trở về rồi sao?” Hùng Bảo Bảo cho là Lãnh Thanh Phách lo lắng nàng bên ngoài không an toàn, trong lòng ngọt ngào ấm áp. Chẳng qua là ra ngoài có chút việc thôi cũng có thể để cho hắn lo lắng thành ra như vậy...

Lãnh Thanh Phách nâng cằm nàng lên, không nói hai lời liền hôn môi nàng.

Đôi môi quen thuộc của hắn dán sát vào đôi môi mềm mại của nàng, đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng nàng, lấy tất cả ngọt ngào trong miệng.

“Ưmh...” Hùng Bảo Bảo chống đỡ không được hắn đột nhiên hôn, chỉ có thể mặc cho hắn đang trong miệng của mình làm càn.

Đầu lưỡi của hắn quấn lưỡi của nàng, không ngừng dây dưa, lượn quanh, muốn lấy được nhiều hơn, nhiều hơn...

Hùng Bảo Bảo bị hắn hôn đến không có biện pháp hô hấp, mới cố gắng tránh thoát môi của hắn, từng ngụm từng ngụm hít thở.

“Phách ca ca, chàng rốt cuộc sao thế?” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn khẽ sưng lên hỏi. Hắn hôm nay thật là lạ!

“Bảo Bảo, gả cho ta.” Lãnh Thanh Phách thiết tha nhìn nàng.

Nàng trừng mắt nhìn, trái tim lỡ một nhịp.

Loại chuyện quan trọng cả đời này đột nhiên xuất hiện, bảo nàng phải làm sao đây?

Mặc dù nàng thích hắn, yêu hắn, nhưng trong lòng ngay cả có một chỗ không nỡ, chỉ là nàng chưa có nói qua chuyện này với hắn.

Hắn không nói cho nàng, hắn từ đâu tới? Trong nhà còn có người nào? Những điều liên quan tới hắn nàng tựa hồ không hiểu rõ.

Nàng biết được một điều duy nhất, hai năm trước hắn đột nhiên xuất hiện, tự xưng là tình lang của nàng, còn nói bọn họ ở cực kỳ yêu nhau...

Về phần những thứ khác, nàng một chút cũng không biết. Cho nên đối mặt với vấn đề này, nàng không khỏi do dự.

“Phách ca ca, tại sao chàng lại đột nhiên nói tới chuyện này?” Nàng nháy mắt, trên mặt có nghi ngờ.

“Nếu như mà ta muốn dẫn nàng đi, nàng sẽ cùng ta đi chứ?” Lãnh Thanh Phách cau chặt chân mày, đôi tay nắm bả vai của nàng.

Bộ dáng hắn mất khống chế làm Hùng Bảo Bảo cảm thấy lo lắng.”Phách ca ca, chàng nói gì thế? Cha mẹ cùng đại ca đều ở Phượng Thiên Thành, ta...”

Mặc dù nàng đã từng muốn làm hiệp nữ không buồn không lo, du sơn ngoạn thủy khắp nơi, nhưng là tuổi càng lúc càng lớn, cộng thêm hai năm trước thiếu chút nữa mất đi người nhà, đã sớm để cho nàng bỏ ý niệm này đi.

Khát vọng tự do tự tại, đã sớm bị ước muốn sum họp gia đình đánh bại. Nàng không muốn đi ra ngoài, coi như trong lòng có muốn một chút, nhưng nàng lại sợ mất đi người nhà hơn...

“Ta sẽ ở cùng nàng vĩnh viễn.” Lãnh Thanh Phách cầm chặt tay của nàng. “Đi theo ta!”

Hùng Bảo Bảo tránh thoát hắn, trong mắt có chút không hiểu. “Phách ca ca, chàng rốt cuộc thế nào?”

Nhìn thấy nàng hơi có vẻ sợ hãi, Lãnh Thanh Phách vội vàng thở thả mềm thanh âm dụ dỗ nói: “Bảo Bảo, Phách ca ca là sợ mất đi nàng.”

Thấy hắn khôi phục dịu dàng, nàng mới hơi than thở.”Phách ca ca, chàng thực sự muốn quá nhiều, ta không thể nào rời khỏi chàng nha!”

“Cho dù ta có bí mật gạt nàng?” Hắn không muốn gạt nàng, nhưng lại muốn giấu giếm mọi chuyện đã qua.

“Chàng có chuyện gì gạt ta?” Hùng Bảo Bảo cau mày, không thích nói.”Nói đến giấu giếm, chàng cho tới bây giờ đều không nói nhà chàng ở nơi nào, cũng chưa từng nhắc qua cha mẹ chàng...”

Nghe vấn đề như vậy, Lãnh Thanh Phách không phản bác được. Nếu hắn thành thật trả lời, tất cả cũng không giấu được rồi.

“Ta... Là cô nhi.” Hắn tạm thời chỉ có thể nói cho nàng biết như thế.

Nếu như nói thật, nàng có tức giận hay không, có rời bỏ hắn không? Hắn rất sợ, sợ mình mất đi người mình yêu nhất.

Hùng Bảo Bảo nghe vậy sững sờ: đau lòng tiến lên ôm lấy hắn.

“Xin lỗi, ta không cố ý muốn nhắc tới chuyện thương tâm của chàng...” Nàng cắn môi, tự trách.

Nàng thiện lương càng làm cho cảm giác tội lỗi của Lãnh Thanh Phách càng nhiều thêm. Hắn ôm nàng vào lòng, không hy vọng nàng rời đi. Ban đầu, hắn cảm giác mình cái gì cũng không có, cũng thiếu chút nữa mất đi năng lực yêu thương người khác, nhưng khi nàng bước vào thế giới hắn, hắn mới phát hiện tất cả không tiêu cực như thế.

Hùng Bảo Bảo vỗ vỗ lưng hắn.”Phách ca ca, vào phòng ta uống ly trà đi!” Nàng thích ngắm khi hắn, để cho hắn nắm lấy bàn tay của nàng.

Bị Hoa Đề Lộ chọc giận, Lãnh Thanh Phách tự nói với mình không thể gấp, coi như mọi chuyện đều bị phơi bày, hắn vẫn không buông tha Bảo Bảo.

Đời này, hắn nhất định muốn nàng!

Không liên quan báo ân, không liên quan áy náy, chỉ liên quan đến hắn yêu nàng.

Tình yêu, thật vĩ đại.

Hoa Đề Lộ không thể phủ nhận, nếu có người dám can đảm động đến trên đầu nàng, nàng nguyện ý một gậy đánh gãy uyên ương của người ta!

Có lẽ làm như vậy sẽ có báo ứng, nhưng là nàng không thèm để ý, bởi vì nàng chuyên quyền độc đoán từ trước đến giờ.

Sáng sớm, Hoa Đề Lộ cố ý để Lãnh Thanh Phách đi xa quán trà, sau đó liền sai người chuẩn bị ngựa xe.

Nàng vài ba lời mang Hùng Bảo Bảo vào trong xe ngựa, giao phó phu xe một đường chạy thẳng tới hoàng cung.

Hùng Bảo Bảo nhìn cảnh sắc cực nhanh ngoài xe ngựa, mi tâm nhíu lại.

“Hoa cô nương, chúng ta đi đâu vậy?” Thật là lạ, bình thường Hoa cô nương ít tìm nàng du sơn ngoạn thủy, thế sao hôm nay lại đột nhiên gọi nàng đi ngoại thành dạo chơi đây?

Hoa Đề Lộ tươi cười nhẹ nhàng nhìn nàng. “Bảo Bảo, ta biết rõ ngươi từ trước đến giờ rất muốn vào hoàng cung, hôm nay khó được có cơ hội, ta đặc biệt dẫn ngươi đến hoàng cung một chuyến.”

Hùng Bảo Bảo vừa nghe, trên mặt không khỏi kinh ngạc.

“Hoàng, hoàng cung?!” Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.” Nơi đó không phải bình dân bách tính có thể đi vào...”

“Ta muốn đi nơi nào, không ai có thể ngăn cản ta.” Hoa Đề Lộ khẽ cười một tiếng.”Cho nên, ta quyết định dẫn ngươi đến hoàng cung ở vài ngày.”

Hùng Bảo Bảo không nghi ngờ gì, mặt mày tươi cười lên.”Oa, ta lớn như vậy còn chưa từng vào cung... Vậy chúng ta có thể nhìn thấy Hoàng Thượng không?”

Hoa Đề Lộ nghiêng đầu suy nghĩ một chút.”Sẽ gặp.”

Mỗi lần nàng hồi cung, Hoàng Thượng đều bỏ hết mọi chuyện, tự đến trước mặt nàng.

Hùng Bảo Bảo nghe vậy, vẻ mặt càng thêm hưng phấn, nhưng là nàng chỉ cao hứng một chút, liền nhíu mày.

“Nhưng là... Phách ca ca biết chúng ta muốn vào cung sao?”

Hoa Đề Lộ vừa nghe đến tên Lãnh Thanh Phách, không nhịn được hếch mày lên.”Tại sao phải xin phép hắn? Chẳng lẽ ngươi lại cùng Lãnh Thanh Phách...”

Hùng Bảo Bảo đỏ mặt, liền vội vàng lắc đầu. Khi hắn còn chưa đến cửa cầu hôn, tuyệt đối không thể thừa nhận quan hệ của bọn họ, bởi vì nếu đại ca biết, Phách ca ca nhất định sẽ bị băm thành thịt vụn đấy!

“Không có, không có!” Nàng lên tiếng phủ nhận.”Chỉ là sợ Phách ca ca không có thấy chúng ta sẽ lo lắng.”

Hoa Đề Lộ khẽ cười một tiếng, thật sự cũng không muốn chọc phá tâm tư nàng chút nào.

Chủ ý của nàng chính là muốn Lãnh Thanh Phách lo lắng. Nếu hắn cũng nói rõ muốn cùng nàng giành Hùng Bảo Bảo rồi, nàng làm sao có thể ngồi yên nhìn, mặc cho Lãnh Thanh Phách mang người của nàng đi?!

Vì vậy, nàng quyết định đưa Hùng Bảo Bảo vào cung, buộc hắn ký thêm Khế Ước Bán Thân cả đời!

“Bảo Bảo ngoan, mấy ngày nay ngươi chơi cho đã đi, tạm thời quên đi Phách ca ca của ngươi!” Hoa Đề Lộ mỉm cười nói, trong mắt lại có tâm cơ thâm trầm. Dám đối đầu với nàng, tìm chết!

Hùng Bảo Bảo lòng dạ không sâu, nghe nàng nói như vậy, cũng nghĩ là lần này ra ngoài dạo chơi thôi. Dù sao Hoa cô nương cũng là ân nhân của cứu mạng, chắc chắn sẽ không hại nàng.

Kết quả là, nàng cứ như vậy bị Hoa Đề Lộ mang vào trong cung, hồn nhiên không biết sắp có một trận bão lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.