Tác giả: Nhất Chích Đại Nhạn.
Editor: wingwy.
==========
Diệp Dương cảm thấy, đầu óc của vị bạo quân này, thật sự là có bệnh. . Truyện Kiếm Hiệp
Nhưng hôm nay độ thiện cảm của cẩu hoàng đế đối với cậu tràn đầy nguy cơ, cậu thực sự không dám chống đối quá nhiều, tắm thì tắm!, cậu cũng đâu phải chưa từng tắm rửa chà lưng cho cha mình trong phòng tắm lớn đâu, nếu tất cả mọi người đều là đàn ông, bản thân bạo quân cũng không ngại, vậy cậu có gì phải sợ.
An Khang sai cung nhân bố trí thùng tắm nước nóng, chờ ở một bên, vốn muốn sai cung nhân đi lên hầu hạ, Phong Loan lại từ chối rồi liếc mắt nhìn Diệp Dương đang đứng ngẩn ngơ ở một bên, nói: “Lui xuống đi, để Vân thị quân tới.”
Diệp Dương đành phải hít sâu một hơi, xắn ống tay áo của mình lên, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Loan, mở miệng hỏi ngay: “Được rồi, chà chỗ nào?”
Phong Loan hơi hơi nhướng mày, khẽ giương hai cánh tay, nhìn Diệp Dương nói: “Cởi.”
Diệp Dương: “...”
Oke, mới bắt đầu đã quá kích thích rồi.
Diệp Dương mặt không chút thay đổi đi đến trước mặt Phong Loan, cúi đầu cởi dây buộc bên hông Phong Loan. Y phục đi ngủ lỏng hơn so với những y phục khác, cũng càng đơn giản hơn một chút, nếu không Diệp Dương còn không biết nên bắt đầu cởi từ đâu, cậu sát lại gần, liền ngửi thấy mùi huân hương nhạt nhòa kia trên người hắn, chuyện xảy ra hôm nay bây giờ lại liên tiếp tái hiện trước mắt cậu, mà tay cậu lại đang túm dây buộc y phục ngủ của Phong Loan, động tác hơi cứng lại, việc sau đó, tựa như khó khăn nặng nề.
Cởi dây buộc xong, sau đó thì sao?
Chẳng lẽ cậu còn phải giúp tên cẩu hoàng đế này cởi quần hả?
Cậu ngẩng đấu, đối diện với ánh mắt đang rũ xuống của Phong Loan, cùng với thay đổi của độ thiện cảm bay lên từ người hắn.
“Thiện cảm của Phong Loan +1, độ thiện cảm hiện tại: 24”
Diệp Dương: “...”
Cởi quần áo là tăng thiện cảm?
Đồ lưu manh!
Diệp Dương đã ngừng tay, nghiến răng nghiến lợi, cậu lo lúc này nếu thuận theo sự phát triển, trinh tiết của bản thân gần như khó mà giữ được, mà độ thiện cảm 24 đã đủ để cậu làm rất nhiều chuyện.
Bầu không khí mập mờ à?
Zậy cậu sẽ tự tay hủy cho tên bạo quân ni xem!
Diệp Dương gọn gàng nhanh chóng kéo dây buộc bên hông Phong Loan, mắt thấy vạt áo rơi ra, cậu ngay cả nhìn một cái cũng không nhìn, tranh vỗ vỗ Phong Loan trước, trực tiếp ngẩng đầu thẳng thắn nhếch miệng cười với Phong Loan, dùng một miệng khẩu âm sặc mùi Đông Bắc kia, tùy tiện nói: “Anh lớn luyện tốt ghê zậy cà.”
Phong Loan: “...”
Diệp Dương nhìn không chớp mắt, nắm lấy vạt trước y phục ngủ lui về sau kéo lên, lại vung ra phía sau, vứt lên bình phong, có điều cởi xong y phục, cậu dĩ nhiên vẫn chưa chỉnh lại hiệu quả cuồng phong tung bay của bệnh dậy thì, vẫn không quên mù quáng tiếp, nói: “Toàn bộ phần bắp thịt phía sau lưng ni luyện kiểu gì zậy, dạy cho ta một chút đi.”
Phong Loan: “......”
Cậu nhìn thấy độ thiện cảm chợt giảm xuống đến 15 của Phong Loan, cảm thấy đã đạt đến mục đích của mình.
Đầu thu trời rét, Diệp Dương cảm thấy, dưới loại nhiệt độ này, Phong Loan không thể để trần nửa người trên đứng quá lâu, mà cậu vừa mới nói ra lời điên khùng cụt hứng, chắc chắn Phong Loan cũng sẽ không muốn nghe cậu khen chân cùng mông của mình luyện thật tốt, lời khùng điên này, người nghiêm trang như Phong Loan kia, nhất định sẽ nghe không được.
Quả thực Phong Loan lặng im trong chốc lát, từ trong miệng lành lạnh hộc ra bốn chữ: “Không biết liêm sỉ.”
Trong lòng Diệp Dương sớm đã có cách đáp trả.
“Thế mà mi mới vừa bước tới trước mặt nhiều người như ni mà cởi y phục.” Diệp Dương nhỏ giọng nói: “Mi mới là không biết liêm sỉ.”
Phong Loan: “Ngươi...”
“Có hai ba bộ y phục, mi cũng muốn tiểu cung nữ mặc giúp mi.” Diệp Dương nói lẩm bẩm: “Mi có mất mặt không chớ.”
Phong Loan: “...”
Cậu thấy Phong Loan tức đến trắng bệch cả mặt, cảm thấy đã đạt được mục đích, hết sức hài lòng, chỉ chờ độ thiện cảm của Phong Loan hạ thấp rồi nổi giận đuổi cậu về ngủ.
Nhưng không ngờ Phong Loan lại âm u nhìn chằm chằm cậu một lát, thong thả nói ra một câu: “Vân thị quân thế này là ghen tị?”
Diệp Dương nghẹt thở.
“Thiện cảm của Phong Loan +1, độ thiện cảm hiện tại: 16”
Diệp Dương: “...”
Không đúng không đúng, ni là cái mạch não thần kỳ gì zậy?!
Diệp Dương cố gắng muốn giải thích: “Ta không phải...”
“Thiện cảm của Phong Loan +1, độ thiện cảm hiện tại: 17”
Diệp Dương: “...”
Phong Loan nhàn nhạt nói: “Vân thị quân yên tâm, về sau lúc rảnh rỗi trẫm sẽ đến.”
Cái ni không cần!!!!
Diệp Dương còn đang khiếp sợ bởi chuyện đột nhiên xoay chuyển khó có thể hoàn hồn, mà một khắc sau, Phong Loan đã nắm tay cậu, nhẹ nhàng đè trên ngực mình.
Trên người Phong Loan không một mảnh vải, hai người da thịt kề nhau, mà Phong Loan có lẽ vì đứng quá lâu, trên người hắn đã hơi lạnh, càng tôn lên lòng bàn tay đang nóng lên của Diệp Dương, giống như bị quay trên lửa, ịn lên ngực hắn.
Diệp Dương ngây dại.
Cậu lớn như vậy là lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn như thế này, đương nhiên không thể phản kháng chút nào.
Diệp Dương nghiến răng nghiến lợi kéo tay về, đã thấy một con số lớn -10 chui ra từ người Phong Loan, cậu sợ đến mức lập tức chủ động vươn tay ịn lại chỗ cũ.
Còn dư lại có 7 điểm thiện cảm! Như ri thì chơi kiểu gì nữa!
Diệp Dương cực kỳ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía Phong Loan, cười lấy lòng với Phong Loan, run giọng nói: “Hoàng thượng, trời lạnh, ngài đừng để cảm lạnh.”
Phong Loan lại nói: “Trẫm thuở nhỏ chuyên cưỡi ngựa bắn cung, không phải thứ bụng bự tai to.”
Diệp Dương sợ hãi bặm môi không ngừng gật đầu: “Hoàng thượng cao lớn uy mãnh, khôi ngô tráng kiệt, vô cùng tài giỏi!”
Cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, độ thiện cảm của Phong Loan không hề thay đổi.
Diệp Dương không thể làm gì khác hơn bất chấp khó khăn, tiếp tục nói bậy: “Tư thế hoàng thượng oai hùng như vậy, là mỹ nam tử phong thái hiên ngang, quả thực là hiếm thấy trên thiên hạ, không hổ là chân long thiên tử, thiên mệnh chi chủ!”
Phong Loan thản nhiên nói: “Nói quá sự thật.”
Trong miệng hắn nói thế, trên người lại bay ra con số nhỏ màu đỏ thiện cảm +1, Diệp Dương tức khắc hiểu rõ, cái gì có thể bị phá được chứ nịnh hót thì không, dù cho là loại bạo quân rắm thối này, hắn vẫn thích nghe rắm cầu vồng nhất [1].
([1] rắm cầu vồng: ngôn ngữ mạng, lời mà fan khen các idol của họ vô cùng tuyệt vời, đầy ưu điểm, nghĩa đen là ngay cả khi thần tượng đánh rắm cũng có thể biến nó thành cầu vồng.)
“Không có quá sự thật! Hoàng thượng! Ta tuyệt đối không dám vọng ngôn!” Diệp Dương cảm thấy mình đã bắt được pháp bảo tuyệt hảo để giữ được mạng chó, đã sớm quên mất tay mình còn đặt trên cơ ngực Phong Loan, vội vã nói tiếp: “Ngài thật là quân vương tài đức sáng suốt thiên cổ khó tìm, một lòng vì chính vụ, người xem bây giờ trời còn chưa sáng, ngài đã thức dậy, thật là đáng ca ngợi, khiến người xúc động.”
Phong Loan: “...Thứ trẫm làm, chẳng qua chỉ là chuyện các thế hệ tổ tiên đều biết làm.”
“Chính bởi có hoàng thượng của các vị tổ tiên chuyên cần với chính vụ, chính trị nhân từ lại yêu dân, mới có giang sơn thịnh thế của hôm nay đó!” Diệp Dương nói: “Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, mà bách tính thì cơm no áo ấm, bọn ta may mắn lắm mới được sinh ra ở thời này!”
Phong Loan: “...”
Phong Loan dời ánh mắt, thuận tiện đè cổ tay Diệp Dương xuống, yên lặng dỡ tay cậu.
Ting.
“Thiện cảm của Phong Loan +10, độ thiện cảm hiện tại: 27”
Ngó kìa! Ngó kìa! Thiện cảm ni xoát [2] cũng dễ quá đi!
([2] xoát: có nghĩa là việc đạt được kinh nghiệm, đạo cụ và cấp độ thông qua các cách, hành vi và phương pháp lặp đi lặp lại và hiệu quả.)
Diệp Dương cảm thấy mình là một thiên tài.
Phong Loan ho nhẹ một tiếng, nhưng lại không hề quay lại nhìn lướt qua cậu, hắn chỉ nói: “Trẫm tắm xong thì phải thượng triều, sắc trời còn sớm, ngươi đi nghỉ trước đi.”
Diệp Dương có chút hơi kinh ngạc.
Lấy năng lực đoán ý qua vẻ mặt cùng lời nói của cậu, bộ dáng chuyển động ánh mắt không biết nhìn kia như Phong Loan, tám chín phần là bị cậu khen đến xấu hổ không yên, nhưng địa vị của bạo quân, tiểu nhân nịnh bợ bên người chắc chắn sẽ không thiếu mới đúng, sao lại có dáng dấp tiểu tử ít khi được người khen ngợi chớ, cậu qua quýt khen trên hai câu, thế mà cũng xấu hổ.
Tuy nói như vậy, cậu vẫn mau chóng chạy ra ngoài, lắm lời thì nhiều lỗi, cậu phải duy trì được độ thiện cảm đã vất vả kéo lại ở 27.
Bây giờ sắc trời còn sớm, Diệp Dương nhìn bên ngoài ngay cả một tia nắng sớm cũng chưa có, cũng không biết bây giờ đã mấy giờ rồi, cậu vốn muốn trở về ngủ một giấc nữa, nhưng bước đi được một nửa, cậu lại dừng lại rồi xoay người, yên lặng tìm một cái ghế ngồi xuống.
Tính nết tên bạo quân nọ sáng nắng chiều mưa, cậu nếu đi thật, nói không chừng lại chọc trúng chỗ kỳ quái nào đó khiến cẩu hoàng đế không cao hứng, chẳng bằng ngồi ở chỗ này một chút, đến sau khi Phong Loan rời khỏi nơi này, cậu lại trở về nghỉ ngơi cũng không muộn.
Nhưng tên cẩu hoàng đế kia tắm thực sự quá chậm, cậu ngồi một lúc, buồn ngủ dâng lên, không biết lúc nào đã tựa bàn chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Phong Loan thu thập xong, đi ra chính là nhìn thấy cảnh tượng này.
Mỹ nhân một tay chống đầu, ống tay áo tơ tằm trượt tới cánh tay, lộ ra một đoạn khuỷu tay trắng như ngọc lan, ẩn hiện mạch máu màu xanh nhạt, khó tránh khỏi làm lòng người sinh thương tiếc, cậu dựa trên bàn nhỏ kia, cũng ngủ say, lại không an ổn, chỗ đó hiển nhiên cũng không phải nơi có thể ngủ yên.
Thời gian đã không còn sớm, Phong Loan đã nên rời cung lâm triều, hắn biết Diệp Dương muốn làm hắn vui lòng, liền đứng trước mặt Diệp Dương, hơi hơi nâng mày, gọi: “Vân thị quân?”
Theo suy nghĩ của hắn, Vân Dương nếu muốn làm hắn vui lòng, lúc này sẽ tỉnh lại ngay, lại mơ màng đờ đờ nhìn sang, ra vẻ ngây thơ nói mình sao lại ngủ bên ngoài.
Chiêu này hắn đã thấy Sở Liên dùng qua, nghĩ đến thủ đoạn quyến rũ người khác lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy loại này, hắn chẳng hề thích.
Nhưng Diệp Dương chưa tỉnh, trong lòng Phong Loan nhiều hơn một phần không kiên nhẫn, đang nghĩ người này còn có thể giả bộ đến khi nào, lại nghe thấy Diệp Dương dùng thanh âm cực thấp chầm chậm mở miệng, giống như đang nói cái gì.
Phong Loan có hơi nhíu mày, hơi bước gần lên phía trước một bước, muốn nghe rõ một ít, lại gọi: “Vân thị quân.”
Mi mắt mỹ nhân khẽ nhúc nhích, sắc môi trơn bóng ánh nước, Phong Loan cách rất gần, không khỏi nhớ tới cảm giác mình đã chạm đến hôm nay của đôi môi mềm này, hắn có hơi lưỡng lự, nhưng vẫn vươn tay, nhẹ nhàng xoa cạnh mặt mỹ nhân, lại không nghĩ tới Diệp Dương bỗng nhiên mở môi, vừa lúc ngậm ngón tay của hắn vào miệng.
Đầu ngón tay truyền tới xúc cảm ướt mềm lại ấm áp, khiến hô hấp của Phong Loan hơi ngừng lại, mà đầu lưỡi lướt qua lòng bàn tay, truyền đến từng cơn tê dại, Phong Loan hơi nhíu mày, đang muốn lùi về sau, Diệp Dương lại khẽ khàng chắt lưỡi, mút lấy ngón tay của hắn, ngậm vào trong miệng.
Âm điệu Phong Loan hơi trầm xuống khàn khàn, nhíu mày khẽ gọi: “Vân thị...”
Diệp Dương đã cắn một cái, sau đó không chút do dự ói ngón tay ra ngoài.
“Phụt, ni là thứ gì zậy.” Diệp Dương thì thào nói mớ: “KFC, khó ăn quá.”
Phong Loan: “...”
Phong Loan nhìn tay của mình một chút, trên ngón tay có một dấu răng vô cùng rõ ràng, mặc dù chưa chảy máu, nhưng đã nổi lên một lớp tổn thương ứ máu màu đỏ, hắn trầm mặc trong khoảnh khắc, lại nhìn về phía đầu sỏ gây nên chuyện này, đã thấy Diệp Dương đang khẽ mở môi, trong miệng đang lẩm bẩm linh tinh.
“Không được cướp đùi gà của ta...” Diệp Dương dùng sức chép chép miệng: “Không thể, ăn không được nữa, no chết ông rồi...”
Phong Loan: “...”
Phong Loan nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng phẫn nộ, lớn tiếng gọi: “Vân Dương!”
Diệp Dương đột ngột thức dậy từ mộng đẹp, ngơ ngác nhìn Phong Loan trước mắt, cùng với vài con số to bay ra từ trên người hắn.
“Thiện cảm của Phong Loan -25, độ thiện cảm hiện tại: 2”
Diệp Dương: “...”
Làm sao zậy? Xảy ra chuyện gì? Sao mà đột nhiên giảm nhiều như zậy?!
Phong Loan tức giận giơ ngón tay chỉ cậu: “Ngươi nhớ kỹ cho trẫm.”
Diệp Dương: “...”
Nhớ kỹ...Nhớ cái gì? Cậu làm cái gì chớ?!
Nhưng Phong Loan đã phất tay áo rời đi, để lại Diệp Dương với vẻ mặt mờ mịt.
Rốt cuộc là sao zậy!
Khó khăn lắm mới xoát lại thiện cảm sao mà chỉ còn lại có 2 zậy, như ri thì cậu còn chơi kiểu gì nữa!
Cửa phòng đột nhiên được mở ra từ bên ngoài, Lý ma ma từ ngoài thò đầu vào, biến sắc, hỏi: “Tiểu công tử, hoàng thượng sao lại giận rồi?”
Bản thân Diệp Dương cũng chẳng rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cậu tự lẩm bẩm: “Tui cũng không biết mà...”
Độ thiện cảm thấp hơn 0 cậu sẽ có nguy hiểm tính mạng, bây giờ cậu đã gần như là tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, lại không biết phải cứu vãn như thế nào.
Lý ma ma vội vã đóng cửa lại rồi nhanh chóng vào trong phòng, một mặt nói: “Tiểu công tử chớ hoảng sợ, nô tỳ còn có một kế!”
Diệp Dương: “...”
Cậu không khỏi nhớ tới ngọc thế...Cái ni nhất định sẽ không phải là mưu kế gì tốt.
Lý ma ma lấy ra một bọc hành lý mình đã mang đến, tìm kiếm một chốc, từ trong đó móc ra một vật, trịnh trọng giao lên tay Diệp Dương, nói: “Tiểu công tử! Hát hay không bằng hay hát, học tập cho giỏi, chắc chắn ngày mai sẽ huy hoàng.”
Diệp Dương cúi đầu nhìn đồ vật trong tay mình một cái.
Đó là một quyển sách mỏng, bên ngoài bìa không có thứ gì, mà cậu run run mở ra trang thứ nhất, đã thấy năm chữ to được viết bằng giấy trắng mực đen.
“Xuân tiêu bí hí đồ” [3]
Diệp Dương: “...”
===============
Bổ sung chú thích:
([3] Dịch ra là tranh vẽ thú vui bí mật đêm xuân:))))