Tác giả: Nhất Chích Đại Nhạn.
Editor: wingwy.
==========
Diệp Dương từ trước đến giờ lúc khẩn trương miệng đều nhanh hơn não, cậu thấy ánh mắt lạnh băng xa cách của Phong Loan, trước tiên tâm lạnh đi một nửa, theo bản năng liền biện giải cho hành vi vừa rồi của bản thân, ngượng ngùng cười nói: “Đó không phải là cái chày cán bột à...”
Phong Loan cũng nhìn cậu: “Ngươi nếu nói thêm nửa câu nữa, ngày mai cầm theo cái chày cán bột của ngươi về nhà đi.”
Hắn học cách diễn đạt nhấn mạnh từ ngữ của Diệp Dương, mà hắn luôn luôn nói là làm, vì thế Diệp Dương quyết đoán ngậm miệng, không dám nói nhiều thêm nửa lời nữa với Phong Loan.
Trong lòng Diệp Dương hơi hơi có chút chống đối với việc quỳ xuống, cậu thiệt là cẩn thận ngồi xổm người xuống, muốn nhặt ngọc thế trên mặt đất lên, nhưng mắt thấy độ thiện cảm của Phong Loan nhanh chóng giảm tới 40, lòng cậu run rẩy, vội vàng thò tay với lấy ngọc thế dưới chân Phong Loan, chỉ là thứ kia bị hắn giẫm dưới chân, mà Phong Loan lại hiển nhiên không có ý muốn nhấc chân tránh ra, Diệp Dương do dự hết lần này đến lần khác, cũng chỉ có thể ngẩng đầy lộ nụ cười lấy lòng với Phong Loan, nói: “Anh giai, nhấc chân anh ra một cái, đừng chắn chỗ này chứ.”
“Thiện cảm của Phong Loan -5, độ thiện cảm hiện tại: 35.”
Diệp Dương: “...”
Cậu đúng là muốn hạ thấp độ thiện cảm của Phong Loan, nhưng thiện cảm tụt nhanh quá rồi đó!
Phong Loan hỏi cậu: “Ngươi gọi ta là gì?”
Diệp Dương ngoan ngoãn nhận sai: “Hoàng thượng.”
Cậu nói xong mấy lời này, lại đợi một chốc, mới thấy Phong Loan hơi hơi nhấc chân tránh ra, mà Diệp Dương ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng thò tay tới bên chân Phong Loan, đang muốn kéo cái ngọc thế kia ra, lại không nhanh bằng tốc độ Phong Loan giẫm thứ kia lần nữa, cậu khó hiểu sốt ruột ngẩng đầu nhìn, lại thấy Phong Loan đang vươn tay với cậu.
Bụng ngón tay ấm áp xoa nhẹ bờ môi mỹ nhân, quét qua sườn mặt trắng nõn hoàn mỹ, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, khiến mỹ nhân nâng mắt nhìn chính mình.
Chỉ là hắn lại rũ mày, vẻ mặt không thấy chút tình ái nào, như thể đang làm một chuyện hắn chẳng tình nguyện, nhưng hắn vẫn bắt Diệp Dương ngẩng đầu lên, giữa hai ngón tay thoáng dùng chút lực, ấn xuống một ngấn đỏ trên nước da trắng thuần mềm nhẵn của mỹ nhân, mà cậu lại mở môi, làm như muốn nói lại thôi, lại nói không ra câu tiếp theo.
Diệp Dương cứng lưng, mùi huân hương lạnh lẽo trên người Phong Loan như có như không, lại giống như quanh quẩn ở chóp mũi, mà cậu thì hạ nửa người, một tay còn đặt trên ngọc thế dưới chân Phong Loan, tình huống này mập mờ làm cậu nhắm mắt cũng có thể đoán ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên cậu căng thẳng không thôi, trong lòng không hề có cách nào, giằng co như thế trong chốc lát, cậu mới gắng gượng cười cười với Phong Loan, nói: “Hoàng thượng, chân tê mất rồi.”
Phong Loan: “...”
“Thiện cảm của Phong Loan -5, độ thiện cảm hiện tại: 30”
Diệp Dương: “...”
Nửa giờ trước còn có độ thiện cảm 71, một giờ sau chỉ còn lại 30?!
Không được.
Cậu phải nghĩ cách.
Diệp Dương ước gì Phong Loan ghét cậu rồi rời đi nhanh chút, tốt nhất là để cho cậu chút thời gian hòa hoãn, nhưng Phong Loan vẫn không không nhúc nhích, nâng cằm cậu, lạnh nhạt nhìn thẳng hai mắt Diệp Dương, hồi lâu mới rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Cung yến Thất tịch ngày mai, ngươi cũng đến.”
Diệp Dương cứng đờ: “Thất tịch...nghĩa là gì?”
Phong Loan đã thu tay, cũng không giải thích, chậm rãi ngồi xuống bàn bên cạnh, tự rót cho mình một ly trà.
Diệp Dương nhìn hắn, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn có thể nói là chuyển ngoặt từ đầu đến cuối trong tình tiết sách gốc.
Phong Loan từ trẻ đã sa tâm vào việc triều chính, ít đến hậu cung, cho tới hôm trước Thất tịch, hắn qua đêm trong cung Sở Liên, rồi sau đó Sở Liên có thai, độc sủng lục cung, mới có phát triển tiếp sau trong truyện.
Vân Dương vừa mới chết đuối, Phong Loan đã chạy đi ăn chơi đàng điếm.
Tên cẩu hoàng đế ni!
Diệp Dương tức giận trong lòng, rồi lại có nghi ngờ.
Từ từ, sao tên cẩu hoàng đế này bây giờ còn ngồi ở chỗ này zậy?!
Nhưng Phong Loan vẫn ngồi một bên uống trà, cũng không có cách nói chuyện với hắn, đến khi An Khang đưa Sở Liên về đã trở lại, hắn vẫn không nhúc nhích.
Diệp Dương thật sự sốt ruột, đành phải cố gắng tìm cách nói bóng gió, bất chấp nguy hiểm hỏi: “Anh lớn...Hoàng thượng có việc gì không?”
Phong Loan chậm rãi nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Diệp Dương: “Có việc thì ngài cứ thoải mái nói, không có việc gì thì...thì...”
Cậu dứt khoát nhắm mắt nhích lại gần giường, nói: “Ta vừa rồi rơi xuống nước đầu bị rét lạnh sinh đau, có thể yên tĩnh một lát không, để ta chợp mắt một chút.”
Phong Loan chậm rãi để chén trà xuống.
“Vân thị quân mang bệnh trong người, quả thật nên nghỉ ngơi cho tốt.” Phong Loan nói: “An Khang, hôm nay trẫm còn chưa xem sổ con xong, chuyển đến nơi này là được.”
Diệp Dương im lặng hồi lâu, mới nơm nớp lo sợ mở miệng, nói: “Hoàng thượng, ngài...ngài túi nay muốn nghỉ ở nơi nào zậy?”
Phong Loan hỏi lại: “Khẩu âm của Vân thị quân trở lại rồi à?”
Diệp Dương: “...”
Độ thiện cảm còn 30 mấy, cậu nói thêm mấy câu nữa không chừng sẽ về 0, tình trạng hiện tại thế này, cậu còn dám làm liều chỗ nào.
Phong Loan lại rũ mắt: “Trên người ngươi không thoái mái, để người chuẩn bị nhuyễn tháp, trẫm tạm chấp nhận ở chỗ này một đêm là được.”
Diệp Dương đang muốn lộ vẻ cảm động, Phong Loan đã chậm rì rì bổ sung thêm một câu: “Tránh ngươi lây bệnh cho trẫm.”
Diệp Dương miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nghẹn ra một câu: “Hoàng thượng, ngài trở về sẽ không cần tạm chấp nhận nữa!”
Phong Loan: “Trẫm muốn chấp nhận.”
Diệp Dương: “...”
Phong Loan nói xong câu đó, Diệp Dương trừng mắt nhìn thấy con số màu đỏ +1 bay ra từ người hắn, nội tâm trầm tư.
Vì quái gì lại thêm thiện cảm chớ? Điểm vui vẻ của tên bạo quân này rốt cuộc ở chỗ mô?
Quân tâm khó dò, cậu đoán không ra.
...
Vân Dương thể nhược quanh năm, Diệp Dương nằm trên giường một lát, lại thực sự ngủ mất.
Đợi đến lúc cậu tỉnh lại lần nữa, đã là đêm khuya.
Ánh nến trong cung đã tắt, mà bởi vì cơ thể cậu yếu đuối lại dễ phong hàn, cửa sổ trong cung đóng kín mít, vỏn vẹn chỉ có chút ánh sáng chiếu vào từ khung cửa sổ giấy, Diệp Dương thấy khát nước, cậu không quen sai bảo cung nhân, muốn đứng lên tự rót cho mình ly nước uống, lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang quái lạ, dọa cho cậu sốc một cú.
Âm thanh kia tựa như có người đè tiếng kinh hoảng vào trong cổ họng, dồn dập kích động, Diệp Dương xách ấm trà hoảng sợ nhìn chung quanh, một hồi mới xác nhận được nơi phát ra của âm thanh vừa rồi.
Vậy mà lại là tên bạo quân kia.
Nhuyễn tháp đặt ngay cạnh sườn ngoài điện, Phong Loan nằm thẳng bên trên, hai tay vén lại đặt trên bụng, tư thế ngủ ngay ngắn đoan túc, giống như con người hắn, nhưng giờ phút này trán hắn đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập, thần sắc kinh hoảng, giống như đang bị bóng đè.
Lời trong miệng hắn chẳng có ý nghĩ, Diệp Dương không biết có nên đánh thức hắn hay không, nhưng lời nói mớ của cẩu hoàng đế, không chừng lại đề cập đến cơ mật triều đình, vẫn không nghe là tốt nhất.
Cậu nhẹ nhàng xoay người, đang chuẩn bị rời khỏi, lại bỗng nhiên nghe thấy Phong Loan run giọng nói nhỏ.
“Trẫm không còn cách nào...” Phong Loan nắm chặt chăn đệm, sắc mặt tái nhợt: “A Việt, ngươi đừng hận ta...”
Diệp Duong không nhịn được trở lại, lại nhìn về phía Phong Loan.
Cậu nhìn phản ứng của Phong Loan, cảm thấy giấc mơ của hắn hiển nhiên sẽ không phải là kỷ niệm thanh xuân thơ ấu vui vẻ gì, nói không chừng A Việt gì kia lại là ánh trăng sáng tình nhân trong mộng của Phong Loan, ba nhìn phi tần hậu cung đều là thế thân của mình người đó.
Tuy rằng hậu cung của Phong Loan tính cả cậu cũng chỉ có ba người, chỉ có tẹo vậy thôi, trong sách cũng chưa từng nói qua Phong Loan có ánh trăng sáng gì cả, nhưng điều này không ngăn được loại tình tiết thế thân máu chó kia phát triển trong đầu cậu, Diệp Dương vểnh tai, đang lúc muốn nghe thêm vài câu nữa, Phong Loan bỗng nhiên mở mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau, Diệp Dương có chút xấu hổ.
“Vân thị quân.” Phong Loan hỏi: “Ngươi ở trong này làm gì?”
Hắn vừa mới tỉnh lại từ trong bóng đè, hô hấp còn nhanh, giọng điệu khàn khàn, trên trán đầy mồ hôi tinh mịn, mà hắn thì đang cố gắng hồi phục lại. Nhưng vẻ mặt hắn đã sớm khôi phục về vẻ bình thường, thậm chí còn lạnh nhạt hơn ngày thường, nhiều thêm chút ý vị tìm hiểu đầy nguy hiểm, đáy mắt gần như đè nặng hàn ý, vì thế Diệp Dương trước tiên nuốt xuống một ngụm nước miếng, cười gượng một cái, nói: “Dậy...đi tiểu đêm...”
Phong Loan trầm mặc không nói, một lát sau, trên người hắn bay lên một con số màu đỏ giảm bớt độ thiện cảm.
“Thiện cảm của Phong Loan -10, độ thiện cảm hiện tại: 21”
Diệp Dương luống cuống.
Cậu cười đến cứng ngắc, khô cằn nói: “Khát...khát...Ta ngủ khát nước quá, đi uống nước.”
Nói xong câu đó, cậu liền trực tiếp giơ ấm trà lên, ngửa đầu dồn sức dốc miệng ấm trà làm ngụm trà.
Hiển nhiên cậu uống quá nhanh, nước trà theo khóe miệng của cậu xuôi xuống hàm dưới rồi chảy xuống cổ, thấm ướt vạt áo trước ngực cậu, ẩn hiện nhìn thấy da thịt trắng nõn dưới y phục, xương quai xanh trũng sâu, lại bị sặc đến mức cậu ho khan không ngừng, gần như ho ra nước mắt, khóe mắt phơn phớt đỏ, trong mắt nổi đầy hơi nước.
Cậu trước kia uống nước cũng là ngẩng đầu há mồm tu ực ực, cậu hiển nhiên không chút hiểu được hành động hiện giờ của chính mình không hợp thời điểm cỡ nào, khoác một túi da mỹ nhân gầy yếu, mỗi một hành động đều có chút dụ người mơ mộng.
Phong Loan hơi hơi nhíu mày cùng khóe mắt, không nhìn cậu nữa, trưng ra bản mặt lạnh như băng, nói: “Nếu uống xong rồi, vậy thì trở về đi ngủ đi.”
Ting.
“Thiện cảm của Phong Loan +1, độ thiện cảm hiện tại: 22”
Diệp Dương: “...”
Diệp Dương theo tầm mắt vừa rồi của Phong Loan tự nhìn nhìn trên người mình.
Tên hôn quân lưu manh ni!
“Ta ngủ trước, ngủ ngon!” Diệp Dương miễn cưỡng giữ bình tĩnh, quay đầu máy móc đi về phía giường, nhưng cậu lại nhớ tới độ thiện cảm tràn đầy nguy cơ của cẩu hoàng đế, vẫn lúng túng bổ sung thêm một câu: “Ngươi...y phục của ngươi đều ướt hết rồi, đổi y phục khác rồi hãy ngủ tiếp.”
Phong Loan quả thực có hơi choáng, giống như có chút giật mình, lại hơi khó hiểu một chút, Diệp Dương nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại cảm thấy bản thân có lẽ nói sai mất rồi, vội vàng thay đổi xưng hô trong lời nói lúc nãy, sửa lời nói: “Ngài đổi y phục khác rồi hãy ngủ tiếp.”
Phong Loan vẫn nhíu mày nhìn cậu.
Diệp Dương đành phải tiếp tục sửa miệng: “Hoàng thượng...ngài nghỉ sớm chút....”
Phong Loan cuối cùng cũng rũ mi mắt, vẻ mặt khôi phục về trước kia, Diệp Dương không thấy độ thiện cảm có thay đổi, nhưng đến giờ không tụt chính là thắng lợi, đang muốn chuồn êm trở về nghỉ ngơi, Phong Loan lại gọi cậu lại.
Phong Loan: “Từ từ.”
Diệp Dương dừng lại bước chân, cứng ngắc quay đầu.
Đừng, không nên tới nữa chớ?
Phong Loan nâng mắt nhìn cậu, ngữ khí bình thản, chỉ như đang nói tới một chuyện cực kỳ bình thường: “Trẫm phải tắm rửa thay y phục.”
Mới nãy mơ thấy ác mộng kia làm cả người hắn đầy mồ hôi lạnh, trung y bị thấm ướt dính chặt trên người hắn, cực kỳ không thoải mái, mà hắn đoán thử canh giờ, có lẽ đã gần đến lúc nên chuẩn bị lâm triều, hắn cũng không mệt nhọc, còn không bằng đứng dậy chuẩn bị ổn thỏa sớm chút.
Hắn nói xong câu đó, Diệp Dương lại nhìn thấy độ thiện cảm đã thấp đến 22 của Phong Loan tăng thêm 1, cậu vội vàng chân chó gật đầu đáp lại một cái, xoay người ra khỏi cửa, gọi cung nhân hầu hạ ngoài cửa tiến vào, để bọn họ đi chuẩn bị nước ấm.
Mắt thấy nhóm cung nhân bận rộn đi lại, Diệp Dương quyết định nhân cơ hội này chuồn êm, một mắt lưu lại trên người cẩu hoàng đế, sợ bị tụt thêm độ thiện cảm, mới vừa bước ra từng bước, thình lình lại nghe Phong Loan nói ra một câu.
“Vân thị quân, ma ma chẳng lẽ không dạy cho ngươi à?” Phong Loan nhìn bóng dáng của cậu, gằn từng tiếng nói: “Phu quân tắm rửa, ngươi cần phải ở lại nơi này, hầu hạ cởi y phục.”
Diệp Dương: “...”
Đậu má! Đồ cẩu hoàng đế!