Bắt cá
Cuộc sống của Lâm Tam Tư ở phủ thái tử nhẹ nhàng hơn thời gian ở Ninh vương phủ nhiều, nàng chỉ cần hầu hạ tốt thái tử điện hạ là được.Tuy điện hạ lạnh lùng nhưng cũng không phải là ác ma máu lạnh, chỉ cần nàng hiểu được sở thích của hắn, cẩn thận từng li từng tí, hầu hạ không có sai lầm, nàng tin rằng nhất định có thể đối phó được!
Sở thích của điện hạ rất khó nắm bắt, dường như cái gì cũng được, nhưng không phải lúc nào cũng thế, cho nên nàng thấy rất áp lực, nhưng đây cũng không phải chuyện áp lực nhất. Áp lực lớn nhất chính là, sau khi nàng tắm xong trở về phòng ngủ, lại phát hiện Hoắc Dực đã đợi mình ở đó sẵn rồi!
Nhớ đến mấy lời đồn này nọ, nàng cảm thấy thật không thể tin được, thái tử điện hạ quả thật là quá mãnh rồi! Từ lúc nàng vào phủ thái tử, mười lăm ngày liên tiếp thái tử đều ngủ ở phòng nàng, cho nên nàng không hiểu, thái tử điện hạ dũng mãnh như thế, nhưng ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có, rốt cuộc là thế nào!
Thật lòng mà nói, Hoắc Dực đối xử với nàng không tệ. Một tỳ nữ thân mang tội, hắn không bỏ mặc nàng, cũng không hạn chế tự do của nàng, hơn nữa cho dù nàng nấu món gì, hắn cũng ăn hết, nàng chuẩn bị quần áo cho hắn, hắn cũng chưa bao giờ bắt bẻ.
Nghĩ lại thì, có lẽ là bởi trong phủ ngoài Hoắc Dực thì cũng chỉ có nàng, nên hắn mới không gây khó khăn gì, nhưng cũng chính vì vậy nên Tam Tư đến giờ vẫn chưa hiểu rõ được sở thích của hắn!
“Điện hạ”, Tam Tư mài mực, nhìn Hoắc Dực đang viết chữ. Vào phủ nửa tháng, tiến triển lớn nhất là nàng có thể tự do ra vào thư phòng nhìn hắn viết chữ rồi. Gần đây mỗi lần hắn viết chữ, nàng ở một bên mài mực. Hắn chỉ viết có 2 chữ, một là tĩnh, một là nhẫn. Ngẫm lại thì có thể hiểu được, vốn là một thái tử điện hạ, đế vương tương lai, nhiều năm bị nhốt trong phủ, nếu không thể tĩnh và nhẫn, chỉ sợ đã sớm phát điên rồi! “Trong hậu viên của phủ có một cái hồ, vài ngày trước sau khi mưa thì trong hồ có rất nhiều cá. Lát nữa nô tỳ bắt mấy con để buổi tối làm cá kho được không?”
“Được.” Hoắc Dực viết xong nét bút cuối cùng, nhấc bút, thản nhiên nói: “Hấp đi.”
“Hấp?” Tam tư có hơi không hiểu, nàng nhớ rõ lúc mới vào phủ, ma ma đã dặn là điện hạ không thích ăn đồ hấp, sao lúc này lại muốn nàng làm cá hấp? Nhưng nàng mở miệng hỏi thì cũng không ổn, liền xác nhận lại: “Điện hạ thật muốn ăn cá hấp ư?”
Hoắc Dực nhắm mắt lại, môi mỏng hơi nhếch lên: “Ừ.”
“Vậy để nô tỳ đi bắt cá.”
Hậu viên vốn là hoa viên của phủ thái tử, dù không rộng như ngự hoa viên trong cung nhưng chỗ nào cũng tinh xảo, hoa cỏ cũng không kém ngự hoa viên, chỉ là sau khi Hoắc Dực bị nhốt, người làm vườn đều bị đuổi, ma ma thì đã lớn tuổi, không có sức chăm sóc mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này, dần dần hoa viên bị bỏ hoang.
Lâm Tam Tư trước khi xuyên qua đã học cách gieo trồng rau dưa hoa quả, sau khi xuyên qua trở thành thiên kim tiểu thư quần áo đến tay, cơm đưa tới miệng, những gì học được không có chỗ dùng. Về sau đến hoán y phòng ở Ninh vương phủ cũng làm một ít việc vặt, chẳng có liên quan gì đến chuyên ngành của nàng, sau đó lúc nàng cùng đám người trốn khỏi Ninh vương phủ thì đột nhiên bị chết, vốn tưởng là sẽ được trở về hiện đại, không ngờ lại trở về một năm trước, vào lúc nàng vừa mới vào Ninh vương phủ! Tất cả đều bắt đầu lại, lúc này nàng chọn thái tử điện hạ, không ngờ lại phát hiện hậu hoa viên phủ thái tử còn có một mảnh đất rất tốt, nàng quyết định sẽ cải tạo hoa viên một chút, biến thành vườn rau xanh, trồng thêm chút hoa quả rau dưa. Chỉ là thời gian gieo còn ngắn nên hạt giống chưa nảy mầm.
Tam Tư theo con đường nhỏ đi đến bờ hồ, trời mưa cả đêm, trên đường có hơi lầy lội, may mà nàng đã đổi dép cao su, nếu không thì không thể nào đi được rồi. Hồ trong phủ thái tử thông với sông Hồi Xuân ở nội thành, đêm qua mưa, rất nhiều cá theo dòng nước chảy vào đây. Chỉ cần đứng bên cạnh ao, cầm lưới quăng vào trúng, rồi nhìn đúng lúc mấy con cá đang lượn vòng trong lưới thì mạnh tay thu dây lại là được!
Tam Tư bỏ cá mắc trong lưới vào chậu, nhưng vì chậu quá nông nên vừa mới bỏ mấy con cá vào thì đã có hai con bật nhảy ra, nàng lập tức vươn tay bắt. Nào ngờ vừa bước một bước đã trơn chân ngã, không những chẳng bắt được cá mà cả mặt còn cắm xuống đất. Lúc ngã, cả vai đè lên chậu cá làm cả chậu lật ngửa, tất cả cá bên trong đều nhảy loạn lên rồi nhảy vào trong hồ.
Trên mặt và miệng toàn bùn, Lâm Tam Tư đau đớn ngẩng đầu lên thì thấy trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày mà nàng cực kỳ quen thuộc, nàng hoảng sợ nhìn lên thì thấy khuôn mặt của chủ nhân đôi giày – thái tử điện hạ!
“Điện hạ, sao người lại tới đây?”
Lâm Tam Tư không thể tin được dùng tay lau mắt, trái lại còn bôi thêm càng nhiều bùn lên mặt hơn, biến mình thành tượng đất. Hoắc Dực không thể nhìn nổi nói: “Ngươi bắt cái này hả?”
Lâm Tam Tư quay đầu nhìn chậu cá bị lật, xấu hổ buông tay nói: “Vốn đã bắt lên được, bây giờ chúng lại trở về hồ hết rồi!”
Hoắc Dực nhìn mặt Lâm Tam Tư toàn bùn lại không biết làm thế nào, khuôn mặt như sông băng vạn năm đột nhiên thả lỏng một chút, môi mỏng thoáng nhếch lên, lúc chưa giương cao đã khôi phục sự lạnh lùng như ban đầu.
Lâm Tam Tư không nhìn thấy sự thay đổi của Hoắc Dực, thấy hắn đứng trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng như thường, nàng không thể đoán được tâm tư của hắn, do dự một chút rồi nói: “Vậy để nô tỳ quăng lưới thêm lần nữa.Vừa rồi đã có kinh nghiệm, bây giờ sẽ không thất bại đâu! Xin điện hạ yên tâm, cá hấp buổi tối nhất định sẽ được làm xong xuôi không có vấn đề!” Dứt lời liền khom người vươn tay cầm lưới lần nữa.
“Quay về ngay!”
Âm thanh lạnh lùng của Hoắc Dực truyền đến, mang theo giọng ra lệnh, làm cho Lâm Tư càng hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện buột miệng nói: “Nhưng cá còn chưa bắt được…”
Hoắc Dực đưa mắt nhìn Lâm Tam Tư, sự lạnh lẽo trong mắt dọa cho Lâm Tam Tư phải lập tức ngậm miệng, hồn phách bay một vòng rồi mới run rẩy nhập lại vào cơ thể.
“Trở về tắm đi, ta không thích bùn.” Hoắc Dực chắp tay sau lưng nhìn Lâm Tam Tư, thoáng dừng một chút, đột nhiên lại bổ sung một câu rất kì lạ: “Hôm nay ta cũng không thích ăn cá.”
Đại não Lâm Tam Tư tạm dừng hoạt động một lúc, lời điện hạ là có ý gì? Là không thích ăn cá? Hay chỉ buổi tối hôm nay không thích ăn cá thôi?
Lâm Tam Tư thấy Hoắc Dực chắp tay sau lưng đi ra bên ngoài hoa viên thì cũng nhanh chóng cầm chậu và lưới đuổi theo. Nàng đi sau lưng Hoắc Dực, nhìn bóng lưng lạnh lùng nhưng tuấn dật của hắn, cảm thấy người với người không thể so sánh được, đều là bùn, nhưng một thân toàn bùn của mình bị ghét bỏ, còn thái tử điện hạ cũng bị bùn bắn lên nhưng khí chất vẫn phóng khoáng nho nhã, vô cùng cao lãnh, làm cho nàng muốn đi theo sau hắn, giúp hắn làm việc: “Điện hạ, trên y phục và giày của ngài đều dính rất nhiều bùn, sau khi về phòng ngài cởi ra, nô tỳ sẽ giúp ngài giặt!”
Hoắc Dực nghe vậy liền xoay người, lông mày chau lại, trường sam màu trắng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, khoảnh khắc này Lâm Tam Tư không thể nào tưởng tượng hắn với hình ảnh tướng quân làm rung chuyển một cõi trên chiến trường, thái tử khởi binh tạo phản làm cả kinh thành chìm trong gió tanh mưa máu.
“Ngươi không biết là, ngươi mới là người cần giặt rửa nhất hử?” Hoắc Dực thật hết chỗ nói với nàng, vốn hắn không thích nói nhiều, ở trong phủ cùng ma ma hầu như cả ngày hắn không nói một câu, nhưng gần đây lại nói nhiều hơn bình thường, điều này khiến cho chính hắn cũng cảm thấy kì lạ.
Lâm Tam Tư cúi đầu nhìn mình, á…không thể không thừa nhận là điện hạ nói đúng. Nhưng điện hạ dù sao cũng là điện hạ, nàng đã một lòng muốn ôm đùi điện hạ rồi, không thể để cho điện hạ mặc quần áo không sạch sẽ được.Lâm Tam Tư trở về phòng lấy quần áo sạch, nói: “Điện hạ thay quần áo đi, lát nữa nô tỳ giặt luôn.”
Hoắc Dực nhìn chằm chằm vào bàn tay còn quấn băng của nàng, sắc mặt trở nên khó coi: “Vết thương trên tay đã tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì chờ khỏi hẳn rồi làm.” Hoắc Dực chắp tay sau lưng, đôi mắt dài hơi liếc, thản nhiên nói: “Ta không thích những người tay chân vụng về.”
Lâm Tam Tư thầm nghĩ vừa rồi không bắt được cá là chuyện ngoài ý muốn, chẳng liên quan đến chuyện tay nàng bị thương. Nàng thề nàng không phải người tay chân vụng về đâu! Nhưng nhìn Hoắc Dực, nàng cảm thấy vẫn không nên trái ý của hắn, liền nói: “Vâng.”
Lâm Tam Tư tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ đi ra khỏi phòng, lúc này trời đã tối. Nàng đang suy nghĩ xem buổi tối nên ăn gì thì thấy một phu nhân cầm theo một hộp cơm đi về phía nàng.
Lâm Tam Tư cho là mắt mình có vấn đề rồi. Trong phủ thái tử chỉ có hai người là nàng và thái tử, sao lại có thêm một vị phu nhân vậy? Đang nghĩ ngợi lung tung thì vị phu nhân đó đã đi tới trước mặt nàng.
“Cô nương.” Vị phu nhân tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn, tóc búi lên, ăn mặc như người bình thường, rất khách sáo hỏi: “Ngươi tắm rửa xong rồi?”
Lâm Tam Tư nghi ngờ nhìn trái nhìn phải, sau đó chần chừ gật nhẹ đầu hỏi: “Người là…?”
“Cô nương thấy ta rất lạ sao?” Phu nhân thoải mái cười, nói: “Ta vốn là đầu bếp của quý phủ, nhưng hai năm trước bị điều ra ngoài, điện hạ đối xử với chúng ta không tệ, cho chút ít bạc, ta nghĩ một ngày nào đó nếu có cơ hội trở lại phủ thái tử thì sẽ không đi xa nữa, mà sẽ ở ngõ nhỏ phía đông phủ thái tử làm ăn nhỏ kiếm sống.À, ta họ Lý, trước khi xuất phủ mọi người đều gọi ta là Lý tẩu, cô nương nếu không ngại thì cứ gọi ta là Lý tẩu cũng được!”
Trong lời nói của phu nhân có thể biết nàng là người ngay thẳng, trọng tình. Lâm Tam Tư cười nói: “Lý tẩu, ta tên Lâm Tam Tư, người cứ gọi Tam Tư là được!”
“Tam Tư cô nương đói bụng không?” Lý tẩu nói xong liền nhấc hộp cơm trong tay lên, cười híp mắt nói: “Ta làm đồ ăn cũng không biết có hợp khẩu vị của ngươi không, đi thôi, vào nhà ăn cơm.” Dứt lời liền đi vào phòng, vừa đi vừa nói chuyện. “Ta nói sao gần đây điện hạ lại không truyền ta vào phủ làm đồ ăn nữa, thì ra là bởi đã có Tam Tư cô nương!”
Lâm Tam Tư đi đằng sau Lý tẩu, không thể nào hiểu được sao tự nhiên lại xuất hiện người này, còn làm nhiều đồ ăn ngon cho nàng, thì ra đều là tâm ý của Hoắc Dực cả, trong lòng tự dưng có chút không vui.
Buổi chiều Hoắc Dực chê nàng tay chân vụng về, buổi tối liền tìm một người vào phủ, đây là muốn nàng rời phủ ư? Tuy Tuyên Nhi đã được cứu ra, nhưng nàng còn cần điện hạ để giúp nàng cứu cha mẹ đấy!
Lâm Tam Tư nhìn Lý tẩu, nghĩ một lát rồi thử hỏi: “Lý tẩu, người trở về phủ làm việc sao? Trong phủ này chỉ có hai người là ta và điện hạ, rất lạnh lẽo buồn tẻ, có thêm người nữa thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều!” Lâm Tam Tư cũng không biết lúc mình nói những lời này sẽ biểu lộ vẻ mặt gì, đành phải cố cúi đầu thật thấp, không để Lý tẩu nhìn thấy.
Lý tẩu nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, lắc đầu cười cười: “Bản thân ta thì rất muốn trở về đây nhưng không thể, chỉ có thể tạm thời lui tới thôi! Hôm qua Tống thị vệ bên người điện hạ vào phủ, lúc về đi ngang qua chỗ ta, nói chuyện ấp a ấp úng, ta ép hỏi mới biết là tay ngươi bị thương, điện hạ lại không cho ngươi nấu cơm, cơm trưa còn chưa ăn, nhưng lại không cho Tống thị vệ nói với chúng ta! Ta bảo Tống thị vệ xin điện hạ cho ta vào phủ, mấy việc như giặt quần áo nấu cơm ta đều có thể làm thay ngươi, chờ vết thương ở tay ngươi lành lại, ta sẽ không tới nữa! Hiện nay đang là thời điểm đặc biệt, dù điện hạ là thái tử đi nữa thì cũng không thể làm trái với thánh chỉ của hoàng thượng được!”
Lý tẩu nói xong liền bắt đầu quan sát tay của Tam Tư, lắc đầu khuyên nhủ: “May mà vết thương của ngươi không nặng lắm, mấy ngày này ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, mấy việc vặt thường ngày cứ giao cho ta là được.”
Tam Tư người cứng như khúc gỗ ngồi trên ghế, trên mặt vừa đỏ vừa trắng, trong lòng lại khó chịu không biết làm thế nào mới được! Điện hạ rõ ràng đã nói với nàng là hắn tự biết thu xếp, vậy mà lại lừa nàng, cuối cùng ngay cả cơm trưa cũng không ăn, vậy mà nàng còn nghi ngờ điện hạ! Nhìn bàn tay đang quấn băng của mình, nàng chỉ biết cười khổ trong lòng, so với Lý tẩu, nàng vẫn chưa thể coi là toàn tâm toàn ý chăm lo cho điện hạ.
Trong lòng Tam Tư có tâm sự, hai mắt rũ xuống, thấp giọng nói: “Làm phiền Lý tẩu quá, cứ để ta tự làm.” Lâm Tam Tư nhận hộp cơm từ trong tay Lý tẩu, lấy ra hai món mặn với một chén canh, dù chưa ăn nhưng mùi thơm đồ ăn đã tràn ngập trong phòng. Áy náy trong lòng Lâm Tam Tư lại nhiều thêm một chút, tuy nói nàng biết nấu ăn, nhưng không thể nào tốt như tay nghề của Lý tẩu. Nhưng thái tử điện hạ ăn đồ ăn nàng làm nửa tháng mà không nói một câu phàn nàn! Điều này khiến cho Lâm Tam Tư càng thêm khó chịu! Nàng nhìn Lý tẩu, do dự một chút rồi hỏi: “Lý tẩu, điện hạ đã ăn chưa?”
Lý tẩu liếc trộm Lâm Tam Tư, trong lòng hiểu rõ ý nàng, che miệng cười nói: “Đang ăn đang ăn rồi! Hình như ngài lo ngươi đói bụng nên mới cố ý bảo ta đưa đồ ăn tới!” Lý tẩu nhìn thấy trong ánh mắt Tam Tư hiện lên sự vui vẻ không nói lên lời, nàng đánh giá kỹ lưỡng Tam Tư một lần nữa, trong lòng vô cùng thỏa mãn, nói: “Nghĩ mới thấy Tam Tư cô nương thật có phúc đấy!”
Lâm Tam Tư hiểu sai ý Lý tẩu, viên kẹo đường tí nữa thì mắc lại trong cổ họng: “Lý tẩu, cảm ơn ngươi đã tới giúp ta, còn làm đồ ăn ngon cho ta ăn nữa, lần sau mời ngươi vào trong phủ, nhất định ta sẽ làm một bàn tiệc phong phú để tạ ơn. Xin lỗi, tay nghề của ta không được tốt như ngươi, mong ngươi đừng ghét bỏ.”
Lý tẩu là người làm trong phủ thái tử nhiều năm, lúc thái tử đang ở trên đỉnh vinh quang cũng đã gặp không ít thiên kim tiểu thư muốn trèo cao, cả đám thấy thái tử lập tức biến thành kẹo kéo, trăm phương nghìn kế muốn dính chặt vào điện hạ. Nhưng khi thái tử xảy ra chuyện thì họ lập tức trở mặt, hận không thể nói là mình không biết thái tử, ngay cả thiên kim của thừa tướng đại nhân Bùi Ngọc Lan đã có hôn ước với thái tử cũng suýt hủy hôn! Cũng may thái tử tính cách lạnh lùng cao ngạo, không có ai trong những thiên kim kia lọt vào mắt hắn, đối với những nữ tử vội vàng phủi sạch quan hệ hắn cũng chỉ cười một tiếng cho qua! So sánh trước sau, cộng thêm cái miệng ngọt biết ăn nói của Lâm Tam Tư, thì việc Lý tẩu có thiện cảm với Lâm Tam Tư cũng là điều rất dễ hiểu.
Lý tẩu là người bị buộc phải xuất phủ, nên tất nhiên không thể ở lâu trong phủ, trò chuyện chốc lát là phải rời đi rồi. Lâm Tam Tư tiễn Lý tẩu, đoán là Hoắc Dực sắp tới nên liền ở trong phòng nấu nước tắm, đốt loại hương mà Hoắc Dực thích nhất, nàng quyết tâm đêm nay phải hầu hạ Hoắc Dực cho thật tốt mới được.