Lo lắng
Lâm Tam Tư đi tới đi lui trong phòng mà vẫn không thấy Hoắc Dực đến.
Nàng đi tới trước cửa sổ, lúc trước Dung bà bà đã xếp phòng của Lâm Tam Tư và phòng của điện hạ ở cách nhau ba gian, như vậy không chỉ giúp nàng thuận tiện sinh sống với điện hạ, mà còn vừa duy trì một khoảng cách nhất định, không quấy rầy đến điện hạ.
Nàng ngó ra nhìn về hướng phòng của điện hạ, thấy bên trong vẫn còn sáng đèn thì thật sự rất bối rối, không biết có nên tìm một cái cớ để tới đó thăm dò một chút không đây?
Nếu đi thì thật giống như nói rằng nàng là một người không biết chừng mực, dù gì nàng cũng chỉ là người được phái tới để chăm sóc điện hạ thôi, nếu điện hạ không đến đây ngủ thì nàng cũng không có quyền quản! Nếu không đi thì nhỡ đâu lúc nàng ngủ rồi mà điện hạ lại tới, vậy không phải là quá bất kính sao? Huống chi trong lòng nàng lúc này còn đang tràn ngập cảm giác áy náy với Hoắc Dực.
Lâm Tam Tư do dự thật lâu, nghĩ dù có đi hay không thì cũng không ổn cả, vậy thì cứ đi đi! Bằng không suốt đêm cũng không ngủ ngon giấc! Lúc tới trước cửa phòng điện hạ, nàng vừa mới đưa tay gõ một tiếng thì đồng thời lúc đó, đèn trong phòng cũng đột ngột…tắt! Đúng vậy…Chính là tắt!
Tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng, khiến nàng thật sự không phản ứng kịp, chỉ biết là trong giây phút đó, cảm giác của nàng phải nói là trong lạnh ngoài nóng, trong lòng rõ ràng là vô cùng vô cùng lạnh, nhưng trên mặt lại nóng bừng bừng!
Lâm Tam Tư cuối cùng cũng phản ứng lại được, đang chuẩn bị quay người chạy trối chết thì cửa lại được mở ra, Hoắc Dực mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt nàng, vì được ánh trăng chiếu xuống, nên bóng dáng của hắn như bị ẩn đi một phần trong ánh trăng, Lâm Tam Tư chỉ biết há hốc miệng mà không thốt ra được câu nào, chức năng nói tạm thời bị mất đi.
Hoắc Dực mở cửa, thấy Lâm Tam Tư tư thế quái dị đứng bên ngoài thì không khỏi nhìn chằm chằm nàng vài giây rồi mới nói: “Có chuyện gì?”
Lâm Tam Tư cực kỳ lúng túng, ngay cả khi nàng rất muốn ôm đùi vàng của thái tử điện hạ đi nữa thì chung quy nàng vẫn có lúc ngượng ngùng và hồi hộp của nữ tử, muốn nàng trực tiếp hỏi điện hạ tối nay có đến phòng nàng ngủ không thì khác nào khiến nàng mất hết mặt mũi! Hít sâu một hơi, nàng một mực cung kính nói: “Điện hạ, khi nào thì người đi nghỉ? Nô tỳ tới trải giường chiếu cho người.”
Hoắc Dực nhíu mày gật đầu, nghiêng người, dùng ánh mắt ý bảo Lâm Tam Tư đi vào trải giường chiếu, Lâm Tam Tư rụt cổ đi qua Hoắc Dực, mi mắt cũng vì run sợ mà cụp xuống, lo lắng ánh mắt hút hồn kia sẽ nhìn thấu tâm tư của nàng mất.
Lâm Tam Tư cảm thấy như da mặt mình đang bị thiêu đốt, nhưng vẫn kiên trì đi tới bên giường, cẩn thận trải chăn đệm, chỉ có điều động tác bởi vì căng thẳng nên có phần cứng ngắc chậm chạp.
Cũng may là ánh mắt của Hoắc Dực cũng không chăm chú dán lên người Lâm Tam Tư, điều này khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, thật vất vả mới trải chăn xong, thấy Hoắc Dực vẫn không lên tiếng thì liền đi tới trước bàn đọc sách, nói: “Điện hạ, giường đã chuẩn bị xong, người đi nghỉ sớm đi.” Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lúc liếc thấy bản vẽ đặt trên bàn thì lập tức ngẩn người.
Hoắc Dực trầm tư nhíu mày nhìn tấm bản đồ trên bàn, tựa hồ như gặp chuyện rất khó giải quyết, lông mày lạnh lùng khẽ chau lại, ánh mắt trở nên u tối âm trầm.
Lâm Tam Tư nhớ là thời gian này ở biên ải xảy ra chiến tranh, người Hồ và người Man Di từ hai bên đông tây ồ ạt xâm chiếm Nam Dạ quốc, trong phút chốc nhận được sự khẩn cầu gấp từ biên ải.Địch tướng quân vì nhiều lần đã đánh lui được người Man Di, biết được sơ qua về sách lược tác chiến của họ nên được hoàng thượng hạ chỉ đi đánh giặc!
Song việc khó giải quyết nhất chính là việc số lượng người Hồ tăng lên còn kinh khủng hơn cả người Man Di.Người Hồ vô cùng ngang ngược và tàn nhẫn, từ sau khi bại trận dưới tay Hoắc Dực ba năm về trước, từ đó liền mai danh ẩn tích, sau khi ngủ đông một thời gian liền hăng máu muốn một lần đánh bại Nam Dạ quốc.Đối mặt với một đội quân người Hồ mạnh mẽ hung hãn như vậy, khiến cho toàn dân từ trên xuống dưới của Nam Dạ quốc không một người nào dám xin đi giết giặc.Quân nhà Hồ còn nghe tin Hoắc Dực người mà bọn chúng nghe tên đã sợ mất mật lại đang bị nhốt ở phủ thái tử nên chúng càng thêm không kiêng kị, tuyên bố trong ba tháng sẽ chiếm đóng thủ đô của Nam Dạ quốc, chính tay đâm chết Hoàng đế bệ hạ!
Lúc ấy Lâm Tam Tư đang ở Hoán Y Cục của Ninh Vương phủ, nhưng nàng có quan hệ rất tốt với nha hoàn của một vị vương phi được Ninh Vương sủng ái, nên muốn biết mấy chuyện này cũng không phải là việc khó khăn, có một chuyện ngay cả thái tử điện hạ cũng còn không biết.
Ninh Vương là người rất âm hiểm xảo trá, âm thầm mượn hơi các đại thần trong triều, sai người dâng tấu xin tạm thời thả cho Hoắc Dực tự do, để Hoắc Dực dẫn quân đi đánh người Hồ, lấy công chuộc tội, còn Ninh Vương thì âm thầm lừa gạt, khiến cho Hoắc Dực một đi không có đường về! Hoàng thượng đối với hai mẹ con Hoắc Dực luôn sủng ái có thừa, tuy Hoắc Dực bị cấm bế hai năm nhưng cũng không nhẫn tâm tước bỏ ngôi vị thái tử của hắn, Ninh Vương hiến kế này chính là muốn thử lòng đế vương, để cho tình phụ tử giữa hai người tan vỡ đến vĩnh viễn không thể hàn gắn lại.
Lâm Tam Tư thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hoắc Dực thì trong lòng cảm thấy không đáng chút nào, người ta hao tâm tổn trí muốn hại hắn mà hắn vẫn không hề hay biết, còn ngồi đây nghiên cứu bản đồ tác chiến!
Hoắc Dực ngẩng lên thấy Lâm Tam Tư đang đứng trước bàn chờ phân phó thì khẽ híp mắt lại, che giấu đi sự mệt mỏi, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi đi, tối nay ta không qua đó đâu.”
“Vâng.” Lâm Tam Tư đáp lời, nhưng trong lòng đang tính xem không biết nên nói với thái tử điện hạ về âm mưu của Ninh Vương như thế nào đây? Nói ra thì rất dễ, nhưng nàng dù sao cũng là người được phái tới từ Ninh Vương phủ, muốn điện hạ tin lời của nàng quả thực rất khó khăn! Có khi điện hạ còn nghĩ là nàng đang thông đồng lập mưu với Ninh Vương, khiến nàng chưa kịp ôm đùi vàng của điện hạ thì đã bị đuổi ra phủ rồi cũng nên! Lâm Tam Tư liếc thấy chậu cây xanh được đặt trên bàn mấy hôm trước, nói: “Điện hạ, chậu cây này nên thay nước rồi, nô tỳ cũng không ngủ được, không bằng đem nó đi thay nước.”
Hoắc Dực tiếp tục đắm chìm trong tấm bản đồ, không nghe thấy lời Lâm Tam Tư, chỉ theo bản năng mà gật đầu.
Lâm Tam Tư tuân lệnh cầm chậu cây đi tới ao nước bên cạnh, tranh thủ thời gian thay nước để diễn tập mấy lần lời mà mình muốn nói, cảm thấy ổn rồi mới lấy dũng khí quay về phòng, lại thấy bản vẽ trên bàn đã được cất đi, người kia thì đứng chắp tay đứng ở cửa sổ, như thể đang mất kiên nhẫn vì chờ đợi.
Hoắc Dực quay đầu nhìn nàng, môi mỏng phun ra mấy chữ: “Mang cây đi rửa?”
Lâm Tam Tư lắc đầu, lúng túng nở nụ cười, cúi đầu chột dạ nói: “Trong chậu hơi bẩn nên phải rửa lại mấy lần.”
Hoắc Dực không đáp, chỉ chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy, giống như một bầu trời rực rỡ đầy sao khiến cho người ta mê luyến.
Lâm Tam Tư bị Hoắc Dực nhìn đến mất tự nhiên, cố gắng nói sang chuyện khác: “Điện hạ, ngài xem xong gì đó rồi à?”
Hoắc Dực theo thói quen mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Còn xem nữa thì chậu cây sẽ gặp tai ương mất.”
Lâm Tam Tư toát mồ hôi, rõ ràng đã cố chuyển chủ đề rồi, vậy mà còn bị điện hạ vòng trở lại, mà khiến cho nàng phát điên chính là, điện hạ không phải đang nghĩ nàng cố tình vòng vo ở đây là vì muốn qua đêm với điện hạ đấy chứ?
Hoắc Dực thấy dáng vẻ Lâm Tam Tư tuy muốn lên tiếng giải thích nhưng lại không nói nên lời thì đột nhiên nở nụ cười hiếm thấy, Lâm Tam Tư cho là mình nhìn nhầm rồi, lúc nàng cẩn thận nhìn kỹ lại thì ánh mắt của hắn lại khôi phục như bình thường, lạnh lùng như tảng băng không thể phá vỡ.
Lâm Tam Tư có phần nhụt chí, nói: “Điện hạ, nô tỳ hầu hạ ngài nghỉ ngơi được không?”
“Được.”
Lâm Tam Tư không ngờ là Hoắc Dực lại đáp ứng nhanh như vậy, nàng vừa thay nước cho cây xong, tay vẫn còn chưa lau khô, nhất thời liền luống cuống không biết phải làm sao, bèn vội vàng xoa xoa tay vào áo, đi tới trước mặt Hoắc Dực, kiễng chân lên giúp hắn cởi áo, mặc dù đã sống chung nửa tháng, nàng hầu hạ hắn đi ngủ cũng không phải lần một lần hai, nhưng tối nay ánh nến dường như sáng hơn bình thường, khoảng cách gần sát nhau, ánh sáng chiếu vào hai người, lập lòe trên mặt khiến nàng không quen.
“Ta thấy ngươi để ý đến bản vẽ trên bàn, thế nào, ngươi nhìn có hiểu không?” Hoắc Dực thờ ơ nói, ánh mắt có phần đắc ý, làm Lâm Tam Tư run bắn cả lên, ngón tay đang đặt trên cúc áo khẽ cứng lại.
Phản ứng này không qua khỏi mắt của Hoắc Dực, ánh mắt hắn bắt đầu chậm rãi nheo lại.
Lâm Tam Tư làm bộ thoải mái nói: “Điện hạ nói đùa rồi! Cha nô tỳ tuy là quan triều đình, nhưng cũng chỉ là quan văn, có thể dạy nô tỳ biết được vài chữ đã là không tệ rồi! Sao có thể xem hiểu những thứ khác được? Vừa nãy chỉ là nô tỳ thấy trên giấy vẽ rất nhiều đường thẳng nên nhất thời tò mò, muốn nhìn nhiều một chút mà thôi.”
Hoắc Dực nhàn nhạt cười, nói: “Cái ngươi vừa nhìn chính là bản đồ tác chiến vùng biên ải.”
Lâm Tam Tư đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Hoắc Dực, trong lòng bắt đầu hoảng hốt, rõ ràng cái gì nàng cũng biết, vậy mà phải giả bộ như không biết gì, thật sự là làm khó người ta quá!
Lâm Tam Tư hít sâu một hơi, chiến sự biên cương đã quá nhiễu loạn, nàng không thể làm bộ như không biết gì được.Giúp Hoắc Dực cởi áo ngoài ra rồi đặt lên bình phong, chậm rãi nói: “Thì ra là bản đồ tác chiến, chẳng trách mà lắm đường cong đường thẳng như vậy! Có phải là chuyện của người Hồ và người Man Di không? Lúc ở Ninh Vương phủ nô tỳ đã từng nghe qua, tuy nhiên vị trí của Hoán Y Cục thường rất ít người lui tới, nên chuyện nghe được cũng không nhiều.”
Hoắc Dực nhìn Lâm Tam Tư, nói: “Bên ngoài thế sự nhiễu loạn, ngươi không lo lắng?”
“Lo lắng thì cũng đâu giúp được gì!” Lâm Tam Tư mím môi cười, “Hiện tại nô tỳ ở phủ thái tử, chuyện quan trọng nhất là chăm lo cho điện hạ, đó đối với nô tỳ mới là chuyện cấp thiết nhất bây giờ!”
Lâm Tam Tư đảo mắt, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Dực, lấy tay chống cằm, nghiêm túc nói: “Điện hạ, nô tỳ biết năm đó người đã đánh đuổi được người Hồ, trận đó tuy nô tỳ không được tận mắt chứng kiến, nhưng cũng có thể tưởng tượng được lúc đó người anh dũng như thế nào! Nhưng mà hiện tại thân thể của người không khỏe, không nên quan tâm đến những chuyện này, sẽ không tốt cho sức khỏe! Cứ coi như nếu có người tới muốn điện hạ dẫn quân ra biên cương thì người cũng nên lấy lý do bệnh mà từ chối, đại phu đã nói trong thời gian tới người không thể tùy ý hoạt động!”
Hoắc Dực nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ta biết rồi.”
Lâm Tam Tư thấy trên bàn còn non nửa chén thuốc còn chưa uống xong, liền đi tới sờ thử, thấy vẫn còn ấm thì liền hầu hạ Hoắc Dực uống thuốc, nói: “Điện hạ, người đi nghỉ đi, nô tỳ ra tắt nến.”
“Ừm.”
Lâm Tam Tư vừa thổi tắt nến, trong phòng liền chìm trong bóng tối, tuy mắt chưa thể thích ứng ngay được nhưng nàng cũng không dám ở lại quá lâu trong phòng, sợ Hoắc Dực lại nghĩ là nàng không muốn đi! Mới vừa quay người lại thì nàng lại đụng phải một thứ cứng rắn, ban đầu cứ ngỡ là tường, nhưng lúc đưa tay lên sờ thì mới biết là lồng ngực ấm áp, đang muốn thốt lên nhưng môi đã bị chặn lại rồi, hơi thở mãnh liệt mang theo mùi thuốc chậm rãi lan tràn trong miệng nàng theo nụ hôn nóng bỏng, tay đặt trên ngực bị hắn nắm chặt, thanh âm vốn lạnh như băng giờ tăng thêm chút độ ấm, nói: “Tối nay ngủ ở chỗ ta đi.”