Thúy Nhi đứng ở xa xa nhìn hình ảnh một người một chó hài hòa, nước mắt “Lạch cạch lạch cạch” rơi xuống, sao tiểu thư lại đáng thương như vậy. Một thời gian trước
mới cửu tử nhất sinh, tối hôm qua đang yên đang lành tham gia yến hội
lại bị Thái hậu hứa gả cho Dật Vương gia, dân gian không mấy người gặp
qua Dật Vương gia lớn lên trong thế nào, nhưng chuyện Dật Vương gia có
bệnh đại gia đều nhất thanh nhị sở!
Tiểu thư của ta, sao mệnh của người lại khổ như vậy...
”Thúy Nhi, nhìn cái gì vậy?”
Một giọng nam đánh gãy Thúy Nhi đang khóc sướt mướt, dứt lời Thúy Nhi còn
nhìn nhìn hình dáng trong tiểu viện, cuối cùng thấy được bóng dáng Dạ Tử Huyên.
”A ——” Thúy Nhi giật nảy mình, nhanh chóng xoa xoa nước mắt hành lễ với Hiên Viên Kỳ Tu: “Nô tì tham kiến Thế tử.”
Hiên Viên Kỳ Tu gật đầu, không lại quan tâm Thúy Nhi, yên tĩnh xem thiên hạ ở phía xa, tựa hồ tâm tình của nàng cũng không tệ.
Sau yến hội, khi Hiên Viên Kỳ Tu về phủ thong thả đi đi lại lại trong
phòng, cả đêm không thể ngủ. Yến hội này không phải mượn cớ tuyển Thế tử phi cho hắn ta sao, thế nào cuối cùng cưới Vương phi liền biến thành
tiểu Hoàng thúc? Hơn nữa đối tượng lại là Huyên Nhi, này sao có thể
được? Về sau hắn ta phải gọi nàng một tiếng Hoàng thẩm. Càng làm cho hắn ta tức giận là, buổi sáng Thái hậu nương nương phái thái giám trong
cung đến truyền ý chỉ, nói nhân tuyển Thế tử phi của hắn ta là chi nữ
của Phó Thái phó—— Phó Ngọc Trà.
Thực sự làm hắn ta đứng ngồi
không yên, không dám kháng chỉ, lại không muốn cưới, tìm phụ vương nói
chuyện, ai biết phụ vương đóng cửa không chịu gặp, còn kêu chuyện gì! Vì thế sau khi đến tường ngoài phủ Tướng quân tìm Dạ Tử Huyên, chắc hẳn
nha đầu kia cũng rất buồn bực đi! Vừa mới tiến đến một lát, liền đụng
tới Thúy Nhi!
Hai mắt Thúy Nhi đỏ bừng nhìn Hiên Viên Kỳ Tu,
trước kia không phải Thế tử gia luôn đối đầu với tiểu thư sao, hôm nay
hắn ta tới làm gì? Hắn ta có thể trợ giúp tiểu thư không gả cho Dật
Vương gia sao? Tiểu thư gả cho Dật Vương gia liền không có hạnh phúc,
đời này thật sự bị hủy.
Hiện tại Thúy Nhi đã tuyệt vọng nên cái
gì cũng có thể thử, vậy mà nghĩ muốn xin giúp đỡ từ Hiên Viên Kỳ Tu, đôi mắt nhỏ kia khẩn cầu làm Hiên Viên Kỳ Tu hạ không được quyết tâm nói ra lời tàn nhẫn: Bản Thế tử cũng không có cách nào!
”Thúy Nhi, ta đói bụng!”
Dạ Tử Huyên rống to với khoảng sân trống vắng, trời biết Thúy Nhi lại trốn ở nơi nào hậu mệnh đâu! Nha đầu cổ đại chính là tốt, tùy truyền tùy
đến, tri kỷ giữ ấm.
”À, Thúy Nhi lập tức đi phòng bếp thúc giục
bọn họ làm!” Thúy Nhi cũng cao giọng đáp trả một câu sau đó chân nhanh
như tia chớp chạy đi, nàng ta đều quên Thế tử gia là một nam nhân, nam
nhân là không thể tùy thời bước vào hậu viện.
Chủ tớ hai người đối thoại, khóe miệng Hiên Viên Kỳ Tu sinh sôi co rút, quả nhiên người thị phi huấn luyện ra người.
Hiên Viên Kỳ Tu dần dần tới gần Dạ Tử Huyên, nghe nàng nói một ít lời mà mình không hiểu.
”Setdown!”
”Standup!”
”Verygood!”
...
Chỉ thấy chú chó kia rất có linh tính ngồi xuống, đứng lên, sau đó vui vẻ
cọ cọ lên người Dạ Tử Huyên, hình ảnh một người một chó hài hòa nói
không nên lời.
”Huyên Nhi!”
Dạ Tử Huyên biết có người tới
gần, còn tưởng rằng là Thúy Nhi, không nghĩ tới dĩ nhiên là “Coi tiền
như rác”, thằng nhãi này tới làm gì, chẳng lẽ là muốn xin nàng đi Tuyệt
Vị Thiên Hạ ăn cơm? Di, dù sao tâm tình không tốt, cũng không phải là
không thể được tể hắn một chút! Dê béo đưa lên tận cửa, tuyệt đối không
thể thả điệu!
Nghiễm nhiên lúc này, Hiên Viên Kỳ Tu ở trong mắt
Dạ Tử Huyên đã thành nướng giá thượng lưu du dương, mặc người xâm lược,
nhưng là từ chỗ nào hạ đao?
”Hắc hắc ~” Dạ Tử Huyên cười quỷ dị,
ánh mắt tính kế giống như tia X quét qua quét lại ở trên người Hiên Viên Kỳ Tu, nhìn đến mức cả người Hiên Viên Kỳ Tu không được tự nhiên.
”Huyên Nhi, nàng đừng như vậy, có gì nàng cứ nói đi! Nàng như vậy ——” hắn ta
thực nói không được nữa, ánh mắt này làm trong lòng hắn ta thấy sợ hãi,
giống như bị cô gái nhỏ này tính kế.
Quả nhiên, dứt lời liền thấy Dạ Tử Huyên tặc hề hề cười rộ lên, “Thế tử gia, lão gia ngài đói bụng không?”
Hiên Viên Kỳ Tu nghe thấy lời này nên cho rằng Dạ Tử Huyên muốn giữ hắn ta
lại cùng nhau ăn cơm, đỏ mặt ngốc nghếch gật gật đầu, Huyên Nhi vậy mà
quan tâm hắn ta!
Nhưng mà, Dạ Tử Huyên hạ một câu kém chút nữa làm cho hắn ta suýt ngã quỵ.
”Vừa vặn ta cũng đói bụng, ngài lại mời ta ăn đồ ăn ở Tuyệt Vị Thiên Hạ lần
nữa đi!” Cặp mắt kia còn lập tức vứt cho hắn ta mị nhãn!
Hiên
Viên Kỳ Tu nhất thời dở khóc dở cười, hắn ta chỉ biết cô gái nhỏ này
tuyệt đối không có hảo tâm như vậy, bản thân suy nghĩ nhiều, bản thân
suy nghĩ nhiều! Nhịn không được ở trong lòng tự giễu!
”Không thành vấn đề!”
Chính là vài bữa cơm Vương phủ Thế tử gia hắn ta vẫn có thể mời nổi, huống hồ, mời Huyên Nhi ăn cơm, hắn ta cam tâm tình nguyện.
Dạ Tử Huyên nghe xong, vỗ vỗ tay, không e dè vận khinh công, một đường
theo đỉnh thượng lướt qua. Hiên Viên Kỳ Tu hơi kinh ngạc sau đó cũng
đuổi theo sát phía sau. . . .
”Tiểu thư, cơm tốt lắm, tiểu thư. . . .”
Thúy Nhi nào biết đâu rằng, nàng ta lo lắng nửa ngày cho tiểu thư vô lương,
giờ phút này đã rảo bước tiến lên đại môn tửu lâu Tuyệt Vị Thiên Hạ.
...
Cửa tửu lâu. . . .
”Thất tiểu thư, Thế tử gia, xin mời vào trong!” Tiểu nhị tay trái vung khăn vắt lên vai, tay phải tiêu chuẩn làm ra tư thế mời.
Hôm nay hai vị này thế nào ấy, vậy mà có thể hòa bình ở chung? Hôm nay mặt
trời mọc ở phía Tây sao? Nhưng hiện tại là giữa trưa, buổi sáng khi mặt
trời mọc đúng là không chú ý tới! Lần này tiểu nhị dẫn bọn họ vào gian
phòng thứ nhất ở lầu ba, chờ sau khi Dạ Tử Huyên đi vào phòng nhìn một
lượt, mới biết được lần trước tự bản thân cho rằng mình thông minh là
sai.
Bởi vì sau khi nàng đi vào, toàn bộ bài trí trong phòng vẫn
thuần một sắc hoa lan, tầng này lúc trước chẳng phải ấn bố trí mai lan
trúc cúc. Lão bản nơi này thật thích hoa lan, có cơ hội thật muốn kết
bạn cùng hắn hoặc nàng một chút, cùng nhau tham thảo một chút. Ánh mắt
Dạ Tử Huyên xem chung quanh, Hiên Viên Kỳ Tu hiểu rõ cười.
”Nhị vị hôm nay muốn ăn gì?” Tiểu nhị thay hai người bưng tới trà nóng, đánh gãy không khí yên tĩnh, sau đó cung kính đổi trà.
”Huyên Nhi, nàng chọn đi!” Hiên Viên Kỳ Tu thấy ánh mắt xích lõa của Dạ Tử
Huyên, không thể không giao quyền chủ động gọi món ăn cho nàng.
”Hắc hắc ~ vậy cám ơn!” Dạ Tử Huyên làm bộ ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó đặt toàn bộ lực chú ý trên thực đơn.
Nửa nén hương trôi qua...
Một nén nhang trôi qua...
Dạ Tử Huyên nhìn chằm chằm thực đơn nửa ngày, vậy mà tên một món ăn cũng
không có gọi. Đang lúc Hiên Viên Kỳ Tu muốn mở miệng hỏi, nữ nhân như
tượng gỗ điêu khắc nửa ngày không đổi thư thế lại mở miệng: “Ai, vẫn là
ấn một phần thực đơn lần trước bổn tiểu thư gọi đi!”
Vừa nói lời
này, sau đầu Hiên Viên Kỳ Tu và tiểu nhị nhất tề treo lên ba đạo hắc
tuyến. Đã như vậy, ngươi còn xem thực đơn nửa ngày như vậy làm chi? Hơn
nữa biểu cảm của cô gái nhỏ này vẫn là một bộ rất khó khăn, trời ạ, còn
có thiên lý nữa không?
Mười bảy món ăn một món canh, đầy đủ mười
tám món ăn, rõ ràng là bản thân bị hố, nàng còn muốn bày ra một bộ khó
xử, Dạ Tử Huyên, không nên hố theo nàng như vậy nha.
”Thế tử gia, này?”
Tiểu nhị khó xử nhìn Hiên Viên Kỳ Tu, gọi mười tám món ăn thật sự là quá
lãng phí, lần trước hai chủ tớ các nàng chỉ ăn được một nửa.
”Liền ấn theo Huyên Nhi nói mà làm, tốc độ nhanh chút!” Hiên Viên Kỳ Tu bất
mãn nhìn thoáng qua tiểu nhị, ở trước mặt Huyên Nhi làm sao có thể biểu
hiện mình là người rất keo kiệt!
Tiểu nhị nghe xong, chạy nhanh
như gió, đó là Thế tử gia nha, có rất nhiều tiền, bản thân hạt thao kính tâm làm gì. Hắn ta lại không biết, thực ra Hiên Viên Kỳ Tu thật đau
lòng!
Dạ Tử Huyên đắc ý uống trà ngon trong chén, đang chuẩn bị
thao thao bất tuyệt bình lá trà thật xấu, lại nghe thấy Hiên Viên Kỳ Tu
hô một tiếng: “Tiểu Hoàng thúc!”