Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!

Chương 25: Chương 25: Phúc Hắc Vương Gia




Editor: Bộ Yến Tử

Dạ Tử Huyên nghe tiếng “Tiểu Hoàng thúc” trong lòng thầm mắng gặp quỷ, ra cửa ăn một bữa cơm vậy mà cũng đụng trúng “Vị hôn phu” trên danh nghĩa. Mặc dù Thánh chỉ còn chưa hạ xuống, nhưng tối qua mọi người có mặt ở đó đều nghe Thái hậu tứ hôn, trên trán nàng đã bị đánh dấu ấn “Dật Vương phi“.

Oán thầm thì oán thầm, vẫn muốn chút mặt mũi không phải à? Huống hồ, cùng nàng ăn cơm là đứa cháu trong tương lai, này...

”Dật Vương gia sớm!” Nàng vừa nói, vừa nâng tay phải lên, nở nụ cười tươi tắn chào hỏi Hiên Viên Đình.

Dạ Tử Huyên bịa một câu như vậy, khiến Hiên Viên Đình ở ngoài cửa và Hiên Viên Kỳ Tu ở trong phòng đồng thời treo ba căn mì sợi màu đen sau ót, đã đến buổi trưa rồi còn sớm chỗ nào?

”Hắc hắc ~ “

Dạ Tử Huyên thấy hai vị soái ca đồng thời nhìn chằm chằm mình, trong lòng nói thầm bản thân cũng không phải vượng tử sữa, sao dám nhận ánh mắt cực nóng của hai vị ở đây. Nàng cười gượng, thì thấy Hiên Viên Đình tao nhã bước đến.

Hiên Viên Đình nhìn thoáng qua đứa cháu nhỏ hơn mình sáu tuổi, trong mắt hiện lên một tia cười giảo hoạt, sau đó đáp lời Dạ Tử Huyên: “Quận chúa cũng sớm!”

”Phốc!” Một miệng nước trà của Dạ Tử Huyên trực tiếp phun tới, mà Hiên Viên Kỳ Tu ngồi đối diện nàng trực tiếp “Trúng đạn”, bị văng một mặt nước trà.

Hắn ta không thể tưởng tượng được vì sao tiểu Hoàng thúc bồi Huyên Nhi cùng nhau động kinh? Về phần muốn như vậy trả thù bản thân? Ngay sau đó, toàn bộ tửu lâu liền vang lên một tiếng rống như giết heo của Hiên Viên Kỳ Tu:“Chuẩn bị nước, mau chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa!”

Dạ Tử Huyên đột nhiên cảm giác vừa rồi rất quỷ dị, tại sao vừa rồi nàng cảm thấy sau lưng có một cỗ lực lượng cường đại vỗ vào mình chứ?

Nhìn nhìn bộ mặt ghét bỏ phía đối diện, vén lên tay áo sát mặt Hiên Viên Kỳ Tu, lòng tràn đầy áy náy biến thành khinh bỉ. Này nha, mặt không phải là bị văng ít nước trà à, có cần ác tâm như vậy sao? Nước miếng trong nước trà của bổn tiểu thư nhưng là có công hiệu làm đẹp nhé. Cư nhiên dám ghét bỏ!

Mỗ nữ vô sỉ châm chọc trong lòng, đem nước miếng ghê tởm nói thành thánh phẩm làm đẹp chỉ có thể ngộ không thể cầu!

Nếu hai vị quý nhân trước mặt biết ý tưởng của nàng, phỏng chừng sẽ trực tiếp té ngã trên đất, vô sỉ, quả thực vô sỉ!

Hiên Viên Đình nhàn nhạt nhìn lướt qua hai mắt tràn đầy lửa giận của Dạ Tử Huyên còn tại sát mặt Hiên Viên Kỳ Tu, khóe miệng khẽ kéo một đường cong, tự mình rót một chén trà lên phẩm: “Ừm, năm nay vị trà mới không sai!”

Lời Dật Vương gia nói hiển nhiên không khiến hai người kia chú ý!

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm tất cung tất kính của gã sai vặt: “Thế tử gia, nước đã chuẩn bị tốt!”

Hiên Viên Kỳ Tu ừ một tiếng, sau đó đứng lên: “Tiểu Hoàng thúc, người và Huyên Nhi uống trà đợi một lát, ta đi trước tắm rửa một cái.” Hiên Viên Kỳ Tu nói xong liền đi ra ngoài, hoàn toàn không chú ý tới bản thân đã bị mỗ nữ dùng đôi mắt có thể so với hoả nhãn kim tinh thiêu ra một cái động.

”Ừm, đi thôi!”

Hiên Viên Đình gật đầu, còn ra vẻ phong lưu nhẹ nhàng lay động quạt ngọc lưu ly nạm vàng.

Đã sắp cuối thu, thời tiết không biết mát mẻ cở nào, vậy mà còn tùy thân mang theo cây quạt —— giả điên!

Di, cây quạt này được tạo ra từ vàng rồng đó, hơn nữa trên chỗ phiến bính giống như còn khảm một viên dạ minh châu nhỏ, ở trong cổ tay áo rộng rãi của Hiên Viên Đình ẩn ẩn sáng lên —— cây quạt này thật đáng giá. Dạ Tử Huyên ở trong lòng âm thầm đánh giá, nghĩ nếu bán ra, có thể cứu tế thật nhiều người! Tỷ như tiên sinh xem bói lần trước!

Hiên Viên Đình thấy hai mắt Dạ Tử Huyên thẳng tắp nhìn chằm chằm cây quạt của mình, hắn cố ý chuyển cây quạt qua bên trái, tròng mắt Dạ Tử Huyên liền hướng sang trái, cây quạt qua bên phải, tròng mắt nàng lại chuyển sang bên phải. Qua lại vài lần, mỗ nữ rốt cục tỉnh ngộ, thì ra bản thân bị đùa giỡn! Vì thế thở phì phì, phòng má như nhét hai cái bánh bao thịt hôi hổi, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hiên Viên Đình!

Hiên Viên Đình thấy nàng trừng mắt nhìn mình, cũng không giận, ngược lại dùng thanh âm ôn nhã như ngọc hỏi: “Quận chúa giống như thật thích chuôi quạt này của bổn vương!”

”Hừ!”

Dạ Tử Huyên quay đầu không quan tâm hắn, sau đó đứng lên nhìn nhìn cửa thang lầu, sao lúc này đồ ăn còn chưa bưng lên?

Sở dĩ nàng không để ý Hiên Viên Đình, là vì nàng nhớ tới một câu nói ở kiếp trước: Không quan tâm hắn, chính là đánh trả hữu lực nhất đối với hắn!

”Quận chúa, nếu không bổn vương đưa chuôi quạt này cho nàng?” Thanh âm ôn nhuận như ngọc lại vang lên.

Dạ Tử Huyên cúi đầu ghét bỏ nhìn thoáng qua Hiên Viên Đình, lại nhìn thoáng qua cây quạt kia, đừng xem qua quang, ngồi xuống tiếp tục uống trà: “Không cần!”

”Vẫn là đưa cho nàng đi?”

Hiên Viên Đình tiếp tục đậu mỗ nữ, cho rằng nàng sẽ tiếp tục cự tuyệt, ai biết, người nào đó thừa dịp lúc hắn không chú ý, đoạt lại cây quạt, miệng lại lạnh như băng nói hai chữ: “Cám ơn!”

Hiên Viên Đình chợt lóe chút kinh ngạc, cười nói: “Vậy Quận chúa cần phải bảo quản tốt đó!”

”Đó là tự nhiên!”

Dạ Tử Huyên miệng đáp lưu loát, nhưng ý tưởng trong lòng lại khác một trời một vực. Muốn bổn tiểu thư bảo quản tốt hả? Hừ, nằm mơ! Buổi chiều hôm nay bổn tiểu thư sẽ tìm một phô gia đổi thành bạc.

Hiên Viên Đình còn muốn nói thêm chút chuyện, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của tiểu nhị: “Thất tiểu thư, hiện tại có thể bưng đồ ăn lên hay không?”

Rốt cục làm xong rồi, Dạ Tử Huyên sốt ruột khó nén thúc giục nói: “Nhanh chút, đói chết bổn tiểu thư!”

Khóe miệng điếm tiểu nhị rút trừu, xem bộ dáng Thất tiểu thư trung khí mười phần, cách đói chết còn kém rất xa? Bất quá, hắn ta vẫn nhanh chóng cho người bưng thức ăn lên: “Thất tiểu thư, các ngài chậm dùng!”

”Đi xuống đi!”

Dạ Tử Huyên nói xong, cầm lấy chiếc đũa chuyển động, nơi nào quản được Hiên Viên Kỳ Tu đã tắm nửa canh giờ còn chưa thấy. Hôm nay nàng thật sự đói thảm, cùng Nhiều Hơn chơi một buổi sáng, mệt chết khiếp, quả nhiên huấn luyện chó cũng là một dạng kỹ năng sống.

Hiên Viên Đình thấy mình bị nàng lơ một bên, tướng ăn của nữ nhân bên cạnh không hề hoặc có thể nói là căn bản không tính toán mời hắn cùng nhau ăn cơm, hắn đang do dự muốn hay không nâng chiếc đũa lên gia nhập “Chiến đấu”, Tuyệt Nhất vội vã đi đến, hô một tiếng Vương gia.

Tướng ăn của Dạ Tử Huyên, cũng làm tòa băng sơn vạn năm như Tuyệt Nhất bị dọa rớt. Quận chúa Lan Hi này phải gả cho Vương gia, tướng ăn này. . . . Tướng ăn này. . . . Thật là nan đăng nơi thanh nhã!

”Vương gia. . . .” Tuyệt Nhất ở bên tai Hiên Viên Đình thì thầm vài câu, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Đình đổi sắc, không kịp nói một lời với Dạ Tử Huyên, chủ tớ hai người vội vã đi ra cửa.

Thiếu Hiên Viên Đình cùng các nàng thưởng đồ ăn, Dạ Tử Huyên càng thêm cao hứng, sao có thể quan tâm Hiên Viên Đình đi nơi nào, vì thế nàng mở to miệng ăn mĩ vị món ngon, ăn bất diệc nhạc hồ!

Vì thế, thời điểm Hiên Viên Kỳ Tu trở về nhìn thấy cảnh tượng như vậy: Tiểu Hoàng thúc đã không còn ở đó, trên bàn bày đầy mĩ vị món ngon, mà nữ tử hắn ta cho rằng đáng yêu lại đang nhồi mỹ thực vào cái miệng nhỏ nhắn, còn chưa kịp nuốt, lại vội vội vàng vàng gắp thức ăn, nha đầu kia tuyệt đối có tiềm chất bị nghẹn chết!

”Hi, ngươi đã về rồi, nhanh ngồi xuống ăn, đồ ăn đều nguội rồi!”

Dạ Tử Huyên nhìn thoáng qua Hiên Viên Kỳ Tu, không tình nguyện nói một câu, sau đó lại bắt đầu chiến đấu cùng món ngon mĩ vị!

Miệng Hiên Viên Kỳ Tu mãnh liệt co rút, nhìn chung quanh bốn phía một vòng, thấy quả thực tiểu Hoàng thúc đã ly khai, mới vui vẻ ngồi xuống, tâm tình khoái trá cầm lấy chiếc đũa gia nhập “Cướp đoạt chiến” mỹ thực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.