Phượng Thiển hồi hồn, ánh mắt sâu kín nhìn hắn trong chốc lát, mới nói: “Ngươi muốn uống canh ta cũng cho ngươi, vì sao còn muốn hôn ta?”
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, đột nhiên cười ra tiếng: “Quả thật là muốn ăn canh, lại chưa nói muốn uống canh như thế nào, không phải sao?” Hắn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bên trong mắt phượng lóe một chút ánh sáng: “Ăn canh như thế, cũng nếm được hương vị của Thiển Thiển, cớ sao mà không làm?”
“...” Đây là lý luận quái quỷ gì?
Nàng cũng không phải đồ ăn ngon, sao nam nhân này vì muốn nếm hương vị của nàng?
“Ta còn bị đói đấy!” Phượng Thiển bĩu môi, vẻ mặt uất ức nhìn hắn: “Chính ngươi ăn no lại không để ta ăn! Còn làm bộ đưa ta ăn cái gì, kì thực luôn quấy rối ở bên cạnh, thành tâm muốn ta bị đói, thật sự hơi quá đáng!”
Quấy rối?
Còn thành tâm làm nàng bị đói?
Quân Mặc Ảnh lắc đầu, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, vật nhỏ này, thật sự là...
Hắn lấy một miếng bánh hoa mai cao đưa đến gần miệng nàng, như là muốn cho thấy không phải mình cố ý để nàng đói. Đến lúc Phượng Thiển chuẩn bị cắn được bánh hoa mai, tay hắn rụt lại một chút, sau đó thu trở về.
Phượng Thiển tức giận.
“Ngươi đùa giỡn ta à!”
Quân Mặc Ảnh càng thêm buồn cười, nhìn một con mèo nhỏ đang dựng lông, dáng vẻ giương nanh múa vuốt, rất đáng yêu.
“Nói hưu nói vượn.” Hắn khẽ cười một tiếng, khuôn mặt làm bộ nghiêm túc: “Vừa rồi là trẫm không chu đáo, lúc này ngươi không nên ăn cái này, lúc ăn cơm thì nên ăn đồ ăn chính. Nếu buổi tối đói bụng, cũng không nên ăn nhiều, chỉ cho ăn hai miếng, biết không?”
Phượng Thiển khó khăn nhe răng về phía hắn, sau đó cúi đầu ăn cơm, không để ý đến hắn nữa.
Tuy rằng kém hơn đồ ăn trong cung, tuy rằng cũng kém hơn bánh hoa mai, nhưng là... Ừm, hiện tại cũng chỉ có thể ăn cái này thôi...
Vậy nàng liền cố tiêu diệt sạch sẽ bọn nó!
“Ngoan, đừng cáu kỉnh, ăn cơm xong mang ngươi đi ra ngoài chơi.”
Động tác bới cơm của Phượng Thiển mạnh hơn một chút, trừng lớn hai mắt nhìn hắn, khóe miệng còn dính một ít cơm liền hỏi: “Muốn đi ra ngoài à?”
“Ừ.”
Quân Mặc Ảnh gật đầu, dùng tay lau đi khóe miệng của nàng, ý cười nơi đáy mắt càng sâu vài phần.
A a a, thật sự muốn đi ra ngoài! Phượng Thiển kích động, nàng không có trí nhớ đời này, cũng không biết chợ ở cổ đại có hình dáng gì, có giống trong phim truyền hình là nơi đầy đồ ăn vặt và tạp hoá hay không, trong lòng từng rất muốn đi, rốt cục hiện tại có cơ hội có thể ra ngoài đi dạo!
Đi dạo?
Nhưng vừa rồi hình như từ nam nhân này nói không phải ý như vậy...
Chơi?
Chơi!
“Vừa rồi ngươi nói gì?”
“Hả?” Nam nhân nhếch đuôi lông mày lên.
Phượng Thiển hạ mí mắt: “Ngươi nói mang ta đi ra ngoài làm gì?”
Quân Mặc Ảnh bình tĩnh nhìn nàng, giống như là cảm thấy nàng đột nhiên hỏi như vậy rất kỳ quái, mi tâm nhíu lại: “Không phải Thiển Thiển nói thích đi dạo chợ bên ngoài sao? Như thế nào, đột nhiên hối hận à, không muốn đi?”
“Sao có khả năng!” Phượng Thiển gào to quát một tiếng: “Đương nhiên là muốn đi ra ngoài, khi nào ta nói không muốn đi ra ngoài!”
Nhưng mà nàng có nói nàng thích đi dạo chợ sao?
Phượng Thiển nhíu mi, trong lòng ngẫm lại mình đã nói lúc nào...
“Ừ, muốn đi là tốt rồi.” Quân Mặc Ảnh vừa lòng vỗ đầu của nàng, khóe môi nở nụ cười, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên tia sáng.
“Hi phi có đi không?”
Đi không?
Đáp án đương nhiên là không, Quân Mặc Ảnh cười, thầm nghĩ ngay cả lục đệ muốn đi hắn cũng chưa cho, sao có khả năng tùy tiện để người ta đi theo phá hỏng không khí? Huống chi là nữ nhân bị vật nhỏ chán ghét.
“Thiển Thiển không muốn để nàng ta đi sao?”
Phượng Thiển hừ một tiếng: “Đương nhiên không!”
Vốn đang nghĩ tới hiên ngang lẫm liệt thêm một câu “Nàng đi ta sẽ không đi”, nhưng mà... A a sao có thể bởi vì một người đáng ghét buông tha cơ hội của mình? Cho nên Phượng Thiển miễn cưỡng quyết định, cùng lắm thì đến lúc đó cách xa bọn họ một chút, một mình mình chơi!
Quân Mặc Ảnh gật đầu, ánh mắt dừng ở nàng thật lâu: “Nếu đồng ý ngươi, ngươi muốn cảm tạ trẫm như thế nào?”
Khóe miệng Phượng Thiển khẽ giật.
Suy nghĩ thật lâu, trên mặt lộ ra thần sắc buồn rầu, rốt cục cắn chặt răng quyết định, nói: “Số lẻ cho ngươi!”
Quân Mặc Ảnh nhíu mày, nhất thời không hiểu được ý tứ của nàng.
Phượng Thiển quýnh lên, vội vàng nói: “Cho ngươi một trăm lượng!”
Nếu như thế này còn chưa đủ, nàng sẽ không đi chơi nữa! Để hắn mang Hi phi đi thôi, không phải nàng không có tay không chân, chẳng lẽ còn không thể tự chuồn ra đi hay sao?
“Quỷ này nọ!” Rốt cục Quân Mặc Ảnh phản ứng lại nàng đang nói cái gì, tức giận dùng sức nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng: “Cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy?” Nói là dùng sức, nhưng vẫn luyến tiếc hạ thủ.
Trong lòng cũng bất đắc dĩ, chẳng lẽ hắn đường đường là hoàng đế, còn có thể tham của nàng một trăm lượng bạc hay sao?
Phượng Thiển cũng ủy khuất: “Nhưng ta không có gì có thể đưa cho ngươi.”
Hiện tại nàng là một người nghèo được không!
Quân Mặc Ảnh thở dài, nở nụ cười yếu ớt: “Vậy liền lấy chính ngươi đến đi. Tuy nói trẫm hơi mệt, cũng chỉ có thể cố mà đáp ứng.”